Mông Xung không nói gì, ở trong động Huyền Minh gã còn có thể cậy vào sức mạnh của mình.
Nhưng khi cương nguyên đã hoàn toàn bị chặn lại thì thực lực của gã hiện giờ không thể phát huy hoàn toàn được, gã chỉ có thể cắn răng nhịn!
Trước mặt mọi người là một cánh đồng hoang bát2ngát, không có gì ngoài một vài loài cây thấp bé.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là họ đã có thể thả lỏng. Ở nơi quỷ quái này, không ai có thể đoán trước được rằng lúc nào sẽ có quái vật nhảy ra!
Tất cả mọi người đều đi theo sau Vân Lạc, chỉ có Huân là giống5như một hồn ma, lơ lửng bên cạnh La Chinh. Tất cả mọi người đều không thể bay, nhưng Huân lại là ngoại lệ. Nàng chính là kiếm linh của La Chinh, cơ thể gần như không có sức nặng. Tuy Tiểu Thế Giới cấm chân nguyên và cương nguyên, nhưng lại hầu như không ảnh hưởng tới Huân.
Trong6khi mọi người đang đi về phía trước thì tốc độ của Vân Lạc bỗng chậm lại, rồi nhanh chóng dừng hẳn.
“Chuyện gì vậy?” Lăng Yên lập tức cảnh giác hỏi.
Võ giả sau khi mất đi chân nguyên thì giống như con hổ bị nhổ hết răng vậy, nếu gặp phải con quái vật nào lợi hại một chút5thì bọn họ đều khó mà chống đỡ được.
Ánh mắt Vân Lạc chăm chú nhìn vào nơi cách đó không xa. Đằng sau một đống cỏ khô có một con chuột béo ngu ngơ thò đầu ra. Đôi mắt như hai hạt đậu lớn đánh giá đám “người xa lạ” La Chinh.
“Chỉ là một con chuột mà thôi.” Mông3Xung cười khẩy nói.
“Cẩn thận con chuột hung dữ này.” Vân Lạc đột nhiên nhắc nhở.
“Cẩn thận?”
Lúc này, mọi người đều có cảm giác sợ bóng sợ gió. Hơn nữa, qua lần thăm dò này mọi người cũng coi như hiểu rõ tính cách Vân Lạc. Người khác có thể nhìn ra chuyện vô cùng nguy hiểm thì nàng sẽ không nhắc nhở, thế nhưng bây giờ nàng lại nhắc mọi người phải cẩn thận, vậy chắc chắn điều sắp phải đối mặt sẽ rất nguy hiểm…
Mọi người nâng cao cảnh giác nhìn quanh bốn phía, Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc rút thanh kiếm của mình ra.
“Xung quanh ngày càng có nhiều chuột…” Triệu Phần Cầm nhạy bén phát hiện, hầu như sau mỗi cây cỏ trên cánh đồng này đều có ba, bốn con chuột ngốc nghếch ngây ngô.
“Cũng chỉ là một đám chuột mà thôi, đâu cần phải căng thẳng như thế.” Chu Chử Hạc cũng lắc đầu nói.
“Nó sắp tới rồi.” Vân Lạc mở miệng nói.
Đúng lúc này, mọi người chợt nghe thấy tiếng “chít chít chít chít”, âm thanh kia bén nhọn lạ thường, hơn nữa lại rất có nhịp điệu, như muốn nói điều gì đó.
Khi tiếng chít chít vừa mới phát ra, những con chuột hung dữ ẩn náu sau những cây cỏ trên cánh đồng mà mới đầu thoạt nhìn rất thật thà liền vội vàng tiến lên, trong đôi mắt lớn như hạt đậu tương đen kia lóe ra tia sáng hung dữ vô tận, lông trên thân chúng dựng đứng cả lên, trông như những mũi tên nhọn thẳng đứng vậy!
“Chít chít chít chít…”
Tất cả bọn chuột kia đều chui ra khỏi hang động của mình, chỉ trong nháy mắt đã ùn ùn kéo đến đồng ruộng.
Mấy con chuột ở gần nhất đã xông tới đám người La Chinh!
“Hừ! Từ khi nào mà đến cả đám chuột hung dữ cũng dám hăm dọa ầm ĩ.” Mông Xung bước lên hai bước, một tay gã đã bị Vân Lạc bẻ gãy, nhưng một tay khác vẫn có thể hoạt động. Gã nhấc bàn chân to của mình lên, hung hăng đi về phía mấy con chuột hung dữ mới xuất hiện bên này!
Hai chân Mông Xung đi giày thép được làm bằng sắt đen, với thân hình của gã, dù không sử dụng cương nguyên thì một chân giẫm xuống cũng có thể tạo thành một cái hố to trên mặt đất!
“Rầm rầm!”
Thế nhưng đám chuột này lại vô cùng linh hoạt, không thể vận cương nguyên nên chân của Mông Xung đã giẫm xuống khoảng không!
Trong nháy mắt, năm, sáu con chuột đã phân tán ra, chạy loạn trên người gã, có con thậm chí còn trực tiếp chạy vào trong mũ và áo giáp, bắt đầu cắn xé da thịt gã!
Từng cơn đau nhức bén nhọn truyền đến, Mông Xung cố nén đau đớn, vừa luôn miệng tức giận mắng, vừa đưa tay ra hết bắt bên đông lại đến bên tây trên người mình. Vất vả lắm gã mới bắt được một con chuột hung dữ, gã lập tức hung hăng dùng sức mà nện xuống mặt đất, đập con chuột kia thành đống thịt vụn!
Những con chuột này chỉ linh hoạt thôi chứ cũng không có chỗ nào đặc biệt hơn.
Vấn đề là chúng xuất hiện ngày càng nhiều, bốn phía đông nghìn nghịt. Nếu có thể sử dụng chân nguyên thì chỉ cần một người là có thể giết hết đám chuột này chỉ trong nháy mắt!
Nhưng chân nguyên của tất cả mọi người đều bị chặn mất, làm sao có thể đối phó với nhiều chuột như vậy được?
“Chỉ có thể xông lên thôi, đứng tại chỗ chính là chờ chết.” Lăng Yên vừa nói xong, trong tay đã có thêm một cái vòng xoay bay, cái vòng xoay bay trong tay nàng linh hoạt xoay đi xoay lại, hễ có con chuột nào tới gần thì đều bị giết chết.
“Đi!” Thanh kiếm trong tay Triệu Phần Cầm vung lên, lập tức xuyên qua hơn mười con chuột.
Mọi người chạy như điên về phía trước! Nhưng động tác chạy trốn của Mông Xung và Thiên Hổ lại vô cùng chật vật. Hai người bọn họ đều mặc mũ và áo giáp rất nặng, loại này phải tốn rất nhiều tiền để chế tạo ra. Tuy ở thế giới bên ngoài có thể tăng cường phòng ngự cho bọn họ, nhưng lúc này dường như đã gây thêm phiền phức. Chưa nói đến việc cồng kềnh, mà phiền phức ở chỗ không ít chuột đều chui vào trong mũ và áo giáp của hai người mà cắn xé…
Tuy không thể sử dụng chân nguyên, nhưng tốc độ di chuyển của mọi người cũng không chậm. Dù sao thì sau khi tiến vào Tiên Thiên Cảnh, cơ thể đã được thăng hoa một lần rồi.
Nhưng diện tích cả cánh đồng hoang vu này cũng không nhỏ, bây giờ cả cánh đồng rộng lớn đều là loài chuột hung dữ này, đám chuột cứ chui ra khỏi hang, từng con, từng con ùn ùn kéo đến, phân bố đầy cả cánh đồng, làm cho da đầu người ta cũng phải run bắn lên. Nếu bản thân bị đám chuột này vây lấy thì chỉ sợ tất cả mọi người đều sẽ bị chúng gặm chỉ còn lại xương.
“Vèo!”
Trường kiếm của La Chinh chém ra trước mặt, một đường kiếm hoa sắc bén tức khắc cắt đứt hơn mười con chuột thành hai đoạn. Nhưng bên cạnh lại có tới hơn trăm con chuột kéo đến, tạo thành một biển chuột nghìn nghịt cuộn sóng chạy tới vây quanh La Chinh.
Chỉ trong nháy mắt, La Chinh đã bị đám chuột hung dữ bao vây ở bên trong.
“La Chinh!” Sắc mặt Triệu Phần Cầm và Chu Chử Hạc liền kinh hãi.
Vân Lạc nhíu mi, nhưng lại không tiến lên trợ giúp.
Lăng Yên cũng bị mấy trăm con chuột hung dữ bao vây, cũng không có thời gian đến trợ giúp.
Mặc dù Mông Xung và Thiên Hổ bị cắn rất thảm, nhưng dáng người Ma tộc cao lớn, dựa vào thân hình to lớn này nhảy lên, hai chân giẫm thật mạnh xuống đất thì lực của cơ thể cũng đủ giết chết bọn chuột này rồi.
Bây giờ Mông Xung thấy La Chinh bị bầy chuột tấn công thì trên mặt lộ ra một nụ cười ác độc. Mông Xung rất muốn giết La Chinh, nhưng cả hai đều đang đứng chung trên một chiếc thuyền nên quả thực không có cơ hội ra tay. Nếu La Chinh bị đám chuột kia cắn xé chỉ còn bộ xương như trong lời đồn thì chính là kết quả không thể nào tốt hơn.
Còn Huân bay lơ lửng bên cạnh La Chinh không ngừng dùng trường thương đâm bọn chuột kia, chớp chớp mắt, trên mặt nàng lại lộ ra nụ cười nhạt, dường như không quá lo lắng tới an nguy của La Chinh.
Quả thực, nơi quỷ quái này hạn chế tất cả chân nguyên và cương nguyên của mọi người, nhưng Huân lại biết bí mật trên người La Chinh, cho dù là tiên khí cũng không thể làm hắn bị thương, chứ đừng nói đến răng nanh của mấy con chuột này. Đối với La Chinh, sự uy hiếp này gần như bằng không.
Đám chuột nhào về phía La Chinh ngày càng đông, gần như hoàn toàn che kín hắn. Một đám chuột lớn vây kín lại, chặt chẽ bao quanh La Chinh, hơn nữa số lượng lại không ngừng gia tăng, “ngọn núi nhỏ” bao quanh La Chinh do đám chuột tạo thành đã ngày càng lớn!
“Đi cứu La Chinh!” Đến tận lúc này Triệu Phần Cầm vẫn không quên sứ mệnh của mình, một kiếm chém chết hơn mười con chuột đang xông lên từ phía sau La Chinh, Chu Chử Hạc cũng theo sát phía sau.
Nhưng chưa kịp xông tới bên La Chinh thì Huân đã vung trường thương lên, chặn trước mặt Triệu Phần Cầm.
“Ý gì đây? Nếu không cứu La Chinh, hắn sẽ bị cắn chết mất!” Triệu Phần Cầm vội la lên, hắn cũng cảm thấy nghi ngờ, bởi Huân là kiếm linh của La Chinh, nếu La Chinh chết thì nàng cũng sẽ tiêu tan giữa trời đất. Nhưng giờ lại thấy bộ dạng của nàng hình như không hề lo lắng chút nào.
Huân lại nói: “Yên tâm, không sao!”
Vừa dứt lời, mọi người liền nhìn thấy ngọn núi nhỏ kia bắt đầu chuyển động, chợt nghe thấy một tiếng trầm đục cực kỳ nặng nề truyền đến.
“Đông!”
Hơn một ngàn con chuột đang nhào vào người La Chinh cùng bị đánh bay một lúc, lả tả rơi xuống xung quanh. Tất cả đám chuột đều rơi trên mặt đất, nội tạng vỡ nát, miệng phun máu tươi, không còn sống nữa!
Mọi người lại nhìn La Chinh, thấy quần áo trên người hắn đều đã bị lũ chuột cắn xé tới mức không còn một mảnh vải nguyên vẹn nào, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều trơn nhẵn, đến cả một vết thương cũng không có là thế nào?
Vân Lạc nhìn chằm chằm thân hình trần trụi của La Chinh, chớp mắt một cái, dường như đang suy nghĩ xem làm sao mà La Chinh chống đỡ lại được mấy con chuột này. Còn Lăng Yên và Huân cũng không kiêng dè gì, cứ nhìn chằm chằm vào La Chinh. Yêu Dạ tộc nữ nhiều nam ít, các vị trí lãnh đạo trong tộc đều là phụ nữ đảm nhiệm, đương nhiên sẽ không tồn tại chuyện cách biệt nam nữ.
Nhưng chính La Chinh lại đỏ mặt, trong lòng phát cáu với mấy con chuột chết tiệt này, sau đó lấy một bộ quần áo trong nhẫn tu di ra.