Bách Luyện Thành Thần

Chương 384: Cây thiên tuyệt đạo




<!---->Triệu Tiểu Hoa làm sao có thể ngờ được khi mình đã bỏ ra công sức như thế mà cuối cùng rương báu màu xanh trước mặt lại không cánh mà bay?

Trên thực tế cũng không phải chỉ một cái rương đó bay đi mà toàn bộ những rương còn lại cũng bay đi cùng tia sáng kia, cho dù là rương báu màu vàng và màu đen trên tầng cao nhất cũng thế.

“Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? “ Vẻ mặt Triệu Tiểu Hoa đầy khổ sở, giờ phút này gã cũng chẳng còn hơi sức đâu để chửi nữa.

Mà chuyện như thế không phải chỉ xảy ra ở mỗi sơn cốc này.

Trên chỗ Băng Nguyên Kinh Hồn ở tầng thứ tư của Thử Luyện Giả Chi Lộ, Trác Bất Phàm tự tay giết chết ba Băng Ma Tuyết Nhân, giẫm lên trên người bọn họ, cuối cùng cũng leo lên được một bậc thang mới.

Để đánh chết được ba Băng Ma Tuyết Nhân này, hắn không chỉ thi triển ra tuyệt học cực mạnh của bản thân mà thậm chí còn vận dụng hết ba lá bùa hộ mệnh mà cha hắn ban cho. Giá trị của ba lá bùa hộ mệnh này thì khỏi phải nói nhiều, trước đây, ngay cả khi đứng giữa lằn ranh sinh tử hắn còn chưa từng dùng tới, nhưng hôm nay lại không thể không ném ra.

Coi như đó cũng là hành động bất đắc dĩ của Trác Bất Phàm hắn, phần thưởng ở nơi nguy hiểm này vô cùng phong phú, đánh chết ba Băng Ma Tuyết Nhân thì phần thưởng chắc chắn sẽ vượt xa tưởng tượng của hắn.

Khi hắn trèo lên bậc thang bằng băng thì đập vào mắt chính là một ao máu đang tỏa ra sức nóng hôi hổi!

“Ao máu này...” Hắn ngẩng đầu nhìn lên vách tường bên cạnh, trên đó có viết vài chữ rồng bay phượng múa to đùng: Máu Giao Long.

Máu Giao Long!

Tuy nói vẫn còn kém máu của Chân Long khá xa, nhưng sau khi ngâm thì có lẽ ích lợi đem lại cho thân thể của hắn khó mà tưởng tượng nổi.

Cho dù phải dùng ba lá bùa hộ mệnh kia thì cũng tuyệt đối đáng giá!

Trác Bất Phàm vui như mở cờ, chân bước nhanh về phía ao máu. Nhưng hắn còn chưa kịp tới gần thì một tia sáng bỗng bao phủ lấy ao máu kia, sau đó ao máu liền bị tia sáng đó mang đi mất...

“Hả? Sao lại bay?” Trác Bất Phàm không phải người dễ dàng bỏ qua như vậy. Đối mặt với dị biến bất chợt sinh ra, hắn nhanh chóng gõ trường thương trong tay, cả người muốn đuổi theo ao máu. Nhưng khi hắn chạm vào tia sáng kia thì ngay sau đó lại bị đẩy ra một cách hung hăng, cả người trực tiếp ngã xuống từ trên bậc thang bằng băng.

“Bất Phàm ca! Huynh làm sao vậy?” Sắc mặt Kim Xảo Ngưng đại biến, vội vàng đi lên nâng Trác Bất Phàm dậy.

Trong thử thách trên Băng Nguyên Kinh Hồn này, cả đám năm người bọn họ chỉ có một mình Trác Bất Phàm leo lên được. Ba Băng Ma Tuyết Nhân kia thật sự quá mạnh mẽ, cho dù là Trác Bất Phàm cũng phải tung hết tuyệt chiêu, dường như phải trả cái giá cực lớn mới có thể thông qua. Mắt thấy sắp thành công rồi, mà không ngờ chỉ còn một khắc cuối cùng thì ao máu kia lại bay đi mất!

“Đây... Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? “ Trác Bất Phàm tránh sự nâng đỡ của Kim Xảo Ngưng, nhìn chằm chằm ao máu đang bay đi, không cam lòng mà giận dữ hét lên.

Ba người Hoa Thiên Mệnh, Bùi Thiên Diệu cùng với Bách Lý Hồng Phong nhìn lên trời, trên mặt đều lộ ra vẻ khó hiểu. Trên bầu trời không chỉ có một tia sáng này mà có khoảng bảy tám tia đan xen lẫn nhau. Rốt cuộc trong Thử Luyện Giả Chi Lộ đã xảy ra chuyện gì?

Toàn bộ cửa thử luyện ẩn trong Thử Luyện Giả Chi Lộ đều xảy ra chuyện như vậy. Ngoài đường chết và biển lửa Phần Thiên ra, thì đường sống và thậm chí tất cả những lối rẽ chi chít ở ngay cửa vào đều có tia sáng soi tới.

Động tĩnh lớn như vậy nên đám người trưởng lão Phí Hàm kia không thể không biết!

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao trong Thử Luyện Giả Chi Lộ lại có chuyện khác thường như vậy?” Sắc mặt Phí Hàm trưởng lão khiếp sợ nói: “Chuyện này ta phải trực tiếp bẩm báo với Điện chủ!”

Thạch Kinh Thiên nhìn những tia sáng trên trời thì lắc đầu: “Mặc dù Thử Luyện Giả Chi Lộ là một không gian đổ nát, nhưng muốn không gian này thật sự bị hủy diệt thì ít nhất cũng cần mấy chục vạn năm thậm chí còn trăm vạn năm, cho nên giờ này hẳn vẫn còn trong giai đoạn ổn định, tại sao lại xuất hiện điều khác thường như vậy? Chẳng lẽ là có liên quan tới con Giao Long kia?”

“Bẩm báo Điện chủ cũng vô dụng thôi. Điện chủ vẫn luôn bế quan, căn bản cũng chẳng có ai gặp được.” Tông chủ Tường Vân Tông nói.

“Nhưng các đệ tử đã tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ thì thế nào? Nhỡ đâu chuyện khác thường này là muốn lấy mạng của bọn họ thì chính là tổn thất lớn cho Vân Điện chúng ta!” Long bà bà vội la lên.

Cứ mỗi ba năm, Vân Điện lại thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ để lựa chọn đệ tử một lần. Đệ tử thông qua khảo hạch của Thử Luyện Giả Chi Lộ thì có thể tiến vào Vân Điện, trở thành đệ tử tinh anh, được Vân Điện bồi dưỡng. Nếu lần này các đệ tử tinh anh bị huỷ diệt toàn quân thì đối với Vân Điện cũng là một tổn thất không nhỏ.

“Nhưng giờ cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến này thôi, hy vọng đây không phải là chuyện gì xấu!” Sắc mặt Phí Hàm khi thông qua Tín Khuê nhìn tám tia ánh sáng trên trời kia cứ tái mét.

Lúc này La Chinh đứng trên quảng trường mới hiểu vì sao Tiểu Điệp lại kêu hắn tới gần đài đá một chút.

Hắn cũng hiểu vì sao trên quảng trường lại xuất hiện vài vệt sáng như vậy! Những vệt sáng đó trực tiếp phân tán tới hết các bảo vật, rương báu của Thử Luyện Giả Chi Lộ, rồi thông qua tia sáng mà hút chúng lại đây!

“Loảng xoảng, loảng xoảng...”

Mấy rương báu nện thật mạnh trên quảng trường.

“Rương báu kìa!” La Chinh mở to hai mắt ra nhìn. Mười mấy cái rương báu màu đỏ rõ ràng là rương báu ở cửa thử luyện ẩn! Muốn lấy mỗi cái rương báu màu đỏ này đều phải trả cái giá tương đối lớn, không ngờ giờ nó lại tùy tiện đặt ở đây như vậy.

“Loảng xoảng, loảng xoảng...”

La Chinh còn chưa kịp khiếp sợ xong thì lại thêm sáu bảy cái rương màu xanh, ba cái rương báu màu bạc, sau đó là hai cái rương màu vàng, còn có rương báu màu đen đều rơi cả xuống đây.

Nhìn thấy nhiều rương báu như vậy, La Chinh vẫn luôn há hốc cả miệng, vẻ mặt vô cùng khiếp sợ. Duy trì cái vẻ mặt này suốt một lúc lâu khiến mặt hắn bắt đầu cứng ngắc và tê liệt...

La Chinh đã đạt được một cái rương màu bạc liền có được công pháp thánh giai Vạn Sát Sinh Tử Luân của Huyết Ma Đại Đế. Vậy rốt cuộc trong rương báu màu vàng và rương báu màu đen có chứa cái gì?

Sức hấp dẫn trong đó không thể nói là không lớn!

“Ngươi từng lấy được rương báu à?” Tiểu Điệp thấy La Chinh đang nhìn chằm chằm những rương báu đó thì đột nhiên hỏi.

La Chinh gật gật đầu.

Tiểu Điệp lại đảo mắt qua những rương báu kia, phát hiện rương báu màu bạc bị thiếu mất một cái, giờ lại chỉ còn ba cái. Nàng nhướng mày: “Ngươi lấy được ba cái rương báu? Rương báu màu bạc là ngươi lấy?”

Trong sơn cốc ở cửa thử luyện ẩn kia có tổng cộng năm cái rương báu màu bạc, trước đó đã bị người ta lấy mất một cái, mà giờ lại chỉ có ba cái, rõ ràng đã bị lấy đi rồi nên Tiểu Điệp mới hỏi.

Nhìn thấy La Chinh gật đầu, trên mặt Tiểu Điệp toát ra vẻ kinh ngạc. Rương báu màu bạc này khó lấy bao nhiêu, bản thân Tiểu Điệp rất rõ ràng.

Tuy dựa vào thực lực của nàng thì cũng có thể lấy được, nhưng nàng đã từng thử một lần, sau lại có cơ duyên hiểu ra chân tướng của Thử Luyện Giả Chi Lộ nên cũng không lãng phí thời gian ở cửa thử luyện ẩn trên biển lửa Phần Thiên.

Cứ cho là nàng có lợi hại đến mấy thì cũng không thế lấy được hết toàn bộ rương báu, còn không bằng thực hiện kế hoạch lớn này, trực tiếp mở truyền thừa của Huyết Ma Đại Đế, lấy toàn bộ bảo vật ở Thử Luyện Giả Chi Lộ này!

Muốn lấy thì phải lấy toàn bộ, lấy đi cái tốt nhất!

Vừa rồi La Chinh còn muốn chạy qua xem thế nào, vì dù sao trong mấy cái rương báu đó cũng có một nửa là của hắn, ít nhất bây giờ có mở một cái ra xem cũng chẳng sao. Ai ngờ vừa mới bước được hai bước, Tiểu Điệp đã đột nhiên kéo hắn lại.

Trên không trung lập tức xuất hiện một thứ hình tròn, đột nhiên rơi xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn, thậm chí còn nện vỡ quảng trường.

Thứ từ trên trời rơi xuống chính là ao máu kia!

Tuy chấn động kịch liệt, ao máu hung hăng nện xuống đất nhưng máu Giao Long trong đó lại vô cùng sệt, mặc dù có vài giọt văng tung tóe ra ngoài nhưng cuối cùng vẫn vững vàng ở trong vũng.

“Này... Đùa kiểu gì vậy!”

Tuy La Chinh không hiểu rốt cuộc đây là ao máu gì, nhưng khí tức phát ra từ trong máu cũng có thể khiến hắn cảm thấy bất phàm.

“Chỉ là máu Giao Long mà thôi. Lát nữa cho ngươi ngâm. Ngươi đừng đi lung tung, chờ mấy món bảo vật rơi xuống hết rồi lại đi!” Tiểu Điệp bất mãn nói. Trong lòng nàng có một loại cảm giác rất mâu thuẫn, rõ ràng rất ghét người kia nhưng sao vừa rồi lại cứu hắn?

Để hắn bị ao máu này đập chết chẳng phải tốt hơn sao? Dù gì thì chỉ cần không phải mình giết là được, sẽ chẳng ảnh hưởng gì với tâm võ đạo của mình!

Chẳng qua, thiên phú của hắn coi như cũng đáng để bồi dưỡng. Nếu thật sự bị ao máu này đập chết thì cũng là một loại tổn thất vô hình đối với Vân Điện...

Tiểu Điệp cứ như vậy tìm một cái cớ thích hợp cho chính mình.

“Ầm!”

Đúng lúc này, trên trời lại có cái gì đó mới hạ xuống, đó là một gốc cây. Phía trên cây cổ thụ kết được mười quả, mỗi một quả có kích cỡ to nhỏ, màu sắc khác nhau.

Khi Tiểu Điệp nhìn thấy một gốc cây này thì trên mặt cũng toát ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ!

“Cây Thiên Tuyệt Đạo!”

Tiểu Điệp cũng chưa từng thấy qua cây Thiên Tuyệt Đạo, loại cây trong truyền thuyết này, chỉ sợ không có người thứ hai từng nhìn thấy trong Trung Vực.

Chẳng qua năm đó Tiểu Điệp tham gia một hội đấu giá nổi danh nhất trong Trung Vực nên tình cờ được thấy một quả. Quả kia đã được giữ trong thời gian mấy ngàn năm mà vẫn chắc nịch, mượt mà như trước. Căn cứ vào lời người bán đấu giá mô tả thì đây chính là quả Thiên Tuyệt Đạo!

Tương truyền trong thiên hạ tổng cộng cũng chỉ có mười quả Thiên Tuyệt Đạo, hễ ăn một quả thì cây Thiên Tuyệt Đạo sẽ xuất hiện một quả mới, vĩnh viễn không thể tồn tại mười một quả Thiên Tuyệt Đạo cùng một lúc!

Hơn nữa công hiệu của mỗi quả Thiên Tuyệt Đạo đều không giống nhau. Nhưng dù là quả Thiên Tuyệt Đạo nào thì cũng đều có hiệu quả vô cùng thần kỳ, chính là bảo bối hiếm có.

“Không ngờ, thật không ngờ cây Thiên Tuyệt Đạo lại được trồng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, vốn lại thuộc về Huyết Ma Đại Đế. Ta cũng thật không ngờ... Nội tình của tông môn lục phẩm thật là thâm sâu khó lường!” Tiểu Điệp thì thào nói: “Cây Thiên Tuyệt Đạo này kết mười quả Thiên Tuyệt Đạo, như vậy quả Thiên Tuyệt Đạo năm đó từng ở hội đấu giá đã bị người ta ăn rồi. Nếu không trên cây Thiên Tuyệt Đạo này không thể có mười quả được!”

La Chinh không hiểu vì sao Tiểu Điệp lại vui sướng như thế, chẳng qua dùng chân hắn cũng nghĩ ra rằng cây cổ thụ này chắc chắn không tầm thường. Dù sao truyền thừa ở nơi này hắn cũng có một nửa, hai bên ngang nhau, trên cái cây kia có mười quả, hắn được một nửa thì chính là năm quả, thật có lời, thật có lời...

Đúng lúc La Chinh đang nghĩ xem hương vị của quả Thiên Tuyệt Đạo này sẽ như thế nào thì trên bầu trời lại xuất hiện một cái bóng, cái bóng kia liền bay thẳng đến đây!

Kia không ngờ là một thanh kiếm lớn dài một trượng!