Bách Luyện Thành Thần

Chương 208: Yêu cầu đơn giản




Với thực lực của Thạch Hổ dù đặt ở chỗ nào cũng đều là tài năng được trọng dụng. Nhưng hắn lại không muốn thù lao gì mà chỉ đảm nhiệm một vị trí phụng sự cho Chương gia, có thể tưởng tượng hắn coi trọng phần ân tình của Chương gia này như thế nào.

Chuyện này, cũng nghiệm chứng tầm mắt của người Chương gia. Có thể từ một gia tộc nhỏ phát triển đến mức này, thậm chí còn song song sánh ngang với bảy đại gia tộc từ xưa, thứ Chương gia dựa vào chính là ánh mắt!

Thạch Hổ bảo Mạc Hưu Ngôn không nên cử động, Mạc Hưu Ngôn cũng thật không dám nhúc nhích.

Cây rìu đốn củi kia nhìn thì không bắt mắt, nhưng uy lực bao nhiêu, Mạc Hưu Ngôn vẫn rất rõ ràng.

Hơn nữa với khí tức Thạch Hổ phát ra lúc này, nếu lão thật sự hành động thiếu suy nghĩ, Thạch Hổ sẽ ra tay không chút lưu tình!

Cùng lúc đó, độ ấm trong sân cũng hạ xuống.

Đã là cuối năm, mọi người đều mặc quần áo dày hơn nhiều, một vài gia đinh đã thay áo bông.

Nhưng nhiệt độ chợt hạ xuống này vẫn khiến những gia đinh kia không nhịn được mà kéo cổ áo bông.

Từng bông tuyết bay lả tả trên không trung, lập tức có một bóng người dần dần hiện ra.

“Vù vù...”

Đợi đến lúc những bông tuyết kia hoàn toàn tản ra, bóng người giữa không trung trở nên rõ ràng, đó là một người có mái tóc màu trắng.

Nhìn người kia, yết hầu Mạc Hưu Ngôn nuốt “ực” một cái.

Nhắc tới người có mái tóc trắng vì bạc sớm, mà tính cách lạnh lẽo, đại đa số mọi người sẽ nghĩ ngay tới một cái tên - “Thương Tù“.

Chu gia tập trung tu luyện các loại châm pháp, ám khí. Rất nhiều cao thủ thành danh của Chu gia, đại đa số đều am hiểu dùng binh khí bằng châm, kiếm hoặc là ám khí.

Nhưng trong mười năm trở lại đây, Chu gia lại có một trường hợp dị biệt, tên là “Chu Thương Tù“.

Thương Tù này tính cách quái dị, kiệm lời. Ban đầu ở trong Chu Gia không được hoan nghênh, lúc còn trẻ vì quan hệ bất hòa với Chu gia nên đã bỏ nhà ra đi, thậm chí thề độc, đời này sẽ không trở lại Chu gia, sau đó liền biến mất mười năm.

Mười năm sau, Thương Tù từ cực Bắc trở về, thực lực cũng đã tăng mạnh vượt bậc, hơn nữa liên tiếp trợ giúp Chu gia giải quyết vài phiền toái lớn! Người này tính cách tuy cao ngạo cổ quái, nhưng vẫn không chống đỡ nổi nỗi vấn vương quê nhà mà về với Chu gia.

“Tiểu thúc! Người cứu được La Chinh rồi sao?” Chu Thiên Ngưng nhìn Thương Tù, sợ hãi hô một tiếng.

Chu Thiên Ngưng ở Chu gia với ai cũng đều rất thân thiết, duy chỉ không thân với Thương Tù. Bởi vì từ nhỏ Chu Thiên Ngưng đã cảm thấy Thương Tù chính là một quái nhân, vẫn luôn không dám làm thân với hắn.

Thương Tù ngược lại cười thản nhiên, nói: “Thằng nhóc kia không sao, ta đã chặn giúp hắn những kiếm khí kia rồi. Đó, không phải hắn đã tới rồi sao?” Thương Tù chỉ cách đó không xa.

Bóng dáng La Chinh nhoáng lên một cái liền bước chân vào trong sân này.

Mới vừa rồi sau khi tiểu thúc dùng chân nguyên truyền âm, nàng liền bảo tiểu thúc đi cứu La Chinh trước, dù sao chính Chu Thiên Ngưng cũng không gặp nguy hiểm, người gặp nguy hiểm chính là La Chinh. Có trời mới biết bị kiếm khí kia đuổi giết thì La Chinh có thể sống được bao lâu.

Nhìn thấy La Chinh bình an vô sự, lúc này Chu Thiên Ngưng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

La Chinh đi vào trong sân, cũng đã thấy người tóc trắng đứng giữa không trung kia.

Tuy vừa rồi La Chinh cũng không thấy người cứu mình, nhưng người nọ lại sử dụng chân nguyên thuộc tính băng, mà cơ thể người tóc trắng kia không ngừng tản ra từng luồng khí lạnh lẽo nên La Chinh liền nắm chắc chín phần, ân nhân cứu mạng đúng là người nọ.

La Chinh đi đến trước mặt Thương Tù nói: “Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối!”

Thương Tù rất khách sáo với Chu Thiên Ngưng, nhưng đối với người ngoài thì vô cùng lạnh lùng, chỉ thản nhiên nói: “Không cần cám ơn ta. Ta nghe Chu Thiên Ngưng nói nên mới ra tay tương trợ.”

La Chinh mỉm cười: “Dù là như vậy, ta tất nhiên cũng cảm kích.” Nói xong, La Chinh hướng về phía Chu Thiên Ngưng mỉm cười, mà Chu Thiên Ngưng chớp chớp đôi mắt, con mắt cười cong cong như ánh trăng, sắc mặt có vẻ rất khoái chí.

Giờ phút này, không ai có thể khó chịu hơn Mạc Hưu Ngôn, lão ta không phải đối thủ của Thạch Hổ, cũng không phải là đối thủ của Thương Tù, giờ phút này lão dứt khoát vẩy nhẹ tay một cái, thanh kiếm Quy Khư ngưng kết từ chân nguyên lập tức tan biến trong không trung, ngay cả Thiên Diễn Tinh Hoa ở trong kiếm cũng biến mất theo. Những Thiên Diễn Tinh Hoa này coi như là chân nguyên của Mạc Hưu Ngôn ngưng kết thành, tất nhiên khác biệt rất lớn với Thiên Diễn Tinh Hoa của La Chinh. Thiên Diễn Tinh Hoa mà La Chinh tinh luyện từ huyền khí ra có thể trường tồn cùng trời đất.

Ném vũ khí của mình đi, Mạc Hưu Ngôn cười nhạt một tiếng, khách sáo mà nói với Thạch Hổ: “Không biết hai vị hạ cố đến Mạc phủ ta là vì chuyện gì?”

Dù sao cũng đánh không lại, lão ta không dùng võ liền dùng văn. Lần này Mạc Hưu Ngôn cảm thấy đạo lý vẫn ở bên lão!

Sau khi Mạc Hưu Ngôn bỏ kiếm Quy Khư đi, Thạch Hổ liền lui về phía sau một bước, ồm ồm nói: “Hạ cố chưa nói tới, thiếu chủ Chương gia truyền gọi, ta thật không thể không đến.”

Thương Tù bay bồng bềnh ở cách đó không xa, chẳng thèm đáp câu hỏi của Mạc Hưu Ngôn. Hắn cảm thấy câu hỏi này của Mạc Hưu Ngôn quá ngu xuẩn, đã có Chu Thiên Ngưng ở đây, hắn tất nhiên là do Chu Thiên Ngưng gọi tới!

“Hôm nay Mạc phủ ta tụ hội, trên yến tiệc xảy ra một ít hiểu lầm với mấy người bạn trẻ này. Hiểu lầm nho nhỏ nên vốn cũng không cần phải động tay động chân rồi làm to chuyện ra. Nếu có chỗ nào mạo phạm, Mạc Hưu Ngôn ta xin nhận sai trước. Chẳng qua tại hạ vẫn muốn nói rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Hôm nay hiểu lầm kia là vì đứa cháu Mạc Xán của ta mà nên, đây là chuyện Mạc gia ta, thật khiến hai vị chê cười. Vấn đề này tất nhiên do người làm gia chủ ta xử lý...” Mạc Hưu Ngôn chậm rãi nói. Giờ đây lão chỉ muốn phân chia rạch ròi với người ngoài, về phần Mạc Xán, lão có thể từ từ tính sổ.

Nhưng lời Mạc Hưu Ngôn còn chưa nói hết, La Chinh liền đứng ra quát lớn: “Cái gì là chuyện của Mạc gia? Chuyện của Mạc Xán, chính là chuyện của ta, nếu muốn nói rõ ràng, vậy thì nói tại đây đi!”

La Chinh vừa nói xong, Chương Vô Huyền liền như vô ý mà đứng bên cạnh La Chinh, Chu Thiên Ngưng cũng là nhẹ nhàng dịch chuyển, ý tứ rất rõ ràng, hai vị vãn bối hai nhà Chương Chu nhất định đứng đằng sau La Chinh.

Mà Chu Thiên Ngưng cùng Chương Vô Huyền đã lựa chọn đứng sau lưng La Chinh, như vậy bọn Thạch Hổ và Thương Tù phía sau cũng đứng sau lưng La Chinh!

Thấy La Chinh nói năng rành mạch, đứng trước mặt Mạc Hưu Ngôn mà khí thế không thấp hơn chút nào, trong mắt Thạch Hổ và Thương Tù đều lộ ra chút kinh ngạc.

“Thằng nhóc này thật gan dạ sáng suốt, mới chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Nhất Trọng, lại không sợ Mạc Hưu Ngôn chút nào...” Thạch Hổ và Thương Tù đều nghĩ như vậy.

Bị La Chinh ngắt lời, lại còn bị chỉ trích ngay trước mặt như vậy, sắc mặt Mạc Hưu Ngôn lập tức khó coi, lão ta không nghĩ tới La Chinh lại khó chơi như vậy!

Chính mình cũng định tha cho hắn rồi, thế nhưng thằng nhãi này lại dám cắn chặt mình không buông!

Một cao thủ Tiên Thiên đối với Mạc Hưu Ngôn mà nói giống như con kiến, nhưng hiện tại lại không thể làm gì hắn. Ai kêu người Chương gia với người Chu gia đều đứng sau lưng hắn.

Mạc Hưu Ngôn cảm giác đầu mình càng lúc càng căng!

Lúc này Mạc Hưu Ngôn vô cùng không cam lòng, thậm chí muốn liều mạng với thằng nhóc này, chỉ là nghĩ lại, có hai vị đại năng Thạch Hổ và Thương Tù ở đây, sợ là dù lão có thật sự liều mạng cũng không giết chết được thằng nhóc kia...

Sau một lúc lâu, Mạc Hưu Ngôn mới suy nghĩ cẩn thận, lúc này ngoại trừ cúi đầu thì lão cũng không còn lựa chọn nào khác!

Trong tình huống cực kỳ bất lợi thế này, Mạc Hưu Ngôn âm thầm thở dài một hơi rồi mới lên tiếng: “Không biết anh bạn trẻ này, muốn nói rõ ràng cái gì?”

Nghe được giọng điệu Mạc Hưu Ngôn vô cùng không cam lòng, nhưng hiện tại lão ta đã không dám lỗ mãng, đây thật là muốn cúi đầu rồi! Một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh cúi đầu với cao thủ Tiên Thiên!

Sắc mặt Mạc Vũ lúc này đã ảm đạm như tro tàn.

Mà những đệ tử nội môn Bạch Lộ Phong do Mạc Vũ đưa về, sắc mặt cũng đều rất khó coi.

Người do Mạc Xán mang về có thể dễ dàng mời được người phụng sự trong gia tộc, hơn nữa còn là cường giả Chiếu Thần Cảnh, ép cha mình đến mức khó có thể ngẩng đầu, chuyện này bảo trong lòng Mạc Vũ sao không khó chịu?

La Chinh cười hắc hắc, quay đầu lại bắt lấy bả vai Mạc Xán, nhẹ nhàng đẩy một cái: “Chuyện này, muốn nói như thế nào, phải hỏi Mạc Xán rồi!”

Cổ của Mạc Hưu Ngôn hơi rụt lại, hắn nhìn Mạc Xán vốn không thu hút kia.

Trong gia tộc, Mạc Xán luôn thể hiện vẻ yếu đuối, khiến người khác luôn có ấn tượng rằng muốn chèn ép hắn thế nào thì chèn ép thế đó.

Đến ngay cả một gia đinh quát nạt to tiếng với mình, Mạc Xán vẫn luôn duy trì khuôn mặt tươi cười!

Trong Mạc gia, hắn hoàn toàn không có chút địa vị nào.

Mạc Hưu Ngôn chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày phải xem sắc mặt của Mạc Xán?

Nhưng lúc này, Mạc Hưu Ngôn lại không nói không được, nói: “Xán nhi, ngươi muốn thế nào?”

Mạc Xán giờ phút này vô cùng căng thẳng, hắn ngẩng đầu nhìn một vòng, thấy tất cả mọi người đều nhìn hắn, sắc mặt của hắn cũng trở nên mất tự nhiên.

Nhưng khi hắn nghĩ đến bất trắc của cha mình, thậm chí vòng Hỗn Nguyên Huyết bên người cha cũng nằm trong tay Mạc Hưu Ngôn, một luồng ý lạnh liền dâng lên trong lòng hắn.

Cha rốt cuộc đã chết như thế nào? Vì sao vòng Hỗn Nguyên Huyết lại nằm trong tay Mạc Hưu Ngôn?

Nếu những chuyện khó hiểu này không được giải tỏa thì, Mạc Xán sợ là không ngủ ngon được!

Nhưng lúc này muốn đối chất, điều tra nguyên nhân cái chết của cha, hiển nhiên là không thể. Thứ nhất đây là chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi, năm đó rất nhiều thứ cũng đã vùi vào lịch sử. Thứ hai, đó cũng chỉ là suy đoán và nghi ngờ của hắn, muốn Mạc Hưu Ngôn chính miệng nói ra chân tướng khó không thua gì lên trời.

Nghĩ một chút, Mạc Xán mới lên tiếng: “Ta không muốn thế nào, ta chỉ muốn vòng Hỗn Nguyên Huyết cha ta để lại kia!”

Nghe Mạc Xán đưa ra điều kiện, trong lòng Mạc Hưu Ngôn thở phào nhẹ nhõm, nếu chỉ phải trả vòng Hỗn Nguyên Huyết này thì cũng không phải là việc gì khó xử.

Vì vậy Mạc Hưu Ngôn gật gật đầu: “Vòng Hỗn Nguyên Huyết này chính là đồ cha ngươi để lại. Nếu ngươi muốn, ta có thể cho ngươi!” Sau khi nói xong Mạc Hưu Ngôn duỗi tay khẽ lật, cái hộp gấm chứa vòng Hỗn Nguyên Huyết liền xuất hiện trong tay lão. Lão ta dùng lực đẩy nhẹ, hộp gấm liền bay đến trước mặt Mạc Xán.

Mạc Xán tiếp nhận hộp gấm, sau khi mở hộp nghiệm chứng, lúc này mới thu hộp gấm vào. Giờ phút này Mạc Xán vẫn còn có chút không cam lòng, vòng Hỗn Nguyên Huyết này có thể không cần, cái hắn quan tâm chính là cha rốt cuộc đã chết như thế nào!

Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Mạc Xán thở dài một hơi: “Trừ việc đó ra, ta không có việc gì nữa...”