Bách Luyện Thành Thần

Chương 373: Tuyệt vọng




<!---->“Cẩn thận!”

La Chinh là người đầu tiên phát hiện có kẻ khác thường.

Hắn cảm thấy phía sau có gì đó không đúng, quay đầu lại liền thấy Chu Thành đang ngồi chồm hỗm giống như muốn ngắt lấy một gốc cây thảo dược, thế nhưng sau lưng Châu Thanh có một đám đen thùi lùi hóa thành một cái tay lớn, đã bao vây Chu Thành vào bên trong.

Dưới tiếng quát chói tai của La Chinh, tất cả mọi người chợt quay đầu lại, còn Chu Thành vừa quay đầu thì lập tức sợ đến mức hồn phi phách tán.

Hắn gần như nhảy dựng lên ngay lập tức, nhưng rõ ràng đã chậm, bàn tay hung hăng kia liền khum vào, hắn bao vây ở bên trong.

Mọi người thấy cảnh một đám đen thùi lùi bao vây lấy Chu Thành, còn Chu Thành thì không ngừng giãy dụa, toàn thân như ở trong một miếng vải đen xì, dù có giãy giụa thế nào thì cũng không thoát ra được.

Thời gian giãy giụa cũng chỉ được vài nhịp thở, mức độ giãy càng ngày càng nhỏ, những thứ màu đen bao vây lấy Chu Thành từ từ thu nhỏ lại. Ngay sau đó, từng khúc xương trắng rơi ra ngoài...

“Chu... Chu Thành bị cái thứ kia ăn luôn rồi. Mới đó mà chỉ còn lại xương cốt?” Hai hàm răng của Bách Lý Hồng Phong run lên cầm cập, trong mắt đã vô cùng sợ hãi.

Vật màu đen này không biết là thứ gì, chỉ trong nháy mắt đã nuốt hết máu thịt của Chu Thành, chỉ còn lại có những khúc xương trắng...

“Đó là Hắc Ma Yểm! Mọi người... cẩn thận dưới chân mình!” Vị đệ tử Vân Điện kia chợt hô.

Lúc này mọi người đã không quan tâm đến cái thứ quái quỷ kia tên gì nữa, ai quan tâm nó gọi là Hắc Ma Yểm hay là Bạch Ma Yểm làm gì? Mạng của mình mới quan trọng. Nghe thấy đệ tử Vân Điện kêu lên như vậy, mọi người nhao nhao phát hiện ra dưới chân mình dường như có không ít vật màu đen kia đang lặng lẽ tiến tới!

“Mọi người, chạy!” Sắc mặt Trác Bất Phàm cũng ngưng trọng nhất từ trước tới nay.

Hắc Ma Yểm không có hình thể này còn đáng sợ hơn Phi Thiên Dạ Xoa nhiều. Mặc dù Phi Thiên Dạ Xoa là mãnh thú, nhưng mãnh thú có thể giết chết, còn Hắc Ma Yểm thì là cái mẹ gì? Một đám vật chất đặc sệt, đến rốt cuộc nó là vật sống hay chết Trác Bất Phàm cũng không rõ, vậy nên thương của hắn làm sao chống lại?

“A!” Kim Xảo Ngưng thét lên một tiếng chói tai, một chân của nàng đã bị một đoạn Hắc Ma Yểm kéo lại.

Trác Bất Phàm cắn răng một cái, thương trắng rút ra khỏi nhẫn tu di. Trường thương vừa ra đã đâm đứt đám Hắc Ma Yểm dính trên chân Kim Xảo Ngưng, lập tức kéo Kim Xảo Ngưng lại, nhanh chóng đi tiếp.

Trên mặt đất, xung quanh đều là thứ chất nhầy đen thùi lùi này, căn bản không có chỗ nào để đặt chân, chỉ cần hơi dừng lại một chút cũng sẽ bị chúng bắt được.

Trong tiểu thế giới này đâu đâu cũng thấy Hắc Ma Yểm, thế nhưng chúng chỉ biết truy đuổi vật còn sống, bởi vì vật sống phát ra sinh khí có lực hấp dẫn trí mạng với chúng.

Khi khi tám người bọn họ mới tiến vào tiểu thế giới, Hắc Ma Yểm cũng đã ngửi thấy sinh khí của bọn họ, chỉ là chúng di chuyển tương đối chậm. Chúng không có hình thể cố định nên cứ giống như đám chất lỏng đặc sệt chảy lan đầy trên mặt đất.

“Bất Phàm ca! Muội sợ! Muội không muốn bị ăn thành một đống xương trắng!” Kim Xảo Ngưng bị Trác Bất Phàm kéo chạy vội. Làm nữ đệ tử mạnh nhất Thải Vân Tông, thực lực của Kim Xảo Ngưng cũng không kém, thế nhưng phụ nữ dù sao thì cũng không có dũng khí như cánh đàn ông, thấy Chu Thành bị Hắc Ma Yểm nuốt ăn, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đống xương trắng thì cả người nàng đã rơi vào trạng thái sụp đổ.

“Không sợ. Có ta bảo vệ muội!” Trác Bất Phàm vẫn tỉnh táo như trước, thế nhưng trong lòng hắn cũng không có tự tin, thương pháp của hắn tuy lợi hại nhưng dường như không có hiệu quả gì lớn với đám Hắc Ma Yểm kia. Cái thứ đồ chơi này cứ như nước vậy, ngươi đâm một thương thì cùng lắm cũng chỉ tạo ra một lỗ hổng lớn, sau đó nó có thể từ từ khôi phục lại.

Giờ này khắc này, tốc độ chạy trốn nhanh nhất cũng không phải là Trác Bất Phàm, cũng không phải là La Chinh hay Hoa Thiên Mệnh mà là Bách Lý Hồng Phong!

Thân pháp của hắn vốn đã nhanh, hơn nữa cũng là tên nhát gan nhất, giờ này lá gan hắn bị dọa sợ chết khiếp luôn rồi, đương nhiên chạy nhanh như bay. Tuy Thử Luyện Giả Chi Lộ cấm bay, nhưng dựa vào thân pháp quỷ dị của hắn, tận dụng khả năng dừng lại trên không trung, sau khi nhảy xa khoảng bốn, năm trượng mới rơi xuống đất một lần, rồi lập tức lại nhảy lên thật cao.

Chạy nước rút như vậy, đương nhiên hắn vọt lên phía trước đầu tiên. Thế nhưng lao ra chưa được bao lâu, thân thể Bách Lý Hồng Phong chợt cứng đờ, sau đó liền dừng bước, miệng há thật to, nhưng chẳng nói ra được chữ nào.

Trước mặt Bách Lý Hồng Phong, một khối Hắc Ma Yểm vây về phía bên này. Khối Hắc Ma Yểm đó cao to tới một trượng, giống như một ngọn núi nhỏ đang di chuyển...

Đám người Trác Bất Phàm, Kim Xảo Ngưng và La Chinh cũng lập tức vọt tới. Thấy một khối Hắc Ma Yểm giống như ngọn núi vậy thì sắc mặt đều trầm xuống. Bọn họ, đã bị đám Hắc Ma Yểm này bao vây.

“Chỗ nào cũng là cái thứ này, làm sao bây giờ?” Hoa Thiên Mệnh rút kiếm ra, đồng thời cắn cắn đầu lưỡi, hắn dùng nỗi đau để đuổi đi nỗi sợ trong lòng mình.

La Chinh rút Huyết Ẩm Kiếm ra, mạnh mẽ hít một hơi khí lạnh: “Không có các nào khác, giết nó đi!”

Hắn vừa dứt lời, Trác Bất Phàm đã ra chiêu, hơn nữa vừa ra tay thì gần như chính là sát chiêu mạnh nhất của hắn. Lúc này trên thân thương trắng của hắn hiện ra một đường hoa văn màu đỏ, tỉ mỉ quan sát thì sẽ phát hiện ra những đường hoa văn đó là một thân rồng.

Chỉ thấy Trác Bất Phàm súc thế rồi đâm một thương về phía núi nhỏ Hắc Ma Yểm phía trước.

Một đường thương cương to như cổ tay chợt hình thành, bắn nhanh về phía trước theo đường xoắn ốc, uy thế kinh người không gì sánh được! Một thương này thì dù là một ngọn núi nhỏ cũng có thể bị đâm xuyên.

“Ầm...”

Một thương này xuyên thấu Hắc Ma Yểm chỉ trong nháy mắt, tạo thành một cái lỗ lớn khoảng miệng bát trên đám Hắc Ma Yểm kia, thậm chí xuyên thấu năm, sáu luồng Hắc Ma Yểm. Với lực phòng ngự của Hắc Ma Yểm, căn bản không thể ngăn được một thương này của Trác Bất Phàm.

Thế nhưng Hắc Ma Yểm cũng không phải là mãnh thú hay các sinh vật chủng tộc khác, thứ này vốn là một loại sinh vật có hình thái đặc biệt, thậm chí có thể nói là một thể năng lượng. Một thương Trác Bất Phàm đâm ra tất nhiên sắc bén không gì sánh được, nhưng cũng chỉ là sau mấy nhịp thở, cái lỗ lớn kia liền từ từ biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

“Vô dụng. Công kích vật lý không hiệu quả...” Sắc mặt Trác Bất Phàm nhất thời ảm đạm.

Trác Bất Phàm là nhân vật tâm cao khí ngạo cỡ nào? Thiên phú và thực lực của hắn dù là trong toàn bộ đám thanh niên trẻ tuổi ở Trung Vực cũng là người nổi bật! Cùng thế hệ đệ tử ở trong Vân Điện, không ai là đối thủ của hắn! Cứ cho là hy vọng thế hệ mới của Nam Vương Triệu gia - Triệu Tiểu Hoa thì đứng trước mặt hắn cũng không đáng nhắc tới!

Dù có gặp phải đau khổ lớn hơn nữa thì trên mặt hắn vẫn luôn mỉm cười thản nhiên, vĩnh viễn đều là vẻ mặt nắm chắc phần thắng, giống như những khó khăn trước mặt hắn cũng chẳng là gì!

Thế nhưng đối mặt với một đống Hắc Ma Yểm không ngừng chuyển động, thân thể hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác bất lực...

Nghĩ đến mình và Kim Xảo Ngưng phải chết ở nơi này, biến thành một đống xương trắng, nhất thời hắn có một loại cảm giác không rét mà run.

Tại sao lại mang theo Kim Xảo Ngưng vào chỗ thế này chứ? Là bởi hắn quá tự tin, tự tin rằng mình có thể thử thách ở đường chết! Nhưng tự tin quá đáng chính là tự đại, mà tự đại lại chẳng khác nào ngu xuẩn.

“Xem ra ta vẫn chết bởi sự ngu xuẩn của mình. Đáng tiếc lại hại Xảo Ngưng...” Trác Bất Phàm nắm thật chặt tay Kim Xảo Ngưng, hắn cũng rõ giờ này có hối hận cũng vô ích.

Thấy trên mặt Trác Bất Phàm mặt lóe ra vẻ tuyệt vọng, sắc mặt mọi người cũng là sa sầm lại. Đám Hắc Ma Yểm kia từ bốn phương tám hướng vây lại, mọi người dần dần lui về phía sau, lưng tựa lưng tạo thành một vòng tròn.

Đúng lúc đó, La Chinh nhẹ giọng nói: “Không được từ bỏ.”

Lời La Chinh nói cũng chẳng có hiệu quả gì lớn, bởi vì Trác Bất Phàm được coi như là thủ lĩnh lâm thời của đám người kia, hiện tại ngay cả Trác Bất Phàm cũng bỏ cuộc, đả kích đối với mọi người lớn tới mức nào?

Chỉ có vị đệ tử Vân Điện kia chớp chớp mắt một chút, trong ánh mắt thâm thúy của hắn lại không có chút sợ hãi nào. Thế nhưng hắn cũng chỉ theo chân mọi người đứng chung một chỗ chứ không ra tay.

“Hoa Thiên Mệnh, huynh lĩnh ngộ kiếm ý Cực Lôi, Hắc Ma Yểm là một loại tà vật, mọi tà vật trời sinh đều rất sợ công pháp thuộc tính lôi...” La Chinh bỗng nhiên nói.

Con mắt Hoa Thiên Mệnh sáng lên, vừa rồi hắn cũng bị Trác Bất Phàm ảnh hưởng, cho nên mới mất đi ý chí chiến đấu. Thế nhưng vừa nói như vậy thì trong lòng Hoa Thiên Mệnh chợt có một chút hy vọng.

Thực ra Thanh Liên Nghiệp Hỏa của Bùi Thiên Diệu có lẽ cũng có hiệu quả với cái đám Hắc Ma Yểm này, nhưng đáng tiếc Bùi Thiên Diệu đã sử dụng hư ảnh Bất Động Minh Vương một lần rồi, lúc này không thể triệu hồi ra Thanh Liên Nghiệp Hỏa được nữa.

Thấy Hoa Thiên Mệnh rút kiếm, ánh mắt u tối của Trác Bất Phàm nhàn nhạt liếc nhìn rồi lắc đầu. Hoa Thiên Mệnh mới là Tiên Thiên Cảnh mà thôi, cứ cho là hắn tu luyện công pháp hệ lôi thì hiệu quả lớn được là bao?

Nhưng cảnh tượng sau đó lại làm cho Trác Bất Phàm trợn mắt há mồm!

Chỉ thấy Hoa Thiên Mệnh giơ kiếm lên trên không trung, sau đó liền có khí thế vô cùng lớn trào tới Thực Huyết Kiếm của hắn, cùng lúc đó còn có một đường sấm sét được dẫn vào trong đó.

“Đây là... kiếm ý viên mãn!”

Tiên Thiên Cảnh biết sử dụng kiếm ý viên mãn? Đến ngay cả Trác Bất Phàm thì cũng phải tiến vào Chiếu Thần Cảnh rồi mới tu được thương ý viên mãn, hắn không ngờ tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn lúc trước hắn luôn coi thường lại có được kiếm ý viên mãn!

Hơn nữa tia lôi điện hắn dẫn động ra cũng không phải là chân nguyên hóa hình mà dường như chính là sấm sét! Chuyện này hoàn toàn khác với việc dùng chân nguyên để ngưng tụ lôi điện, uy lực giữa hai thứ đó căn bản không thể so sánh nổi! Trác Bất Phàm sợ ngây người!

“Đùng!”

“Kiếm ý Cực Lôi! Thiên Kiếm! Tứ Kiếm Hợp Nhất!”

Mặc dù Hoa Thiên Mệnh cũng biết đám Hắc Ma Yểm này vốn không sợ công kích vật lý, thứ có hiệu quả với chúng thực sự chính là một đường sấm sét chất chứa trong kiếm ý Cực Lôi của hắn.

Thế nhưng trong khi người người đều sợ hãi thì thường sẽ ra chiêu mạnh nhất, hy vọng có thể giết chết thứ khiến mình sợ hãi.

Đường kiếm ý Cực Lôi chợt đánh trúng hai đám Hắc Ma Yểm. Hai đám Hắc Ma Yểm như ngọn núi nhỏ phía trước Hoa Thiên Mệnh chỉ trong nháy mắt đã bị sấm sét bao vây, chỉ thấy trên bề mặt đám Hắc Ma Yểm này lóe lên đường chớp, sau đó liền nhanh chóng xẹp xuống, giống như bị bốc hơi rồi biến mất không thấy đâu nữa.

“Rất hiệu quả!” Trên mặt Trác Bất Phàm lóe lên một chút hy vọng, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.

“Bùi Thiên Diệu, thực lực vị sư đệ đồng tông này của ngươi... thật mạnh!” Thấy kiếm ý Cực Lôi của Hoa Thiên Mệnh, dường như Trác Bất Phàm có một loại cảm giác, nếu sau này Hoa Thiên Mệnh bước vào Chiếu Thần Cảnh, tiềm lực sợ rằng không phải nhỏ! Coi như hắn đã nhìn lầm!

Thế nhưng lúc này, Trác Bất Phàm rất vui vì mình đã nhìn lầm.

Ai ngờ Bùi Thiên Diệu cười hắc hắc nói: “Thực lực của Hoa Thiên Mệnh đương nhiên không tồi, thế nhưng tên La Chinh kia còn yêu nghiệt hơn, ngay cả ta cũng không phải là đối thủ, hắn mới là đệ nhất của Thanh Vân Tông chúng ta.”

“Cái gì?” Trác Bất Phàm lập tức quên béng chuyện đang bị đám Hắc Ma Yểm bao vây mà rơi vào khiếp sợ tột độ: “Tên Tiên Thiên Tam Trọng kia? Còn mạnh hơn ngươi?”