Bạch Lộ

Chương 15: Nhũ danh




“Ngày mấy cậu bay?” Trong lúc ăn trưa, Bạch Thiều hỏi Lộ Sơ Dương.

“Tám giờ sáng mai.” Lộ Sơ Dương nói, hắn dùng đũa gắp một miếng cơm, “Ngày mai đoàn phim vẫn ở đây, cho nên tôi sẽ không đến.”

“Ồ, ừm.” Bạch Thiều nói.

“…” Lộ Sơ Dương hơi bất mãn với phản ứng của Bạch Thiều,  “Bác sĩ Tiểu Bạch lạnh lùng thế.”

Bạch Thiều nhìn hắn, nói thêm mấy chữ: “Đi đường bình an.”

“Nhớ liên lạc WeChat.” Lộ Sơ Dương nói, “Gửi cho tôi ảnh chụp và video của dàn đồng ca nhé.”

“Không phải đoàn phim của cậu vẫn ở đây ghi hình à?” Bạch Thiều hỏi.

“Không giống nhau.” Lộ Sơ Dương nói.

“Được thôi.” Bạch Thiều nói, “Tôi chụp ảnh không có chuyên nghiệp, nên cậu đừng cười tôi.”

“Nếu như anh chuyên nghiệp, thì chẳng phải tôi thất nghiệp sao.” Lộ Sơ Dương nói, hắn lắc lư đầu gối đụng vào Bạch Thiều, “Bác sĩ Tiểu Bạch bao lâu rồi không kết bạn với con người vậy?”

Bạch Thiều bị hắn trêu đến nỗi ửng hồng vành tai, anh liếc Lộ Sơ Dương một cái, cúi đầu ăn cơm.

Dùng xong bữa trưa, giờ nghỉ ngơi thoáng chốc đã hết, thời gian bận bịu trong công việc dần dần trôi qua, giữa lúc đó Bạch Thiều bỗng dưng nhận được điện thoại ở quê. Anh đứng bên hành lang, mở cửa sổ ra, kề điện thoại di động vào tai, “A lô?”

“Tiểu Thiều, là mẹ.” Một giọng nữ mệt mỏi truyền tới từ đầu bên kia, “Nghe Tú Trúc nói, con không về ăn Tết?”

“Phải, công việc bận rộn, không về được.” Bạch Thiều nói.

“Con biết chuyện năm kia, ba con cũng không phải cố ý.” Giọng người phụ nữ nói, “Ba con tối nào cũng ngủ không yên, luôn muốn gặp con, con về thăm ba mẹ một chút đi, được không.”

“Không được.” Bạch Thiều khách khí nói, âm thanh lạnh nhạt như thể không phải đang đối mặt với người thân của anh, mà là người nhà của bệnh nhân, “Con kiếm tiền không được nhiều, bây giờ cũng không có cách nào kết hôn, không về để người khác khỏi chỉ trỏ nói ra nói vào.”

Lộ Sơ Dương đứng ở cửa phòng ló đầu ra nhìn, trông thấy bóng dáng Bạch Thiều đứng bên cửa sổ gọi điện thoại, hắn hơi hơi phát hiện bác sĩ đang bực bội, dù trên mặt Bạch Thiều không hiện ra, anh thậm chí cũng không cau mày.

“Tiểu Thiều…” Người phụ nữ ăn nói khép nép, “Mẹ biết mẹ làm có chỗ sai, ba mẹ cũng quá xúc động, con về đi, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

“Không có gì để nói cả, con còn bận việc, tạm biệt.” Bạch Thiều cúp điện thoại, cất vào túi, thở dài trong vô thức, vừa ngước mắt lên thì trùng hợp đụng phải ánh nhìn lo lắng của Lộ Sơ Dương.

“Xảy ra chuyện gì thế?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Không có gì.” Bạch Thiều bóp sống mũi, anh duỗi tay trái ra, quơ quơ trước mặt Lộ Sơ Dương, “Cậu biết cái tay này sao lại bị thương không?”

“Tai nạn giao thông?” Lộ Sơ Dương suy đoán.

“Nếu là tai nạn giao thông thì tốt, tôi còn có thể bắt người gây chuyện đền bù một số tiền lớn.” Bạch Thiều tỏ vẻ ung dung, “Bị ba tôi lấy búa đập đấy.”

“Hả?” Lộ Sơ Dương nắm lấy tay trái của Bạch Thiều, nâng bàn tay anh xem qua xem lại, ngón tay Bạch Thiều thon dài thẳng tắp, xinh đẹp trắng nõn, thích hợp cầm dao phẫu thuật, đáng tiếc vết sẹo khủng bố cắt ngang qua bốn ngón tay đã phá hủy toàn thể vẻ đẹp này, Lộ Sơ Dương hít sâu một hơi, đau lòng nói: “Tại sao lại như vậy? Đây chính là sự nghiệp của anh mà.”

“Bọn họ đâu hiểu cái gì là sự nghiệp.” Bạch Thiều tự giễu rút tay lại, đút vào trong túi, “Suỵt, cậu đừng kể cho người khác, tính thầy tôi dễ bị kích động, lúc đó biết tay tôi hỏng rồi, suýt chút nữa đập tan tành văn phòng của viện trưởng.”

“Tay anh bị thương nặng đến đâu?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Xương gãy nát, phải kẹp nẹp một tháng, chức năng được hồi phục kha khá, có thể duy trì sinh hoạt hàng ngày.” Bạch Thiều nói, “Nhưng không thực hiện được các thao tác đòi hỏi sự chính xác.”

“Thử tìm bác sĩ khác xem?” Lộ Sơ Dương hỏi, “Tôi nhớ khoa chấn thương chỉnh hình của bệnh viện Tích Thủy Đàm rất giỏi.”

“Một vật nguyên vẹn đã bị vỡ nát, thì rất khó lành lặn như ban đầu,” Bạch Thiều nói, “Tôi đã chấp nhận kết quả không thể cầm dao phẫu thuật được nữa, cuộc sống sau này cũng khá tốt.” Anh vỗ vai Lộ Sơ Dương, nói đùa một câu, “Hơn nữa nếu tôi là bác sĩ nhãn khoa, sẽ không gặp được cậu rồi.”

“Tuy rằng lời này rất êm tai, thế nhưng,” Nét mặt Lộ Sơ Dương nghiêm túc, hắn nói, “Anh trở thành một bác sĩ nhãn khoa ưu tú sẽ tốt hơn rất nhiều so với chuyện gặp được tôi.”

Sau khi nghe xong, Bạch Thiều nhìn ra cửa sổ, con ngươi ánh nâu phản chiếu tia nắng, trong đôi mắt là trống rỗng và mịt mù mênh mông.

Lộ Sơ Dương nhìn Bạch Thiều, đột nhiên, một sự tiếc nuối trỗi dậy.

“Tôi biết.” Bạch Thiều nói, anh lập tức thu hồi những cảm xúc tiêu cực, “Nhưng tôi không còn cách nào khác.”

Năm năm đại học, ba năm thạc sĩ, ba năm tiến sĩ, ba năm tập sự, con đường học tập mười bốn năm dài đằng đẵng, bởi vì sự cố chấp của người chí thân mà dừng lại, tương lai tốt đẹp hoàn toàn tan biến.

Bạch Thiều không còn cách nào.

Anh chỉ đành chấp nhận.

Lộ Sơ Dương cong ngón tay, nắm thành quả đấm, đặt hai bên người, hắn ghét nhất sự bất lực, nhưng hắn thật sự không biết bây giờ mình nên nói cái gì, hay nên làm cái gì.

“Cậu quay xong rồi?” Bạch Thiều nói sang chuyện khác, anh nhìn về phía phòng nghỉ ngơi, “Tôi nghe thấy có tiếng cười nói bên trong, cậu đã làm gì thế?”

“Tổ chức thi đấu cờ tướng.” Lộ Sơ Dương nói, “Phần thưởng là do nhóm đan len hữu nghị tài trợ, người thắng có thể nhận được một đóa hoa len.” Hắn lấy ra một bông hoa hướng dương bằng len, đưa cho Bạch Thiều, “Tôi có giữ lại một đóa cho anh.” Sợ Bạch Thiều không nhận lấy, hắn được đằng chân lân đằng đầu cài vào ngực áo blouse của anh, rồi khen, “Đẹp lắm.”

Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Lộ Sơ Dương, Bạch Thiều hỏi: “Khi còn bé, cậu rất được người lớn cưng phải không?”

“Đương nhiên.” Lộ Sơ Dương kiêu ngạo nói, “Tôi là thằng nhóc khéo ăn nói nhất trong xóm đó.” Hắn không chỉ dẻo miệng, cũng nhiều ý tưởng nghịch ngợm, hồi đó Tằng Gia Phi và Lý Gia Hào còn vô tri, bị hắn sai bảo chạy trước chạy sau, hiển nhiên là trùm khu phố. Tổ Ninh và Nghê Hồng mới đầu không thích nhập bọn với hắn, mãi đến lúc học cấp ba, ma xui quỷ khiến cho cả bọn chơi với nhau, rồi phát triển thành hội bạn thân nhưng thân ai nấy lo như bây giờ.

Bạch Thiều cúi đầu liếc mắt nhìn đóa hoa hướng dương trước ngực, nói: “Cảm ơn.” Anh hơi hâm mộ tính cách tích cực như ánh mặt trời của Lộ Sơ Dương, có thể nuôi dạy ra một người con với tính tình như vậy, hoàn cảnh gia đình nhất định phải rất vượt trội, tình cảm gia đình cũng cực phong phú.

“Thời gian không còn nhiều, tôi nên về nhà sửa soạn hành lý rồi.” Lộ Sơ Dương nói, hắn thoải mái nhìn Bạch Thiều, “Anh tiễn tôi đi.”

“Tiễn cậu về nhà?” Bạch Thiều hỏi.

“Tiễn tới cổng bệnh viện là được, nhà tôi khá xa.” Lộ Sơ Dương uyển chuyển từ chối, tuy rằng Bạch Thiều không lộ rõ, nhưng hắn nhìn ra được anh có thành kiến với người giàu. Hắn dự định từ từ ám chỉ cho Bạch Thiều biết, mà không phải bày hết ra trước mặt anh, khiến anh bị dọa chạy.

“Được rồi.” Bạch Thiều liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, cách thời gian giao ca còn có ba mươi phút, “Cậu bay thẳng đến Sri Lanka à?”

“Ừ, hạ cánh ở Colombo, cần ngồi máy bay tám tiếng rưỡi.” Lộ Sơ Dương nói, “Bố tôi thích xem cá voi, cả ngày cầm ống nhòm xem mãi không xong.”

“Một sở thích đắt tiền.” Bạch Thiều nói.

“Thật ra còn khá tốt, đỡ hơn cờ bạc gái gú nhiều.” Lộ Sơ Dương nói, “Giao thừa anh vẫn trực ban?”

“Ừ, mùng một đến nhà thầy.” Bạch Thiều, “Mùng hai, mùng ba thì ăn Tết với chị tôi.”

“Anh có người thân ở Bắc Kinh hả?” Lộ Sơ Dương hỏi.

Không đợi Bạch Thiều trả lời, thì có một tiếng gọi truyền tới từ phía cổng bệnh viện —— “Hiều Hiều!”

“Hiều Hiều!” Bạch Tú Lan vẫy tay với Bạch Thiều, “Hôm nay em tan làm sớm thế?”

“Hiều Hiều?” Nét mặt Lộ Sơ Dương hiện ra vẻ kỳ quái, “Nhũ danh của anh à?”

“…Ừ.” Bạch Thiều mím môi, “Cậu cười cái gì.”

“Hiều trong Thiều à.”* Lộ Sơ Dương híp mắt cong cong.

*Nhũ danh của Bạch Thiều là 的的 [dede].  Chữ 的 gồm bộ bạch 白 và bộ thược 勺, tách hai chữ này đọc riêng ra thì sẽ đồng âm với Bạch Thiều 白韶 là [báisháo]. Nếu có gì sai mong các bạn thông cảm nhen.

“Ừ.” Bạch Thiều trả lời.

“Hay ha.” Lộ Sơ Dương nói, “Bác sĩ Hiều Hiều.”

“Chị ơi.” Bạch Thiều nhìn về phía Bạch Tú Lan, giới thiệu bạn mới của mình với cô. “Đây là Lộ Sơ Dương, đạo diễn phim tài liệu đang quay ở chỗ em.”

“Đây là chị của tôi, Bạch Tú Lan.” Bạch Thiều nói.

“Chào cậu chào cậu.” Bạch Tú Lan nắm tay với Lộ Sơ Dương, “Cảm ơn cậu đã chơi chung với em trai của chị, tính nó cứ lầm lầm lì lì, có đúng một người bạn là con chim hỉ thước thôi.”

Lộ Sơ Dương cười run vai, hắn vỗ vai Bạch Thiều, nói: “Được làm người bạn nhân loại đầu tiên của anh, tôi thật vinh dự.”

Chỉ trong một chốc đã làm Bạch Thiều mất mặt cả nguyên năm, anh nhìn Lộ Sơ Dương: “Không phải cậu cần về sớm dọn đồ hả?”

“Thôi tôi về đây, về đây.” Lộ Sơ Dương vẫy tay với Bạch Tú Lan một cái, “Bai chị, năm sau gặp nha bác sĩ Hiều Hiều.”

“Anh chàng này được đấy.” Bạch Tú Lan nói, cô chạm vào vai Bạch Thiều một chút, ám chỉ nói, “Có ý gì không?”

“Không có, cậu ấy là thiếu gia nhà giàu.” Giọng điệu Bạch Thiều cứng rắn.

“Đừng chụp mũ cho người ta nha.” Bạch Tú Lan nói, “Không phải toàn bộ người giàu đều là kẻ khốn nạn.”

“Vậy may của em rất tệ.” Bạch Thiều nói, “Nên em sẽ không mạo hiểm.”

“Em á.” Bạch Tú Lan chọt trán em trai mình, “Nghẹn chết trong lòng đi.”

“Sao chị tới kiếm em lúc này?” Bạch Thiều hỏi, “Giờ này đâu phải giờ chị tan làm.”

“Chị nói với lão Cố là mình về sớm.” Bạch Tú Lan nói, “Chị nhận được điện thoại của mẹ, có lẽ em cũng nhận được, nên chị tới ngó em một cái.”

“Em không sao.” Bạch Thiều nói, ngữ khí hoàn toàn bực mình, “Mỗi năm đều như vậy, em không biết rốt cuộc bọn họ muốn cái gì.”

“Muốn em cho nhà họ Bạch một đứa cháu nối dõi chứ gì.” Bạch Tú Lan bảo, cô nói chuyện thẳng thừng, “Dụ em về, rồi trói em vào động phòng, hủy hoại đời người con gái nào đó.”

“Em sẽ không về.” Bạch Thiều nói, anh duỗi ra bàn tay trái đầy rẫy vết thương, nắm chặt lấy tay của Bạch Tú Lan, “Hủy hoại một mình em là đủ rồi.”