Bách Luyện Thành Thần

Chương 118: Yêu tộc đột kích




Nếu những lời này do người khác nói ra, mọi người còn có thể cho rằng đó chỉ là một câu nói đùa.

Hứa Hưu tiến vào Chiếu Thần Cảnh cũng được một thời gian rồi. Mặc dù trong nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh thì hắn cũng không phải là người mạnh nhất, nhưng nếu đối diện với một tên Nửa Bước Tiên Thiên nho nhỏ thì cũng như mãnh hổ đấu với một con kiến mà thôi.

Từ bao giờ Chiếu Thần Cảnh lại trở nên yếu ớt như thế, bị Nửa Bước Tiên Thiên chèn ép?

Mọi người không thể tin nổi lời Vân Lạc nói, nhưng tất cả đều biết rõ tính cách của nàng. Nàng là người ngay thẳng, không bao giờ giả bộ hay nói dối. Nếu nàng đã nói thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên kia suýt giết chết Hứa Hưu thì chắc chắn việc này có thật.

“Vân Lạc, ngươi nói thật sao?” Hình Thiên Tố vẫn khó mà tin nổi.

“Đúng vậy! Nếu ta không ra tay thì Hứa Hưu đã chết rồi.” Vân Lạc thản nhiên đáp.

Tất cả mọi người đều trầm mặc, khi một lần nữa đánh giá La Chinh thì trong mắt đều toát ra vẻ kinh ngạc quái dị. Thực lực của Nửa Bước Tiên Thiên lại có thể chèn ép Chiếu Thần Cảnh, tên này là yêu quái phương nào?

Giờ phút này, sắc mặt Hứa Hưu giống hệt như quả hồng chín, đỏ đến mức khiến người khác nghi rằng liệu ấn nhẹ một cái thì có thể chảy máu hay không.

“Cho dù Vân Lạc không can thiệp thì ta cũng không chết được, cùng lắm chỉ bị thương nặng mà thôi!” Hứa Hưu bỗng nhiên đứng lên biện hộ cho mình.

Chỉ là vừa nói xong thì hắn cũng phát hiện mình nói sai rồi! Nếu không phải có nhiều nhân vật lớn ở đây như vậy, hắn thật sự muốn khóc thật to! Giờ phút này ngay cả ý nghĩ muốn chết hắn cũng có.

Trước đó khi Vân Lạc nói như vậy, mặc dù mọi người đều nghĩ nàng nói thật, nhưng chắc chắn trong lòng vẫn còn nghi ngờ, dù sao chuyện này cũng quá mức hoang đường. Nhưng một câu của Hứa Hưu chẳng khác nào xác nhận lời Vân Lạc nói.

Bị một hậu bối Nửa Bước Tiên Thiên đánh đến thương tích nặng nề, so với đánh chết… thì có khác gì nhau?

“Khụ khụ…” Chu Phi Hàng rốt cuộc cũng không thể im lặng được nữa, hắn cảm thấy mình phải lên tiếng giải vây thôi.

“Thật ra lúc ấy ta cũng có mặt ở đó. Tiểu tử Nửa Bước Tiên Thiên kia tên là La Chinh, có quan hệ khá tốt với cháu gái ta. Hôm nay, quả thật vì một vài nguyên nhân mà hắn và Hứa Hưu có xảy ra chút mâu thuẫn. Hứa Hưu sở dĩ thua cuộc không phải vì không đấu lại La Chinh, chỉ là do khinh địch nên có chút lơ là sơ ý, cuối cùng rơi vào thế bị động.”

Lời giải thích của Chu Phi Hàng, mọi người cũng không tiếp nhận nổi. Cường giả Chiếu Thần Cảnh đối đầu với một thằng nhóc Nửa Bước Tiên Thiên còn phải cẩn thận từng ly từng tý? Như thế khác nào mỉa mai châm chọc.

“Cho dù có thế nào, hiện tại Yêu tộc công thành, ngươi không thể khăng khăng mang hắn bên mình. Hắn cũng không thể tham gia hội nghị quân sự của chúng ta được. Vân Lạc, hay ngươi cứ thả hắn ra đã. Nếu vị đệ tử Thanh Vân Tông - La Chinh này đã phạm tội gì, sau này chắc chắn sẽ bị phủ Quân Luật xử trí.” Hình Thiên Tố vốn cảm thấy rất hứng thú với La Chinh, nhưng lúc này Yêu tộc công thành, họ cần bàn bạc khẩn cấp để tìm ra phương án giải quyết, vậy nên không thể lãng phí thời gian cho La Chinh được.

“Không được! Nếu ta không giam hắn lại, hắn nhất định sẽ chạy trốn!” Vân Lạc lắc đầu.

Nghe vậy, Hình Thiên Tố cũng không còn cách nào. Hắn biết, nếu muốn thuyết phục được Vân Lạc thì phải đánh bại nàng. Thế nhưng lực chiến đấu của Vân Lạc quả thật cực kỳ khủng bố, Hình Thiên Tố dù tự tin với thực lực của mình đến đâu cũng không dám chắc có thể đánh bại được nàng.

Huống chi, nhiệm vụ quan trọng trước mắt của Đế Quân là đối phó với cuộc tấn công của Yêu tộc, hắn sao có thể uổng phí sức lực đi khiêu chiến Vân Lạc?

Chẳng qua, nhất định không thể để La Chinh tham gia hội nghị quân sự của bọn họ. Hình Thiên Tố ngẫm nghĩ một hồi liền cười, nói: “Vân Lạc, giờ ta tuyên bố phủ Quân Luật chính thức hoạt động trở lại, lập tức gọi mấy vị chấp sự tới đây. Ngươi tạm thả La Chinh, sau đó nhốt hắn trong phủ Quân Luật, được không?”

Đôi mắt xám trắng của Vân Lạc khẽ chớp, bình thản gật đầu: “Được.”

“Vậy thì tốt.” Hình Thiên Tố vội vàng sai người bên cạnh đi gọi chấp sự của phủ Quân Luật.

Sau đó, bàn tay trắng nõn của Vân Lạc nhẹ nhàng vung lên. Nháy mắt, kết giới sáu cạnh trong suốt cực kỳ kiên cố đột ngột biến mất không chút dấu vết.

Không còn trói buộc nữa, cả người La Chinh nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Quả là một người ôn hòa chính trực, vị Tổng Đốc Đế Quân này thật sự không tồi!

Hắn vươn vai đứng dậy. Sau khi vận động một hồi, cơ thể cứng ngắc mới dần thả lỏng.

“La Chinh, ngươi tạm thời đi cùng chấp sự phủ Quân Luật một chuyến…” Chu Phi Hàng liếc mắt nhìn La Chinh, nhỏ giọng dặn dò.

Vào phủ Quân Luật không phải chuyện xấu. Tuy La Chinh thật sự giết chết Gia Cát Thanh Vân - mưu sĩ của Đế Quân, nhưng nếu Chu Phi Hàng muốn thông qua phủ Quân Luật để bảo vệ La Chinh thì quả thực không khó.

La Chinh gật đầu, ngay sau đó, mấy vị chấp sự của phủ Quân Luật đi đến. Nghe phân phó của Hình Thiên Tố, hai vị chấp sự trong đó lập tức dẫn La Chinh ra ngoài.

Đợi khi bóng dáng La Chinh khuất hẳn, Hình Thiên Tố bắt đầu phân công nhiệm vụ cho Đế Quân.

“Lần này công thành, bọn Yêu tộc đã lên kế hoạch nhiều ngày. Nếu chúng dám tấn công vào lúc này, chúng ta tuyệt đối không thể khinh địch, thậm chí càng cần phải cẩn thận, cảnh giác hơn.” Yêu tộc chưa bao giờ tấn công mà không nắm chắc thế cục. Ví dụ như hai tháp Càn Khôn sừng sững bấy lâu nay, Yêu tộc chưa bao giờ tấn công trực diện. Nhưng lần công thành trước, Yêu tộc chuẩn bị vô cùng chu đáo, kết quả đã khiến Đế Quân trở tay không kịp, chiếm đoạt được hai tháp Càn Khôn. Lần này tấn công thành Bạch Đế, ai có thể biết chắc Yêu tộc đã chuẩn bị lực lượng hùng mạnh đến đâu? Để đề phòng mọi trường hợp có thể xảy ra, tất cả mọi người trong thành Bạch Đế phải nâng cao tinh thần cảnh giác.

“Lần tấn công thành Bạch Đế này, thực lực của bốn đại Yêu Vương cũng rất mạnh, nhất là Hắc Thiết Yêu Vương và Thiên Uy Yêu Vương. Thực lực của hai con Yêu Vương này quả thật sâu không lường được. Sau khi khai chiến, ta đề nghị Viên Thành Đông, Hắc Bài… mấy người các vị giữ chân Hắc Thiết Yêu Vương…”

Hình Thiên Tố vừa nói vừa lướt tay ấn nhẹ lên chiếc bàn trước mặt, trên đó xuất hiện từng hình ảnh ghi rõ tên của bốn con Yêu Vương cũng như thực lực và điểm yếu của chúng. Hóa ra chiếc bàn này là một hòn Tín Khuê khổng lồ.

Khi bọn họ đang bàn luận hăng say, Hình Thiên Tố đột nhiên biến sắc mặt, cười khổ một cái: “Xem ra chúng ta không thảo luận được nữa rồi, ta cảm nhận được vài luồng yêu khí khổng lồ đang xông thẳng về phía thành Bạch Đế!”

Khỏi phải nói, có thể tỏa ra yêu khí cuồn cuộn như vậy chắc hẳn là bốn con Yêu Vương mà Hình Thiên Tố vừa nói!

“Đã như vậy, trước tiên cứ đánh bại bọn chúng rồi hãy nói!” Một lão già đứng bên vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.

Hình Thiên Tố gật đầu.

“Mọi người chuẩn bị, nghênh chiến!”

Hình Thiên Tố ra lệnh một tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy, hóa thành từng vệt sáng nhảy lên nóc nhà phủ Tổng Đốc rồi lao vút ra ngoài.

Vân Lạc đứng bất động tại chỗ, nghiêng nghiêng đầu, dường như nhớ ra gì đó. Lát sau, nàng phi thân bay ra ngoài, nhưng không nhảy lên nhóc nhà mà men theo cổng lớn của phủ Tổng Đốc.

La Chinh và mấy vị chấp sự kia chưa đi quá xa.

“Trong mấy ngày Yêu tộc công thành này ngươi đành phải chịu uất ức một chút. Ta thấy Tổng Đốc cũng không phải cố ý muốn làm khó ngươi.” Một vị chấp sự trong phủ Quân Luật lên tiếng.

La Chinh khẽ gật đầu. Dù thế nào, nếu so với việc bị cầm tù trong kết giới chật hẹp của Vân Lạc thì cái này vẫn tốt hơn. Đi theo bên cạnh nàng mấy ngày quả thật khiến La Chinh muốn nổi điên!

Đúng lúc này, La Chinh bỗng nghe được tiếng gió thổi ào ạt từ phía sau. Một linh cảm không lành bất giác dâng lên trong lòng hắn. Hắn vừa quay đầu liền thấy Vân Lạc đang lao thẳng về phía mình. Trước khi La Chinh và mấy vị chấp sự kịp phản ứng, Vân Lạc đã vung tay đấm thẳng vào bụng La Chinh.

Đừng thấy Vân Lạc thoạt nhìn mảnh mai nhỏ nhắn, cả người có lẽ chưa đến năm mươi cân, nhưng nắm đấm của nàng lại ẩn chứa sức mạnh lớn kinh người. Dù thân thể La Chinh có là linh khí đi nữa, nhưng chịu một quyền tàn bạo của Vân Lạc, cả người vẫn đau đến mức co người lại như một con tôm.

“Răng rắc, răng rắc…”

Khối kết giới trong suốt một lần nữa vây khốn La Chinh.

Mặt mấy vị chấp sự nhận nhiệm vụ áp giải La Chinh thoáng biến sắc: “Vân Lạc đại nhân, Tổng Đốc đại nhân đã ra lệnh nhốt La Chinh lại, ngài định…”

Vân Lạc thản nhiên nói: “Ta không yên lòng, cứ để hắn theo ta thì tốt hơn.”

“Nhưng Vân Lạc đại nhân, Yêu tộc đang công thành, nếu ngài cứ mang theo hắn như vậy thì phải chiến đấu với Yêu Vương thế nào?”

“Đây là chuyện của ta.” Vân Lạc vung tay, cả người tựa như một tinh linh nhanh nhẹn bay vút lên cao. Ngay sau đó, La Chinh cũng bị một lực kéo điên cuồng cuốn thẳng lên trời.

“A a a a…”

Khi cảm giác trời đất quay cuồng dần lắng xuống, La Chinh liền nhìn thấy thành Bạch Đế dần dần thu nhỏ lại trong tầm mắt, chớp mắt cả người đã cách mặt đất hơn nghìn trượng. La Chinh quay đầu, thật sự muốn mắng cô nương này một trận, thế nhưng nghĩ đến tính cách lạnh nhạt dửng dưng chẳng quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Vân Lạc, thì sợ rằng có mắng cũng chỉ uổng công. Đành vậy, hiện giờ hắn chính là cá nằm trên thớt, đành bó tay chịu trói mà thôi.

La Chinh lơ lửng trên trời, nhìn thấy cả thành Bạch Đế ngập chìm trong khói lửa. Vô số chấm đen chi chít bò trên tường thành như sóng cuộn. Những chấm đen kia chính là yêu binh, yêu tướng của Yêu tộc.

Giữa những mảng đen đặc là đốm lửa khổng lồ không ngừng bùng nổ từ nỏ Hỏa Thần và pháo Hỏa Thần của Đế Quân. Giờ phút này bọn họ cũng đang phản kích kịch liệt.

“Không biết nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong đã rút lui chưa.” Trong lòng La Chinh có chút lo lắng. Tuy thành Bạch Đế đã cố thủ vô số năm, chưa lần nào bị công phá hoàn toàn, nhưng trong chiến tranh thì mấy chuyện này không ai dám chắc. Dù thành Bạch Đế không bị đánh chiếm thì thực lực của đông đảo đệ tử Tiểu Vũ Phong cũng không nổi trội, ở trong hỗn chiến cũng rất khó đảm bảo an toàn.

La Chinh đang đăm chiêu thì chợt nghe thấy tiếng dây cung kéo căng, sau đó là một loạt tiếng “vút vút vút…” khi mũi tên xé toạc không gian truyền đến tai hắn.

Chỉ thấy ở mặt sườn xuất hiện một bầy yêu điểu đang cầm cung tên bắn điên cuồng lại đây.

Thấy có mũi tên bắn thẳng về phía mình, La Chinh hoàn toàn chẳng lo lắng chút nào. Không biết cái kết giới trong suốt đang bao vây hắn được làm từ gì, mà đến ngay cả năng lượng khổng lồ trong người hắn cũng chẳng thể phá hỏng nó được dù chỉ một chút, thế nên những mũi tên kia chẳng thể gây tổn thương cho hắn chút nào.

“Keng, keng, keng…”

Đúng như La Chinh dự đoán, mũi tên vừa chạm phải kết giới trong suốt liền trượt thẳng xuống, không để lại dấu vết nào.

Lúc này, Vân Lạc đang bay lơ lửng phía trên La Chinh. Chiếc váy trắng như tuyết của nàng bồng bềnh trong gió, đôi chân dài thẳng tắp thấp thoáng qua vạt váy dài. Đôi guốc gỗ lỏng lẻo trên chân nàng chấp chới như muốn rơi ra, nhưng dù thế nào cũng không rơi được.

Những mũi tên màu đen kia bắn về phía nàng như đụng phải vách tường trong suốt, rào rào rơi xuống.

Trong đôi mắt trắng của nàng chợt lóe lên một chút ánh sáng mơ hồ.

Xung quanh thân thể nàng tức thì bắn ra vô số mảnh kết giới nhỏ trong suốt đủ mọi hình dáng, có hình tam giác, cũng có hình tròn, tựa như những hạt mưa bé nhỏ trong veo. Chúng bị một sức mạnh vô hình điều khiển bắn thẳng về bầy yêu điểu.

“Phụt phụt phụt phụt…”

Bầy yêu điểu bị những “hạt mưa” trong suốt xuyên thủng thân thể, cả cánh và thân mình đều bị trận mưa này tấn công dồn dập.

“Kéc kéc kéc…”

Có mấy con yêu điểu may mắn phát ra được tiếng kêu thảm thiết, còn phần lớn trong số chúng thì trực tiếp bị đâm thành cái sàng rơi rụng lả tả.

La Chinh lắc đầu nhìn đám yêu điểu rơi xuống, thầm than bọn mi tìm ai không tìm, lại cứ khăng khăng chán sống tới trêu chọc Vân Lạc làm gì…