Bạch Lộ

Chương 36: Cười rồi thì không được giận nữa nha




Mới vừa kết thúc cuộc giải phẫu buổi trưa, Công Tôn Tinh dẫn theo hai bác sĩ tập sự đi trên hành lang, quẹo vào văn phòng, khi bước ngang qua cửa thì chợt dừng chân, ông cúi đầu, nhìn Lộ Sơ Dương đang ngồi xổm co ro thành một cục ở góc: “Tiểu Lộ, cháu đang làm gì đấy?”

“Cháu chọc giận bác sĩ Tiểu Bạch rồi.” Lộ Sơ Dương nói, hắn đứng lên, sa sút tinh thần suy sụp bả vai, “Anh ấy không để ý tới cháu nữa.”

“Tiểu Bạch cũng biết giận à.” Công Tôn Tinh ngạc nhiên nói, ông nghiêng qua một bên nhường đường, “Cháu vào văn phòng mà nói.” Bác sĩ tập sự ở đằng sau ông tò mò đánh giá Lộ Sơ Dương, Công Tôn Tinh bảo với hai người rằng, “Cuộc giải phẫu hồi nãy, các em hãy ngẫm lại một số kiến thức đi, rồi tìm thầy Triệu, thầy xử lý việc riêng một chút.”

“Vâng thưa thầy.” Các bác sĩ tập sự quay người rời khỏi.

Lộ Sơ Dương bước vào văn phòng, tiện tay đóng cửa lại: “Lúc trước cháu nghĩ bác sĩ Tiểu Bạch không thích người giàu, nên có chỉnh sửa tình huống nhà cháu một chút cho thích hợp.”

“Ồ?” Công Tôn Tinh cảm thấy hứng thú hỏi, “Chú nghe nói cháu là bạn của viện trưởng Quản?”

“Bố của cháu mới đúng.” Lộ Sơ Dương nói, “Nhà cháu là xí nghiệp y dược Đông Thăng.”

“Ồ… Chậc.” Công Tôn Tinh cảm thán, “Lai lịch quả nhiên không nhỏ.”

“Sau đó cháu lỡ miệng nói ra.” Lộ Sơ Dương ân hận đấm lòng bàn tay một cái, “Trời ơi.”

“Không sao, Tiểu Bạch rất thấu tình đạt lý.” Công Tôn Tinh động viên, “Tiểu Bạch khá cố chấp, cần tốn nhiều thời gian để suy nghĩ thông suốt.”

“Buổi sáng tụi cháu đi làm còn bàn chuyện, đến nhà cháu chơi game.” Nét mặt Lộ Sơ Dương buồn rười rượi như đưa đám, “Lần này bị bể kèo rồi.”

“Cháu lỡ miệng nói ra như thế nào?” Công Tôn Tinh hỏi.

“Bạn trai cũ của anh ấy đến tìm anh ấy, cháu bèn…” Lộ Sơ Dương ăn ngay nói thật, “Có chút hiếu thắng vô dụng.”

“Cháu nói là thằng nhóc họ Hạ kia?” Công Tôn Tinh nhíu mày, “Vậy chắc Tiểu Bạch không phải giận cháu đâu, chúng ta đi tìm Tiểu Bạch thôi.”

“Hả?” Lộ Sơ Dương nghi hoặc hỏi, “Bây giờ à?”

“Phải.” Công Tôn Tinh bước nhanh như gió, “Tiểu Bạch hay lo nghĩ lung tung, dễ dàng để tâm những chuyện nhỏ nhặt, chú tìm Tiểu Bạch tâm sự.”

“Ơ, đợi cháu với.” Lộ Sơ Dương lẹ chân đuổi theo Công Tôn Tinh đang đi như sấm rền gió cuốn.

Bạch Thiều ngồi sau bàn làm việc, qua rất lâu, nhưng cuốn bệnh án dày nặng không hề được lật sang trang mới, anh đột nhiên cảm thấy hoang mang đối với con đường trước mắt. Tay anh không cầm nổi dao mổ, lương của phòng chăm sóc cuối đời khó có thể mua được một căn hộ ở Bắc Kinh, anh thậm chí không dám tự tin nói rằng bản thân có thể dưỡng lão cho thầy cô mình về sau, anh chán ghét cái xã hội chuyện gì cũng nhắc đến tiền này, nhưng lại không thể không vì từng đồng từng cắc mà tính toán chi li.

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Công Tôn Tinh truyền đến, “Tiểu Bạch, là thầy.”

Bạch Thiều vội vã đứng lên, đi ra mở cửa, kinh ngạc hỏi: “Thầy, sao thầy lại qua đây?”

“Mới vừa mổ xong, qua thăm em một chút.” Công Tôn Tinh cười ha ha đi vào, “Nghe nói em cãi nhau với Tiểu Lộ hả?”

Bạch Thiều đối diện với Lộ Sơ Dương đang ngó dáo dác đằng sau Công Tôn Tinh, giọng điệu của anh cứng rắn trả lời: “Không có ạ.”

Công Tôn Tinh thuận tiện đóng cửa lại, không chút nể tình nhốt Lộ Sơ Dương ở ngoài văn phòng, ông hỏi: “Tiểu Hạ đã tới đây?”

“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, “Tụi em có trò chuyện về một số việc trong quá khứ, cậu ta nói là do cha cậu ta ngăn cản.”

“Em cảm thấy thế nào?” Công Tôn Tinh hỏi.

“Cậu ta đã kết hôn, vợ cậu ta đã mang thai.” Bạch Thiều nói, “Chuyện đã qua hãy để cho nó qua đi.”

“Ôi, lúc trước thầy đã khuyên em rồi, Tiểu Hạ là một đứa có suy nghĩ không thành thật.” Công Tôn Tinh nói.

“Vậy thầy cảm thấy Lộ Sơ Dương là người như thế nào?” Bạch Thiều hỏi.

“Cái này thì…” Công Tôn Tinh trầm ngâm trong chốc lát, ông sờ cằm, “Cần phải quan sát thêm chút nữa.”

Trong mắt Bạch Thiều chứa đựng ý cười, anh nói: “Không phải thầy đã bảo, người lắm tiền nhiều của không phải là ngữ gì tốt à.”

“Thì phải xem định nghĩa người lắm tiền nhiều của như thế nào chứ.” Công Tôn Tinh nói, “Thầy cũng không thể cứ khăng khăng đánh chết đúng không.” Ông vỗ vai của Bạch Thiều, “Vận sự nghiệp của em bất ổn, nhưng vận đào hoa thì lại tốt lạ thường, đừng lo lắng, có bất cứ chuyện gì thì thầy sẽ chống lưng cho em.”

“Rõ ràng là vận đào hoa cản trở vận sự nghiệp.” Bạch Thiều suy sụp nói, “Cảm ơn thầy, em đã gây thêm phiền toái cho thầy rồi.”

“Có đâu nào, cái này gọi là thêm chút vui sướng cho cuộc sống bình thường của thầy.” Công Tôn Tinh nói, “Tiểu Lộ ở ngoài, em tính sao?”

“Em chưa nghĩ ra.” Bạch Thiều nói, anh vẫn còn đang giận dỗi, “Xem biểu hiện của cậu ấy đi.”

“Em đấy.” Công Tôn Tinh thích thú gật đầu, “Cũng được.”

“Không đúng.” Bạch Thiều mới chợt nhận ra muộn màng, anh xấu hổ trừng mắt nhìn người thầy cứ thích nói đùa của mình, “Vận đào hoa gì chứ, em với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi.”

“Ừ ừ ừ.” Công Tôn Tinh phụ họa một cách có lệ, “Bạn tốt cãi nhau là rất bình thường.”

“Thầy mau trở về dạy dỗ học sinh đi ạ.” Bạch Thiều đẩy vai của Công Tôn Tinh, đưa ông ra ngoài văn phòng, “Em cần phải làm việc rồi.”

Lộ Sơ Dương ngồi xổm ở cửa giả làm một cây nấm, thử đánh thức sự cảm thông ít ỏi của bác sĩ Tiểu Bạch.

Bạch Thiều cầm bệnh án đi ngang qua bạn tốt, cũng không thèm nhìn một cái, bước thẳng đến phòng bệnh, anh vốn dĩ nên kiểm tra xong trước mười giờ, bởi vì Hạ Tiêu Việt và Lộ Sơ Dương mà trì hoãn hai tiếng, anh cần tăng tốc để bù lại khoảng thời gian bị mất.

[Lộ: Xong rồi, bác sĩ Tiểu Bạch không để ý tới tao nữa.]

[Méo phải Garfield: Ha ha ha ha ha ha vì bạn xứng đáng!]

[Méo phải Garfield: (chống nạnh)]

[Méo phải Garfield: (ngửa mặt lên trời cười ha há)]

[Méo phải Garfield: (đập sàn cười hô hố)]

[Tổ Nin: Không giỡn nữa cái thằng mới đẻ ở trên.]

[Lộ: @Méo phải Garfield Tốt nhất là mày đừng để tao tóm được.]

[Cá chạch: Tao về Bắc Kinh rồi tao về Bắc Kinh rồi.]

[Cá chạch: Bần đạo đã về kinh, chuyện trừ tà cần phải thông báo cho bần đạo.]

[Gào gào: Hu hu hu hu hu em bị bố em đuổi ra đường rồi.]

[Lộ:?]

Rốt cuộc cũng đi kiểm tra xong, Bạch Thiều đẩy cửa văn phòng, Lộ Sơ Dương đang ngồi nở một nụ cười quái dị trên ghế sô pha, không đợi Bạch Thiều mở miệng, hắn đã giành trước kéo anh đến bên cạnh rồi nói: “Kể anh nghe một chuyện cười nè.”

“Chuyện gì?” Nét mặt của Lộ Sơ Dương gợi lên lòng hiếu kỳ của Bạch Thiều.

“Tôi có một thằng bạn, cũng không lớn tuổi lắm, vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, đang trong giai đoạn phiền não vì lựa chọn sự nghiệp.” Lộ Sơ Dương nói, “Bố mẹ của cậu ta ly hôn từ nhỏ, bố của cậu ta tìm một cô vợ bé cỡ cỡ tuổi cậu ta.”

“Mấy bữa trước, cậu ta tìm bạn gái, mà bạn gái cậu ta thì lại cỡ cỡ tuổi bố cậu ta.” Lộ Sơ Dương kể, “Hôm tết, cậu ta dẫn bạn gái về gặp bố và mẹ bé của mình, thế là bố cậu ta xách cây chổi quét cậu ta ra đường luôn.”

Lông mày Bạch Thiều nhíu lên, anh suy nghĩ một lát rồi nói: “Cho nên đây là, phương trình cân bằng tuổi.”

“Ha ha ha ha ha ha đúng vậy.” Lộ Sơ Dương cười muốn tắt thở, “Bạn tôi bảo, bạn gái cậu ta gọi bố cậu ta là ông anh, bố cậu ta gọi bạn gái cậu ta là con dâu, xưng hô của ai người nấy gọi, không làm phiền nhau.”

Bạch Thiều không nhịn được bật cười, anh nói: “Ác thật.”

“Anh cười rồi, cười rồi thì không được giận tôi nữa nha.” Lộ Sơ Dương nói, hắn tựa như một học sinh tiểu học, nắm lấy cổ tay Bạch Thiều lắc lư liên tục, “Buổi tối đến nhà tôi chơi game nhé.”

“…” Bạch Thiều am hiểu cách ứng phó với người trưởng thành, hoặc với người cao tuổi, nhưng lại khó chống đỡ được mấy trò con nít của Lộ Sơ Dương, anh bèn gật đầu.

“Lặp lại theo tôi, được nha.” Lộ Sơ Dương nói.

“Cậu mau lăn đi.” Bạch Thiều không thể nhịn được nữa.

Lộ Sơ Dương lanh lẹ chạy ra khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, khóe môi nhếch lên, gương mặt tươi cười, ngâm nga đi tìm đoàn phim bị ghẻ lạnh cả một buổi sáng của mình.

“Nói chuyện xong rồi?” Khang Dao nhìn Hạ Tiêu Việt uể oải, cười lạnh một tiếng, “Thừa nhận đi, hai ta mới là người chung một đường.”

“Ai là người chung một đường với cô.” Hạ Tiêu Việt phản bác một câu, đứng lại bên cạnh giường bệnh, ánh mắt như một lưỡi dao tẩm độc, khát khao được cắt cổ ông già đang nằm trên giường, “Tôi hận chết ông.”

Đồng tử đục ngầu của Hạ Lũy bình thản không dao động, thân hình ông ta gầy gò, hô hấp khó khăn, ông ta tựa như một cái xác không hồn, không còn tinh thần răn dạy đứa con trai đã trưởng thành.

Hạ Tiêu Việt thẩn thờ nhìn chằm chằm người cha cao lớn mạnh mẽ trong ký ức, cậu ta chán ghét cha mình chỉ lo làm ăn mà bỏ lơ gia đình, nhưng bản thân cậu ta lại không thể rời bỏ sự nuôi dưỡng bằng tiền tài của ông ta, thời gian trôi qua, cậu ta cũng từ từ biến thành dáng vẻ của cha mình.

“Hận ông thì có ích gì đâu.” Hạ Tiêu Việt cúi người ngồi xuống cái ghế cạnh giường, sờ gò má khô quắt của cha mình, “Ông một lòng một dạ tập trung vào kinh doanh công ty, cuối cùng ông chỉ còn lại cái công ty ấy, và tôi cũng sắp nối bước trên con đường xưa của ông rồi.”

Khang Dao nhìn đôi cha con đang chìm trong sự sa sút, cô cắn môi, sờ vào cái bụng phồng lên, sinh ra một sinh mệnh không được yêu thương, lặp lại vận mệnh của nhà họ Hạ, trong trái tim lạnh như băng của cô tự dưng lại hiện lên một chút thương hại.

“Anh có hối hận hay không?” Khang Dao hỏi.

Hạ Tiêu Việt vén sợi tóc hoa râm bên thái dương của Hạ Lũy ra sau vành tai, thấp giọng nói: “Hối hận có tác dụng gì sao.” Cậu ta thở dài, nhìn Khang Dao, “Dù cô không gả cho tôi, thì cũng sẽ bị ép gả cho người khác, chí ít gả cho tôi, có thể đổi lấy một cơ hội ra nước ngoài cho cô.”

“Hai năm rồi, đây là thời điểm duy nhất chúng ta nói chuyện hòa bình với nhau.” Khang Dao cảm thán.