Bách Luyện Thành Thần

Chương 347: Biển dung nham




<!---->“Long bà bà, bà thấy ta có cần phải bịa chuyện không?” Thạch Kinh Thiên cười nói.

Long bà bà trừng đôi mắt nhỏ nhìn Thạch Kinh Thiên, chỉ hừ một tiếng mà không nói thêm gì. Dù sao thì bà ta vừa mới mỉa mai hắn, kết quả vừa mới nói xong đã bị mất mặt.

“Phương thức di chuyển kỳ lạ này chắc là mò mẫm được cái bề ngoài của quy tắc không gian thôi, cũng mới chỉ có chút ít thôi mà.” Phí Hàm nhìn La Chinh di chuyển nhẹ nhàng, hai mắt hiện đầy vẻ khiếp sợ.

“Bề ngoài?” Tông chủ Tường Vân Tông lắc đầu: “Phí trưởng lão, thứ cho lão già này hoa mắt. Nếu ta không nhìn nhầm thì thân pháp di chuyển của La Chinh chính là Huyễn Thần Bộ của Đại Mộng chân nhân trong Vân Điện chúng ta. Ít nhất thì sau khi lĩnh ngộ được tầng thứ nhất của quy tắc không gian mới có thể sử dụng.”

Vị tông chủ Tường Vân Tông mặc đồ trắng này lớn tuổi hơn Thạch Kinh Thiên, ngày trước hắn được phong thưởng, may mắn tiến vào Vân Điện tìm hiểu hết những chữ khắc đá về “không gian tu di”. Tuy tông chủ Tường Vân Tông không lĩnh ngộ được gì về quy tắc không gian, nhưng về phương diện công pháp cũng nghiên cứu khá nhiều.

Phương thức di chuyển của La Chinh gần như giống hệt phương thức di chuyển mà Đại Mộng chân nhân sử dụng Huyễn Thần Bộ, thân hình bất động, gần như không nhìn ra quỹ đạo di chuyển. Chỉ là Huyễn Thần Bộ của Đại Mộng chân nhân có thể di chuyển tương đối xa còn La Chinh chỉ có thể di chuyển trong tầm một thước mà thôi.

Phí Hàm lắc đầu: “Đây chính là bước đầu của Huyễn Thần Bộ nhưng chắc chắn tên nhóc này chỉ lĩnh ngộ được chút ít bề ngoài. Hơn nữa sự lĩnh ngộ đối với quy tắc không gian hiện tại, cũng chỉ đủ để hắn di chuyển trong không gian đổ nát này. Các ngươi không chú ý sao? Dường như trong những bước chân xiêu vẹo, tên nhóc kia đang tìm kiếm thứ gì đó.”

Mấy vị tông chủ đều nhìn về phía Tín Khuê, La Chinh không hề bước một đường thẳng trên Thử Luyện Giả Chi Lộ, mà cứ hết trái vài bước rồi lại phải vài bước.

“Nếu như ta đoán không nhầm, chắc hẳn hắn dựa vào dao động trong thế giới đổ nát để đạt được hiệu quả của Huyễn Thần Bộ.” Phí Hàm chậm rãi giải thích: “Vốn dĩ Thử Luyện Giả Chi Lộ là một thế giới đổ nát, cả thế giới không hề vững chãi. Ngoài không gian đổ nát trên bầu trời này, cũng có rất nhiều không gian khác đã bắt đầu đổ vỡ. Thử Luyện Giả Chi Lộ tuy không đổ vỡ nhưng sẽ xuất hiện rất nhiều khe hở, đi qua những khe hở không gian này, La Chinh có thể tạo được di chuyển cân bằng. Chắc là như vậy rồi!”

Phí Hàm rất tự tin với suy đoán của bản thân, không phải tùy tiện mà đưa ra đáp án này: “Nhưng La Chinh thật sự lĩnh ngộ được chút ít bề ngoài của quy tắc không gian. Nếu ở thế giới bên ngoài, hắn rất khó có thể phát hiện ra khe hở không gian, cũng không thể tạo ra khe hở không gian như Đại Mộng chân nhân. Tiên Thiên Tam Trọng... thế mà có thể lĩnh ngộ ra, thật khiến mấy lão già chúng ta phải hổ thẹn.”

Tuy Phí Hàm cường đại nhưng cũng không lĩnh ngộ được quy tắc không gian. Năm đó không lĩnh ngộ được quy tắc không gian nên đành chuyển qua tu luyện lực quy tắc hệ Hỏa.

Các tông chủ cũng đành lắc đầu, những gì La Chinh làm đúng là khiến bọn họ thở dài.

Sau khi La Chinh thử hơn mười lần trên con dường đó thì cũng dừng lại. Đường nét rối loạn nhiều như thế, hắn không thể men theo đường nét mãi được. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng Thử Luyện Giả Chi Lộ đóng lại mà hắn vẫn chưa đi được một nửa.

Chọn một con đường trước mặt, La Chinh chạy như điên.

Thử Luyện Giả Chi Lộ là một bí cảnh trong cung điện thời viễn cổ. Vì nơi này cấm bay, cho nên tuy những đệ tử Chiếu Thần Cảnh đã đi xa từ trước thì chắc La Chinh cũng không bị bỏ lại phía sau quá xa.

Cảnh sắc ở thế giới này quá quái dị, khắp nơi đều là cây cối có hình dáng thấp bé tới mức kỳ quái, trong không khí cũng tràn ngập một luồng sương mù kỳ lạ khiến người ta dễ rơi vào cảm giác u ám.

Nhưng La Chinh chạy thẳng về phía trước, qua bảy tám dặm đường, cũng không gặp phải nguy hiểm gì.

Thử Luyện Giả Chi Lộ hay còn gọi là Thanh Vân Lộ, đi qua con đường này là có thể tiến vào Vân Điện, tất nhiên con đường này cũng không dễ dàng vượt qua. Vì thế La Chinh thấy càng thuận lợi thì càng phải cảnh giác, bên trong chắc chắn có nguy hiểm tiềm tàng.

“Lối rẽ!”

“Lại là lối rẽ!”

Tiến lên phía trước, La Chinh phát hiện có quá nhiều lối rẽ. Nếu như vậy, mỗi đệ tử lựa chọn lối rẽ khác nhau thì nội dung thí luyện cũng khác nhau.

Ngay sau khi La Chinh chọn một lối rẽ thì chợt nhận thấy… những cây cối nhỏ bé kia tựa như thay đổi.

Những cây cối dần vươn mình, càng lúc càng cao lớn hơn. Vốn chỉ thấp ngang chân người mà đột nhiên biến thành lùm cây cao quá đầu người.

Trong lúc La Chinh đang duy trì cảnh giác, chậm rãi đi về phía trước thì một cái cây ven đường bỗng nhiên bắt đầu chuyển động.

Cái cây cao bằng người kia giống cây liễu, cành dài rủ xuống, La Chinh vừa bước đến gần, nó đột nhiên vung cành lên quất mạnh về phía hắn.

Cành liễu vừa quất xuống, từ không trung vang lên tiếng nổ đùng, phía đầu cành liễu là vô số gai nhỏ hình răng cưa.

Nếu là kẻ luyện võ tầm thường, bị những cành liễu này quất trúng, sợ rằng toàn thân đã bị trầy da tróc thịt, cả người đẫm máu.

Muốn tránh cũng khó, những cành liễu đó như có khả năng co duỗi tự do, chỉ cần bước đến gần, chẳng khác nào bị nó khóa lại.

“Chít chít chít… “

Trong nháy mắt, từ thân cây liễu phát ra âm thanh như tiếng chuột kêu, nó chắc hẳn đang rất hưng phấn.

Ấy vậy mà những cành liễu sắc nhọn đó vẫn không thể chạm vào La Chinh, từng luồng kiếm ý bỗng nhiên dâng lên bao quanh thân hắn.

“Kiếm ý viên mãn!”

“Xoẹt xoẹt...”

Kiếm ý hình thành như hàng ngàn hàng vạn mũi kéo, những cành liễu liều mạng tiến đến bị chém thành những mảnh nhỏ. Những cành gãy bay tứ phía, không một cành nào có thể phá được kiếm ý hộ thể của La Chinh.

“Chít, chít.”

Cây liễu bị La Chinh đánh trọng thương, tiếng thét lên càng lớn. Nó không ngừng đung đưa rồi thu mình lại, tự nhổ những chiếc rễ đang cắm sâu dưới lòng đất lên, rồi lui lại phía sau.

“Cái cây này, thế mà cũng biết thoát thân.” La Chinh cũng bó tay.

Rễ cây liễu kia trồi lên mặt đất, hệt như những chân nhện khổng lồ, không ngừng kích động mà lùi về sau, tốc độ chạy trốn rất nhanh, chỉ sau giây lát đã biến mất vào rừng sâu.

La Chinh cũng không cố đuổi giết cây liễu kỳ lạ này, yêu cầu thực sự của Thử Luyện Giả Chi Lộ không phải đánh chết những cây cối quái dị đó. Có lẽ cây liễu này không đủ mạnh, nhưng ai biết được bên trong khu rừng nhiệt đới um tùm này có những thứ khủng khiếp gì đang ẩn núp ven đường?

Không còn nhiều thời gian trì hoãn nữa, La Chinh tiếp tục bước đi.

Sau khi bị cây liễu kia tập kích, La Chinh cũng không còn căng thẳng nữa.

Nếu đã là Thử Luyện Giả Chi Lộ, nhất định là để thử thách và tôi luyện võ giả, cũng sẽ không giết chết võ giả được. Nhưng con đường này không thuộc Vân Điện, chỉ sợ trong đó sẽ có hiểm địa và tuyệt địa mà có thể chính người của Vân Điện cũng không hiểu rõ, vậy mình chỉ cần theo con đường này mà tiến lên là ổn rồi, chắc những quái vật xuất hiện cũng sẽ không mạnh hơn cây liễu kia là mấy.

Thực tế suy đoán của La Chinh cũng đúng. Độ khó ở giai đoạn đầu của Thử Luyện Giả Chi Lộ hoàn toàn không cao, đa số đệ tử khi đi qua sẽ bị tấn công, nhưng tấn công ở mỗi lối rẽ không giống nhau. Người tham dự Thử Luyện Giả Chi Lộ ít nhất đều thuộc tông môn nhị phẩm, tỉ lệ vượt qua giai đoạn này là trăm phần trăm.

Sau đó La Chinh cũng bị các cây khác tấn công. Ví như cây có hình dạng giống như cây quạt, quanh viền có những chiếc răng nhọn, muốn nuốt gọn La Chinh. Kết quả bị La Chinh dùng một quyền đánh tan tành thành hai nửa. Lại có cây như cây xấu hổ, phiến lá cực to, giãn dài trên mặt đất, La Chinh vừa đạp phải, phiến lá to lớn đó lập tức bao trùm lấy hắn. Phiến lá xanh mởn thoạt nhìn rất yếu ớt, nhưng sự thật là nó rất cứng, sau khi khởi động sức mạnh vảy rồng, phiến lá đó đã bị hắn đánh cho văng tung tóe.

Dừng rồi lại đi như thế, cuối cùng La Chinh cũng đi đến cuối lối rẽ. Vừa mới bước ra khỏi lối đi này, La Chinh đã cảm thấy một luồng khí nóng rát phả thẳng vào mặt, phía sau sườn núi nhỏ trước mặt phát ra ánh sáng đỏ như máu.

Sau khi La Chinh bò lên trên sườn núi nhỏ, một vùng nham thạch nóng chảy đỏ rực hiện lên trước mắt, dung nham này ùn ùn như biển, kéo dài đến vô hạn vô biên.

“Làm sao mà qua?” Nhìn vào biển dung nham vô hạn vô biên, La Chinh cũng hơi ngại. Tuy hắn có được thân thể linh khí thượng phẩm, không sợ lửa nung nhưng cũng không chắc có thể giúp hắn bơi qua.

Ngay cả hắn cũng không thể qua được, vậy những người khác qua bằng cách nào? Thử Luyện Giả Chi Lộ không thể thiết kế như vậy.

Đúng lúc này, La Chinh chú ý tới mấy vị đệ tử đang đứng bên bờ biển dung nham, tựa như đang chờ lấy vật gì đó.