Bách Luyện Thành Thần

Chương 112: Sát ý




La Chinh đứng trong đám người nhìn chằm chằm tướng lĩnh kia, mặt mũi tướng lĩnh này cực kì xa lạ, hắn chưa từng gặp qua.

“Vì sao ta không thể đi? Ngươi là ai?” La Chinh trầm giọng hỏi. Đối phương nhằm vào mình mà đến, hơn nửa không phải chuyện tốt đẹp gì.

Lúc này một người quấn băng đầy đầu đi ra, nói với La Chinh: “La Chinh, ta đã nói sẽ khiến ngươi không được chết tử tế, ngươi nghĩ ngươi có thể trốn sao?”

Tuy người nọ quấn băng kín mặt, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng La Chinh vẫn nhận ra qua giọng nói. Đây đúng là Gia Cát Diệp, kẻ đã bị hắn điên cuồng vả mặt trước khi Yêu tộc công thành.

“A! Thì ra là Gia Cát Diệp. Thế nào? Thật sự đưa ca ca ruột của ngươi đến?” La Chinh thờ ơ mà hỏi, nhưng phi đao đã cầm chắc trong tay. Vị tướng lĩnh trước mắt có thực lực không tồi, huống chi bên cạnh còn có hai binh lính.

Hai binh lính này hẳn cũng là Tiên Thiên Lục Trọng, nhưng từ khí tức sát phạt quyết đoán mà họ phát ra thì thực lực cũng không thể khinh thường.

Thực lực của La Chinh vượt xa cảnh giới vốn có, cho nên hắn cũng sẽ không chỉ dựa vào cảnh giới mà phán đoán thực lực của đối phương.

“Ta là Gia Cát Thanh Vân, đã nghe đệ đệ của ta nói về chuyện của ngươi. Nghe nói ngươi đắc tội không ít người của Gia Cát gia chúng ta, đầu tiên là Gia Cát Hồng, sau đó là Gia Cát Phong, giờ lại đánh Gia Cát Diệp? Người dám đắc tội với Gia Cát gia chúng ta, thực tế chẳng có mấy người. Hôm nay ngươi đã đến thành Bạch Đế, ta tất nhiên phải chiêu đãi ngươi thật tốt. Ta đề nghị, tốt nhất ngươi nên tự chặt hai tay, sau đó tự đeo xiềng xích này lên người ngoan ngoãn đi theo ta, nếu không... kết cục chỉ sợ sẽ càng thảm hại hơn!” Nói xong, Gia Cát Thanh Vân lấy ra một sợi dây xích ném xuống đất, đây hiển nhiên là xích trói phạm nhân.

“Tự chặt hai tay?” Lông mày La Chinh khẽ nhướn lên, bỗng nhiên cười ha ha như nghe thấy truyện cười, sau đó nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là một mưu sĩ mà thôi, thân là Đế Quân, ngươi thật sự muốn làm gì thì làm ở thành Bạch Đế này sao?”

“Ta là mưu sĩ của Đế Quân, tất nhiên không có thể bỏ mặc quân lệnh, nhưng nếu là đối phó vài tên dân thường thì không có ai phàn nàn. Ít nhất đối với ngươi mà nói, ta muốn giết thì giết, ai dám nói một chữ “không” với ta?” Gia Cát Thanh Vân vung tay lên nói.

La Chinh vung ngang phi đao một cái, cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, ngươi có thể thử xem, rốt cuộc có thể giết được ta hay không!”

Bên này La Chinh đã vào tư thế nghênh chiến, các đệ tử Tiểu Vũ Phong và Thiên Nhất Phong cũng ào ào rút vũ khí ra, đứng ở hai bên La Chinh.

“Các ngươi còn dám đứng ở bên hắn? Các ngươi không sợ chết?” Gia Cát Thanh Vân thấy những người này còn dám đứng cùng một chiến tuyến với La Chinh thì cũng bất ngờ. Hắn không nghĩ tới La Chinh lại có thế lực như thế.

Huống chi lâu nay, chuyện những người khác đụng tới Gia Cát gia hắn, ai dám tùy tiện nhúng tay? Hắn đã đánh giá cao lực uy hiếp của gia tộc mình, cho nên lúc này sắc mặt có chút khó coi.

Hắc Bạch song kiếm của Chúc Thiên Lai đã ra khỏi vỏ, âm u mà nói: “Người ta đều nói Gia Cát sĩ tộc thông minh tuyệt đỉnh, vậy mà sao tới tận lúc này, những người Gia Cát gia mà ta đã gặp đều không được thông minh cho lắm, ngược lại còn có chút ngu xuẩn nhỉ?”

“Ngươi có ý gì?” Gia Cát Thanh Vân hỏi.

“Có lẽ ngươi xử lý một mình La Chinh thì cũng không có vấn đề gì. Lúc trước đúng là ngươi có thể xử lý hắn. Thế nhưng, chúng ta nhiều người như vậy, ngươi tính giết toàn bộ? Vậy thì ngươi định ăn nói với Thanh Vân Tông thế nào? Ngươi chẳng qua chỉ là một mưu sĩ nhỏ nhoi, nếu Thanh Vân Tông trách hỏi Đế Quân, ngươi nghĩ có Gia Cát gia che chở thì có thể bình yên vô sự được hay sao?” Chúc Thiên Lai lắc đầu, dường như không thể hiểu được chỉ số thông minh của Gia Cát Thanh Vân.

Chúc Thiên Lai vừa nói xong, khí thế của Gia Cát Thanh Vân tức khắc giảm bớt ba phần.

Hắn thật không ngờ, đệ tử Thanh Vân Tông lại đoàn kết như thế.

Gia Cát Thanh Vân nghĩ ngợi một lúc, bỗng nhiên lại âm trầm nói: “Không phải các ngươi muốn rút khỏi thành Bạch Đế sao? Hiện giờ Yêu tộc vây thành, nếu các ngươi muốn yên ổn rời đi thì cũng chẳng dễ dàng gì. Như vậy, ta có thể phái người hộ tống các ngươi rời đi! Nếu muốn rời đi, có thể đến bên này!”

Lời của Gia Cát Thanh Vân nhất thời khiến các đệ tử Thanh Vân Tông ở đây động lòng.

Dù sao Thanh Vân Tông có tới ba mươi ba phong, đệ tử ở các phong khác không có liên hệ với La Chinh, cũng không muốn dính dáng đến chuyện của Gia Cát gia, chỉ là mới vừa rồi Chúc Thiên Lai của Thiên Nhất Phong dẫn đầu mọi người đến bên cạnh La Chinh nên bọn họ cũng không nói gì..

Lúc này Gia Cát Thanh Vân hứa hẹn sẽ bảo vệ bọn họ xuống núi, đương nhiên đã khiến bọn họ động lòng.

Một đám đệ tử Thanh Vân Tông rất nhanh đã đi qua, bên La Chinh chỉ còn lại người của Thiên Nhất Phong, Tiểu Vũ Phong và Chu Thiên Ngưng cùng nữ đệ tử của Ngọc Nữ Phong.

Nhìn lượng người bên La Chinh giảm xuống, ý cười trên mặt Gia Cát Thanh Vân càng đậm. Hắn đắc ý nói: “Trừ La Chinh ra, những người khác đều có thể đi. Ta nghĩ chỉ cần không phải là kẻ ngốc, thì cũng nên hiểu lựa chọn thế nào là tốt nhất!”

Nhưng ngay lúc Gia Cát Thanh Vân vừa dứt lời, hắn lại thấy trong tay một nữ đệ tử phía sau La Chinh truyền ra một luồng sáng loáng.

Luồng sáng loáng kia nhanh chóng hội tụ thành chân nguyên hình rồng, sau đó liền mang theo uy thế vô tận, gầm lên vọt mạnh về phía Gia Cát Thanh Vân.

“Rống!”

Vào giờ phút này, Gia Cát Thanh Vân cảm nhận được uy hiếp chết chóc, một luồng khí lạnh dâng lên trên sống lưng hắn, hắn đột nhiên nhảy lên, chật vật tránh được Kinh Long kia.

Kinh Long một đường tiến thẳng, cuối cùng đánh vào căn phòng phía sau Gia Cát Thanh Vân, cả căn phòng bị Kinh Long đánh vào, nháy mắt đã sụp xuống...

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Căn nhà sụp xuống làm bụi đất dâng lên mịt mù.

Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân rất khó coi, sắc mặt đội binh lính thực lực không tệ do hắn mang đến cũng chẳng dễ nhìn hơn chút nào.

Mà mặt của Gia Cát Diệp đã bị băng kín nên nhìn không ra biểu cảm gì, nhưng từ ánh mắt cũng có thể biết, sắc mặt hắn không khá hơn chút nào.

“Kinh Long? Người của Chu gia!” Gia Cát Thanh Vân hung tợn nhìn chằm chằm Chu Thiên Ngưng.

Sắc mặt Chu Thiên Ngưng rất bình tĩnh, thậm chí có một nét giễu cợt, nhưng nàng cũng không nói lời nào, vẫn đứng ở bên La Chinh như trước. Chỉ cần đứng ở phía sau hắn, từ đáy lòng Chu Thiên Ngưng liền có cảm giác an toàn chân thực.

Thông thường đệ tử sĩ tộc rất ít khi kết thù kết oán, bởi họ hiểu rõ thực lực gia tộc của nhau, bản thân là đệ tử sĩ tộc, đụng tới những sĩ tộc khác cũng đều phải thật cẩn thận.

Nhưng người con gái Chu gia kia lại chẳng nói đạo lý, Gia Cát Thanh Vân hắn còn chưa động thủ, thế mà nàng ta đã thả Kinh Long ra đối phó mình. Đây căn bản là muốn lấy mạng của hắn mà!

Gia Cát Thanh Vân đã phẫn nộ đến cực điểm: “Ta không cần biết ngươi là ai trong Chu gia, nhưng hôm nay ngươi chết chắc rồi. Không! Trước hết phải để ngươi hầu hạ huynh đệ trong quân rồi mới giết được! Cát Luân, Cát gia, lên cho ta! Ta hoài nghi có Yêu tộc ẩn núp ở đây, người nào chống cự, giết không tha!”

Nghe Gia Cát Thanh Vân nói vậy, vẻ mặt La Chinh thật bình tĩnh, nhưng sâu trong con ngươi của hắn, rốt cuộc hiện lên một tia sát khí thật đậm.

Đối với Gia Cát Thanh Vân và những người hắn mang đến, La Chinh chỉ là có chút kiêng kị chứ chưa tới mức sợ.

Dù sao đối phương là quân nhân, mà nơi này lại là trong thành Bạch Đế.

Khi còn có thể lựa chọn, La Chinh không muốn ra tay với đối phương, ví dụ như mới vừa rồi Chúc Thiên Lai lợi dụng Thanh Vân Tông để áp chế Gia Cát Thanh Vân, làm hắn có chút kiêng kị.

Nhưng Gia Cát Thanh Vân đã nói đến mức này thì hôm nay cũng không thể sống sót trở về!

Phàm là người hiểu La Chinh thì đều rất rõ, lúc hắn càng bình tĩnh thì trong lòng lại càng phẫn nộ.

Chỉ thấy La Chinh nhẹ nhàng bước lên một bước, dáng đi hết sức vững vàng, giống như dạo trong sân vắng.

Ngay khoảnh khắc chân phải của hắn vừa mới tiếp xúc mặt đất, sức mạnh của một trăm miếng vảy rồng ở sâu trong đầu đột nhiên bùng nổ!

Mũi chân phải nhẹ nhàng chạm xuống rồi La Chinh mau chóng nhảy lên, lúc này liền có một luồng sức mạnh kinh khủng va chạm tới mặt đất.

“Đùng!”

Lấy mũi chân của La Chinh làm tâm, mặt đất cứng rắn không ngừng rạn nứt. Những khe nứt này nhanh chóng lan rộng, toàn bộ mặt đất trong gian phòng nháy mắt bị vết nứt bao trùm, những vết nứt đó thậm chí lan đến này vách tường, xà nhà, thậm chí trên đỉnh gian phòng.

Dựa vào luồng lực đẩy thật lớn này, La Chinh tựa như mũi tên rời cung, bắn mạnh tới chỗ Gia Cát Thanh Vân!

Hai hộ vệ bên cạnh Gia Cát Thanh Vân là người phản ứng nhanh nhất. Khi thấy trong nháy mắt La Chinh đã có sức bật mạnh như thế, tốc độ nhanh như vậy nên sắc mặt hai người đều hơi biến đổi.

Nhưng dù sao hắn cũng chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, dù thực lực có mạnh đến đâu cũng chỉ có hạn, sau khi ánh mắt hai người giao nhau liền chắn trước mặt La Chinh giống như hai cánh cửa.

Nhìn khí thế của La Chinh ào ạt như vậy, hai người cũng không dám sơ suất, vận chuyển chân nguyên toàn thân lên, dùng chân nguyên để ngưng kết thành hai tấm khiên chắn màu vàng đất.

Hai binh lính này có kinh nghiệm sa trường, công pháp tu luyện không có gì đặc sắc, tấm khiên màu vàng đất mà bọn họ ngưng luyện ra từ chân nguyên cũng không nổi bật, nhưng lại có thể chống lại được công kích của yêu tướng.

“Ngăn tên tiểu tử này, hẳn là dư sức? Tên nhóc này đánh tới với tốc độ cao như vậy, chỉ sợ là lực phản chấn cũng đủ cho hắn một trận rồi!” Hai tên binh lính một lòng nghĩ như vậy.

“Cút ngay cho ta!”

La Chinh vọt tới trước mặt hai tên binh lính, vung ra hai quyền về phía tấm khiên chắn màu vàng đất mà hai tên binh lính đó ngưng kết ra.

Hai quyền của La Chinh đánh sâu vào giữa tấm khiên màu vàng đất. Hai tấm khiên này dày tầm ba tấc, bởi vì được biến thành từ chân nguyên nên bọn họ đã cố hạ độ cứng xuống, như vậy có thể giảm bớt phần lớn sức mạnh đánh vào.

Tấm khiên chân nguyên này đúng là rất hữu hiệu!

Mặc dù là La Chinh muợn sức của vảy rồng, thế nhưng không thể đánh nát được nó.

Chẳng qua...

Lúc phát hiện ra sức mạnh của chính mình không thể đánh nát tấm khiên nên La Chinh liền xuất ra hai tia chân khí Thiên Ma.

Ngay lúc đó chân khí Thiên Ma dũng mãnh tiến vào giữa tấm khiên chân nguyên, giống như đổ nước lạnh vào dầu sôi, chân khí Thiên Ma nhanh chóng cắn nuốt hai lá chắn chân nguyên, sau đó chuyển hóa!

Hai tên binh lính sắc mặt tím ngắt, trong lòng biết không ổn liền vội vàng buông tay, có trời mới biết chân khí màu tím thẫm kia có cắn nuốt thân thể của họ không.

Chính bản năng chiến đấu trên chiến trường bao năm đã cứu hai người bọn họ, nếu bọn họ không buông tay, chân khí Thiên Ma sẽ nhanh chóng trực tiếp cắn nuốt thân thể bọn họ.

Nhưng mất đi tấm khiên chân nguyên bảo vệ, hai người liền trực tiếp đối mặt nắm đấm của La Chinh!

“Ầm! Ầm!”

Hai quyền của La Chinh nện lên ngực hai người khiến họ như hai con diều đứt dây, bay ngược ra ngoài.

Thời điểm ra quyền, La Chinh đã nhẹ tay lại, dù sao hai người này chỉ là nghe lệnh Gia Cát Thanh Vân mà làm, bản thân họ không có sai lầm gì quá lớn, không đến mức bị lấy đi tính mạng.

Sau khi hai người bị La Chinh đánh bay, giữa Gia Cát Thanh Vân và La Chinh không có gì cản trở nữa.

Sắc mặt Gia Cát Thanh Vân lúc này cực kỳ đặc sắc!

Tuy hắn cũng là võ giả, hơn nữa còn là cảnh giới Tiên Thiên Lục Trọng, chỉ là một thân cảnh giới của hắn đều dựa vào đan dược mà bồi luyện ra, thực lực bản thân cũng không mạnh mẽ, điểm lợi hại của hắn là mưu lược và binh pháp!

Nhưng hắn biết rõ thực lực của hai vị hộ vệ bên cạnh mình như thế nào. Hai người này đã từng liên hợp lại đối đầu với bốn yêu tướng!

Nhưng hai người này, lại không ngăn được một đòn của La Chinh!

Tuy rằng lúc Gia Cát Diệp báo về tình hình của La Chinh cũng có nhắc đi nhắc lại, tuyệt đối không được coi La Chinh như một kẻ có cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên.

Vì thế Gia Cát Thanh Vân mới mang theo hai tên hộ vệ.

Nhưng thực lực của La Chinh vẫn ngoài dự đoán của hắn...

Giờ phút này việc duy nhất Gia Cát Thanh Vân hắn có thể làm chính là lui về phía sau!

Hắn lui lại cực nhanh, đồng thời một phi tiêu lá liễu thật nhỏ liền bắn ra từ thân thể hắn!

La Chinh không coi mảnh phi tiêu lá liễu đó ra gì, mặc cho nó bắn lên người mình, mang theo cả mảnh phi tiêu mà chụp thẳng về phía Gia Cát Thanh Vân.