Bách Luyện Thành Thần

Chương 566: Không thể tưởng tượng




Khí thế là thứ được định ra từ cường độ linh hồn. Linh hồn càng mạnh thì khí thế càng kinh người.

Chẳng qua sau khi linh hồn La Chinh tiến vào Chiến Hồn Cảnh thì vẫn luôn giấu khí thế lại bên trong, người bình thường căn bản không thể nhìn ra, chỉ có cường giả chân chính mới có thể nhìn ra linh hồn La Chinh mạnh cỡ nào.

Dù có là cường giả Chiến Thánh thì chỉ sợ cũng khó có được linh hồn2Chiến Hồn Cảnh. Thông thường cần phải đột phá Thần Hải Cảnh, những nhân vật xưng Hoàng xưng Đế thì mới có thể ngưng kết ra được!

Khí thế mạnh mẽ như thế tản ra từ người La Chinh, tuôn ra khắp bốn phương tám hướng như thủy triều đập thẳng mặt Chiến Tôn Ma Yết!

Con mắt to cỡ nắm tay của Ma Yết bỗng nhiên trợn tròn. Tên võ giả loài người trước mắt này giống như một hung thú tuyệt thế!

La Chinh cũng không5tiến hành công kích linh hồn. Dù sao hắn mới đến đây, hơn nữa chỗ ngồi của Nhân tộc trong tháp Tội Ác quá ít, một khi đã ra tay thì tình hình sẽ không ổn. Nếu mười bốn chủng tộc liên thủ lại để đối phó thì La Chinh hắn cũng không có năng lực phản kháng!

Dù sao trong tháp Tội Ác cũng không chỉ có những Chiến Tôn cấp một mà còn có rất nhiều cường giả Chiến Tôn cấp mười!

Lúc La Chinh6bộc phát khí thế, bạo phát ra sát khí chất chứa trong Sát Lục Kiếm Sơn, uy áp linh hồn cộng thêm sát khí mãnh liệt khiến hắn thật sự giống như sát thần!

“Ầm!”

Một gã sai vặt của quán rượu đang bưng một bầu rượu đưa tới, cảm nhận được khí thế tràn ra, chân tay gã mềm nhũn khiến bầu rượu kia rơi xuống đất nát bấy, còn mặt mũi gã thì trắng bệch, đứng không vững mà phải vịn vào cái bàn bên5cạnh!

Gã ta mới chỉ chịu một chút khí thế của La Chinh mà thôi, bởi khí thế của La Chinh gần như đều phát về phía trước, hướng thẳng mặt Ma Yết và một gã Chiến Tôn Ma tộc khác.

Ma Yết lúc này cảm thấy mình không thể thở nổi, trong đầu cũng trống rỗng, tự hỏi tại sao tên nhóc loài người này lại có khí thế khủng bố như thế… Khí thế của La Chinh gia tăng từng chút một, sát khí phóng3ra khiến Ma Yết không nhịn được mà phải lùi về sau, toàn thân run rẩy, hai hàm răng không ngừng va chạm.

Tình huống của gã Chiến Tôn Ma tộc còn lại khác cũng chẳng khá hơn là bao. Hai người bọn họ đều vừa mới đột phá khỏi Chiến Tướng để bước vào Chiến Tôn, sau khi vượt qua một cảnh giới lớn, hai gã Chiến Tôn Ma tộc này đều cảm thấy mình đã chạm đến một cấp độ mới, xem như đã thực sự trở thành người ở tầng trên của tháp Tội Ác!

Trong tháp Tội Ác, Chiến Giả chính là tầng thấp nhất, Chiến Tướng là tầng giữa, Chiến Tôn chính là tầng cao nhất!

Sau khi bọn họ trở thành Chiến Tôn lại nghe người Ma tộc đồn rằng trong đám loài người có một con kiến nhỏ đặc biệt lợi hại đã xuất hiện, vì vậy hai người mới nghĩ đến chuyện xuống để diệt uy phong của con kiến Chiến Giả cấp tám này! Nào ngờ đâu con kiến này lại khủng bố như vậy?

Lúc này trong lòng bọn họ tràn ngập chán nản và hối hận. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, bọn họ không chỉ khiến Ma tộc mất mặt, bởi đường đường là Chiến Tôn Ma tộc mà lại bị một Chiến Giả Nhân tộc áp chế! Mà hơn nữa, bây giờ bọn họ nào còn đường phản kháng?

Trừ phi trực tiếp ra tay!

Nhưng ở đây lại không chỉ có một Chiến Tôn Nhân tộc, nếu ra tay ở đây thì chưa chắc hai người bọn họ có thể an toàn rời đi!

Từng nhịp thở trôi qua, hai gã Chiến Tôn Ma tộc thật sự không chịu được uy áp của La Chinh, chỉ có thể không ngừng lui về phía sau, lui mãi đến cửa quán rượu mới dừng lại.

Sắc mặt hai gã Chiến Tôn Ma tộc đều âm trầm đến cực điểm, hai tay siết chặt lại thành nắm đấm, gắt gao nhìn chằm chằm vào La Chinh, nhưng lại chẳng thể nói được lời nào.

La Chinh nhập sát khí vào Sát Lục Kiếm Sơn, uy áp linh hồn cũng nhanh chóng thu lại, cả người lập tức khôi phục về bộ dạng trước đây, trên mặt hắn là nụ cười thản nhiên, khiến cho người khác cảm giác như tắm gió xuân. Ai có thể tưởng tượng được rằng anh chàng này vừa mới dùng uy áp để ép hai gã Chiến Tôn Ma tộc phải lui lại?

Thấy hai gã Chiến Tôn Ma tộc còn chưa rời đi, La Chinh thản nhiên nói: “Còn muốn tự rước lấy nhục sao?”

Ma Yết cắn răng trừng mắt nhìn La Chinh, cuối cùng cũng không đi vào trong quán rượu nữa mà chỉ oán hận trừng La Chinh, nói: “Ta sẽ chờ ngươi!”

Nói xong, Ma Yết và gã Chiến Tôn Ma tộc còn lại phẩy tay áo bỏ đi!

Vừa rồi khí thế La Chinh tràn ra đã hấp dẫn không ít sinh linh xung quanh tới, trong đó còn có cả Chiến Giả, Chiến Tướng… của các chủng tộc.

Bọn họ đứng vây xem ngay cửa ra vào, nhìn thấy một Chiến Giả loài người dựa vào uy áp linh hồn, cứ thế mà ép hai gã Chiến Tôn Ma tộc đi ra khỏi quán rượu thì kinh ngạc đến mức muốn rớt cằm xuống đất luôn.

“Trong đó… tên nhóc trong đó thật là Chiến Giả Nhân tộc ư?”

“Đúng là Chiến Giả cấp tám thật. Hắn tên La Chinh, vừa mới tiến vào tháp Tội Ác không bao lâu… Nếu không đánh gục được La Chinh trên sàn đấu mà để hắn leo đến tầng cao nhất tháp Tội Ác, thì chỉ sợ Nhân tộc lại có thêm một chỗ ngồi nữa rồi!”

“Từ bao giờ mà con người lại sinh ra được loại thiên tài thế này vậy? Thực lực thế này, cho dù là Ma tộc hay Yêu Dạ tộc thì cũng tìm không ra được người thứ hai!”

“Ha ha, ngươi nói đùa đấy à? Trong đại lục Hải Thần chúng ta từ xưa đến nay, chưa từng xuất hiện loại chuyện này. Chiến Giả dùng uy áp để ép Chiến Tôn phải lui, quả thật là không thể tưởng tượng. Nếu như không phải Nhân tộc và Ma tộc không đội trời chung thì ta còn tưởng rằng bọn họ đang diễn trò!”

Phần đông sinh linh không ngừng nghị luận ở cửa ra vào.

Hạ Sương một mực ngồi tại chỗ, ngơ ngác nhìn chàng trai trước mắt, đôi mắt đẹp kia thậm chí còn hơi si ngốc.

Hạ Sương xuất thân từ thánh địa Tử Tâm, từng cao ngạo tới mức nào chứ? Cho dù là trong thánh địa thì cũng có được mấy anh chàng có thể lọt vào mắt nàng?

Thực lực của con người trong đại lục Hải Thần này rất nhỏ bé, thiên tài trong thánh địa rất ít khi ra ngoài rèn luyện, Hạ Sương cũng không ngoại lệ! Lúc mới vừa đi ra khỏi thánh địa, Hạ Sương cảm thấy mình là con cưng của trời, thiên tài giữa thiên hạ cũng chẳng hơn là bao.

Nhưng tới lúc nàng cùng một đám thiên tài tiến vào tháp Tội Ác thì mới phát hiện ra, so với các chủng tộc khác, con người yếu tới cỡ nào!

Dù là Yêu Dạ tộc hay Ma tộc, Cự Nhân tộc… đều mạnh hơn con người nhiều lắm, cho nên càng leo lên cao trong tháp Tội Ác, nàng càng nơm nớp lo sợ.

Có đôi khi Hạ Sương cũng nghi ngờ, liệu có phải con người không bằng chủng tộc khác thật hay không! Giống như Yêu Dạ tộc, trời sinh đã mạnh mẽ, khi vừa mới sinh ra, trong cơ thể họ đã không có bất kỳ tạp chất nào, chỉ một khắc ngay sau khi sinh, bọn họ đã ở Tiên Thiên Cảnh!

Cho tới khi… nàng gặp được La Chinh.

Thời điểm vừa mới nhận được tin, nàng và đám người Tinh Huy liền muốn tiếp xúc với hắn ngay. Vừa nghe tin tên Chiến Giả loài người không biết từ đâu chui ra này vừa mới tiến vào tháp Tội Ác đã gặp ngay “sàn trống”, Hạ Sương cảm thấy anh chàng này cũng không tệ.

Chiến Giả thiên tài trong thánh địa Tử Tâm bình thường cũng không dám đưa vào tháp Tội Ác. Ai cũng biết, thiên tài đều phải rèn luyện mới có thể phát triển, thế nhưng thánh địa Tử Tâm không dám đưa Chiến Giả vào tháp Tội Ác bởi cái chết đến quá nhanh, Chiến Giả thiên tài được đưa vào bao nhiêu thì liền chết bấy nhiêu, thế nên bọn họ nào dám đưa Chiến Giả vào nữa?

Mà La Chinh có thể dùng thân phận Chiến Giả đạt được “sàn trống”, đối với con người mà nói, đây đã là chuyện vô cùng giỏi.

Chẳng qua tên Tinh Huy kia ngu ngốc, vừa đến đã đắc tội với La Chinh. Mà tên La Chinh này cũng đúng là đồ rắm thúi, không để thánh địa Tử Tâm ở trong mắt.

Chẳng qua thánh địa Tử Tâm có truyền tin, bắt bọn họ phải duy trì quan hệ tốt với La Chinh. Nếu như anh chàng này có thể trưởng thành, chưa biết chừng còn lấy được thêm một chỗ ngồi cho loài người. Thêm một chỗ ngồi là thêm một phần hi vọng. Trong đại lục Hải Thần, dù là chủng tộc nào thì cũng rất coi trọng chỗ ngồi trong tháp Tội Ác!

Kết quả là khi nàng tiếp xúc với La Chinh lần nữa, hắn lại còn đánh bại thiên tài cấp Thần của Yêu Dạ tộc – Tử Ngọc!

Kết quả này… có thể nói là làm cho tâm tình Hạ Sương không ngừng rung động. Nàng cảm thấy thế gian này rốt cuộc cũng có một người đàn ông, có thể khiến nàng phải để mắt đến!

Cho nên khi La Chinh hỏi nàng bao nhiêu tiền một đêm, Hạ Sương tất nhiên rất tức giận, nhưng cuối cùng vẫn cố nín nhịn.

Đối với cường giả thực sự, ngông cuồng không phải là biểu hiện ngu xuẩn, mà chẳng qua chỉ là hắn kiêu ngạo mà thôi.

Lúc này Hạ Sương đã đánh giá thực lực của La Chinh cực kỳ cao. Tu vi của hắn mới chỉ là Chiến Giả cấp tám, nhưng chỉ sợ đã có thể chiến một trận với Chiến Tướng cấp chín, thậm chí cấp mười!

Tu vi như thế mà sao thực lực lại mạnh đến vậy? Hạ Sương cảm thấy mình hơi đánh giá cao La Chinh rồi. Thế nhưng nàng tuyệt đối không ngờ được rằng La Chinh chỉ dựa vào khí thế đã có thể ép hai gã Chiến Tôn Ma tộc phải lui.

Đây quả thật là chuyện không thể tưởng tượng!

Anh chàng này bỗng nhiên trở nên vô cùng thần bí trong mắt Hạ Sương!

Hầu như tất cả thiên tài Nhân tộc đều đi ra từ thánh địa Tử Tâm, những thế lực còn lại của Nhân tộc chính là một vài tông môn nho nhỏ xung quanh thánh địa mà thôi. Như vậy hắn, rốt cuộc là từ đâu đến?