Bách Luyện Thành Thần

Chương 142: Tự sát




Tuy lợi dụng tinh thạch Phượng Tường để cung cấp năng lượng nhưng La Chinh cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh được đòn tấn công của Ngũ Nhạc Tán Nhân. Hắn cũng biết rõ, cứ bị Ngũ Nhạc Tán Nhân truy đuổi ráo riết như vậy thì tuyệt đối không phải biện pháp hay, nếu cứ thế sẽ đến lúc hắn bị Ngũ Nhạc Tán Nhân giết chết.

“Không được, nhất định phải nghĩ biện pháp phản kích!” La Chinh vừa liên tục né tránh vừa đăm chiêu suy nghĩ. Trước đây hắn lợi dụng đặc tính cắn nuốt của chân khí Thiên Ma, tích góp từng chút một sau đó tung ra một chiêu trí mạng đối phó với kẻ địch. Nhưng nhìn tình thế lúc này, bản thân hắn vẫn quá coi thường cường giả Chiếu Thần Cảnh. Bọn họ mạnh hơn rất nhiều so với cao thủ Tiên Thiên.

Nếu hắc ưng khổng lồ có thể đánh trúng Ngũ Nhạc Tán Nhân thì hắn còn có một tia hy vọng giành chiến thắng. Nhưng thân pháp của Ngũ Nhạc Tán Nhân nhanh như vậy, hắc ưng không thể đuổi kịp thì phải làm sao?

“Phập!”

Ngay lúc La Chinh đang rơi vào trầm tư, một luồng chân nguyên hừng hực bỗng xuất hiện phía sau Ngũ Nhạc Tán Nhân. Tốc độ của gã đột nhiên tăng lên gấp ba lao về phía La Chinh, đồng thời vung Ngọc Kiếm chém xuống vai hắn để lại một vết thương sâu hoắm!

“Sao?” Ánh mắt Ngũ Nhạc Tán Nhân chợt toát ra vẻ kinh hãi.

Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân tuy rằng không sắc bén, nhưng cũng coi như là một thanh linh khí trung phẩm. Một nhát kiếm chém xuống bả vai La Chinh, vốn tưởng sẽ xé toạc nửa người hắn, nhưng khi lưỡi kiếm chạm tới xương thì lại bị ngăn lại.

“Nhóc con, xương cốt ngươi cứng vậy sao? Không thể nào, chắc hẳn có bảo bối hộ thể gì đó phải không?” Ngũ Nhạc Tán Nhân bay lơ lửng giữa không trung, thản nhiên nói: “Nhưng không sao, một mũi kiếm của ta cũng có thể cắt ngươi ra từng khúc.”

Ngực La Chinh có thêm một đường linh văn, thân thể hắn đã trở thành linh khí trung phẩm, độ cứng quả thật tăng lên rất nhiều. Thế nhưng dù thân thể của hắn mạnh hơn cũng không thể ngăn cản Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân. Nếu hắn không thể đánh trúng Ngũ Nhạc Tán Nhân, hôm nay chỉ sợ thật sự phải bỏ mạng nơi đây.

“Không thể chạy nữa!” La Chinh thầm nhủ trong lòng. Đối mặt với kẻ tàn bạo thì phải tàn bạo hơn, nếu cứ trốn tránh thì sẽ không bao giờ có cơ hội chiến thắng.

“Bỏ cuộc đi! Nếu ngươi bước vào Tiên Thiên Cảnh, có thể sử dụng chân nguyên mà giờ ta lại bị thương nặng thì thật sự có khả năng bại dưới tay ngươi. Tuy năng lực của ngươi vượt qua những người cùng cấp, thậm chí so với cao thủ Tiên Thiên cũng mạnh hơn nhiều, nhưng ngươi không phải đối thủ của ta!”

Dứt lời, luồng chân nguyên màu xanh phía sau Ngũ Nhạc Tán Nhân đột nhiên bùng cháy, cả người gã nhất thời hóa thành một tia sáng, vọt tới chỗ La Chinh lần nữa.

“Quyết không lui bước!” La Chinh đứng vững như núi Thái Sơn, hai mắt tràn ngập sự kiên định.

Nếu đã lựa chọn liều mạng, như vậy phải dùng toàn bộ đòn sát thủ của mình!

Hơn một trăm miếng vảy rồng bừng sáng trong nháy mắt, cùng lúc đó phi đao trong tay La Chinh dồn dập tấn công Ngũ Nhạc Tán Nhân. Ngay sau đó, La Chinh điều khiển hắc ưng bay về phía gã.

“Vèo!”

Ngũ Nhạc Tán Nhân tránh được phi đao của La Chinh bằng một góc độ cực kỳ quỷ dị, sau đó chém Linh Lung Ngọc Kiếm về phía cổ La Chinh, chỉ cần Ngọc Kiếm cắt trúng thì có thể chém đầu thằng nhóc này xuống. Gã không tin xương cốt thằng nhóc này thật sự cứng tới nỗi cường giả Chiếu Thần Cảnh như gã cũng không chém được!

“Phập! Két! Két!”

Trước thế tấn công của Lung Linh Ngọc Kiếm, La Chinh không né tránh, nhưng hắn bỗng nhiên giơ tay ra, kẹp lấy Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân. Cánh tay La Chinh phụt ra một tia máu, Linh Lung Ngọc Kiếm dù đâm toạc da thịt nhưng lại không thể chạm tới xương cốt hắn.

La Chinh đã kích hoạt sức mạnh của hơn trăm miếng vảy rồng. Giờ phút này hắn giống như người khổng lồ có sức lực phi phàm, kẹp chặt lấy Ngọc Kiếm của Ngũ Nhạc Tán Nhân.

“Hả?” Ngũ Nhạc Tán Nhân mạnh mẽ vung tay nhưng không thể rút được Linh Lung Ngọc Kiếm ra. Gã thật sự không ngờ thằng nhóc này không chỉ có thân thể cực kỳ cứng rắn mà sức mạnh cũng lớn tới không thể tin nổi. Đó không thể là sức mạnh mà một con kiến Nửa Bước Tiên Thiên có thể có!

Ngũ Nhạc Tán Nhân âm thầm tụ lực, lần thứ hai dùng sức mạnh của cường giả Chiếu Thần Cảnh để rút Lung Linh Ngọc Kiếm về. Mũi kiếm cứa vào cánh tay và xương sườn La Chinh tạo thành vô số vết thương tóe máu. Nhưng La Chinh vẫn nhất định không chịu buông tay, đôi mắt sáng ngời như sao toát ra sự kiên quyết không gì sánh nổi.

Không phải sống thì là chết, tất cả những gì La Chinh ta có đều là đạt được từ trong những trận chiến sinh tử, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Ngũ Nhạc Tán Nhân liên tục dùng sức nhưng không thể rút được Linh Lung Ngọc Kiếm đang ghim chặt trong người La Chinh. Gương mặt gã trở nên tái mét. Cùng lúc đó, hắc ưng khổng lồ lao thẳng xuống dưới như tên bắn.

Ngũ Nhạc Tán Nhân cũng phải trải qua biết bao cuộc chiến đẫm máu mới có địa vị như hôm nay. Tuy phải đối đầu với một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên nhưng gã không lơ là cảnh giác chút nào, từng đòn tấn công đều là liều mạng tung đòn sát thủ. Hiện tại gã phát hiện không thể rút được Lung Linh Ngọc Kiếm liền quyết đoán bỏ qua, lập tức buông tay khỏi chuôi kiếm rồi lùi về sau vài bước.

Ánh mắt La Chinh toát ra vẻ tươi cười: “Muốn đi sao? Chậm rồi!”

Sau đó, trong đầu của hắn nháy mắt bắn ra một cái hồn châm màu vàng đất, hung hăng đâm về phía Ngũ Nhạc Tán Nhân.

Ngũ Nhạc Tán Nhân không hổ là cường giả Chiếu Thần Cảnh, không chỉ tập trung tu luyện thân thể mà đồng thời còn tu luyện bí thuật luyện hồn!

Kinh Thần Thứ của La Chinh tuy xuất hiện đột ngột khiến người khác khó lòng phòng bị, nhưng lại không ảnh hưởng gì lớn tới Ngũ Nhạc Tán Nhân. Ngũ Nhạc Tán Nhân cũng không giống các võ giả khác, sau khi bị Kinh Thần Thứ đâm trúng thì lăn lộn trên đất.

Kinh Thần Thứ chẳng qua chỉ khiến Ngũ Nhạc Tán Nhân thoáng thất thần.

Nhưng chỉ một chút thất thần ngắn ngủi này đã đủ để ảnh hưởng tới toàn bộ cuộc chiến.

Trong khoảnh khắc đó, hắc ưng khổng lồ trên bầu trời lập tức lao vụt xuống.

Ảnh hưởng của Kinh Thần Thứ biến mất, Ngũ nhạc Tán Nhân hoàn hồn, gã liền vội vàng lùi về sau né tránh. Thế nhưng đã chậm, hắc ưng khổng lồ kia chỉ cách gã vẻn vẹn có một trượng. Khoảng cách này đối với hắc ưng đã hấp thu sức mạnh của tinh thạch Phượng Tường mà nói thì chỉ như một cái chớp mắt! Vì thế, Ngũ Nhạc Tán Nhân không thể tránh được chiêu kia. Gã đột nhiên ngẩng đầu hét vang một tiếng.

“Kết giới Thúy Ngọc!”

Ngũ Nhạc Tán Nhân không quá am hiểu về kết giới, nhưng trong công pháp của gã có một chiêu là ngưng tụ ra kết giới để giữ mạng!

Từ khi tiến vào Chiếu Thần Cảnh, Ngũ Nhạc Tán Nhân không nhớ được đã bao lâu gã chưa dùng tới chiêu này. Không nghĩ tới khi giao chiến với một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên, gã lại phải dùng nó để bảo toàn tính mạng!

Một kết giới xanh biếc tựa như quả trứng gà lập tức bao bọc Ngũ Nhạc Tán Nhân.

“Rầm rầm!”

Sau khi Ngũ Nhạc Tán Nhân thiết lập xong kết giới, hắc ưng cũng đồng thời lao tới. Chân khí Thiên Ma vô tận ập xuống kết giới Thúy Ngọc. Nhưng kết giới xanh biếc này vẫn cực kỳ ổn định, quả nhiên chiêu giữ mạng không phải nói chơi.

Thấy kết giới Thúy Ngọc có thể chặn chân khí tím đen cuồn cuộn bên ngoài, Ngũ Nhạc Tán Nhân khẽ nở nụ cười đắc ý. Tuy do bản thân sơ suất, thiếu chút nữa dẫn đến thất bại trong gang tấc, nhưng rốt cuộc vẫn là hữu kinh vô hiểm.

Chỉ cần chống đỡ được đòn tấn công của thằng nhóc này, sau đó gã có thể lấy mạng nó. Nhìn qua kết giới Thúy Ngọc nửa trong suốt, trong mắt Ngũ Nhạc Tán Nhân tràn đầy sát ý. Gã nhất định phải “tận tình” tra tấn thằng nhóc này một chút, tuyệt đối không thể để nó chết một cách thoải mái được.

“Kết giới Thúy Ngọc này có sức mạnh tương đương với kết giới trong suốt của Vân Lạc. Nếu đã như vậy…” La Chinh rút Linh Lung Ngọc Kiếm cắm bên sườn ra, tùy ý vung tay ném về phía cây cột lớn trong lương đình.

Hắn cố nén nỗi đau nhức trên người, bắt đầu kích hoạt năng lượng của tinh thạch Huyết Phỉ trong tay trái rồi tung một quyền đánh vào kết giới Thúy Ngọc.

“Khà khà, vô dụng thôi. Kết giới này dù là cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng không dễ gì phá vỡ, huống hồ một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên như ngươi!” Ngũ Nhạc Tán Nhân đứng trong kết giới Thúy Ngọc cười lạnh. Nhưng rất nhanh, nụ cười ấy lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy một quyền này của La Chinh để lại một vết rạn nứt màu đỏ tựa như mạng nhện trên kết giới xanh biếc. Ngay sau đó, La Chinh tiếp tục dồn sức đánh tiếp một quyền vào chính vết nứt đó.

“Lách cách! Lách cách!”

Dần dần, vết nứt trên kết giới Thúy Ngọc chậm rãi lan ra, năng lượng màu đỏ cũng đồng thời dao dộng trong những khe hở đó. Ngũ Nhạc Tán Nhân muốn dùng chân nguyên vá lại những vết nứt kia, nhưng gã phát hiện chính vì dòng năng lượng đỏ rực đó mà gã không cách nào tu bổ kết giới được!

“Không! Không! Tại sao có thể như vậy?” Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngũ Nhạc Tán Nhân kêu gào thảm thiết. Nhìn luồng chân khí tím đen cuồn cuộn trào dâng trên đầu, hắn biết rõ một khi kết giới Thúy Ngọc bị phá vỡ, vận mệnh của gã sẽ ra sao.

“Ta không muốn chết, van cầu ngươi! Tha mạng cho ta! Ngũ Nhạc Tán Nhân ta nói được thì làm được, tuyệt đối sẽ không ra tay với ngươi nữa!” Ngũ Nhạc Tán Nhân liên tục cầu xin.

La Chinh đứng bên ngoài kết giới Thúy Ngọc lạnh lùng nói: “Vừa rồi hình như ngươi không nói như vậy?”

“Đó là do ta có mắt như mù, ngươi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân…” Ngũ Nhạc Tán Nhân đau khổ cầu xin. “Ta thật sự không muốn chết, ta không thể chết được!”

La Chinh nhếch môi: “Đáng tiếc ngươi quên cái này.” Dứt lời, La Chinh chỉ vào luồng chân nguyên vốn trói buộc người hắn và Ngũ Nhạc Tán Nhân. Trong Tuyệt Mệnh Loạn Đấu, chỉ một người có thể sống sót!

Vết nứt trên kết giới Thúy Ngọc ngày càng nhiều, toàn bộ kết giới xanh biếc đều bị tấm mạng nhện đỏ bao trùm, ngày càng bất ổn.

“Rắc rắc!”

Rốt cuộc, kết giới kia đã không chống đỡ được áp lực lớn như vậy, ầm ầm vỡ nát.

Trong khoảnh khắc kết giới vỡ vụn, Ngũ Nhạc Tán Nhân lập tức lao thẳng tới chỗ hắc ưng khổng lồ do chân khí Thiên Ma biến thành! Nhưng gã mới lao được nửa đường thì một âm thanh trầm đục vang lên, Ngũ Nhạc Tán Nhân lúc này đã trợn mắt sững sờ. Đỉnh đầu gã xuất hiện một cái lỗ thủng khiến máu tuôn xối xả.

Để phòng ngừa Ngũ Nhạc Tán Nhân liều mạng phản kích, La Chinh đã để phi đao nát mai phục ở phía trên. Thế tấn công của Ngũ Nhạc Tán Nhân tương đương với việc hướng đầu mình về phía phi đao. Như vậy, đòn tấn công đó chẳng khác nào gã tự lấy mạng mình!

Ngũ Nhạc Tán Nhân chết, Tuyệt Mệnh Loạn Đấu chấm dứt, dòng chân nguyên nối liền kia dần dần tan biến, La Chinh lúc này mới đặt mông ngồi trên mặt đất.