Bạch Lộ

Chương 39: Không muốn




Vừa đến mười giờ rưỡi, mí mắt của Bạch Thiều bắt đầu đánh nhau, anh thả lỏng người, tựa lưng vào ghế, hơi lim dim cặp mắt, vô thức nghiêng đầu sang một bên.

Lộ Sơ Dương ngồi thẳng sống lưng, lặng lẽ nhấc cánh tay phải lên, từ từ đợi Bạch Thiều dựa vào trong lòng mình, hắn nín thở, động tác rón ra rón rén như đi ăn trộm.

Bạch Thiều lắc lắc cái đầu, ngồi thẳng người dậy, nhìn về phía Lộ Sơ Dương, ánh mắt vừa buồn ngủ vừa dịu êm: “Đi ngủ thôi, tôi buồn ngủ quá.”

“Anh tắm không? Có sẵn nước nóng đấy.” Lộ Sơ Dương cảm thấy hối tiếc vì mưu kế nhỏ của mình chưa thực hiện thành công, hắn hất tay ra sau lưng, “Ồ phải, tôi nhớ anh bình thường tắm vào buổi sáng.”

“Ừm.” Bạch Thiều dụi mắt, “Cậu tắm đi, tôi đi đánh răng.” Anh buông tay cầm xuống, đứng lên, mang dép bông ra khỏi phòng chiếu phim.

“U là trời.” Lộ Sơ Dương dùng tay trái đập tay phải mấy cái, nhỏ giọng trách móc bản thân, “Cho mày cơ hội mà mày còn không biết dùng là sao vậy hả!”

Bạch Thiều đánh răng, rửa sạch sẽ cả mặt, vịn mép lăn lên giường, rồi đắp cái chăn bông kín người, thở ra một hơi thoải mái thật dài. Xung quanh thoang thoảng mùi hương xa lạ, Bạch Thiều ngửi một cái, giống như gỗ thô và tùng hương, có lẽ là dì giúp việc xông phòng khi dọn dẹp, nói chung mùi này hết sức dễ chịu, tựa như một căn nhà gỗ sừng sững giữa tuyết trời mịt mờ, nhóm lên một đống lửa trong lò sưởi đợi chờ chủ nhân trở về.

Lộ Sơ Dương rửa ráy xong, mang theo mái tóc còn hơi ẩm ướt đi vào phòng ngủ, ý thức của vị bác sĩ đang vùi mình trong chiếc chăn bông từ từ mơ hồ, dần dần rơi vào giấc ngủ không sâu. Lộ Sơ Dương không dám cử động mạnh, hắn vén một góc chăn lên, chầm chậm xê dịch, xích lại gần Bạch Thiều từng chút một, hắn nhỏ giọng nói: “Bác sĩ Hiều Hiều?”

“Hửm?” Bạch Thiều lên tiếng theo thói quen, anh ráng mở mắt ra, “Gì thế?” Trong con ngươi bao dung rộng rãi trước đây là hơi nước bao phủ, đôi mắt chỉ mở một chút rồi khép lại, giống như một lần khởi động máy thất bại.

“Ngủ đi, ngủ ngon.” Lộ Sơ Dương tắt đèn bàn, nằm bên cạnh Bạch Thiều.

Suy nghĩ cuối cùng của Bạch Thiều trước khi chìm sâu vào giấc ngủ chính là, hóa ra tùng hương ấm áp lại là mùi thơm dầu gội của Lộ Sơ Dương, không biết nhãn hiệu là gì.

Đối mặt với Bạch Thiều đang ngủ say, tâm tư của Lộ Sơ Dương bắt đầu lung lay, giờ phút này vốn dĩ là khoảng thời điểm hưng phấn của con cú đêm, hắn duỗi một ngón trỏ, làm liều chọt vào má của bác sĩ một cái, phát hiện Bạch Thiều không có phản ứng, hắn bèn liếm môi.

Trong đầu đã sinh ra một ít ý nghĩ không hợp pháp.

Và cũng dự định thực hiện một chút.

Lộ Sơ Dương sáp lại gần Bạch Thiều, dù cho bóng đêm tối hù, nhưng ánh mắt của Lộ Sơ Dương vẫn sáng lạ thường, hắn nuốt một ngụm nước bọt, như một con mãng xà chống thân lên chuẩn bị cắn người, hắn âm thầm cổ động chính mình, hôn một cái, chỉ một cái thôi.

Bạch Thiều trùng hợp xoay người, quay lưng lại với hắn.

“…” Lộ Sơ Dương cắn răng, mẹ nó, như vầy cũng phải hôn.

Bạch Thiều mơ thấy mình đang trêu một chú cún con, bị mấy chiếc răng sữa của cún con cắn một cái, trên ngón tay toàn là nước miếng ướt nhẹp. Anh sờ đầu cún con, nhìn cún con xoay vòng vòng cố cắn chiếc đuôi của mình, cái bụng ú ú, cái tai vểnh vểnh, cùng cái đuôi xoăn xoăn.

Thật đáng yêu, anh nghĩ.

Lộ Sơ Dương xin thề đây là thời khắc căng thẳng nhất trong cuộc đời của hắn, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn vào sau gáy của Bạch Thiều, thay vì nói là hôn, thì chẳng bằng nói là đụng nhẹ một chút, rồi lùi về sau cấp tốc, chỉ sợ đánh thức đối phương. Tim đập ầm ầm, tựa như sét đánh đùng đùng, mưa rơi rào rào, Lộ Sơ Dương ngồi xếp bằng ở trên giường, nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ, nghĩ thầm, a, mình thật là đồ biến thái.

Hu hu.

Lộ Sơ Dương che mặt, đời này sống làm sao nữa hả trời.

Bạch Thiều trong cơn mơ không hề biết gì về sự phiền não của đạo diễn Lộ, anh trở mình, nằm thẳng người, hô hấp đều đặn, dựa vào ánh trăng bên cửa sổ, càng thêm tuấn tú tao nhã.

Ý định phạm tội của Lộ Sơ Dương tiếp tục ngọ nguậy, hắn liếm môi, cúi đầu đến gần, định thử tư thế hoàng tử hôn tỉnh công chúa ngủ trong rừng, nhưng mà không đợi hắn kịp hành động, Bạch Thiều lại quay lưng đi một lần nữa.

A a a a a.

Lộ Sơ Dương lặng im chết trong lòng nhiều chút, hắn dang tay dang chân nằm ngửa ra, hai mắt vô hồn, thôi thì tùy, muốn sao cũng được. Tuyệt vọng một lúc, Lộ Sơ Dương lại vực dậy tinh thần, nếu hôn không xong, thì mình lùi để cầu tiếp theo, ôm một cái chắc cũng được nhỉ. Hắn xoay người đầy khí thế, khoác cánh tay phải lên eo của bác sĩ, suy nghĩ một cách đắc ý, he he, của mình.

Nửa đêm, Bạch Thiều tỉnh lại đi vệ sinh, phát hiện Lộ Sơ Dương quấn trên người mình như một con bạch tuộc, khóe môi hắn nhếch lên, không biết đang nằm mơ thấy gì đẹp. Bạch Thiều nhấc cánh tay của Lộ Sơ Dương đặt trên hông mình, xuống giường đi vào nhà vệ sinh, rửa tay xong rồi trở lại bên cửa sổ, thì thấy đạo diễn Lộ đang ôm chăn ngủ ngon lành.

Hệt như một cậu bé.

Bạch Thiều sờ mái tóc dày mượt của Lộ Sơ Dương, trái tim sững sờ sụp đổ một góc, gay thật, anh bị cảm xúc mãnh liệt dâng trào lúc nửa đêm tấn công trực diện. Anh mang theo chút trả đũa bóp má của Lộ Sơ Dương, ngửa người nằm xuống, cái tên bên cạnh sáp lại gần như một thói quen, cái trán cùng chóp mũi của hắn tựa vào bờ vai của Bạch Thiều, ngủ say sưa.

Tia nắng ban mai chiếu vào khung cửa sổ, không đợi đồng hồ báo thức reo, Bạch Thiều đã tỉnh dậy trước, anh cầm điện thoại lên, mới sáu giờ hai mươi. Lộ Sơ Dương muộn phiền vùi đầu vào trong chăn, từ chối ánh mặt trời cắt ngang giấc mộng đẹp. Bạch Thiều tiện tay kéo rèm cửa sổ, xỏ dép đi vào nhà vệ sinh, anh tháo băng vải trên tay trái xuống, xem xét tình trạng phục hồi của vết thương. Ngang qua những ngón tay vẫn là vết sẹo sẫm màu xấu xí, còn thương tích mới ở lòng bàn tay, một vết chém rộng khoảng bốn cm, đã bắt đầu lên một chút da non, lớp da cũ tróc ra, ngưa ngứa nhưng lại không thể gãi. Bạch Thiều cẩn thận xử lý vết thương, nếu khôi phục tốt, có thể không cần băng bó, để cho da dẻ thoáng khí.

Nhưng vẫn không thể dính nước.

Bạch Thiều dùng băng vải sạch quấn quanh bàn tay mấy lần, rồi sau đó lộ vẻ mù mờ khi đứng trước mấy cái vòi sen giống như Transformers biến hình giữa phòng tắm xa hoa. Anh bấm đại một cái nút, cái vòi dưới chân phun ra một làn nước ấm, anh lại bấm nút kế tiếp, dòng nước như thác đổ trút xuống đầu anh, xối anh ướt đẫm người.

“Được rồi.” Bạch Thiều lẩm bẩm, “Chí ít mình cũng biết chức năng của hai nút này là gì.”

[Chủ nhân thân yêu, chào buổi sáng.]

Giọng nói điện tử vang lên dọa Bạch Thiều hết hồn, anh nói: “À, chào buổi sáng.”

[Ngài có thể nói cho tôi biết ngài thích gì, tôi sẽ giúp ngài điều chỉnh độ ấm của nước, áp lực của nước, thứ tự tắm rửa, cùng nhiệt độ phòng tắm. Nếu như ngài muốn thiết lập ngôn ngữ, xin hãy nói “Thiết lập ngôn ngữ”.]

“Ừ…” Bạch Thiều suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói, “Không cần, cảm ơn.” Anh mở vòi sen trên đỉnh đầu, chỉ dùng một cái để hoàn thành việc tắm rửa.

Khi Lộ Sơ Dương tỉnh lại, phát hiện Bạch Thiều không ở bên cạnh, hắn vội vàng mang dép, đi một vòng trong nhà, tìm bóng dáng của bác sĩ. Trong phòng bếp có tiếng “cộp cộp”, Lộ Sơ Dương kéo cửa mở ra, thì thấy Bạch Thiều đang làm bữa sáng.

“Anh tắm xong rồi à?” Lộ Sơ Dương nhìn Bạch Thiều còn hơi ẩm trên tóc, “Thế nào?”

“Rất cao cấp, nhưng không biết dùng.” Bạch Thiều trả lời một cách thẳng thắn.

“Tôi có cài trợ lý ảo.” Lộ Sơ Dương nói, “Dùng khá tốt.”

“Tôi biết.” Bạch Thiều lật mặt cái trứng chiên trong chảo, “Hù tôi hết hồn.”

Lộ Sơ Dương không nhịn được bật cười: “Tôi cảm thấy cũng được mà.”

“Có lẽ tôi không quen có người nói chuyện khi mình tắm rửa.” Bạch Thiều nói, “Đã vậy cậu còn chỉnh giọng nữ nữa.”

“Giọng nam thì càng kỳ hơn.” Lộ Sơ Dương giả tiếng ồm ồm nói, “Chủ nhân, chào buổi sáng nha.”

Bạch Thiều cũng không kiềm được cười theo, anh xúc hai cái trứng vào đĩa, đưa cho Lộ Sơ Dương, hỏi: “Bình thường cậu ăn sáng với gì?”

“Bình thường tôi không ăn sáng.” Lộ Sơ Dương nói, “Bốn giờ tôi ngủ, mười hai giờ tôi tỉnh.”

“Ai.” Bạch Thiều thở dài, “Làm việc và nghỉ ngơi không lành mạnh.”

“Thế anh chuyển tới nhà tôi đi, mỗi ngày tôi sẽ làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh liền.” Lộ Sơ Dương lòi đuôi cáo.

Bạch Thiều hỏi: “Sao không phải là cậu chuyển tới nhà tôi?”

“Vậy cũng được.” Lộ Sơ Dương được nước làm tới, ngoan ngoãn nghe theo, “Tôi sao cũng ok hết.”

Bạch Thiều bị hắn chặn họng đến nỗi cạn lời, anh ngồi xuống ghế, múc cà chua trộn đường ăn.

“Bác sĩ Hiều Hiều, tôi qua nhà anh ở nha.” Lộ Sơ Dương cười hì hì nói, “Tôi sẽ nấu cơm, giặt đồ, quét nhà, dắt chó, nuôi chim, đàn guitar cho anh nè.”

Bạch Thiều không trả lời hắn.

“Tôi chính là chàng tiên ốc phiên bản đời thật đấy.” Lộ Sơ Dương nói, “Chúng ta có thể chen chúc trên tàu điện ngầm để đi làm chung, rồi đồng thời tan ca, mua đồ ăn, nấu cơm.”

“Không muốn.” Bạch Thiều nhả ra hai chữ, “Sao cậu không ở nhà của mình, có dì giúp việc, còn có phòng chiếu phim, ban công, với trợ lý tắm rửa nữa.”

“Anh xem, tay anh bị thương làm mọi thứ không tiện, còn tôi thì giờ giấc sinh hoạt không điều độ dễ bị đột tử, hai chúng ta bổ sung cho nhau là chuẩn không cần chỉnh.” Lộ Sơ Dương tận tình khuyên nhủ, trông bộ dạng như suy nghĩ tất cả chỉ vì Bạch Thiều, “Chẳng lẽ bạn tốt không phải là nên giúp đỡ nhau hả?”

Bạch Thiều nhìn Lộ Sơ Dương, nếu không phải vì còn vướng phép lịch sự, anh thật sự muốn hỏi Lộ Sơ Dương coi có phải hắn xem anh là một đứa trẻ con mà dụ anh kiểu đó không.

“Không muốn luôn.” Bạch Thiều nói, anh vẫn chưa nhận ra câu trả lời của mình cũng rất trẻ con.

Editor lảm nhảm: Đạo diễn Lộ anh tuấn phong lưu phóng khoáng của tui đâu, cái con gà tiểu học ở bên trên là ai vậy???