Bị La Chinh nhìn chằm chằm như vậy, Tô Linh Vận cảm thấy nóng bừng như bị hai ngọn lửa thiêu đốt vậy. Một lúc sau nàng mới nói: “Người yêu cầu chính là Vân gia, người phụ trách xét xử là Thiên Khung chân nhân, còn một người khác nữa chính là Chỉ Thủy chân nhân.”
“Ồ, ta hiểu rồi!” La Chinh cười nhẹ, đến khi một lần nữa quay đầu nhìn Thiên Khung chân nhân thì trong hai mắt đã là sát ý vô tận!
Vân gia, La Chinh tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Nhưng vị Thiên Khung chân nhân trước mắt, và cả Chỉ Thủy chân nhân kia, La Chinh hắn cũng sẽ không bỏ qua.
La Chinh rất hiểu tính cách của La Yên, nàng sẽ không vô duyên vô cớ làm sai, chắc chắn trong khai đường đại thẩm lần đó cũng phải chịu rất nhiều oan uổng và khuất nhục!
Những người này, đều phải chết!
La Chinh vừa đi về phía Tần Mộc vừa âm thầm thề.
Tần Mộc gọi người của Huấn Giới Đường đến áp giải hắn đi.
Đúng lúc hắn đi qua Huấn Giới Đường thì thấy Trác Phi vừa ngất trên mặt đất lúc này đã tỉnh lại.
Trong trận chiến trước đó, Trác Phi sử dụng phi tiêu lá liễu không ngừng tấn công, nhưng La Chinh chỉ dùng thân của cự kiếm, đập nàng ta vào tường đến mức ngất đi.
Lúc này vừa tỉnh lại, trong lòng nàng ta lại có một dự cảm không lành.
“Phong ca!”
Sau khi bò dậy khỏi mặt đất, cô ả liền nhìn thấy Gia Cát Phong đã bị La Chinh dùng cự kiếm chém làm đôi ở bên ngoài thì vô cùng đau thương. Nàng ta bật khóc nức nở, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía La Chinh đầy căm hận: “Ta, nhất định sẽ giết ngươi!”
La Chinh hờ hững nhìn qua, lắc đầu. Cô gái này khá gan dạ, xem tình trạng này thì đã không có cách gì có thể hóa giải được thù hận giữa mình và nàng ta rồi. Vậy nên La Chinh dừng chân lại, cười nói: “Có cơ hội lại nói.”
Nói xong, La Chinh mới rời đi cùng người của Huấn Giới Đường.
Trong ngọn núi phía sau Huấn Giới Đường có một nhà lao được xây nên để tạm giam.
Trong Thanh Vân Tông, có người từng gọi nơi này là “Luyện Ngục Sơn thu nhỏ”.
Bởi đã có không ít đệ tử chưa qua xét xử mà trực tiếp bị ném vào trong, một khi nhốt là cũng hơn nửa năm.
Đi theo người của Huấn Giới Đường về phía sau núi, La Chinh liền phát hiện trên mặt đất có thêm từng cái vòng đá hình tròn, mà trên vòng đá có khắc rất nhiều phù văn.
“Đại ca, những vòng đá và phù văn này là dùng để làm gì vậy?” La Chinh đi đằng sau, vừa thăm dò vừa hỏi.
Một người trong Huấn Giới Đường hừ lạnh một tiếng: “Những phù văn này có tác dụng lớn đấy, vị trí sau núi của Huấn Giới Đường chúng ta không lớn, không sánh được với Luyện Ngục Sơn. Nếu đám nhóc bọn ngươi nổi hứng đánh nhau, thì cái chỗ này còn không bị các ngươi phá tan nát sao? Vì thế Thanh Vân Tông chúng ta liền đặc biệt bố trí những phù văn này để kiềm hãm chân nguyên của các ngươi!”
“Những phù văn này có thể kiềm hãm chân nguyên?” La Chinh hơi sững sờ.
“Khà khà, không tin? Ngươi có thể thử xem!” Người kia lại nói, rõ ràng nhiều năm nay đã gặp không ít người đều có phản ứng như La Chinh.
La Chinh gật đầu, sau đó thử vận chuyển chân nguyên Thiên Ma, nhưng sau khi hắn vận khí vào đan điền thì lại thấy không có chút động tĩnh gì, cũng chẳng thấy bóng dáng chân nguyên Thiên Ma đâu.
“Đúng thật…” Chân mày La Chinh nhăn lại. Chân nguyên của mình bị kiềm hãm, đúng là một tin không tốt. Nếu thật sự có người muốn ra tay với hắn thì dù có muốn phản kháng cũng không nổi. Lúc này chỗ dựa duy nhất chính là thân thể của hắn.
Sau núi của Huấn Giới Đường có một thao trường bằng phẳng, đây chính là nhà giam tạm thời của Huấn Minh Sơn, những dải đá và phù văn kia kéo dài một mạch tới tận đây.
La Chinh vào trong rồi mới phát hiện trong đó còn có không ít người.
“Được rồi. Nói cho ngươi biết, nếu đã vào đây thì hãy ngoan ngoãn. Trong thao trường này không chỉ kiềm hãm nhân nguyên của ngươi, dù ngươi có muốn trốn cũng không có cửa đâu. Ta khuyên ngươi đừng có suy nghĩ vớ vẩn mà lấy tính mạng mình ra đùa cợt.” Người này vừa nói xong liền cùng những người khác của Huấn Giới Đường rời đi, nhưng trước khi đi, hắn đột nhiên nói với mọi người trong thao trường: “Đây là bạn mới của các ngươi, nhớ chào hỏi cho tử tế!”
Ý tứ trong câu này cũng không khó đoán, chẳng qua chỉ là nhắc nhở để những đệ tử bị nhốt ở trong thao trường này “tiếp đón” La Chinh cho chu đáo thôi.
Thực ra trên đường tới đây, Tần Mộc đã dặn dò, ra hiệu hắn làm như vậy.
La Chinh không phải là kẻ ngốc, ý nghĩa trong những lời này làm sao hắn lại không nghe ra?
Nhưng hắn không hề muốn gây chuyện. Nếu đã vào nhà giam, hắn cũng định ngoan ngoãn ở đây hai ngày, đợi tin tức của Tô Linh Vận.
Trong thao trường có bảy tám chục người ngồi rải rác, nhìn quần áo họ mặc trên người thì có đệ tử nội môn, cũng có đệ tử ngoại môn.
Những người này tụ lại với nhau theo tốp năm tốp ba, sau khi La Chinh tiến vào thì đều xì xào bán tán, thỉnh thoảng còn nhìn La Chinh với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Một lúc sau, một vị đệ tử mặc trường bào đen đứng lên ngay giữa thao trường, sau đó đi thẳng về phía La Chinh.
Thân hình vị đệ tử mặc trường bào đen đó cao lớn, đặc biệt là phần bụng tròn vo, vô cùng mập mạp. Đây chính là một tên mập không hơn không kém.
Tên mập khệnh khạng đi tới trước mặt La Chinh, nhếch lông mày, quan sát một hồi rồi chỉ vào mũi hắn mà nói: “Thằng nhóc, chỗ ngươi ngồi là địa bàn của ông đây!”
La Chinh nhìn tên mập đó, đồng thời hắn cũng cảm nhận được sự hả hê của những người xung quanh. Hắn đứng lên, lại tìm một góc khác ngồi xuống.
Hai ngày này, La Chinh không hề muốn gây chuyện.
Nhưng tên mập kia lại không dễ dàng buông tha như vậy, y tiến thêm hai bước, cười nói: “Xin lỗi, đây cũng là địa bàn của ông mày!”
“Vậy ta có thể ngồi ở đâu?” La Chinh hỏi.
“Ngươi?” Tên mập nhếch miệng cười: “Ha ha, người mới chỉ có thể ở bên kia!”
Nói xong tên mập chỉ về phía bên trái thao trường, đó là nơi đi vệ sinh của các đệ tử trong này, ý của y chính là La Chinh chỉ có thể ở trong nhà xí.
Mọi người nghe thấy vậy lập tức cười vang, biểu cảm vô cùng hả hê.
La Chinh không nói gì nữa, thậm chí còn nhắm mắt lại. Rõ ràng tên mập này khiêu khích mình là do có người sai bảo, lần này hắn cũng lười để ý tới sự khiêu khích của y.
“Ông đây nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?” Tên mập thấy lời mình nói không hiệu quả liền thu lại nụ cười. Có thể xưng vương xưng bá ở nơi này thì chứng tỏ y cũng không phải là người lương thiện gì cho cam, ngược lại còn là kẻ vô cùng độc ác!
La Chinh mở mắt, hờ hững nhìn về phía y rồi lại nhắm mắt lại.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” Tên mập thấy thế liền đạp một phát về phía La Chinh. Đúng lúc này cơ thể vốn đang ngồi của La Chinh đột nhiên nghiêng đi, tránh được một cước của y.
Chân nguyên của mọi người ở trong nhà giam này đều đã bị ngăn chặn, nếu đã muốn chiến đấu thì chỉ có thể dựa vào sức mạnh thuần túy của cơ thể.
Vừa rồi La Chinh nhắm mắt không phải là để tu luyện, bởi vì ở nơi này không thể vận chuyển chân nguyên nên hắn cũng không thể tu luyện được.
Chỉ là hắn đang thử kết nối với Thanh Long trong đầu. Hắn muốn thử xem chân nguyên đã bị chặn thì hắn còn có thể mượn sức mạnh của vảy rồng hay không!
Kết quả lại phát hiện ra sức mạnh của vảy rồng không hề chịu ảnh hưởng.
Khi La Chinh vừa nghiêng cơ thể tránh đòn của tên mập kia xong thì cặp mắt đột nhiên mở to, chân sau dùng sức, cả cơ thể lập tức bật dậy, xông thẳng vào tên mập.
Tên mập nhìn thấy La Chinh chọn phản công thì cười lạnh một tiếng, duỗi cái tay mập mạp to như quạt hương bồ, vung về phía hắn.
Tên mập này từ nhỏ đã luyện một bộ võ công thần thông cực kỳ đặc biệt. Sau khi luyện tập thì thời gian luyện càng dài, vóc dáng của hắn càng béo. Mà cơ thể càng béo, sức mạnh ẩn chứa bên trong cơ thể càng mạnh.
Thực ra đệ tử Thanh Vân Tông đã bị giam ở đây thì thực lực đều không yếu.
Nếu mọi người có thể sử dụng chân nguyên thì thực lực của tên mập này chỉ có thể xếp trong hạng mười.
Nhưng chính vì chân nguyên của mọi người đã bị chặn, còn sức lực của cơ thể tên mập này lại vô cùng lớn, những cao thủ khác đều bị y đánh cho phục.
Chỉ thuần túy so đấu sức mạnh, đánh giáp lá cà thì không ai là đối thủ của tên mập này.
Phần đông đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy La Chinh liều mạng lao tới thì đều không nhịn được mà lắc đầu. Tên nhóc này bị tên mập quạt cho một cái, chắc chắn chẳng thể bò dậy nổi, cơ bản những ai đã từng lĩnh giáo chưởng tay của y đều nghĩ như vậy.
Nhưng trong nháy mắt lao đến chỗ tên mập kia, La Chinh đồng thời vươn ra một phát liền túm chặt lấy cánh tay của y, đồng thời sức mạnh vảy rồng không ngừng tuôn vào tay hắn.
“Phù!”
Mặt tên mập đột nhiên biến sắc, y cảm thấy sức mạnh của tên nhóc này cũng tương đương với bản thân!
“Làm sao có thể!”
Từ nhỏ đến lớn, nếu so đấu sức mạnh đơn thuần, chưa ai có thể thắng được y.
Tên nhóc trước mắt lại mới chỉ là Tiên Thiên Nhất Trọng, làm sao chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mà chống lại y được?
Nhưng sự thật lại đang xảy ra trước mắt, sau khi La Chinh túm chặt tay y thì lập tức lật ngược lại khóa chặt, chân sau nhảy lên, cả cơ thể liền vòng ra phía sau y, đồng thời vặn tay y về đằng sau, tay còn lại một mực bóp gáy y, đồng thời giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Đừng làm phiền ta, nếu không ta bóp nát cổ ngươi!”
Trong khi đang nói chuyện, tay La Chinh cũng dùng lực, bóp chặt phần gáy đầy mỡ của tên mập kia.
Hiển nhiên tên mập này cũng không phải một kẻ ngon ăn, đúng lúc La Chinh dùng lực thì cổ y đột nhiên rướn lên, dựa vào lớp thịt mỡ trơn trượt mà thoát khỏi tay hắn.
Đồng thời tên mập xoay mình, lợi dụng lật tay nắm chặt La Chinh, sau đó lại giơ tay lên, xoay tròn La Chinh giữa trời!
La Chinh bị tên mập dùng một tay xoay tròn trên không trung, không ngừng quay cuồng, tốc độ càng lúc càng nhanh, sau đó y đột nhiên ném ra, làm cho La Chinh đập thẳng vào bức tường bên cạnh thao trường.
“ Ầm! Ầm! …”
Bức tường kia bị La Chinh đập cho sụp đổ, đá vụn lập tức vùi lấp hắn.
Tên mập thổi phù một cái: “Đấu sức mạnh thân thể với ta? Còn non và xanh lắm!”
Đống đá vụn lung lay một hồi, sau đó La Chinh từ đó chui ra, trên mặt nở một nụ cười, đồng thời nói to: “Từ đầu ta đã không muốn gây rắc rối, quyết định ngoan ngoãn ở đây chờ hai ngày, có điều giờ ta lại đổi ý rồi. Nếu nơi này đã nhàm chán như vậy, đánh nhau vận động một chút, cũng là một lựa chọn không tồi!”
Nói xong, La Chinh đá văng đống đá vụn bên cạnh, đi về phía tên mập.
Trong mắt tên mập, cuối cùng đã lộ ra biểu cảm thận trọng.
Tuy y hiểu rõ sức mạnh của bản thân, nhưng tên nhóc này bị đánh đập liên tiếp như vậy mà vẫn có thể đứng dậy như không có chuyện gì. Điều này cho thấy hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Có điều việc này không có nghĩa là y sợ La Chinh. Với sức mạnh cơ thể của mình, tên mập vẫn rất tự tin.
Đám đệ tử trong thao trường lúc này cũng đã hiểu, hôm nay tên mập này đã đá phải một gốc rạ cứng rồi.