Toàn bộ thành Thiên Khải đều chuẩn bị cho trận quyết chiến này.
Trong tháp phù văn, mỗi ngày đều có mấy trăm phù văn bắt đầu được chuyển ra bên ngoài, bố trí trong từng ngóc ngách của thành Thiên Khải.
Tất cả các võ giả đều dừng việc tu luyện. Trước khi quyết chiến, cho dù họ có điên cuồng tu luyện thì cũng không có tác2dụng mang tính quyết định.
Mà mỗi ngày đều có hơn trăm trinh sát của Thiên Hạ Thương Minh từ tiền tuyến trở về. Thiên Tà Tông chọn đến thẳng thành Thiên Khải với thanh thế to lớn nên vốn cũng không quan tâm đến việc bị lộ hành tung. Thôi Tà rất chắc chắn về trận chiến này, hắn muốn áp chế, áp chế thành Thiên Khải8một cách hoàn toàn!
Còn người của Vân Điện… Nếu Ninh Vũ Điệp và La Chinh co đầu rụt cổ trong Vân Điện thì có lẽ Thôi Tà sẽ hơi phiền phức một chút, còn nếu họ chọn liên kết với Thiên Hạ Thương Minh thì Thiên Tà Tông sẽ hủy diệt họ ở thành Thiên Khải!
Chỉ cần đánh bại Thiên Hạ Thương Minh và Vân Điện, trong6Trung Vực sẽ không còn thế lực nào có thể ngăn cản Thôi Tà. Những tông môn tứ phẩm như Huyền Âm Quán, Hắc Sơn Tông, Huyết Mộc Nhai kia, ngoài việc cúi đầu chịu thua, tùy ý để Thôi Tà hắn xâm lược thì cũng không còn con đường nào khác!
“Báo! Đại quân Thiên Tà Tông còn cách một nghìn tám trăm dặm về phía chính3nam ngoài thành Thiên Khải!”
“Báo! Đại quân Thiên Tà Tông xuất hiện cách một nghìn dặm ngoài thành Thiên Khải!”
“Báo… Ngoài sáu trăm dặm!”
“Báo…”
Tốc độ của đại quân Thiên Tà Tông cũng không nhanh, có thể chầm chậm tiếp cận thành Thiên Khải như vậy khiến cho áp lực của Thiên Hạ Thương Minh của Vân Điện càng lúc càng lớn!
Mấy ngày nay, trong lòng Ninh Vũ5Điệp đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Trên đường cùng La Chinh trở về thành, hai người cũng tâm sự triền miên, suốt ngày nói lời ân ái. La Chinh nói với Ninh Vũ Điệp rằng, nếu trận chiến này có thể sống sót, chỉ cần hắn có thể cứu La Yên trở về thì hắn sẽ cử hành đại điển song tu* với Ninh Vũ Điệp.
*Đại điển song tu: Lễ mừng hai người từ giờ về sau sẽ cùng nhau tu luyện đến cuối đời. Có thể hiểu đây là lễ cưới của các võ giả.
Ninh Vũ Điệp hờn dỗi không đáp lại. Nàng đường đường là Điện chủ, sao có thể gả cho đệ tử của Vân Điện? Như vậy chẳng phải vai vế sẽ loạn sao?
Hiện tại, thân phận của La Chinh vẫn là đệ tử Vân Điện, nhưng sao hắn có thể tùy theo ý nàng?
Sau khi trở lại thành Thiên Khải, hai người cũng rất ít gặp nhau. Chẳng qua có rất nhiều trưởng lão Vân Điện thấy trạng thái Ninh Vũ Điệp đã thay đổi thì cũng dần yên lòng. Sắp đến trận quyết chiến, liên minh bên này vốn đã không bằng Thiên Tà Tông, nên trong thời điểm này Ninh Vũ Điệp thân là Điện chủ thì không thể xảy ra chuyện gì.
Một ngày sau, La Chinh rời khỏi biệt viện. Thiên Tà Tông đã đến gần thành Thiên Khải, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì có lẽ hôm nay sẽ là ngày xuất chiến.
Trên người Khê Ấu Cầm mặc một bộ quần áo ở nhà, vẻ mặt bình tĩnh nhìn La Chinh, trên mặt mơ hồ có vẻ hơi lo lắng. Nàng giống như nữ tử nhà dân bình thường, giúp La Chinh sửa sang lại quần áo, sau đó dặn dò: “Phải cẩn thận…”
“Ừ!” La Chinh gật đầu, đi đến sảnh nghị sự của thành Thiên Khải.
Đợi sau khi La Chinh rời khỏi, Khê Ấu Cầm mới chớp mắt một cái, nhìn về hướng La Chinh rời đi rồi khẽ nói: “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết đâu…”
Ánh mắt thùy mị như nước của nàng nhanh chóng biến mất gần như không còn lại chút gì, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc. Nàng lấy một bộ đạo bào màu đen ra khỏi nhẫn tu di.
Đạo bào này là quần áo của đệ tử Hư Linh Tông. Mặc dù nàng không phải là đệ tử của Hư Linh Tông, nhưng khi nàng mười bốn tuổi đã từng làm ầm lên, bắt cha phải cho mình bộ đạo bào như vậy. Mấy năm đã trôi qua, dáng người của nàng cũng đã bắt đầu biến đổi, cao hơn rất nhiều. Bây giờ mặc vào cũng không vừa vặn lắm, đặc biệt là ngực bị thít chặt khiến nàng hơi khó chịu.
Nhưng hôm nay, nàng cũng muốn xuất chiến!
Có lẽ là vì La Chinh, cũng có lẽ là vì Khê gia của nàng, vì sự sụp đổ của Hư Linh Tông.
Chỉ một lát sau, thay xong quần áo của đệ tử Hư Linh Tông, Khê Ấu Cầm cũng lặng lẽ đi về phía cửa bên của Hư Linh Tông.
Đại quân Thiên Tà Tông đã xuất hiện ở phía trước thành Hư Thiên, đông đảo võ giả độc lập tạo thành một ma trận vuông. Ngoài số lượng võ giả độc lập đông đúc ra, phía trên bầu trời còn có rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh, cường giả Sinh Tử Cảnh – Vu Chiêm Hà và Thôi Tà!
Đại quân này lặng lẽ đứng cách cửa thành Thiên Khải mười dặm.
Ngoài võ giả ra, trong quân đội này còn có một vài thứ rất kỳ lạ, ví dụ như một cái chân đèn lớn được hơn trăm võ giả Thần Đan Cảnh nâng lên, giữa chân đèn là một cái bấc đèn thật to màu đen chưa được châm lên.
Ngoài ra còn có hai chiếc quan tài lớn, một đen, một trắng, nhưng không biết bên có cái gì.
Về phần thành Thiên Khải, ba người Thạch Khắc Phàm, Yên Duyệt Sơn, Mạc Hải Sơn đang đứng ở đỉnh cao nhất của tường thành, trên khuôn mặt mập mạp của ba người đầy vẻ nghiêm túc, còn ông trùm thiên cổ của Thiên Hạ Thương Minh lại khoanh chân ngồi trên ghế mây, nhắm mắt minh tưởng.
Ninh Vũ Điệp dẫn theo rất nhiều võ giả Hư Kiếp Cảnh của Vân Điện, đứng sừng sững ở bên cạnh, thản nhiên nhìn Thiên Tà Tông.
Chỉ lát sau, một tia sáng trong thành Thiên Khải bay ra. Tia sáng này chính là La Chinh.
La Chinh vừa mới tới nơi thì liếc mắt nhìn Ninh Vũ Điệp một cái, trong mắt hai người đều có tình cảm dịu dàng. Hắn dời tầm mắt, chăm chú nhìn về Thôi Tà ở phía xa. Cho dù bây giờ hai bên đứng cách xa nhau mười dặm nhưng đều nhanh chóng phát hiện ra đối phương.
Bóng dáng Thôi Tà chợt di chuyển về phía thành Thiên Khải, cười ha ha với rất nhiều võ giả trong thành Thiên Khải rồi nói: “Thần quốc Thiên Tà ta chắc chắn sẽ thống nhất Trung Vực, cái gọi là đạo trời mênh mông, kỳ thế vô biên, ai thuận thì sống, ai chống thì chết! thần quốc Thiên Tà ta đại diện cho đạo trời, nếu võ giả nào sẵn lòng đầu hàng thần quốc Thiên Tà ta, Thôi Tà sẽ không từ chối, nếu ai phản kháng, nhất định phải chết!”
Lời nói của Thôi Tà được rót thêm chân nguyên, khuếch tán về phía thành Thiên Khải nên giống như sét đánh vang dội, khiến lỗ tai toàn bộ võ giả và người phàm trong thành Thiên Khải đều bị chấn động đến đau đớn!
Rất nhiều võ giả trong thành Thiên Khải đều im lặng. Đến lúc này rồi, đương nhiên không ai thực sự dựa dẫm vào Thôi Tà nữa, chẳng qua Thôi Tà vốn dĩ cũng không mong lời nói của hắn có hiệu quả. Nhưng trước khi tuyên chiến, hắn nói lời này ra là để có thể chèn ép ý chí chiến đấu của đối phương đến cực độ, gia tăng sĩ khí của bên mình lên mà thôi.
“Ô!”
“Ô!”
“Ô!”
Lời nói của Thôi Tà vừa dứt, đám võ giả độc lập đứng thành một ma trận vuông phía sau hắn lập tức gào thét theo.
Thấy Thôi Tà bắt đầu khiêu khích, Thạch Khắc Phàm đang chuẩn bị nói thì không ngờ La Chinh đã cướp lời. Hắn cũng truyền chân nguyên vào giọng nói, lạnh lùng nói với Thôi Tà hai từ: “Vớ vẩn!”
Hai chữ này của hắn vang lên như sấm, không nhỏ hơn giọng nói của Thôi Tà chút nào. Hơn nữa, mặc dù hai chữ này thô tục, nhưng lại đơn giản mà mạnh mẽ, hoàn toàn coi thường thần quốc Thiên Tà!
Nghe thấy lời này của La Chinh, trên mặt Thôi Tà hiện lên vẻ giận dữ. Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt giận dữ này đã tiêu tan, thay vào đó là vẻ tham lam. Trong mắt Thôi Tà, La Chinh giống như một kho báu di động.
Mới qua vài năm mà tên nhóc này đã vùng dậy được đến mức này, nếu có thể biết bí mật trên người hắn thì trong thế giới này còn gì có thể ngăn cản mình?
“La Chinh! Ngươi dám đánh một trận chính diện với ta không? Lần trước đã bị ta đuổi giết một mạch, chạy khắp gần nửa Trung Vực, lần này vẫn muốn làm rùa đen rụt đầu sao?” Khí tức màu đen lượn lờ trên người Thôi Tà. Hắn cười lạnh, hướng về phía La Chinh mà nói.
Trước khi cuộc chiến tông môn bắt đầu, cường giả của hai bên khiêu chiến với nhau, đấu đơn là chuyện rất thường thấy.
Chuyện thế này cũng thường xảy ra với những người phàm, võ tướng hai bên đấu đơn trước, bên thắng đương nhiên sẽ khích lệ được tinh thần binh sĩ, bên thua thì tinh thần binh sĩ giảm sút!
Giọng điệu của Thôi Tà như vậy đương nhiên là muốn khiêu chiến với La Chinh…
Dù sao hắn cũng là võ giả Sinh Tử Cảnh, hơn nữa vốn dĩ còn được coi là người có tu vi cao nhất Trung Vực, cũng là người có thực lực mạnh nhất. Lẽ ra, cho dù hắn có khiêu chiến thì cũng phải chọn Ninh Vũ Điệp hoặc vị trùm thiên cổ của Thiên Hạ Thương Minh.
Vậy mà giờ lại chiến với La Chinh, điều này lại thể hiện có vẻ hắn không biết xấu hổ.
Ông trùm thiên cổ mở to hai mắt, nhẹ nhàng đứng dậy từ chiếc ghế mây, dùng chất giọng cực kỳ già nua, lại khàn khàn nói: “Đường đường là người đứng đầu Trung Vực lại khiêu chiến với một hậu bối, chẳng phải rất thiếu công bằng sao? Hay để lão già ta đây chơi đùa với ngươi thì thế nào?”
Giọng nói của ông trùm thiên cổ hơi khàn, nhưng cũng như giọng La Chinh và Thôi Tà nên toàn bộ mọi người trong và ngoài thành Thiên Khải đều nghe rất rõ ràng.
Thân hình Ninh Vũ Điệp cũng nhẹ nhàng lay động, cười nhẹ với Thôi Tà: “Thôi Tà, Điện chủ ta còn ở đây mà ngươi lại khiêu chiến một đệ tử của Vân Điện ta, cũng không sợ hạ thấp thân phận à?”
Thôi Tà hừ lạnh một tiếng, ánh mắt giống như lưỡi dao, chăm chú nhìn vào La Chinh mà hỏi: “La Chinh, ngươi dám không?”