Bách Luyện Thành Thần

Chương 649: Thế giới bên trong cơ thể




Cơn cuồng phong kia quét qua từng tầng từng tầng, khiến cho đất đá xung quanh vực sâu đều bị lõm xuống tới hơn trăm trượng.

Cho dù mọi người đã đào ra cái hố sâu hai trăm trượng kia thì sau trận cuồng phong, nó cũng2đã biến thành một cái hố nhỏ, chỉ sâu vài chục trượng mà thôi…

Sau khi trèo ra khỏi hố, tim mọi người vẫn đập nhanh liên hồi. Có thể sống sót sau tiếng gầm này coi như đã là vô cùng may mắn.

Nhưng mọi người vừa5trèo ra khỏi hố, nhìn về phía trên vực thẳm thì thấy lúc này đang diễn ra một trận đấu vô cùng kịch liệt!

Sau khi tiếng gầm dữ dội kia dừng lại, con Hung Hạt liền lao thẳng về phía gốc Nam Đẩu Tiên Căn kia.6Gốc Nam Đẩu Tiên Căn này cũng vô cùng hung hãn, gầm lên một tiếng dữ dội. Tuy tiếng gầm vừa rồi vô cùng to lớn, nhưng cũng không thể khiến nó bị tổn thương chút nào. Ngược lại, nó vặn vẹo bộ rễ cây thô5to như núi lớn, nâng cái đầu xấu xí không gì so sánh được lên và xông về phía con Hung Hạt kia.

“Ầm!”

Con Hung hạt to lớn có vẻ hiền hơn, nhưng động tác lại nhạy bén lạ thường, gốc Nam Đẩu Tiên Căn kia vừa3đưa đầu tới thì nó đã tát vào đầu của bụi Nam Đẩu Tiên Căn rồi.

Tiếng một cái tát như tiếng trăm đường sấm sét đánh xuống cùng một lúc.

La Chinh và những người khác chỉ có thể bịt lỗ tai lại, nếu không chắc chắn sẽ bị điếc ngay…

“Grào!”

Gốc Nam Đẩu Tiên Căn bị tát một cái vô cùng choáng váng, nhưng nó vẫn tiếp tục hướng đầu về phía con Hung Hạt, để rồi lại bị tát một lần nữa.

Nếu như cái tát này đánh vào đại lục Hải Thần thì có lẽ đã trực tiếp đập nát cả một ngọn núi lớn…

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Vài cái tát liên tiếp được giáng xuống, gốc Nam Đẩu Tiên Căn vô cùng hung dữ kia cuối cùng cũng lộ ra dấu hiệu thất bại, căn bản không thể đánh lại con Hung Hạt này!

Huân nhìn La Chinh một cái, rồi truyền âm cho hắn: “Thật ra gốc Nam Đẩu Tiên Căn này chỉ là một loại rau dưa mà thôi.”

“Rau dưa?” Hai mắt La Chinh chăm chú nhìn trận chiến giữa hai con thú lớn này rồi sững sờ hỏi.

“Đúng thế, là một loại rau dưa để nuôi thần thú siêu cấp. Không tin người cứ hỏi Thanh Long trong đầu mà xem.” Huân đột nhiên cười rồi truyền âm nói.

Quả thật La Chinh cũng hơi tò mò: “Thanh Long, thật là thế à?”

“Đừng nghe nàng ta nói bậy! Lão phu đã ăn kiêng nhiều năm rồi!” Thanh Long ngược lại không chịu thừa nhận.

“Vậy trước khi ăn kiêng thì sao?” Nghe Thanh Long nói vậy, La Chinh đột nhiên cười rồi hỏi.

“Trước khi ăn kiêng thì ta cũng không ăn thứ đồ chơi này!” Thanh Long cười ha ha phủ nhận: “Các sản vật ở Chân Long giới chúng ta phong phú, quả thật Nam Đẩu Tiên Căn là một thứ rất bổ dưỡng, nhưng mùi vị đó… cũng chỉ có loại mãnh thú Hung Hạt này mới có thể chịu đựng được thôi, sao Chân Long tộc chúng ta có thể ăn loại xấu xí không gì sánh bằng này được?”

Thật ra thì Huân nói không sai, cơ thể của thần thú vẫn còn rất tốt, loại thần thú phổ thông lớn hơn con rối Giao Long mà lúc trước La Chinh từng gặp cũng không ít, mà mỗi lần thần thú cử động liền ăn cả một đại lục khổng lồ, như vậy lượng thức ăn của những con thần thú này thật đáng kinh ngạc!

Tuy thần thú siêu cấp có thể bắt những thần thú siêu cấp khác làm thức ăn, nhưng trong nhiều đại giới, số lượng thần thú siêu cấp rất ít, hơn nữa, sức mạnh của những con thần thú khác cũng không yếu. Dù tất cả những con thần thú siêu cấp đều là vật đứng đầu chuỗi thức ăn, nhưng trước khi bọn chúng ăn kiêng thì lại rất khó tìm đủ thức ăn cho chúng.

Vì thế mà hầu hết thần thú siêu cấp cơ bản đều ăn kiêng mà lớn lên…

Một gốc Nam Đẩu Tiên Căn khổng lồ như thế này cũng chỉ là một trong những loại thức ăn mà những con thú khổng lồ khác ăn mà thôi.

Thoáng chốc, gốc Nam Đẩu Tiên Căn liền bị con Hung Hạt đánh bại, sau đó nó vươn hai bàn tay đầy móng vuốt ra, ghim vào rễ cây, há cái miệng khổng lồ ra ngoạm!

“Làm thế nào bây giờ?” La Chinh nhìn Vân Lạc.

Mọi người cũng nhìn Vân Lạc với vẻ đáng thương. Bọn họ bị dọa sợ bởi cảnh tượng giày vò trước mắt, ngay cả Triệu Phần Cầm, Lăng Yên từng tu luyện ở cửa Luân Hồi nhưng lúc này tâm trạng vẫn rối bời. Loại chiến đấu kiểu này thực sự để lại ấn tượng quá mãnh liệt.

Chẳng qua lúc trước Vân Lạc đã hứa sẽ đưa mọi người ra khỏi sương mù dày đặc, không ngờ lại đi đến chỗ thế này. So với việc đi ra khỏi sương mù dày đặc thì chuyện này đâu chỉ kém một chút xíu?

“Làm tốt lắm! Mọi người nắm chặt vào La Chinh!” Nói xong, Vân Lạc liền đưa tay nắm chặt La Chinh.

La Chinh nhìn Vân Lạc đầy kỳ lạ, không hiểu nàng nói vậy là có ý gì.

Những người khác cũng không hiểu lắm, nhưng lúc này dường như mọi người đều làm theo lời Vân Lạc nói như phản xạ vậy!

Lăng Yên cũng đưa tay nắm lấy cánh tay La Chinh, những Chiến Tôn cấp cao khác cũng nhanh chóng nắm lấy tay và cánh tay của hắn.

Mông Xung cũng không chậm chạp, bắt luôn lấy cổ La Chinh.

“Này này…” Bị mấy bàn tay bám chặt như vậy, toàn thân La Chinh đều mất tự nhiên, nhưng mà sự phản kháng của La Chinh cũng không có tác dụng gì, bởi lúc này điều quan trọng là phải bảo vệ tính mạng, làm gì có ai chịu nghe lời hắn?

Thiên Hổ là người cuối cùng nên tương đối lúng túng, La Chinh đã bị mọi người giữ chặt lấy, hiện tại không có nổi một khe hở nào để chừa lại cho gã. Bất đắc dĩ, Thiên Hổ phải ôm Mông Xung… Không giữ được La Chinh thì giữ lấy Mông Xung cũng được rồi.

Mà Huân thì trực tiếp nhét trường thương vào trong nhẫn tu di của La Chinh, sau đó lại hóa thành kiếm linh, chui vào trong cơ thể hắn.

Đúng lúc mọi người vừa chuẩn bị sẵn sàng thì nghe được tiếng gió vù vù truyền đến bên tai…

“Vù vù…”

Một luồng lực hút thật lớn được phóng ra từ miệng con Hung Hạt khổng lồ kia.

Giống như trận cuồng phong vừa rồi, bọn họ căn bản cũng thể chống lại lực hút này!

Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả hai chân mọi người đều rời khỏi mặt đất, trực tiếp bị kéo về vực sâu kia. Bọn họ nắm thật chặt lấy La Chinh, không ngừng quay cuồng trên không trung, bay về phía con Hung Hạt đang há to mồm kia!

“Chuyện… chuyện gì vậy?” Mông Xung vừa giận vừa sợ, nhìn Vân Lạc mà gầm lên. Gã hoàn toàn không ngờ Vân Lạc muốn bọn họ nắm thật chặt La Chinh chẳng qua là muốn cả đám bọn họ bị hút vào miệng con Hung Hạt kia. Đây không phải là chịu chết sao?

“Vân Lạc, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Lăng Yên dù luôn bình tĩnh nhưng sắc mặt lúc này cũng vô cùng khó coi.

Nếu như vừa rồi tiếp tục đào xuống dưới lòng đất để ẩn thân trong hố to thì hoàn toàn có thể tránh thoát. Giờ bị con Hung Hạt này nuốt chửng thì có khi còn chẳng đủ cho nó nhét kẽ răng, vậy chẳng phải mọi người đều chết chắc ư?

Vẻ mặt Triệu Phần Cầm gần như sắp khóc mà hét lên: “Lần này chết chắc rồi… Vân Lạc, không phải ngươi nói sẽ đưa chúng ta ra khỏi sương mù sao? Đi thế nào lại đến miệng quái thú vậy?”

Vân Lạc chớp mắt, đối mặt với sự truy hỏi của mọi người nhưng sắc mặt nàng cũng không hề thay đổi, ngược lại còn thản nhiên nói: “Muốn rời khỏi sương mù thì nhất định phải tiến vào trong miệng nó. Ta không hề làm sai mà đã quyết định làm vậy từ trước rồi.”

“Sao ngươi không nói sớm…” Chu Chử Hạc ôm chặt cánh tay La Chinh, bối rối nói.

“Không cần thiết, các người làm theo sự sắp xếp của ta thì chưa chắc sẽ chết, nhưng nếu không làm theo thì chắc chắn sẽ chết!” Vân Lạc lại chớp mắt một cái, hơi nghiêng đầu, cái mũi nhỏ ngửi ngửi ngực La Chinh. Lúc này rồi mà sao nàng vẫn rảnh rỗi đi ngửi mùi trên người hắn nữa chứ.

La Chinh chỉ đành cười khổ nói: “Ta nói này… các người có thể nhẹ tay một chút không? Xương của ta sắp gãy đến nơi rồi!”

Làm gì có ai chịu nghe lời La Chinh? Chỉ cần lỏng tay một cái thì lập tức bị Huyền Minh Tử Quang chiếu chết liền, chuyện liên quan đến sống chết, đương nhiên phải bám La Chinh chặt hơn. Mọi người không ngừng uốn lượn, xoay tròn trên không trung của vực sâu, tiến thẳng về phía cái miệng to lớn của Hung Hạt đang ra sức hút vào. Mà gốc Nam Đẩu Tiên Căn kia cũng dần dần bị hút vào trong cái miệng to lớn của nó!

Đối với Nam Đẩu Tiên Căn, cái miệng to của Hung Hạt cũng chỉ là một cái miệng bình thường, nhưng đối với đám La Chinh thì nó lại giống như một hang động khổng lồ, sâu đến mấy vạn trượng. Nếu như dồn cả mười ngọn núi lại một chỗ thì cũng có thể nhét vừa miệng nó ấy chứ!

Đối với con Hung Hạt kia, đám La Chinh còn chẳng bằng được con kiến, hoặc có thể nói là ngay cả hạt bụi cũng không bằng. Trong mắt nó, có lẽ còn không thấy được sự tồn tại đám La Chinh, bởi họ thực sự quá nhỏ bé so với nó…

“Ầm ầm ầm…”

Một vài tảng đá lớn dài khoảng một trượng cũng bị con Hung Hạt này nuốt chửng, một trong số đó chuẩn bị đâm thẳng vào đám người La Chinh. Nhưng chúng chưa kịp đụng vào người bọn họ thì đã bị đường chỉ mang của Vân Lạc, những đòn tấn công của đám Mông Xung đánh bay rồi…

Bay lượn một lúc lâu trong vực sâu, sau bọn họ mới tiến vào trong miệng của con Hung Hạt kia. Lúc bọn họ vừa tiến vào trong cái miệng to lớn ấy thì một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra. Chân nguyên trong người bọn họ đột ngột biến mất một cách kỳ lạ! Sắc mặt của Mông Xung và Thiên Hổ đại biến, cương nguyên trong cơ thể bọn họ cũng đã biến mất!

La Chinh song tu pháp thể nên đương nhiên cũng rơi vào tình trạng giống như vậy. Dù là chân nguyên hay cương nguyên thì đều biến mất không còn dấu vết.

Mặc dù bọn họ không ngừng quay cuồng trên không trung, nhưng dù sao thì vẫn phải dựa vào chân nguyên để ổn định cơ thể. Bây giờ chân nguyên bỗng biến mất, nên đột nhiên bị dòng chảy hỗn loạn tứ phía thổi lung lay, cuối cùng, nặng nề rơi vào bóng tối!