Bạch Lộ

Chương 47: Một ý tưởng không chín chắn




Lộ Quan Thái liếc nhìn Lộ Sơ Dương, ngay sau đó chuyển tầm mắt sang Bạch Thiều, rồi hạ cửa sổ xe xuống hẳn, gật đầu với anh: “Xin chào, tôi là Lộ Quan Thái.”

“Tôi đã nhìn thấy anh Lộ trên tin tức.” Bạch Thiều nói, “Tôi là Bạch Thiều.”

Lộ Sơ Dương cười hì hì chặn cửa xe, dùng vai của mình chắn không để cho anh trai đối diện với bác sĩ: “Hôm nay anh không mở họp hả?”

“Mày cút qua một bên.” Lộ Quan Thái đẩy cửa xe hai lần nhưng không mở được, tức đến nỗi rút chìa khóa ra, rồi khốn khổ rời khỏi xe bằng cách trèo qua ghế phụ, sau khi xuống xe, Lộ Quan Thái nhấc chân đá thằng em trai mắc mệt của mình, “Che chở cho bồ mày đúng không.”

“Xem cái bụng anh kìa, cần tăng cường tập gym đi.” Lộ Sơ Dương linh hoạt tránh né cú tập kích của anh trai mình, đứng lại bên cạnh Bạch Thiều, “Chúng ta đi làm thôi, đừng để ý tới ổng.”

“Chủ tịch Lộ, anh đến khám ở khoa nào vậy?” Bạch Thiều hỏi.

“Không phải khám bệnh.” Lộ Quan Thái nói rồi chỉ vào Lộ Sơ Dương, “Thằng ranh này bỏ nhà trốn đi, nên tôi thay bố mẹ tới xem nó một chút.”

“Bỏ nhà trốn đi?” Bạch Thiều nghi hoặc nhìn về phía Lộ Sơ Dương.

“Vu khống, rõ ràng là bố kêu em cút ra ngoài.” Lộ Sơ Dương nói.

“Bảo mày cút là mày cút? Lúc đó sao mày nghe lời quá vậy?” Lộ Quan Thái tức không chịu nổi, vỗ một cái lên lưng Lộ Sơ Dương, “Tối hôm qua mẹ gọi điện cho anh, lo cho mày đến mức ngủ không yên kia kìa.”

Bạch Thiều thở dài, rồi khuyên nhủ hắn: “Em gọi điện báo cho trong nhà một tiếng đi.”

“Ừm.” Lộ Sơ Dương gật đầu, “Đợi lát nữa em gọi.”

“Gọi ngay bây giờ.” Lộ Quan Thái hối, rồi cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chín giờ rưỡi anh mày còn có họp, mày gọi mau lên, anh coi như báo cáo kết quả với mẹ.”

Bạch Thiều đút hai tay trong túi, nhìn Lộ Sơ Dương, trong đồng tử trong trẻo là đầy lo âu và thúc giục.

Lộ Sơ Dương lấy điện thoại ra, gọi cho mẹ mình, trò chuyện đơn giản vài câu, rồi cúp điện thoại. Ngay trước mặt Bạch Thiều, Lộ Sơ Dương cũng không muốn thể hiện sự thân thiết với người nhà quá nhiều, hắn đẩy vai của Lộ Quan Thái, nhét ông anh gà mẹ của mình vào trong xe: “Anh đi lẹ đi.”

“Thằng ranh không có lương tâm.” Lộ Quan Thái mắng, anh khởi động ô tô, phất cái tay, xoay vô lăng hòa vào dòng xe chạy.

“Sao em không nói chuyện với mẹ em nhiều một chút?” Bạch Thiều hỏi.

“Không có gì để nói, mẹ em lo vớ vẩn ấy mà.” Lộ Sơ Dương hỏi, “Quê nhà của anh ở chỗ nào?”

“Cám Châu Giang Tây.” Bạch Thiều nói, “Tại một thị trấn thuộc huyện Vu Đô.”

“Tên là gì thế?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Thị trấn Bạch Kiều Đầu.” Bạch Thiều trả lời, “Vốn là một thôn, rồi phát triển thành thị trấn. Người trong thôn đều họ Bạch, tổ tiên ba đời là thân thích của nhau, sau khi trở thành thị trấn, có không ít người khác họ di cư đến sinh sống.”

“Ồ.” Lộ Sơ Dương nói.

Bước vào bệnh viện, phòng chăm sóc cuối đời ở lầu một, khoa mắt ở lầu bốn, Lộ Sơ Dương lưu luyến không rời nói tạm biệt với Bạch Thiều, đứng bên cầu thang nhìn bóng lưng người yêu dần đi xa trên hành lang.

Bệnh tình của Hạ Lũy phát triển nhanh chóng, ung thư phổi thời kỳ cuối di căn lên não, khiến các triệu chứng như đau đầu, thị giác không rõ, cơ bắp mệt mỏi xuất hiện. Bạch Thiều đi vào phòng bệnh, Hạ Tiêu Việt và Khang Dao cũng có mặt, Hạ Lũy vừa chấm dứt nôn mửa, đau đớn nằm nghỉ ngơi trên giường.

“Ông Hạ, còn nhận ra được tôi không?” Bạch Thiều ngồi xổm xuống, rút một tờ khăn ướt trên tủ đầu giường giúp ông ta lau vết bẩn ở khóe miệng, “Nhận biết được tôi là ai chứ?”

“Bác sĩ —— Bạch.” Ý thức của Hạ Lũy trở nên mơ hồ, giọng nói khàn khàn, ông ta kêu cứu theo bản năng, “Đau.”

“Đau chỗ nào?” Bạch Thiều hỏi.

“Đau đầu.” Âm thanh Hạ Lũy run rẩy, “Đau quá.”

“Đau đầu kịch liệt là triệu chứng thông thường của di căn não.” Bạch Thiều đứng lên, dặn dò bác sĩ tập sự đang ghi chép ở đằng sau, “Morphine hydrochloride mười lăm mg, một ngày bốn lần, liều dùng trước khi ngủ tăng gấp đôi.”

Hạ Tiêu Việt lẳng lặng ngồi trên ghế, thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hạ Lũy đang đau đớn, nói: “Cha em hai hôm nay cũng ăn cơm không nổi.”

“Ăn không nổi thì thôi, đừng ép ông ấy ăn.” Bạch Thiều nói, “Tiêm thêm mấy liều dinh dưỡng tĩnh mạch để duy trì vận chuyển chất.” Anh nhìn cảnh xuân xán lạn ngoài cửa sổ một chút, hoa đào núi và hoa ngọc lan cùng nở rộ, anh bèn nói: “Nên đẩy ông Hạ ra ngoài nhiều hơn, để ông ấy tắm nắng, ngắm hoa, điều hòa tâm trạng.”

“Được.” Khang Dao đáp lại.

Bạch Thiều không chịu nổi cái cách đối xử lạnh nhạt với vợ và cha mình của Hạ Tiêu Việt, anh mới hỏi: “Cô Khang dự sanh vào ngày mấy?”

“Cuối tháng sau.” Khang Dao trả lời.

“Cô mang thai, mỗi ngày không nên ở đây canh giường bệnh, khoa sản nhiều giường trống, tôi sẽ hỏi chủ nhiệm Lưu, dành ra một phòng đơn, cô có muốn vào ở trước không.” Bạch Thiều nói, “Chi phí thì cô hãy bàn bạc với giám đốc Hạ.”

Giám đốc Hạ, xưng hô lạ lẫm như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào màng tai của Hạ Tiêu Việt, cậu ta nhìn Bạch Thiều trong vô thức, đối diện với ánh nhìn lạnh nhạt xa cách của bác sĩ, cậu ta dời tầm mắt, nói: “Cô đi nằm viện đi, tôi sẽ mời người đến chăm sóc cho cha.”

“Cảm ơn bác sĩ Bạch.” Khang Dao nói, cô đỡ cái bụng nặng nề đứng lên, “Để tôi về lấy giấy tờ làm thủ tục nhập viện.”

“Cô đừng đi, nhờ giám đốc Hạ về lấy.” Bạch Thiều nói, “Sức khỏe quan trọng.”

Hạ Tiêu Việt lên tiếng đồng ý, rồi đứng dậy, đi theo sau Bạch Thiều ra khỏi phòng bệnh, cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Dạo này anh có ổn không?”

“Rất ổn.” Bạch Thiều nói, anh liếc mắt nhìn Hạ Tiêu Việt đang trong trạng thái hồn vía lên mây, mở miệng khuyên bảo, “Mọi chuyện đều đã qua, cậu đừng đứng mãi tại một chỗ, hãy mau đi ra đi. Cậu sắp làm cha, sắp gánh vác trách nhiệm của một người cha rồi.”

“Em đi ra không được.” Hạ Tiêu Việt cười khổ, “Nhưng em hi vọng em có thể làm một người cha tốt.” Cậu ta có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Bạch Thiều, do dự một lát, muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không hỏi ra khỏi miệng. Hạ Tiêu Việt đi về phía cổng bệnh viện, cũng không chào tạm biệt với Bạch Thiều.

[Lộ: Tụi mày nói coi có cách nào, có thể trả thù được một người, nhưng lại đừng quá gắt không?]

[Tổ Nin: Quá gắt là chỉ trực tiếp xiên luôn đấy hả?]

[Méo phải Garfield: Tao cảm thấy rất có hứng.]

[Gào gào: Anh Lộ muốn báo thù ai vậy?]

[Lộ: Bố của bác sĩ Tiểu Bạch.]

[Méo phải Garfield: Mày muốn xiên ông già vợ?]

[Gào gào: Gào?]

[Tổ Nin: Tao thích coi nè, nói tiếp đi.]

[Cá chạch: Người xưa nói, lấy ngay thẳng báo oán. Xin hỏi thí chủ cớ sao lại có ý này?]

Lộ Sơ Dương ngồi xổm ở góc tường, mặt mày hớn hở bấm điện thoại di động, tính tình của hắn vốn ương ngạnh phô trương, bởi vì ở trước mặt Bạch Thiều nên mới trở nên khiêm tốn, bây giờ hắn cũng coi như danh chính ngôn thuận ra mặt trả đũa giùm người yêu.

“Tiểu Lộ, làm gì đấy.” Công Tôn Tinh vỗ vai Lộ Sơ Dương, “Không phải tới quay chú hả? Sao lại ngồi đây chơi điện thoại rồi.”

“Chủ nhiệm Công Tôn.” Lộ Sơ Dương cười một cách bông đùa, “Cháu trốn việc làm chút chuyện riêng thôi.” Hắn kéo vạt áo blouse của Công Tôn Tinh, “Chủ nhiệm đợi đợi.”

“Chú đi lấy nước, vừa đi vừa nói.” Công Tôn Tinh bảo.

“Chú biết tình huống trong nhà bác sĩ Tiểu Bạch không?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Biết một chút, Tiểu Bạch rất kín miệng, hiếm khi nhắc đến chuyện nhà mình.” Công Tôn Tinh nói, “Điều kiện trong nhà của Tiểu Bạch không được tốt lắm, học phí toàn dựa vào bản thân tích góp, mấy việc như đi mổ thêm ngoài giờ, Tiểu Bạch cũng là người tích cực nhất.” Công Tôn Tinh đứng bên bình nóng lạnh, gạt cần rót nước, “Sao vậy, cháu muốn làm gì?”

“Cháu biết tay của anh ấy…” Lộ Sơ Dương mới vừa mở lời, thì lại bị ánh mắt sắc bén của Công Tôn Tinh nhìn chằm chằm đến nỗi lùi từng bước ra sau, “Sao, sao vậy chú?”

“Tay của Tiểu Bạch là chuyện như thế nào?”

“À thì.” Lộ Sơ Dương nói, “Thì là, ai da, là thì.” Hắn ảo não chính mình miệng như cái loa chẳng kém gì Tằng Gia Phi, “Bác sĩ Tiểu Bạch không cho cháu nói với chú.”

“Không cho nói chứ gì.” Công Tôn Tinh mỉm cười, quay người bấm chốt phòng để nước, “Vậy hai chúng ta ai cũng đừng hòng bước ra ngoài.”

“Ấy chủ nhiệm Công Tôn!” Lộ Sơ Dương tiến thoái lưỡng nan, cái đầu lanh lợi không nghĩ ra được biện pháp nào thỏa đáng, “Chú đang bức cháu đi lên con đường chết đó.”

“Đây là lầu bốn.” Công Tôn Tinh nói, “Nếu cháu nhảy xuống, phòng cấp cứu ở đối diện, cứu thương đến nhanh lắm, không chết được.”

“…” Lộ Sơ Dương cười khổ, “Nếu như cháu bị bác sĩ Tiểu Bạch cho vào danh sách đen, chú phải nói đỡ giúp cháu đấy.”

“Nhất định.” Công Tôn Tinh nói, “Tiểu Bạch hiền khô, sẽ không làm gì cháu đâu.”

Lộ Sơ Dương hết đường chạy, đành phải kể đầu đuôi sự thật cho Công Tôn Tinh nghe, tình hình đã hết cứu, thì chẳng bằng thẳng thắn làm cừu hận sâu thêm, Lộ Sơ Dương dùng tất cả khả năng nói cho Công Tôn Tinh biết từng chi tiết nhỏ, cũng vận dụng toàn bộ trình độ ngữ văn cả đời để giải thích một cách thật sống động.

Làm Công Tôn Tinh trực tiếp tức gần chết.

“Cái tên súc sinh.” Công Tôn Tinh mắng, “Chẳng trách Tiểu Bạch không nhắc gì đến gia đình mình ở quê, gặp thể loại cha mẹ như thế ai sẽ chủ động kể.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Lộ Sơ Dương phụ họa.

“Người như vậy nên vô nhà đá bóc lịch, Tiểu Bạch thật sự là mềm lòng quá.” Công Tôn Tinh nói.

“Phải đó phải đó.” Lộ Sơ Dương hùa theo.

“Cho nên cháu định làm cái gì?” Công Tôn Tinh nhìn Lộ Sơ Dương, “Chú đoán cháu có kế hoạch.”

“Đúng đúng… Ặc, không phải.” Lộ Sơ Dương suýt chút nữa bị gài bởi chủ nhiệm Công Tôn Tinh khôn khéo, “Cháu chỉ có một ý tưởng không được chín chắn cho lắm, không thể gọi là kế hoạch.”

“Nói nghe thử một chút.” Công Tôn Tinh nói.