Bách Luyện Thành Thần

Chương 372: Dị thảo




<!---->Bởi vì bên ngoài Thử Luyện Giả Chi Lộ chỉ có một hòn Tín Khuê, cho nên hình ảnh Tín Khuê không ngừng được cắt lần lượt từ trên người này đến người khác.

Trong đó bóng dáng hai người có thời gian dừng lại lâu nhất trên Tín Khuê là La Chinh và Trác Bất Phàm.

Thế nhưng trước đây không lâu, sau khi đám người Trác Bất Phàm tiến vào đường chết thì Tín Khuê không thể theo dõi hình ảnh được cắt trên đoàn người bọn họ nữa, vì vậy Long bà bà - tông chủ Thải Vân Tông vô cùng lo lắng.

Làm tông chủ Thải Vân Tông, nàng sao lại không biết “đường chết” này hung hiểm tới mức nào? Từng ấy năm trôi qua, chưa có võ giả nào tiến vào mà lại đi qua được.

“Trác Bất Phàm này là muốn đẩy Xảo Ngưng vào trong hố lửa!” Long bà bà không ngừng kêu ầm lên.

Nếu như trên Tín Khuê có thể thấy hình ảnh bọn họ thì tâm tình Long bà bà còn đỡ, thế nhưng hiện tại trên Tín khuê không thể theo dõi được, ngay cả hình ảnh cũng không thấy, khó trách Long bà bà lại lo lắng an nguy của Kim Xảo Ngưng.

Thế nhưng tiếp đó La Chinh, Hoa Thiên Mệnh và Bách Lý Hồng Phong đều tiến vào đường chết. Lúc này đây, trên Tín Khuê lại không mất đi hình ảnh của bọn họ!

Cho nên thông qua La Chinh, Phí Hàm và mấy vị tông chủ cũng thấy được hành tung của ba người họ.

Sau khi La Chinh chạm mặt với đoàn Trác Bất Phàm, trái tim treo lơ lửng của Long bà bà mới rơi xuống đất. Trác Bất Phàm và Kim Xảo Ngưng đều bình an vô sự.

Khi thấy Trác Bất Phàm quá mạnh mẽ, giết chết được Phi Thiên Dạ Xoa, tâm tình Long bà bà chợt khá hơn, bắt đầu không ngừng khích lệ thực lực Trác Bất Phàm.

Nhưng ngay giây phút cuối cùng, vị đệ tử Vân Điện bỗng nhiên nhìn về phía Tín Khuê, đồng thời lộ ra một nụ cười quỷ dị, cảnh này khiến mấy vị tông chủ và Phí Hàm đều đơ cả ra.

Vì sao tên đệ tử Vân Điện này có thể phát hiện phương hướng quan sát của Tín Khuê?

Sau khi hắn ta nhẹ nhàng bóp bóp bàn tay, hình ảnh trên Tín Khuê liền biến mất. Người này có thể phá được hình ảnh trên Tín Khuê?

Rốt cuộc là làm sao hắn có thể làm được?

Mấy vị tông chủ và Phí Hàm trưởng lão quay sang nhìn nhau, trên mặt đều toát ra vẻ nghi hoặc cực độ.

“Đệ tử Vân Điện này ta chưa từng thấy bao giờ!” Mặt Phí Hàm đổi sắc.

Thử Luyện Giả Chi Lộ lần này là do Phí Hàm dẫn đường, đệ tử Vân Điện tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ hắn đều từng điểm danh qua một lượt, với trí nhớ của lão, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhớ kỹ, thế nhưng lão lại chỉ không biết vị đệ tử này!

“Tại sao lại có thể như vậy? Hắn là ai? Chẳng lẽ là đệ tử tông môn khác?” Long bà bà ân cần hỏi han.

“Không thể nào, thuật dịch dung của người mới vào Chiếu Thần Cảnh không thể nào giấu được ta!” Phí Hàm lắc đầu, rõ ràng không đồng ý với quan điểm này. Tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ có một điều kiện không thể thay đổi, chính là thực lực không được vượt qua Chiếu Thần Tam Trọng, nếu như vượt qua cảnh giới này thì sẽ bị thế giới đổ nát kia đẩy ra.

“Nếu như hắn là đệ tử Vân Điện, vậy sao Phí Hàm trưởng lão lại không biết? Chuyện này chẳng quá kỳ lạ sao?” Thạch Kinh Thiên cũng ý thức được chuyện này cực kì kỳ lạ.

Số đệ tử Thanh Vân Tông, Lạc Vân Tông và năm vị tông chủ khác mang tới có hạn, nhiều nhất cũng chỉ có chín người, Thanh Vân Tông ít nhất lại chỉ có ba người, người của tông môn khác căn bản không thể chà trộn vào trong truyền tống trận, nhất là trước mặt mấy vị tông chủ này.

Mà nếu muốn chà trộn vào trong hàng ngũ đệ tử Vân Điện thì càng không thể. Truyền tống trận thuộc tổng bộ Vân Điện, nếu người đã qua Chiếu Thần Tam Trọng mà chà trộn vào được thì cũng quá coi thường Vân Điện rồi.

Chỉ có một khả năng duy nhất, vị đệ tử này chính là người của Vân Điện, chẳng lẽ là vị đệ tử Vân Điện bình thường nào vốn không đủ tư cách, nhưng lại lén lút theo vào truyền tống trận, chà trộn vào Thử Luyện Giả Chi Lộ?

Chỉ có giải thích này là có thể nói rõ được.

Vấn đề là đệ tử Vân Điện này lại có thủ đoạn như vậy, tiện tay bóp một cái là có thể tắt luôn hình ảnh trong Tín Khuê? Xem ra, trước kia Phí Hàm không thể theo dõi được Trác Bất Phàm cũng bởi vì vị đệ tử Vân Điện này động tay động chân.

Loại thủ đoạn này đến ngay cả người như Phí Hàm, hay đám Thạch Kinh Thiên cũng rất khó làm được.

Hơn nữa...

Mục đích hắn cắt đứt hình ảnh Tín Khuê là để làm gì?

Phí Hàm khẽ cắn môi. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra đáp án cho vấn đề này nên chỉ đành cắt chiếu hình ảnh những đệ tử khác lên Tín Khuê. Lúc này, phần lớn đệ tử vẫn đang thảo luận xem làm cách nào để vượt qua đường sống kia.

“Phí Hàm trưởng lão, lão không nghĩ biện pháp một chút sao?” Long bà bà không được như ý nên dây dưa mãi không thôi. Bà nói: “Vị đệ tử Vân Điện kia rõ ràng có mưu đồ gây rồi, tại sao chúng ta có thể ngồi yên thờ ơ? Trác Bất Phàm chính là con trai của Trác đại tiên sinh. Phí Hàm trưởng lão, nếu Trác Bất Phàm xảy ra chuyện không hay gì trong Thử Luyện Giả Chi Lộ, ta xem lão giải thích với tiên sinh thế nào!”

Tuy lời nói cho thấy Long bà bà lo lắng cho chuyện sống chết của Trác Bất Phàm, nhưng thực tế, người mà bà quan tâm là đệ tử Kim Xảo Ngưng của bà. Chẳng qua bà lại không cách nào lấy Kim Xảo Ngưng ra để ép Phí Hàm, thế nên chỉ có lấy Trác Bất Phàm ra mà nói chuyện.

Bị Long bà bà chất vấn như vậy, Phí Hàm cũng bực bội. Nói cho cùng thì lão cũng chỉ là một trưởng lão dẫn đội, xảy ra loại chuyện này thì liên quan gì tới hắn? Phí Hàm cười lạnh nói: “Giải thích? Ngươi bảo ta giải thích gì với Trác đại tiên sinh? Giải thích rằng con của tiên sinh không có bản lĩnh nên không thông qua được Thử Luyện Giả Chi Lộ sao?”

“Ngươi...” Long bà bà bị trưởng lão Phí Hàm nói cho đến mức nghẹn họng, thân phận của bà dù sao cũng không đánh đồng được với Phí Hàm. Thực lực và địa vị của Phí Hàm có thể hơi yếu hơn so với Trác đại tiên sinh nhưng cũng chẳng kém là bao, hơn nữa đúng là bà có chút cố tình gây sự, chẳng qua chỉ hi vọng Phí Hàm có thể nghĩ ra một biện pháp nào đó.

Thế nhưng Thử Luyện Giả Chi Lộ chỉ cho những đệ tử dưới Chiếu Thần Tam Trọng đi vào mà thôi, chuyện này đám tông chủ chỉ có thể ở bên ngoài giương mắt nhìn chứ căn bản cũng không làm được gì khác. Hơn nữa Tín Khuê đã không thể theo dõi bọn người Trác Bất Phàm nữa rồi, nên ngay cả giương mắt nhìn cũng...

Đoàn người Trác Bất Phàm đương nhiên không biết chuyện một đám trưởng bối bên ngoài đang vì bọn họ xảy ra tranh chấp.

Dưới sự dẫn dắt của Trác Bất Phàm, tám người đang thận trọng đi tiếp. Trong khi đi, Bùi Thiên Diệu báo cho biết La Chinh chuyện bọn họ đã trải qua lúc trước.

Thì ra con đường chết này là do từng vòng xoáy liên tiếp tạo thành, trong mỗi một vòng xoáy chính là một thế giới nhỏ, có đôi khi còn gặp phải hai, thậm chí ba cái vòng xoáy, đường đi của mỗi vòng xoáy đều không giống nhau. Đường chết này chính là một cái mê cung phức tạp.

Mới vừa rồi bọn họ vô tình xông vào hang ổ Phi Thiên Dạ Xoa nên bị nó một đường truy sát. Phi Thiên Dạ Xoa vốn có ba con, trong đó hai con Phi Thiên Dạ Xoa khá nhỏ đã bị Bùi Thiên Diệu đánh chết, còn một con thực lực quá cường đại. Nếu như chiến đấu chính diện cùng nó sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, sợ sẽ thu hút những con mãnh thú khác trong thế giới nhỏ đó nên đành không ngừng lui về phía sau, dẫn con Phi Thiên Dạ Xoa đó vào một nơi an toàn, sau đó Trác Bất Phàm mới ra tay đánh chết.

“Tên đệ tử Vân Điện vừa rồi nói con Phi Thiên Dạ Xoa kia cũng không phải là yêu thú cường đại nhất, chuyện này sợ rằng sẽ hơi phiền phức.” Bùi Thiên Diệu lắc đầu. Đường chết này còn khó hơn bọn họ tưởng tượng.

Vấn đề là bọn họ không ngừng xuyên qua những thế giới nhỏ ở trong này, không biết khi nào mới hết, chỉ cần không cẩn thận một chút là rất có thể sẽ chui vào hang ổ của một con mãnh thú cường đại, kết quả toàn quân chết hết.

“Vị đệ tử Vân Điện kia rốt cuộc là ai? Vì sao lại quen thuộc đường chết này như vậy?” La Chinh hỏi.

Bùi Thiên Diệu vẫn lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, Trác Bất Phàm có hỏi qua nhiều lần nhưng hắn sống chết cũng không nói.”

Khi nói chuyện, La Chinh liếc mắt đánh giá tên đệ tử Vân Điện kia. Vóc dáng hắn không cao lắm, bộ dạng cũng bình thường. Chẳng biết tại sao La Chinh nhìn bước đi của hắn có gì đó không được tự nhiên, nhưng rốt cuộc là không được tự nhiên chỗ nào thì La Chinh lại không diễn tả thành lời được.

Nhưng không ngờ, đệ tử Vân Điện kia cảm nhận được ánh nhìn của La Chinh nên quay đầu lại, thản nhiên liếc mắt nhìn La Chinh. Ánh mắt tên đệ tử Vân Điện này rất trầm tĩnh, rất thâm thúy.

“Cảm giác thật nhạy bén!” La Chinh giật thót trong lòng, trong tia sáng mờ mờ của thế giới nhỏ này, mình chỉ tùy ý liếc mắt mà hắn cũng phát hiện ra, phần cảm nhận này cho dù lực linh hồn mạnh mẽ của La Chinh cũng không thể làm được.

Đúng lúc này, Kim Xảo Ngưng ở trước mặt nhẹ giọng nói: “Lại là truyền tống, đường đi của chúng ta lần này, càng ngày càng khác!”

“Không biết phía sau cổng truyền tống này có cái gì.” Trên mặt Chu Thành của Lam Vân Tông toát ra vẻ sợ hãi.

Bị Phi Thiên Dạ Xoa truy sát suốt cả đường, Chu Thành nhiều lần suýt chết, may mà có Bùi Thiên Diệu và Trác Bất Phàm ra tay cứu giúp, hắn mới có thể sống sót. Con đường chết này đối với hắn mà nói thì phải gọi là quá nguy hiểm.

Nhưng chuyện này cũng không thể hiện rằng Chu Thành không có thu hoạch gì. Sở dĩ chọc đến ba con Phi Thiên Dạ Xoa kia là bởi hắn phát hiện một gốc cây “Hàn Âm Thảo”, một loại dược thảo thuộc tính cực hàn vô cùng quý giá ở Trung Vực! Một gốc cây Hàn Âm Thảo có thể bán ra năm viên đá chân nguyên cực phẩm!

Đổi thành Phương Tinh trong Đông vực thì tương đương với 500 vạn viên Phương Tinh. Đối với Chu Thành mà nói, đây tuyệt đối là một khoản tài nguyên khổng lồ.

Chính bởi vì thu thập Hàn Âm Thảo này nên hắn mới kinh động đến Phi Thiên Dạ Xoa. Nhưng mà hắn không chỉ nhặt được một mạng, đám người Trác Bất Phàm cũng không phát hiện ra hắn đi hái Hàn Âm Thảo. Đối với Chu Thành mà nói thì chuyện này rõ là một cuộc buôn bán có lời, chẳng khác nào Trác Bất Phàm làm không công cho hắn! Cho nên trong lòng Chu Thành có chút đắc ý nho nhỏ!

“Vào thôi. Chúng ta không có đường lui nào hết.” Trác Bất Phàm gật đầu, bước vào trong vòng xoáy trước tiên.

Sau khi Trác Bất Phàm tiến vào, mọi người cũng nối đuôi nhau vào theo.

“Lạnh quá...”

La Chinh sau khi đi ra khỏi vòng xoáy liền cảm thấy từng đợt gió lạnh đập vào mặt.

“Vù vù vù...”

Không gian bị cắt đứt bên trong tiểu thế giới này cũng không lớn cho nên rất khó tạo ra gió, nhưng trong tiểu thế giới này lại cứ vù vù thổi tới từng đợt gió lạnh.

Bách Lý Hồng Phong vừa đi ra khỏi vòng xoáy thì bắt đầu run run, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta thấy hay chúng ta chọn một con đường khác đi thôi, nơi này dọa người quá!”

“Muốn đi cũng không ai cản ngươi.” Trác Bất Phàm thản nhiên nói.

Bách Lý Hồng Phong lập tức cứng họng. Đương nhiên hắn không dám đi một mình, cơ hội để hắn một mình xông ra khỏi con đường chết này quá xa vời.

“Nơi này đầy gió lạnh, có lẽ có tà vật gì tồn tại.” Bùi Thiên Diệu sắc mặt ngưng trọng nói.

“Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Tiếp tục.” Trác Bất Phàm bắt đầu bước đi.

Xem xét từ một góc độ nào đó thì Trác Bất Phàm quả thực rất có phong phạm thủ lĩnh, thực tế dưới hoàn cảnh này hắn cũng cảm thấy sợ, nhưng rõ ràng hắn không thể toát ra chút sợ hãi nào, nếu không sẽ là một đả kích với những người đi theo hắn.

Khi mọi người ở đây đi tiếp về phía trước, ánh mắt Chu Thành cứ hết ngó Đông lại ngó Tây, bỗng nhiên ánh mắt hắn lóe lên một tia sáng.

Cách hắn không xa có một gốc cây màu đen tự nhiên đón gió.

Bụi cây nhỏ kia tỏa ra một luồng ánh sáng u ám, bởi vì toàn thân màu đen nên rất khó phát hiện trong góc đó.

Chẳng qua lúc trước Chu Thành đã có một gốc Hàn Âm Thảo ngon ngọt nên mới đặc biệt lưu ý, không ngờ lại phát hiện được một cây thảo dược quý nữa.

Tuy rằng hắn không biết cây thảo dược này là cây gì, nhưng trên đường chết thì cái gì cũng quý giá, một gốc thảo dược này tuyệt đối có thể bán được một cái giá tốt.

Nhân dịp những người khác không chú ý, Chu Thành rón rén lại gần đó, trong lòng lòng tràn đầy vui mừng, cảm thấy thật may mắn! Loại nhân vật như Trác Bất Phàm cực nhọc lâu như vậy cũng chỉ có được một viên yêu đan của Phi Thiên Dạ Xoa, vậy mà hắn lại lặng lẽ thu được hai cây dị thảo! Nếu như có thể ra khỏi đường chết, hắn chính là người thắng lớn nhất!

Ngay khi Chu Thành tiến về phía bụi dị thảo đen thùi lùi này, vươn tay ra hết sức thì dị biến nổi lên!