Bách Luyện Thành Thần

Chương 672: Rời đi




Trong tình cảnh như thế này, hiệu quả chơi xấu vô cùng kém!

La Chinh cũng không hề quay đầu mà tiếp tục bước về phía trước, còn Huân đang ôm trường thương cũng chỉ quay đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Khê Ấu Cầm một cái.

Khi bị Huân nhìn chằm chằm như vậy, Khê Ấu Cầm giống như bị rắn độc cắn cho một phát,2nhanh nhẹn cuộn tròn thân thể lại, đồng thời vớ lấy mớ quần áo để che đi thân thể mình. Ở Khê gia, ngay cả tỳ nữ bên người cũng chưa từng nhìn thấy thân thể nàng!

Huân lạnh lùng cười, quay đầu đuổi theo La Chinh.

Trong địa cung đen kịt, từng trận gió lạnh kéo tới khiến Khê Ấu Cầm nhất thời căng thẳng vạn8phần, hoang mang lấy quần áo La Chinh đưa cho rồi khoác lên người. Đó là quần áo dự phòng của La Chinh, làm sao vừa với nàng được?

Bên hông và phía chân đều trống không, còn ngực thì lại thít quá chặt, rất khó chịu.

Đến lúc mặc quần áo vào xong nàng mới nhớ ra, trong nhẫn tu di của mình cũng có quần6áo dự phòng, chỉ là trong lúc hoảng loạn nàng lại quên mất. Nhưng lúc này thấy La Chinh đã đi xa rồi nên nàng cũng không có thời gian thay lại quần áo lần nữa, chỉ có thể cắn răng mà đi theo hắn thôi.

La Chinh cũng không hề quay đầu lại mà vẫn luôn đi về phía trước theo con đường trong địa3cung. Huân ở bên cạnh lại nhìn La Chinh như có như không, trên mặt vẫn luôn treo một nụ cười mơ hồ.

“Sao vậy?” La Chinh hơi mất tự nhiên hỏi.

“Cảm giác thế nào?” Huân cười hỏi.

La Chinh chần chừ một chút, ngay sau đó mới nói: “Cảm giác của ta là đan điền vận chuyển càng mượt hơn, hình như chân nguyên cũng càng5tinh thuần hơn một chút.”

Trên mặt Huân lộ ra nụ cười quỷ dị. Việc nàng hỏi đương nhiên không phải vấn đề này. La Chinh lấy đi nguyên âm của Khê Ấu Cầm nên tu vi vốn có của hắn chắc chắn sẽ tăng lên. Chẳng qua Huân biết La Chinh cũng thẹn thùng, thế nên nàng cũng sẽ không nhìn chằm chằm mà hỏi thêm nữa.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa Huân và Khê Ấu Cầm. So sánh ra, Huân đã sống ở địa vị cao rất lâu, xuất thân cũng cao quý, thế nhưng không hề có chút ý vị kiêu căng nào, ngược lại còn hết sức biết điều, cũng không khiến người ta có cảm giác khó chịu.

Nàng nói với theo La Chinh: “Hai cực âm dương vẫn luôn nuôi dưỡng lẫn nhau, nếu thiếu một thì vạn vật sẽ không sinh ra. Thực ra ở Thượng Giới có một vài bí pháp song tu hết sức mạnh mẽ!”

“Bí pháp song tu không phải là tà pháp sao?” La Chinh chần chừ một chút rồi mới hỏi.

Huân cười nhạt nói: “Cái tiêu chuẩn này chẳng qua là do Trung Vực các ngươi đánh giá vậy thôi. Trong vũ trụ này chưa bao giờ tồn tại tà pháp ngươi vừa nói, huống chi nam nữ song tu giúp điều hòa hai khí âm dương, nhắm thẳng vào lực lượng gốc của vũ trụ này, sao lại có thể nói tà hay chính?”

La Chinh im lặng gật gật đầu, đúng lúc này, Khê Ấu Cầm không nói tiếng nào, cứ thế đi theo sau La Chinh.

Lúc này Khê Ấu Cầm lại vô cùng thành thật, bám riết theo sau La Chinh mà không hề nói gì nhiều lời…

Khê Ấu Cầm không ngốc, chỉ là quá khứ nàng trải qua có ảnh hưởng quá lớn với nàng, khiến nàng có loại tính cách khiến người khác hết sức chán ghét.

Bây giờ Khê Ấu Cầm đã hiểu rất rõ, căn bản La Chinh không nhất định phải mang nàng đi theo!

Dù hắn có vứt nàng lại trong địa cung này thì cũng chẳng sao cả. Dù sao thì nguyên âm của nàng cũng đã bị La Chinh lấy đi, vậy nên có rơi vào tay Thôi Tà thì cũng sẽ không mang lại phiền phức gì.

Sau khi hiểu rõ đạo lý này, địa vị của hai người cũng bắt đầu xoay ngược lại. Bây giờ là Khê Ấu Cầm xin La Chinh mang nàng đi, nếu không thì với thực lực của nàng, căn bản không có cách nào rời khỏi địa cung, mà kể cả có rời khỏi địa cung được đi nữa thì cũng đi không ra khỏi đầm Vân Mộng được.

Dưới tình huống như vậy, Khê Ấu Cầm có vẻ tương đối thông minh.

Ở trong địa cung, số mệnh nghịch thiên của La Chinh rốt cuộc cũng phát huy hiệu quả!

Tòa địa cung này vốn cũng là một chỗ cực kỳ nguy hiểm, thời điểm Độc Vương Vu Chiêm Hà ẩn cư ở đây, suýt chút nữa phải trả giá bằng cả tính mạng khi thăm dò địa cung này. Nói cách khác, cường giả Sinh Tử Cảnh chỉ cần hơi không chú ý một chút thồi cũng sẽ bỏ mạng.

Nhưng cả dọc đường, La Chinh chỉ cúi đầu đi nhanh về phía trước, lại không hề gặp phải nguy hiểm gì, bước đi hết sức thuận lợi!

Ngược lại, sau khi Thôi Tà và Vu Chiêm Hà bước vào địa cung thì liên tục gặp phải phiền phức, vì thế thậm chí còn có ba võ giả Hư Kiếp Cảnh ngã xuống, ngay cả hai người Thôi Tà và Vu Chiêm Hà cũng bị thương nhẹ. Trên đường đi vào trong địa cung đều không thuận lợi, đã thế còn không thể tìm thấy bóng dáng La Chinh đâu khiến tính tình Thôi Tà càng lúc càng nóng nảy. Trong lúc nóng giận, Thôi Tà đã đánh nát một tầng địa cung. Hắn cũng chẳng ngờ việc này lại kinh động đến một con mãnh thú cường đại ở bên trong!

Mấy năm trước, Vu Chiêm Hà cũng từng giao đấu với con mãnh thú này, suýt chút nữa thì chết dưới tay nó. Đến giờ, Thôi Tà ra tay trong cơn giận dữ nhưng vẫn không thể địch lại, một đám võ giả Hư Kiếp Cảnh và hai vị cường giả Sinh Tử Cảnh bị con mãnh thú kia đuổi theo đến nỗi phải chạy một hồi lâu, cuối cùng đành phải rời khỏi địa cung…

Mà lúc này, La Chinh đã tìm được một cửa ra khác. Nhìn thấy ánh sáng phía trước, ánh mắt hắn chợt lóe lên, ngay sau đó bước nhanh để xông ra ngoài.

Khê Ấu Cầm mím môi, đi theo La Chinh chạy ra khỏi địa cung.

Sau khi ra ngoài, tất nhiên La Chinh sẽ không dừng lại dù chỉ một chút. Nhờ Vu Chiêm Hà nhắc nhở về tuyệt cảnh bên trong mà thông qua địa cung, thoát khỏi sự đuổi giết của Thôi Tà, đây cũng là biểu hiện rõ ràng của thực lực và số mệnh.

Đúng lúc La Chinh chuẩn bị bay đi thì Khê Ấu Cầm ở đằng sau cuối cùng cũng mở miệng. Giờ phút này nàng lại nói một cách nhút nhát: “La Chinh, ngươi… ngươi muốn ném ta ở lại đây sao?” Cặp mắt kia vốn vô cùng quật cường và kiêu ngạo, vậy mà giờ lại nổi lên một làn nước thu, nét mặt mơ hồ có ý cầu xin sự thương xót.

“Làm sao? Ngươi còn muốn theo?” Huân cười lạnh nói: “Không phải ngươi vẫn luôn muốn La Chinh buông ngươi ra à? Không phải ngươi nói ngươi vẫn luôn không sợ chết sao?”

Ở sâu bên trong đầm Vân Mộng này, cho dù là võ giả Thần Đan Cảnh thì cũng khó có thể giữ được mạng sống, huống chi Khê Ấu Cầm đã phí tu vi trên người, làm gì có năng lực để đi ra khỏi đầm Vân Mộng? Mà tốc độ chạy của La Chinh nhanh đến mức nào? Với tốc độ phi hành của nàng thì không có khả năng đuổi kịp La Chinh.

Nghe thấy Huân chất vấn như vậy, Khê Ấu Cầm cắn chặt răng, nói: “La Chinh, ngươi ném ta ở chỗ này thì ta chết chắc!”

Sau khi suy nghĩ một chút, La Chinh vẫn xoay người túm lấy Khê Ấu Cầm rồi nói ngay: “Cũng được, đưa ngươi ra khỏi đầm Vân Mộng!”

Hắn vốn là người có ý chí vô cùng sắt đá, nếu không phải Khê Ấu Cầm ép La Chinh nổi giận thì hắn cũng sẽ không đối xử với nàng như vậy.

Dưới tình cảnh túm Khê Ấu Cầm mà phi hành, La Chinh cũng chỉ dùng thời gian một canh giờ đã rời khỏi đầm Vân Mộng. Trong khi đi hắn cũng gặp phải một vài mãnh thú, chẳng hạn như một loài chim hung dữ nấp trong mây mù, hay một con rắn lớn dài đến trăm trượng trong đầm lầy, nhưng hắn dường như không hề dừng lại, chỉ lợi dụng tốc độ mà tránh đi. Tuy rằng săn giết những mãnh thú đó có thể có được một vài vật liệu trân quý, nhưng hiện tại hắn còn đang chạy trốn, làm gì rảnh mà để ý tới cái này nữa?

La Chinh tiến vào đầm Vân Mộng từ phía đông thì bây giờ trực tiếp rời đi từ phía tây, khoảng cách gần thành Vân Hải hơn không ít.

Tới lúc chạng vạng, cuối cùng La Chinh cũng dừng lại bên ngoài một tòa thành cỡ trung khác, thành Hỏa Dương.

Tòa thành này không thể so được với những thành lớn như thành Vân Hải, thành Thiên Khải và thành Hư Thiên, xung quanh thành Hỏa Dương chỉ có vài tông môn nhị phẩm mà thôi. Hơn nữa, bởi vì thế lực của Thiên Tà Tông không ngừng mở rộng nên mỗi võ giả trong thành Hỏa Dương đều cảm thấy bất an. Mấy tông môn cũng bắt đầu dời về phía nam, số võ giả bỏ đi đã hơn một nửa, không ít người phàm cũng bỏ đi theo.

Sau khi phi tới thành Hỏa Dương, La Chinh buông lỏng bàn tay đang túm Khê Ấu Cầm, lạnh nhạt nói: “Được rồi, đến đây thôi. Từ thành Hỏa Dương đi vòng về phía nam, ngươi có thể vòng qua đầm Vân Mộng mà trở lại thành Hư Thiên.”

Trong suốt chặng đường bay, Khê Ấu Cầm vốn còn tỏ ra yếu đuối, nép sát vào sau lưng La Chinh, giờ chợt nghe La Chinh đuổi mình đi, nàng nhất thời ngây cả người.

Thành Hư Thiên và Hư Linh Tông đã chìm sâu trong chiến tranh tông môn. Thôi Tà không bắt được La Chinh, chắc chắn sẽ dẫn võ giả rồi tấn công Hư Linh Tông một lần nữa. Bây giờ Hư Linh Thất Tử đã bị giết, tuy nói trong Hư Linh Tông còn có đông đảo những võ giả Hư Kiếp Cảnh và Thanh Hư đạo nhân tọa trấn, nhưng dựa vào đại trận hộ tông Phong Quan Ngọc để lại thì khó có thể ngăn cản thế công của Thiên Tà Tông.

Nàng trở về thì cũng có làm được gì?

“Ta…” Khê Ấu Cầm muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.

La Chinh liếc mắt, lạnh nhạt nhìn Khê Ấu Cầm một cái, không nói gì. Nếu Thôi Tà biết mình đã rời khỏi đầm Vân Mộng, rất có khả năng hắn ta sẽ đuổi theo, mà đường đến thành Vân Hải vẫn còn xa, mang theo Khê Ấu Cầm thì dù sao cũng không tiện.

Cuối cùng La Chinh không nói gì, lựa chọn quay đầu rời đi như trước!

Khê Ấu Cầm lơ lửng giữa không trung, ngẩn ra nhìn tia sáng không ngừng đi xa. Nàng cắn chặt môi, không hề phát hiện ra máu tươi đã thấm ra từ bên môi. Ngay sau đó ánh mắt nàng chậm rãi trở nên lạnh băng, kiên quyết khác thường, cảm xúc cũng dần dần trở nên kích động, một luồng chấp niệm cực mạnh không ngừng xuất hiện trong đầu.

Sau khoảng một nén nhang lẳng lặng trôi nổi trong không trung, Khê Ấu Cầm chợt cảm thấy đan điền của mình như có ngọn lửa bốc cháy lên.

“Ầm!”

Gần như chỉ trong nháy mắt, từ trong đan điền của nàng tỏa ra từng ngọn lửa màu tím, bao vây nàng lại!

Những ngọn lửa đó không phải là do chân nguyên của Khê Ấu Cầm biến thành, bởi vì công pháp nàng tu luyện không phải là công pháp thuộc tính Hỏa.

Ngọn lửa này được tràn ra từ Tử Cực giới…