Bách Luyện Thành Thần

Chương 236: Bắt chước bừa




Kiếm bộ biến hóa khôn lường, phức tạp, muốn tu luyện được nó trong thời gian ngắn có vẻ là điều không thể. Cho dù Hoa Thiên Mệnh đứng trước mặt mình chỉ rõ vài lần, Tả Vân đoán chừng cũng không nhớ được chứ đừng nói là tự nhìn.

Nhưng Tả Vân trơ mắt nhìn La Chinh ngày càng thuần thục, tốc độ ngày càng nhanh, dường như hắn bẩm sinh đã biết một chút kiếm bộ.

Tả Vân lại quay đầu nhìn võ đài, bộ pháp của La Chinh hình như là một với bộ pháp của Hoa Thiên Mệnh…

Tên nhóc này là yêu nghiệt sao?

Hôm nay Tả Vân đã bị làm chấn động rồi. Lúc trước La Chinh đánh bại vài tên đối thủ vẫn chưa vượt qua dự đoán của Tả Vân về hắn, dù gì La Chinh có thể đạt hơn năm vạn điểm trong kiểm tra nội môn, tưởng tượng cũng biết năng lực thực chiến tuyệt đối là mạnh hơn Tả Vân hắn.

Nhưng trơ mắt nhìn La Chinh từ không đến có, nhanh như vậy đã học được kiếm bộ đáng kiêu ngạo của Hoa Thiên Mệnh. Đây là quá biến thái, có thể nói là quá đả kích người khác rồi.

Ngay lúc này liền nghe thấy một tiếng nổ vang cực lớn trên võ đài, Tả Vân quay đầu nhìn qua đó.

Lúc này trận đấu của Hoa Thiên Mệnh và Nhạc Kỳ đã đến giai đoạn gay cấn.

Từ đầu đến cuối, Hoa Thiên Mệnh chỉ dựa vào kiếm bộ đã có thể áp chế chặt Nhạc Kỳ.

Suốt chặng Nhạc Kỳ bị áp chế, đến cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa. Tính cách vốn trầm ổn như núi sẽ không dễ dàng bùng nổ, nhưng một khi bùng nổ hắn liền biến thành một ngọn núi lửa, đối thủ của hắn phải đối mặt với hỏa diễm phun trào từ núi lửa!

“Vân Long Tuyệt Ảnh Sát!”

“Ầm!”

Mấy đường thân rồng nhàn nhạt chiếm giữ trên cán thương của Nhạc Kỳ cùng một lúc sống dậy. Bọn chúng vây xung quanh cán thương, chui vào bên trong mũi thương của Nhạc Kỳ. Tất cả chân nguyên của hắn đều được đè ép cao độ ở trong mũi thương không đến một thước. Vốn dĩ mũi thương có màu sáng bạc, lúc này lại phản xạ dưới ánh mặt trời những ánh sáng đầy màu sắc.

Tiếp sau đó Nhạc Kỳ đâm một thương tập hợp toàn bộ chân nguyên của hắn về phía Hoa Thiên Mệnh.

Hoa Thiên Mệnh lúc này cũng phát huy kiếm bộ đến cực hạn, cả cơ thể lấy tốc độ cao nhất không ngừng di chuyển trên võ đài. Nếu là đệ tử có tu vi không cao lúc này sẽ cảm thấy trên võ đài cùng lúc xuất hiện mười Hoa Thiên Mệnh, nhưng đó chẳng qua chỉ là tàn ảnh do hắn di chuyển quá nhanh để lại mà thôi.

Hơn nữa do tốc độ hai chân di chuyển quá nhanh khiến người khác cảm thấy hắn không phải là đang bước mà là không ngừng trượt trên võ đài, dường như đây chính là một sân trượt băng lớn vậy.

Dưới tốc độ cao như vậy, Nhạc Kỳ cũng hoa mắt, trong lòng âm thầm kêu khổ, hắn… hoàn toàn không có cách nào khóa chặt Hoa Thiên Mệnh.

Vân Long Tuyệt Ảnh Sát là một chiêu có uy lực lớn nhất của hắn, nhưng uy lực có lớn thế nào đi chăng nữa mà đánh không trúng người thì cũng chỉ phí công…

Thương này cuối cùng vẫn đánh vào không khí.

Cùng lúc này Hoa Thiên Mệnh lại giống như ma quỷ, nhanh chóng lách đến phía sau Nhạc Kỳ, hai ngón tay đã ấn lên sống lưng hắn.

Nếu kiếm khách đã lĩnh ngộ được kiếm ý, vậy thì hoa cỏ cây rừng đều là kiếm. Mặc dù Hoa Thiên Mệnh chỉ ấn hai ngón tay trên lưng nhưng lại giống như một thanh kiếm sắc chặn Nhạc Kỳ lại. Trong tình huống này, Nhạc Kỳ chỉ có hai lựa chọn, liều mạng hoặc nhận thua.

Đại hội toàn phong chung quy cũng không phải là đấu sinh tử, mặc dù thua sẽ rất đáng tiếc, nhưng núi xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đốt, cuối cùng Nhạc Kỳ chỉ có thể nhận thua một cách không cam tâm. Nhạc Kỳ cũng hiểu rõ, với thiên phú yêu dị như vậy của Hoa Thiên Mệnh, bản thân mình muốn vượt qua hắn sợ là không thể…

Sau khi vòng đấu này kết thúc, La Chinh cũng ngừng luyện tập kiếm bộ. Hắn bước đầu đã lĩnh ngộ được bộ pháp của kiếm bộ, lần tới sẽ chuẩn bị vận dụng vào thực chiến.

Trận đấu trên võ đài tiếp tục luân chuyển, một lúc sau lại đến lượt La Chinh.

“La Chinh của Tiểu Vũ Phong đấu với Gia Cát Hi của Thiên Nộ Phong!”

Gia Cát Hi của Thiên Nộ Phong? Người của gia tộc Gia Cát? La Chinh hơi sững sờ, nhưng ngay lập tức thần sắc lại khôi phục vẻ bình thường. Hắn và người của gia tộc Gia Cát kết thù đã lâu, không ngờ lại gặp phải Gia Cát Hi trên võ đài.

“Cái gì, Chiếu Thần Cảnh! Đen thôi đỏ quên đi! La Chinh, đấu vòng loại mà thua một trận thì không sao, nếu như không đấu được thì có thể dứt khoát nhận thua…” Đây không phải lần đầu Văn đạo sư nói với La Chinh câu này. Mặc dù hắn cũng không muốn nói những câu nâng cao uy phong của người khác, diệt chí khí của bản thân, nhưng La Chinh quả thật đen đủi, lại bị phân đối đầu với Chiếu Thần Cảnh.

Chỉ cần là đệ tử Chiếu Thần Cảnh, cơ bản đều có thể bước vào tốp 100, vả lại xếp hạng của Gia Cát Hi không thấp, có lẽ là khoảng vị trí thứ 83!

Từ lúc đại hội toàn phong bắt đầu đến nay, cứ trận quyết đấu nào gặp phải Chiếu Thần Cảnh thì cơ bản đều ít được chú ý. Dù gì thực lực của võ giả Chiếu Thần Cảnh với Tiên Thiên Đại Viên Mãn cách biệt quá lớn, ngoại trừ Hoa Thiên Mệnh thắng được Nhạc Kỳ, những trận đấu khác căn bản đều là đệ tử Chiếu Thần Cảnh thắng. Hơn nữa trận của Hoa Thiên Mệnh cũng không coi là ít được chú ý, bởi vì thiên phú của Hoa Thiên Mệnh đã rõ như ban ngày.

Do La Chinh đánh Hắc Minh - đệ tử của Hắc Nham Phong sống dở chết dở nên Dư đạo sư của Hắc Nham Phong vô cùng hận hắn, nghe La Chinh được phân đấu với Gia Cát Hi Chiếu Thần Cảnh thì mới thở phào một hơi: “Được lắm, ta xem một tên chuột nhắt Tiên Thiên Nhị Trọng làm sao đối phó được áp lực của Chiếu Thần Cảnh! Hừ!”

Chuột nhắt Tiên Thiên Nhị Trọng…

Cho tới hiện tại La Chinh luôn duy trì trạng thái thắng liên tiếp, dưới con mắt của không ít người quả thực cho rằng có phần may mắn nhất định trong đó.

Dù gì tu vi của Tiên Thiên Nhị Trọng cũng thực sự quá “nổi bật”. Thẳng một đường tới lúc này, bọn họ đều cho rằng La Chinh là một con chuột đầu cơ trục lợi mà thôi. Một khi đụng phải cường giả thật sự, ví dụ như đệ tử Chiếu Thần Cảnh thì số phận chính là bị nghiền nát, đập chết!

“Gia Cát Hi là Chiếu Thần Cảnh, cũng tốt, vừa hay có thể dùng để luyện tập kiếm bộ.” La Chinh lại không hề lo lắng như Văn đạo sư, ngược lại trong lòng thản nhiên nghĩ. Khi còn là Nửa Bước Tiên Thiên hắn đã có thể chiếm được lợi thế trong tay Chiếu Thần Cảnh, hiện tại đột phá Tiên Thiên Nhị Trọng, áp lực chắc sẽ không quá lớn.

Kiếm bộ mặc dù ảo diệu dị thường, biến hóa quỷ dị nhưng La Chinh cũng hoàn toàn nắm được cơ bản, có điều vẫn là phải thử nghiệm một chút trong thực chiến.

Trên võ đài, Gia Cát Hi đứng thẳng ở đó. Hắn dung mạo tuấn mỹ, nhưng lại phát ra khí tức âm u, trong tay cầm một chiếc quạt lông được vẽ một hình bát quái. Điều khiến người khác kì lạ chính là, bát quái đó không phải là hình vẽ khắc lên mà giống như một vật sống, chậm rãi xoay tròn.

“La Chinh, cái tên này không phải là lần đầu tiên ta nghe thấy.” Gật gù đắc ý nói: “Hình như Gia Cát gia ta có vài người hận ngươi đến tận xương tủy. Nếu không phải ngươi là đệ tử Thanh Vân Tông, được Thanh Vân Tông che chở, đến lúc này chắc ngươi đã chết vài trăm lần từ lâu rồi. Cũng tốt, nếu hôm nay ngươi đã không may gặp phải ta, vậy thì ta sẽ phế bỏ ngươi, nghe kĩ đây…”

La Chinh không nhẫn nại mà cắt ngang lời của Gia Cát Hi: “Coi như ta cũng bái phục người của Gia Cát gia các ngươi, bắt đầu từ Gia Cát Phong, rồi tới Gia Cát Diệp, Gia Cát Thanh Vân, người nọ lại lắm lời hơn người kia! Muốn đấu thì đấu! Nếu không đấu thì mau nhận thua, cút xuống dưới!”

Mấy câu nói của La Chinh vừa vang lên, đệ tử Thanh Vân Tông từng người từng người một đều sốc.

Vốn cho rằng Hoa Thiên Mệnh đã đủ ngông cuồng, gặp phải Nhạc Kỳ là Chiếu Thần Cảnh lại không rút kiếm, nhưng hiện tại so sánh Hoa Thiên Mệnh với La Chinh thì quả thực chính là gặp sư phụ.

Hoa Thiên Mệnh cuồng vọng đó là người ta có vốn để cuồng vọng. Hoa Thiên Mệnh quả thực không cần rút kiếm cũng có thể vượt cấp chiến thắng đệ tử Chiếu Thần Cảnh.

Nhưng La Chinh có cái gì?

Quả thật, một tên nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng dựa vào ưu thế tốc độ và thần lực trời sinh, duy trì được toàn thắng đến hiện tại quả thực đã coi là lợi hại.

Nhưng phần đông mọi người đều cho rằng La Chinh chẳng qua là may mắn, không gặp phải cường giả thực sự mà thôi.

Gia Cát Hi có không giỏi thì cũng là đệ tử xếp tốp 100 trên Thanh Vân Bảng, người ta cũng đường đường chính chính là cường giả Chiếu Thần Cảnh, tên La chinh này không phải đầu óc hồ đồ rồi chứ? Chê bản thân mình chết quá chậm sao?

“Được, ta không phí lời nữa, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Ta sẽ cho ngươi thấy rõ sự khác biệt của Chiếu Thần Cảnh và Tiên Thiên Cảnh!” Gia Cát Hi đã vô cùng giận dữ. Hắn từng nhận được mật báo của gia tộc, nếu gặp phải La Chinh trong đại hội toàn phong thì phải gắng “chào hỏi” cho tới chết, tất cả trách nhiệm gia tộc sẽ giúp hắn gánh vác!

Trên thực tế, kẻ muốn lấy mạng của La Chinh trong đại hội toàn phong không chỉ có Gia Cát gia mà còn có một vị đệ tử khác do Thiên Khung chân nhân sắp xếp, chỉ là tên đệ tử đó ẩn náu không ra mặt mà thôi. Mâu thuẫn của Thiên Khung chân nhân và La Chinh có cả Tô Linh Vận trong đó, cho nên Thiên Khung chân nhân vẫn còn có chút kiêng kị, cho dù diệt La Chinh cũng sẽ không “sẩy tay”.

Nhưng mâu thuẫn của Gia Cát gia với La Chinh có vẻ là công khai nên Gia Cát Hi căn bản không kiêng kị chút nào!

Không có bất kì kiêng kị nào nên Gia Cát Hi hắn ra tay không chút lưu tình. Quạt lông trong tay vung lên, một luồng gió yêu ma do chân nguyên kết tụ thành cuốn về phía La Chinh, trong luồng gió yêu ma đó còn có thế sấm sét, uy lực kinh người…

Đối mặt với công kích của Gia Cát Hi, La Chinh chỉ chậm rãi bước một bước, bước đó chính là “kiếm bộ” mà Hoa Thiên Mệnh vừa dùng.

Hoa Thiên Mệnh thắng Nhạc Kỳ, trở về vị trí của đệ tử Thiên Nhất Phong, vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi bởi hắn không hứng thú với trận đấu trên võ đài lắm.

Nhưng nghe thấy La Chinh cuồng ngôn như vậy, hắn cũng kinh ngạc mở mắt, khóe miệng khẽ cười rồi lập tức nhắm mắt lại. Thiên hạ rộng lớn việc kì lạ gì mà không có, lời nói hùng hồn, cuồng ngôn cuồng ngữ ai cũng biết, nhưng kẻ có thể nói được làm được, biến lời nói của mình thành sự thật thì không được mấy người.

Ngay khi hắn vừa nhắm mắt liền lập tức nghe thấy nhưng người xung quanh hét lớn: “Ồ, tên nhóc này cũng biết kiếm bộ?”

“Chính là kiếm bộ, không ngờ La Chinh lại biết kiếm bộ!”

Mọi người nhìn thấy La Chinh bước ra kiếm bộ giống hệt với Hoa Thiên Mệnh, qua trái sang phải, tránh được những luồng gió yêu ma mà Gia Cát Hi vung ra.

Có một số đệ tử tinh mắt vừa nhìn đã thấy ngay, không ngừng đánh giá biểu hiện của La chinh: “Đó đúng là kiếm bộ, giống hệt với kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh. Có điều chỉ là có hình dạng mà thôi, kiếm bộ của Hoa Thiên Mệnh còn ẩn chứa kiếm ý, kiếm bộ của tên nhóc này kiếm ý ở đâu? Bắt chước bừa, thật là buồn cười!”

“Ha ha, Hoa Thiên Mệnh dùng kiếm bộ, tên nhóc này cũng dùng kiếm bộ, nhưng chỉ học được hình dáng, không học được kiếm ý bên trong thì có tác dụng gì!”

Những bàn tán này không ngừng truyền vào tai của Hoa Thiên Mệnh. Hắn nhìn chằm chằm La Chinh, nhìn xuyên thẳng vào La Chinh trên võ đài, đôi mày kiếm dương cao lên, trong lòng lại chấn động mạnh!

“Không đúng, kiếm bộ của La Chinh không đơn giản!”