Bách Luyện Thành Thần

Chương 526: Lo âu




Cô gái mặc áo đen đứng trên vòng tròn, ánh mắt lại nhìn về phía xúc xắc trong vực sâu kia, xúc xắc nhanh chóng chuyển động lần nữa. 

Chỉ chốc lát sau, xúc xắc mới chậm rãi ngừng lại. 

“Vậy mà lại là sáu điểm!” 

“Vận may của cô gái này cũng thật tốt quá nhỉ?” 

Lúc này mọi người đã hiểu rằng mình đang chơi một trò chơi trong mộ Tiên Thiên Miểu. Về phần vì sao Thiên Miểu Tiên Nhân muốn thiết kế ra2cái trò chơi này thì mọi người chẳng rõ. Chẳng qua, mọi người đều xuất phát từ cùng một điểm, nên tất nhiên không muốn tụt lại phía sau người khác. 

Trước đây, điểm số cao nhất mà võ giả ném ra cũng chỉ có thể là sáu điểm, thế mà cô gái này lần đầu đã được điểm tối đa. 

Ai ngờ lần thứ hai cũng vẫn là sáu điểm như trước! 

Rất nhanh, phía trước cô gái mặc áo đen lại hiện ra sáu5vòng tròn, vòng tròn thứ sáu vẫn tản ra ánh sáng màu vàng như trước. 

Cô gái mặc áo đen đi tiếp, vừa mới giẫm vào cái vòng tròn kia thì lại có giọng nói vang lên. 

“Lại ném thêm một lần…” 

Thấy cảnh này, phần đông võ giả càng buồn bực. Vận may của cô gái này có vẻ tốt đến mức nghịch thiên, số mệnh có vẻ còn mạnh hơn cả Ninh Vũ Điệp. 

“Không phải cô ta phải ăn gian đấy chứ?” 

“Tiên mộ này6là do Tiên Nhân bố trí, ngươi ăn gian cho ta xem thử cái?” 

“Có lẽ những người Thần Quốc này nắm giữ vài bí mật không muốn người khác biết, cho nên có bí quyết, nếu không thì lấy đâu ra may mắn thế?” 

Nghe thấy mấy tiếng bàn tán này, chàng trai tuấn tú kia cười lạnh nói: “Sư muội chính là thánh nữ của tộc ta, số mệnh sao có thể đánh đồng với lũ kiến các ngươi?” 

Lời của hắn ta khiến5sắc mặt phần đông võ giả Trung Vực trầm xuống. Đám người đến từ Thần Quốc này lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, đúng là khiến người ta phát ghét. 

Nghe nói như thế, La Chinh cười cười. 

Nhóm trưởng lão các đại tông môn, tông chủ này có lẽ rất ít bị người khác khiêu khích, khinh bỉ như vậy. Chẳng qua mấy năm nay, hầu như cứ mỗi một khoảng thời gian là La Chinh lại gặp phải loại ngu3ngốc như vậy. Lúc mới đầu, đối mặt với sự của khiêu khích La Phái Nhiên, hắn tức giận khó chịu, nhưng khi gặp phải mấy kẻ ngu ngốc như vậy nhiều rồi, nên có lẽ La Chinh cũng đã quen với loại khiêu khích nhàm chán này. 

Trải qua mấy năm như vậy, tính cách La Chinh càng ngày càng chín chắn hơn. 

Những người như thế, chỉ khi bị vả vào mặt thì bọn họ mới có thể cầu xin tha thứ. Nếu chưa đến thời điểm đó, lời nói của bọn họ lúc nào cũng sẽ vô cùng sắc bén, bá đạo. 

Cho nên nghe thấy anh chàng kia nói vậy, La Chinh chẳng có phản ứng gì. 

Luồng sáng ở chính giữa lại chậm rãi xoay tròn. 

Ngoài Ninh Vũ Điệp và thánh nữ Thần Quốc kia ra thì cũng có vài người được ban thưởng không ít. Ví dụ như một đệ tử Hư Linh Tông đã nhận được một trang sách vàng. Trang sách này có lẽ là công pháp đặc thù nào đó, hoặc có thể là bảo bối của ai đó. 

Nhưng số võ giả bị phạt thì còn nhiều hơn. 

Trong đó Huyết Mộc Nhai, Hắc Sơn Tông và Huyền Âm Quán đã mất đi sáu người ở vòng thứ nhất. 

Lúc này, tuy La Chinh là võ giả thứ hai đổ xúc sắc, nhưng hắn mới đi được hai bước, thuộc về nhóm người chậm chạp phía sau. 

Nhìn thấy luồng sáng chuyển động, lúc này giọng của Thanh Long lại vang lên: “La Chinh, ta biết đại khái đây là cái gì rồi.” 

“Đây rốt cuộc là cái gì?” La Chinh tò mò hỏi. Vì sao Thiên Miểu Tiên Nhân lại thiết kế một trò chơi giống như trò đánh bạc vậy? 

“Cái này thoạt nhìn thì là một trò chơi, nhưng nghiêm túc mà nói thì hẳn là một vòng xoay số mệnh.” Thanh Long thản nhiên nói. 

“Vòng xoay số mệnh? Ý gì vậy?” La Chinh tò mò hỏi. 

“Hắc hắc. Trong mắt võ giả các ngươi, có lẽ số mệnh hơi mơ hồ một chút, thế nhưng nó tồn tại thật đấy.” Thanh Long lập tức nói: “ Võ giả Trung Vực các ngươi thường thường chỉ khai thác ở hai mặt, thứ nhất là thiên phú, thứ hai là nghị lực.” 

La Chinh gật đầu. Một võ giả muốn lớn lên, không thể thiếu thiên phú, còn nghị lực thì cũng quan trọng không kém. Chỉ nhờ vào thiên phú xuất sắc mà nghị lực bình thường thì cũng chỉ là một người ham hưởng lạc. Loại người này, cho dù thiên phú có cao, cũng đi không xa trên con đường võ đạo. 

Cho nên khi các tông môn chọn lựa đệ tử, thứ nhất sẽ nhìn vào thiên phú, thứ hai sẽ nhìn vào nghị lực. 

Thanh Long lại nói ngay: “Nghiêm túc mà nói thì như vậy cũng đúng. Chỉ cần kiểm tra hai mặt này thì thường có thể bồi dưỡng được đệ tử Chiếu Thần Cảnh, Thần Đan Cảnh, nếu vận số tốt một chút thì có thể cho ra đời một trưởng lão Hư Kiếp Cảnh. Trung Vực các ngươi vận dụng phương pháp này rất chính xác. Thế nhưng… trong Chân Long giới của chúng ta, nếu chỉ khảo hạch hai hạng mục này thôi thì không thể chọn ra tinh anh được.” 

Trong Chân Long giới, lượng người có lẽ phải đo đếm bằng hàng nghìn tỷ. Vậy nên muốn tìm ra đệ tử có thiên phú và nghị lực tốt thật sự rất dễ dàng. Thế nhưng bồi dưỡng đệ tử thành Thần Đan Cảnh, Hư Kiếp Cảnh, thậm chí là Sinh Tử Cảnh không phải mục tiêu cuối cùng, mà yêu cầu của bọn họ cao hơn rất nhiều. 

Mà muốn đạt được cái mục tiêu này thì cần phải xem xét thêm một tiêu chuẩn số ba, số mệnh. 

Cảnh trước mắt này làm Thanh Long nhớ tới vòng quay số mệnh của Chân Long tộc. Hình thức cũng không khác lắm, nhưng võ giả trong đó sẽ không chết mà chỉ bị vòng số mệnh đá ra ngoài mà thôi. 

Rõ ràng, Thiên Miểu Tiên Nhân bố trí vòng xoay số mệnh này với mục tiêu là tìm ra người có vận số lớn. 

Những võ giả ở đây, thực lực chẳng kém cạnh ai, số mệnh cũng không chênh lệch gì nhiều. Ví dụ như số mệnh của Tiểu Giới cũng rất mạnh, hay thánh nữ Thần Quốc kia thì số mệnh lại càng tốt đến nghịch thiên, chỉ ném xúc xắc một lần đã có thể tiến lên liên tiếp hai lượt! 

“Xem ra số mệnh của ta không tốt rồi.” La Chinh lắc đầu cười nhạt nói. 

“Ngươi nhầm! Hoàn toàn ngược lại.” Thanh Long nghiêm mặt nói: “Không phải cứ thuận buồm xuôi gió mới gọi là số mệnh tốt. Có người số mệnh thử thách, phải vượt qua mọi khó khăn mới có thể leo lên đỉnh kim tự tháp, đây cũng là một loại may mắn lớn. Xem ra việc bây giờ ngươi đã thuận lợi bước được hai bước, có lẽ đây cũng chính là số mệnh của ngươi!” 

Thuận lợi bước hai bước… 

Lúc nhỏ, có thể coi như La Chinh thuận buồm xuôi gió thật. Thân là thiếu gia chủ của La gia, có thể nói là một người được nghìn vạn cưng chiều, chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, hắn còn chưa kịp bước ra thế giới đã bị biến thành gia nô. 

“Theo ngươi phán đoán thì lúc này ta mới bước hai bước, chẳng phải sau đó sẽ gặp khó khăn?” La Chinh hỏi. 

“Cũng có thể lắm.” Thanh Long nói. Tuy Thanh Long hiểu biết nhiều, nhưng dù sao thì nó cũng đến từ Chân Long tộc nên mới hiểu rõ con người như vậy. Chẳng qua vòng xoay số mệnh này là do Thiên Miểu bố trí, nên Thanh Long cũng không dám chắc chắn. 

Đúng vào lúc này, luồng sáng lại chỉ lên người La Chinh… 

La Chinh thấy thế liền đánh ra một quyền, xúc xắc lăn lộn một vòng, sau đó cho ra “một điểm”. 

Hắn nhíu mày. Được có một điểm, ít quá thì phải. Lúc trước La Chinh cũng chỉ ném được hai điểm, giờ lại là một điểm, hai lần ném xúc xắc cộng lại còn không bằng một lần của người khác. 

“Từ từ sẽ đến, đừng vội. “ Ninh Vũ Điệp đứng phía trước La Chính khẽ cười nói. 

La Chinh gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy một vòng tròn màu tím được tạo nên trước mặt mình, sắc mặt La Chinh cũng biến đổi. Đây là phạt hay là thưởng? 

Mọi người thấy La Chinh không chỉ đổ được một “một điểm” mà “một điểm” này dường như còn có sát cơ, không ít người cũng nhịn không được mà bắt đầu hả hê. Lúc này coi như La Chinh là người có tu vi thấp nhất, có lẽ căn bản hắn chẳng chịu nổi trừng phạt gì đâu. 

La Chinh cũng không nói lời nào. Qua lời Thanh Long nói thì hắn cũng hiểu, thực tế cái thứ trong vực sâu này là để so sánh số mệnh của mọi người. 

Tuy khi La Chinh ở La gia đúng là vô cùng thảm, thế nhưng sau khi tiếp xúc với lò luyện thần bí thì số mệnh hắn đều đã thay đổi, không thua bất kì ai! Dù trước mắt có là cái gì thì hắn cũng nhất định phải vượt qua! 

La Chinh vừa mới bước lên vòng tròn ấy thì một luồng ánh sáng màu tím liền lập tức bao lấy hắn. 

Cảnh sắc xung quanh hắn bỗng nhiên biến đổi, từng ngọn lửa màu tím trên bầu trời không ngừng rơi xuống mặt đất. 

Cùng lúc đó, bên tai mọi người cũng vang lên một giọng nói: “Tôi Tinh Liệt Diễm!” 

Nghe được giọng nói này, lông mi Thôi Tà hơi dựng lên, ánh mắt lạnh lẽo nhìn La Chinh, khóe miệng mỉm cười. Tên nhóc này… đúng là vận số chẳng tốt lành gì. 

Trừng phạt khó thế nào thì chỉ có người đã trải qua mới rõ. Trên thực tế, người đã bị trừng phạt mà vẫn còn sống tới giờ cũng chỉ có một mình Thôi Tà, còn đâu cứ võ giả nào bị trừng phạt thì đều bỏ mạng. 

Thôi Tà không tin La Chinh có thể vượt qua được. 

“Ta vốn định tự tay giết chết ngươi, thế nhưng nếu ngươi chết ở đây, biến thành một bãi tro, thì đối với ngươi cũng là một kết quả tốt nhất rồi đấy nhỉ?” Thôi Tà thản nhiên nói. 

Còn Ninh Vũ Điệp và Ngọc bà bà quay sang nhìn nhau một cái, hai người đều tin số mệnh của La Chinh, nhưng La Chinh thật sự có thể đứng vững khi bị Tôi Tinh Liệt Diễm đốt cháy không? Ninh Vũ Điệp nhịn không được mà thầm lo lắng.