Bách Luyện Thành Thần

Chương 438: Muốn chết




“Đó là cái gì Ị”

“Không phải là thẩn tiên hạ phàm đó chứ?”

“Hình như đúng rồi! Thảng Long Đài này chính là đường lên Thượng Giới đấy. Trời ạ! Chúng ta được thấy một thần tiên sống!”

Phần lớn đám võ già vây xem cũng không rổ chuyện gì xảy ra.

Nhưng nhóm võ giả canh giữ ờ chỗ này thì hiểu rất rổ.

Đủng là có người từ Thượng Giới trờ về, mà người này rất có thể là tên Tiên Thiên Cảnh đầu tiên tiến vào Thăng Long Đài kia.

Sau khi Thăng Long Đài bị chuyến đến thành Thiên Khải: các đại tông môn đều đã thử phái người vảo trong Thảng Long Đài, vượt qua thử thách đế leo tới tầng thứ sáu, dùng ngọc bội Long Hành để khởi động truyền tống trận, tiến hành truyền tống, nhưng tắt cả đều thất bại.

Sau khi Thàng Long Đài đột nhiên chiếu ra luồng sáng trắng, những võ giả vốn phải được phi tháng lên Thượng Giới đều bị đá ra ngoài.

Tên Tiên Thiên Cảnh kia được truyền tống lên Thượng Giới một cách êm đẹp, vậy mà sau đó không ai có thế lên được. Chắc chắn trên người tên Tiên Thiên Cảnh ấy có vấn đề.

Để làm rõ nguyên nhân, cũng có vài vị phù văn sư tiến vào tầng cao nhất của Thăng Long Đài, cuối cùng bọn họ đoán vấn đề xuất hiện trên phù văn truyền tống.

Đương nhiên phù văn sư ở Trung Vực không thế biết những thần văn kia, cho dù biết rổ là phù văn truyền tống xảy ra vấn đề thì căn bản bọn họ cũng không hiếu vấn đề nằm ở chỗ nào, vậy nên đương nhiên cũng lực bất tòng tâm.

Bởi vì chuyện này, vị thiếu chủ của Quỷ Vương – Tiết gia kia, hay ngay cả “Quỷ Vương’’ của Tiết gia cũng được mời đến thành Thiên Khải đế nắm rổ tình huống.

Thiếu chủ Tiết gia nhớ lại chi tiết về dung mạo; tuổi tác, thực lực của tên Tiên Thiên Cành kia…

Số lượng Tiên Thiên Cảnh trong Trung Vực thật sự rát nhiều, chỉ dựa vào dung mạo và tu vi để đoán thân phận của hắn thì cũng giống như mò kim đáy bể. Cho nên rốt cuộc tên Tiên Thiên Cảnh kia là ai, tới tận bây giờ vẫn còn là một bí án.

Đó cũng là nguyên nhân vì sao các đại tông môn đều phái người canh giữ ở Thăng Long Đài. Dù sao thì tên Tiên Thiên Cảnh kia khởi động Thăng Long Đài nên thân phận của hắn trở thành chuyên vô cùng quan trọng!

Người được Vân Điện phái ra chính là một trong những đệ tử cực mạnh trong Tinh Anh Đường, người đã bước vào Chiếu Thần Chung Cực – Lý Bố Y.

Vừa nhìn thấy ánh sáng trắng, thân hình Lý Bố Y lập tức động một cái, đạp lên một đôi giày rơm mộc mạc nhảy lên, đoạt trước một bước, đứng ở cửa Thăng Long Đài.

Vị Tiên Thiên Cảnh này rất quan trọng, thậm chí hẳn là chìa khóa để mở Thăng Long Đài! Nếu không có thiếu niên này, chỉ sợ bản thân Thăng Long Đài đã mất đi ý nghĩa. Một tòa Thăng Long Đài không thể phi thăng thì chỉ có thể lả một bí cảnh tu luyện mà thôi.

Tuỵ có thể coi Thăng Long Đài này lả bí cảnh tu luyện cao cấp nhất, nhưng tác dụng đã giảm bớt nhiều, cũng không đáng để các đại tông môn liều mạng tranh nhau như thế.

Lý Bố Y chiếm trước tiên cơ, chặn ở cửa Thăng Long Đài, đệ tử các tông môn khác cũng không chịu yếu thế, những đệ tử đó cơ bản đều là Chiếu Thần Chung Cực, là một đám đệ tử ưu tú nhát tông môn, bọn họ cũng hiểu tầm quan trọng của tên Tiên Thiên Cảnh này, vậy nên đương nhiên muốn đem tên Tiên Thiên Cảnh này về tông môn của mình!

Cho nên cả đám người bọn họ chen lắy chen đế, dường như muốn phá hỏng cánh cửa Tháng Long Đài này!

Nhìn cánh cửa trong Thăng Long Đài, cho dù là đám vố giả Chiếu Thần Chung Cực cũng hơi căng thẳng, tuy người bay xuống rắt có thể là tên Tiên Thiên Cảnh kia, nhưng cũng có khả năng là cường giả Thượng Giới!

Những cường giả Thượng Giới đó có thực lực sâu không lường được, giơ tay nhấc chân là có thể dời núi, lắp biền, bọn họ căn bản không thế chống lại.

Nếu là Tiên Nhân đánh xuống thì cũng còn đỡ, chứ nếu là sinh vật tàn bạo thích giết chóc nào đó thì thật thảm hại, rất có thế chỉ trong khoảnh khắc bọn họ đã bị tiêu diệt…

Dù cho có những khả năng này thì bọn họ vẫn vững vàng đứng trước cửa Thăng Long Đài. Tên Tiên Thiên Cảnh kia quá quan trọng, nếu như có thế mang hắn về thì chắc chắn là lập công lớn với tông môn, phần thưởng được ban khó mà tưởng tượng được.

Hồi hộp, dày vò, thận trọng…

Các loại biếu cảm trên mặt Lý Bố Y không ngừng biến đồi.

“Có tiếng bước chân!” Không biết ai thốt lên một câu.

Mọi người nghiêng tai lắng nghe, quả nhiên nghe thấy một hồi tiếng bước chân trầm ồn truyền ra từ trong Tháng Long Đài. Tai mắt của những vổ giả này sắc bén, thính lực cường đại tới mức nào chứ?

“Là tiếng bước chân của con người.” Có người bồ sung thêm một câu.

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, mấy vổ giả này cũng hồi hộp đến cực hạn, cho dù lả Lý Bố Y vẫn luôn giữ vững tâm thái cũng phải cau mày lại, trong đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng thận trọng.

“Lạch cạch!”

Cửa Thăng Long Đài được mở ra.

Nhìn thấy vị võ giả đứng phía sau cánh cửa kia, trên mặt nhóm võ giả Chiếu Thần Chung Cực nhất thời toát ra vẻ kinh ngạc.

Sao lại lả một võ giả Chiếu Thần Cảnh?

Trước đây bọn hắn từng đoán thân phận của người này vô số lần. Rời khỏi Thăng Long Đài có thế là một tên Tiên Thiên Cành, (Nguồn: truyenhoangdung.xyz) có thế là Tiên Nhân, có thế là một cường giả của bộ tộc Chân Long; thậm chí có khả năng là tà vật to lớn nào đó không biết tên.

Nhưng người xuát hiện trước mắt này dường như lại chỉ là một vị võ già bình thường, chỉ là Chiếu Thần Cảnh, Chiếu Thần Tam Trọng mà thôi…

Đã xảy ra chuyện gì?

Mọi người hết sức kinh ngạc, còn trong hai mắt Lý Bố Y thì tràn đầy khiếp sợ!

Đôi môi khô khốc của hắn ngập ngừng một hồi rồi phun ra hai chư: “La Chinh. ”

La Chinh xảy ra chuyện gì vậy? Không phải hắn là Tiên Thiên Cảnh sao? Đúng rồi! Chẳng lẽ tên Tiên Thiên Cảnh kia chính là La Chinh? Nhưng mới qua có ba tháng thôi! Từ Tiên Thiên Cảnh nhảy qua hẳn một cảnh giới lớn, La Chinh đã tiến vào Chiếu Thần Cảnh rồi hả?

Lý Bố Y là người vô cùng trầm ổn, đến mấy vị trưởng bối của Vân Điện cũng không chỉ một lần tán thưởng tâm tính của hắn! Tán thưởng rằng tâm vổ đạo của Lý Bố Y cực kỳ vững chắc, làm gì chắc đó; thành tựu đạt được trong tương lai chắc chắn không thể giới hạn được.

Nhưng giờ phút này những cảm xúc nhu nghi ngờ, khó hiếu, khiếp sợ, không thế tưởng tượng nồi lại liên tục rối loạn trong đầu Lý Bố Y!

Lý Bố Y mơ hồ, những võ giả khác cũng mơ hồ, chẳng qua bọn hắn không biết La Chinh nên rất nhanh đã hồi phục lại tinh thần, mặc kệ hắn là tên khỉ gió nào, chẳng qua là một đệ từ Chiếu Thần Cảnh nên bắt lại trước đã rồi nói!

Đồ Kiên Bạch của Huyền Âm Quán ra tay đầu tiên. Hắn khẽ vươn tay, xương cốt toàn thân cứ như đốt pháo, không ngừng tạo ra tiếng nổ, nâm ngón tay cũng mở ra đầy quỷ dị, giống như móng vuốt ma quỷ, nắm về phía đầu La Chinh!

‘Làm gì?” La Chinh vừa mới đẩy cửa ra liền có một đám võ giả Chiếu Thần Chung Cực tiến công, sắc mặt hắn cũng trầm lại.

“Làm gì? Không muốn chết thì ngoan ngoãn theo ta đi một chuyến!” Đồ Kiên Bạch cười lạnh một tiếng. Chỉ là Chiếu Thần Cảnh Tam Trọng mà thôi, đối với hắn mà nói còn không phải dễ như trở bàn tay?

“Dừng tay!” Lúc này Lý Bố Y rốt cuộc kịp phản ứng, đôi chân đi giày rơm giẫm mạnh xuống đất một cái, Thái Tồ Trường Quyền rát đỗi bình thường lao thẳng đến chỗ Đồ Kiên Bạch.

Thái Tồ Trường Quyền thoạt nhìn rất bình thường, lại còn là trường quyền mà hầu hết các võ già đều từng luyện qua.

Giống như kiếm pháp căn bản của La Chinh, rắt nhiều kiếm khách khi nhập môn đểu phải tu luyện, Thái Tồ Trường Quyền cũng như vậy, quyền pháp căn bản mà phần lớn các vổ giả tu luyện chính là Thái Tồ Trường Quyền!

Thế nhưng tuy Thái Tồ Trường Quyền rất bình thường, nhưng cũng phải xem là ai dùng cái đã. Lý Bố Y chìm đắm trong bộ quyền pháp bình thường này cũng đã vải chục năm nên đã luyện được thêm vài phần ý tứ trong “Cực Giản Chi Đạo”!

Âm!”

Một quyền này liền ép Đồ Kiên Bạch của Huyền Âm Quán phải lui lại!

“Lý Bố Y, ngươi muốn chết!” Đồ Kiên Bạch cả giận nói. Rổ ràng hắn người đầu tiên ra tay, vậy mà lại bị Lý Bố Y ép cho lui, làm sao không giận cho được?

Tuy Lý Bố Y ngăn cản Đồ Kiên Bạch, nhưng không cách nào ngăn cản những người khác.

“Hắc hắc. Nhóc con! Ta thấy ngươi vẫn nên theo ta đi một chuyến đi!” Khương Vân Phi của Huyết Mộc Nhai cười lớn một tiếng, hai tay cứ như một cái kéo, nắm về phía La Chinh.

“Không xong!” Trong lòng Lý Bố Y trầm xuống. Một Đồ Kiên Bạch đã rất khó ứng phó, làm sao hắn có thế ngăn cản mấy vị võ giả khác?

Chân nguyên màu nâu trong tay Khương Vân Phi sắc bén, trên đánh vào mặt La Chinh, dưới đánh vảo chân La Chinh, chiêu thức phía trên chỉ lả giả, còn chiêu phía dưới đương nhiên là muốn cắt đứt hai chân của La Chinh! Hắn muốn cắt chân La Chinh trước như vậy mang La Chinh đi sẽ đỡ được không ít việc!

La Chinh thấy Lý Bố Y ngăn cản một người trong đó, hắn vổn chuẩn bị mở miệng nói chuyện, không ngờ người trước mắt này cản bản không cho mình cơ hội, rõ ràng không hỏi xanh đỏ đen trắng ra làm sao đã muốn phế bỏ hai chân của mình!

Chuyên này làm sao La Chinh lại không giận?

“Muốn chết!”

Tay La Chinh nắm lại thành quyền, thân hình phảng phắt quỷ mị, hơi hơi bay về phía sau. Nhìn qua thì thấy cả người hắn như một tấm màn trên sân khấu bị gió thổi bay, chỉ nhẹ nhàng bay một cái, vậy mà đã tránh được đòn tấn công của Khương Vân Phi.

La Chinh lập tức đánh ra một quyền nhanh như tia chớp, Khương Vân Phi căn bàn cũng không có chỗ phản ứng, ngực liền hứng trọn một quyền hung hăng của La Chinh.

Bụp!”

Khương Vân Phi ở Chiếu Thần Chung Cực đã bị La Chinh nhẹ nhàng tung một quyền đánh bay ra ngoài, bay thật xa, thật xa, một đường đụng nát lan can phía xa rồi lại va chạm với đông đảo võ già vây xem Thảng Long Đài, đụng nát vài tòa nhà sau đó mới ngừng lại được.

Nhóm võ giả vốn chen lấn xông lên phía trước muốn bắt La Chinh, vẫn đang duy trì tư thế tiến công, nhưng lúc này bọn hắn cứ như cương thi, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích.