Bạch Lộ

Chương 1: Bác sĩ




“Tiểu Thiều, hay là em về thăm ba một chút đi, ba bảo bệnh nặng lắm.” Trong điện thoại là giọng nói uể oải bất đắc dĩ của một người phụ nữ, nhưng lại không thấy sự lo lắng, chỉ có chột dạ.

“Chị ba.” Một vị bác sĩ nam với dáng người cao ráo, khuôn mặt thanh tú nho nhã, đeo một cặp kính gọng mỏng, đang đứng trên hành lang sạch sẽ sáng sủa. Anh kề điện thoại bên tai, nói, “Chị chụp kết quả kiểm tra sức khỏe của ba gửi cho em đi.”

“Tiểu Thiều…” Giọng người phụ nữ dè dặt nói, “Hai năm qua, ba cũng rất áy náy, em có thể về quê ăn tết, thăm ba mẹ một chút không?”

“Không thể.” Bạch Thiều dứt khoát từ chối, anh nhíu mày, “Nếu như không còn chuyện gì khác, thì em cúp trước đây, ngày hôm nay khá bận.”

“Ôi.” Bạch Tú Trúc thở dài.

“Tú Trúc!” Một giọng đàn ông quen thuộc đầy cáu gắt mơ hồ truyền đến từ đầu bên kia điện thoại của Bạch Tú Trúc, “Thằng ranh kia không muốn về?”

Tay trái của Bạch Thiều vẫn đút trong túi áo blouse trắng, tay phải anh cầm di động, Bạch Thiều thở dài một hơi, nói, “Chị ba này, đừng giúp ba gạt em nữa.”

“Chị hết cách rồi.” Bạch Tú Trúc khó xử nói, “Mọi người đều ở xa, chỉ có chị ở lại quê chăm sóc ba mẹ, ba cứ bắt chị gạt em, chị biết làm sao đây.”

“Em gửi cho chị thêm ít tiền, sắp tết rồi, chị mua quần áo mới cho Niếp Niếp đi.” Bạch Thiều nói.

“Tiền thì chị đủ dùng rồi.” Bạch Tú Trúc nói, “Em ở Bắc Kinh, ráng thăm hỏi chị hai nhiều một chút.” Cô hít sâu một hơi, lòng vòng một hồi, rốt cuộc cũng nhắc đến chuyện chính, “Tay em sao rồi?”

“Như cũ.” Nhắc tới tay mình, thái độ bình tĩnh tự tin của Bạch Thiều chợt lộ ra mấy phần bực mình, “Giờ em có việc bận.”

“Đi đi, em nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng thức khuya, siêng tập thể dục.” Bạch Tú Trúc lải nhải dặn dò rồi cúp máy.

Bạch Thiều rút tay trái ra khỏi túi, cầm điện thoại, tay phải mở WeChat, chuyển cho Bạch Tú Trúc hai ngàn tệ, cũng nhắn cho cô một dòng [Chúc mừng năm mới sớm]. Khớp xương tay phải của anh rõ ràng, thẳng tắp thon dài, nhưng tay trái thì lại có một vết sẹo khủng khiếp kéo ngang từ ngón trỏ đến ngón út, tựa như bị một công cụ sắc bén nào đó chặt đứt, phải hao tốn thật nhiều công sức để nối lại.

“Bác sĩ Tiểu Bạch.” Người nhà của một bệnh nhân lớn tuổi đẩy xe lăn đi tới, chào hỏi với Bạch Thiều, “Rất nhiều người mới tới phòng bệnh, đang tìm bác sĩ đấy.”

“Tôi đến ngay bây giờ.” Bạch Thiều nói, “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Người kia phất tay.

Đây chính là chuyện Bạch Thiều chủ yếu bận bịu ngày hôm nay, tiếp đón đoàn quay phim tài liệu. Anh đi trên hành lang hẹp dài, băng qua khoa ung bướu, bước vào dãy phòng lấy sáng tốt nhất ở phía nam, đây là khu vực chủ quản của anh —— Phòng chăm sóc cuối đời.

Trong phòng bệnh yên tĩnh thậm chí có chút âm u chết chóc trước đây, bỗng dưng xuất hiện một nhóm người khỏe mạnh, bọn họ đặt máy quay, lắp thiết bị thu thanh, trò chuyện với ứng cử viên được chọn, sức sống sôi nổi đột nhiên này đã hấp dẫn sự chú ý của các bệnh nhân đang đợi chờ bắt tay với tử thần. Đứng giữa phòng bệnh là một anh chàng mặc chiếc áo sweater màu vàng nhạt, trông có vẻ đặc biệt trẻ tuổi, đang chỉ đạo công tác, hắn quay người, đúng lúc đối mặt với Bạch Thiều, hắn bèn cười cong đôi mắt, đi tới bắt tay với anh: “Anh là bác sĩ Bạch Thiều phải không, tôi là Lộ Sơ Dương.”

“Đạo diễn Lộ.” Bạch Thiều bắt tay với Lộ Sơ Dương, “Quả thật tuổi trẻ tài cao.”

“Ôi trời, anh quá khen tôi rồi.” Khác với nét đẹp thanh tú ôn hòa của Bạch Thiều, Lộ Sơ Dương trông anh tuấn cởi mở, lộ ra khí chất thiếu gia nhà giàu quen sống trong nhung lụa, khi nói chuyện mang theo giọng Bắc Kinh chính gốc, thong thả ung dung, cà lơ phất phơ.

Bạch Thiều thu hồi tay phải, lùi về sau nửa bước, kéo dài khoảng cách với Lộ Sơ Dương, anh hỏi: “Anh có cần tôi giới thiệu về phòng chăm sóc cuối đời không?”

“Cần chứ.” Lộ Sơ Dương nhận ra sự biến hóa trong thái độ của Bạch Thiều, hơi không hiểu tại sao, rất hiếm khi có ai đó lại không thích hắn vào lần đầu gặp mặt, hắn tự nhận mình là cao thủ xã giao, bè bạn anh em có thể xếp hàng từ quận Xương Bình tới quận Phòng Sơn, chẳng biết vì lý do gì mà chỉ mới nói hai câu lại làm cho vị bác sĩ đẹp đẽ này bất mãn.

“Đến văn phòng của tôi nói chuyện đi.” Bạch Thiều quay người, tầm mắt không dấu vết tránh khỏi ánh nhìn tìm tòi xem xét của Lộ Sơ Dương, giống y như cảm giác nhạy bén của hắn, anh quả thật không thích tiếp xúc với kiểu con nhà đại gia như vậy.

Cả đường không nói chuyện, Lộ Sơ Dương thì hoài nghi khả năng xã giao của mình, còn Bạch Thiều thì hết sức không muốn mở miệng để rút ngắn khoảng cách xa lạ giữa hai người. Bước vào văn phòng, Lộ Sơ Dương nói: “Đoàn phim của chúng tôi trước đây đã từng quay ở phòng cấp cứu khoảng nửa năm, bác sĩ Bạch có nghe nói qua chứ?”

“Tôi biết.” Bạch Thiều gật đầu, “Phòng cấp cứu rất khổ cực.”

“Phải, tôi muốn cho các thành viên trong đoàn được thả lỏng một chút, vậy nên viện trưởng Quản đã đề cử tôi tới đây.” Lộ Sơ Dương nói.

Bạch Thiều gật đầu: “Ừm, phòng chăm sóc cuối đời chắc là khoa đặc biệt nhất trong số các khoa của bệnh viện.” Anh ra hiệu mời Lộ Sơ Dương ngồi xuống, nghiêm túc giới thiệu, “Phòng chăm sóc cuối đời của chúng tôi được lập ra dành cho các bệnh nhân thời kỳ cuối, dùng để chăm sóc người bệnh tới lúc lâm chung, giúp đỡ người thân của họ vượt qua bi thương, mục tiêu cơ bản là cố gắng hỗ trợ cho các bệnh nhân ở đây đạt được cách sống như họ mong muốn.”

“Vậy nên các anh sẽ không giống như những khoa khác, dốc hết toàn lực và dùng mọi biện pháp để cứu chữa tính mạng cho người bệnh.” Lộ Sơ Dương nói.

“Phải, điều chúng tôi cần làm là, trợ giúp bệnh nhân cùng thân nhân bình tĩnh hòa giải với tử vong.” Bạch Thiều nói, “Chúng tôi tôn trọng nguyện vọng của người bệnh, giảm bớt đau đớn, đưa bọn họ đi đoạn đường cuối cùng.”

“Phòng chăm sóc có bao nhiêu bác sĩ và y tá thế?” Lộ Sơ Dương hỏi.

“Quy mô phòng chăm sóc cuối đời của bệnh viện chúng tôi khá lớn, có ba bác sĩ, năm chuyên viên điều dưỡng, cùng mười y tá.” Bạch Thiều giới thiệu, “Hiện nay có hai mươi bảy bệnh nhân đang nhập viện, tôi biết rõ tình huống của từng người, đáng tiếc tôi không có khiếu kể chuyện, đạo diễn Lộ có thể tìm bọn họ tâm sự, khai thác những câu chuyện chân thật.”

“Không không không, tài ăn nói của bác sĩ Bạch vô cùng xuất sắc.” Lộ Sơ Dương nói, hắn nghe ra ý đồ muốn tránh né hắn của Bạch Thiều, trái lại gợi lên tâm lý phản nghịch của hắn, “Ban nãy tôi có hỏi thăm một vòng trong phòng bệnh, bệnh nhân nào cũng khen ngợi bác sĩ cả, mở miệng luôn là bác sĩ Tiểu Bạch tài giỏi biết bao, bác sĩ nhất định nắm rõ hoàn cảnh của từng người như lòng bàn tay, có thể đề cử cho tôi một hai cái tên được chứ.”

“…” Bạch Thiều cầm tách sứ trắng lên, hơi nhấp một ngụm nước trà, nhằm che giấu sự lúng túng, anh thật sự không thích những kẻ lắm tiền ngang ngược, nhưng vị đạo diễn Lộ ở trước mắt này lại không giống với người giàu trong ấn tượng của anh, anh hoàn toàn không muốn thừa nhận mình được Lộ Sơ Dương tâng bốc rất thoải mái.

“Bác sĩ Tiểu Bạch?” Lộ Sơ Dương nháy mắt, “Đề cử một người cũng được, chỉ hướng cho tôi với.”

Lòng hư vinh chết tiệt, Bạch Thiều âm thầm phỉ nhổ chính mình, anh mở miệng: “Bác Trữ giường số mười ba, ung thư dạ dày thời kỳ cuối, kiến nghị anh nên đến tìm bác ấy trò chuyện.”

“Được.” Lộ Sơ Dương cười híp mắt trả lời, hắn chú ý tới tay trái của Bạch Thiều vẫn luôn đút trong túi nãy giờ, ánh mắt hơi tò mò, không dấu vết ghi nhớ trong lòng, “Ba tháng sắp tới, làm phiền bác sĩ Tiểu Bạch rồi.”

“Không có gì.” Bạch Thiều đặt cái tách nước xuống, tiện tay mở một quyển bệnh án ra, tay phải cầm cây bút bi nước lên, giả vờ làm ra vẻ bận rộn.

Lộ Sơ Dương thức thời đứng dậy, nói: “Tôi đi xem đoàn phim, bác sĩ cần kiểm tra phòng thì cứ như bình thường nhé, không cần câu nệ, coi như máy quay không tồn tại.”

“Được rồi.” Bạch Thiều gật gật, cúi đầu viết bệnh án, tầm mắt thoáng qua bóng dáng rời khỏi văn phòng của Lộ Sơ Dương, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bạch Thiều là người có tính cách cần thời gian để thân quen với một ai đó, bởi vì mối tình thất bại hai năm trước, cộng thêm tính cảnh giác rất cao, vốn đã không có nhiều bạn bè, nay lại xây lên bức tường tâm lý cực dày, làm cho vị giáo viên hướng dẫn luôn quan tâm đến anh vô cùng đau đầu.

Bạch Thiều cảm thấy bản thân không có vấn đề gì, anh khép bệnh án lại, nhấn sáng màn hình máy tính, kiểm tra tình trạng của mỗi bệnh nhân, thấm thoát đã tới lúc nghỉ trưa.

So với các khoa khác luôn bận rộn, giờ làm việc và nghỉ ngơi của phòng chăm sóc cuối đời phải nói là khá theo quy luật, Bạch Thiều đứng lên, rửa sạch ấm trà đã cạn thấy đáy, rồi cầm lấy hộp cơm bước ra khỏi văn phòng, trùng hợp đối mặt với Lộ Sơ Dương: “?”

“Bác sĩ Tiểu Bạch, anh đi ăn cơm à.” Lộ Sơ Dương nói, “Đúng lúc tôi cũng dùng bữa trưa, đi chung chứ.”

“Tôi,” Bạch Thiều đang định từ chối theo bản năng, vừa mới thốt được một chữ thì bị hắn cắt ngang: “Tôi nghe chủ nhiệm Công Tôn kể anh toàn đi ăn một mình, chú ấy nói tôi đến chơi với anh nhiều nhiều một chút.”

“…Ồ.” Bạch Thiều nuốt xuống nửa câu sau, hỏi, “Sao anh gặp được thầy Công Tôn?”

“Lúc quay phim ở phòng cấp cứu, tôi có gặp chủ nhiệm Công Tôn hai lần.” Lộ Sơ Dương kể, “Lần đầu tiên gặp, chú ấy kể tôi nghe chú ấy có một học sinh cỡ tuổi tôi, tính tình quá lầm lì, làm chú ấy rầu vô cùng.”

Bị thầy mình chê lầm lì, Bạch Thiều ngậm miệng, cầm chặt hộp cơm trong tay, im lặng một đường, đi thẳng đến cửa nhà ăn, anh mới nói: “Tôi cần phải lấy cơm cho thầy nữa, có thể sẽ chậm một chút, anh cứ ăn trước đi.”

“Không sao, tôi cũng lấy một phần mang đi, rồi tới chỗ chủ nhiệm Công Tôn luôn.” Lộ Sơ Dương nói.

Không cắt được cái đuôi nhỏ, Bạch Thiều đành phải lấy hai phần cơm, bất đắc dĩ đi thang máy lên lầu bốn, vừa đến cửa khoa mắt, thì đã nghe thấy giọng nói oang oang của Công Tôn Tinh: “Nghe nói nhà ăn hôm nay có đùi gà, không biết học trò của thầy có cướp được không ta?”

Bạch Thiều đi tới, đưa hộp cơm cho Công Tôn Tinh, mặt vô cảm xúc nói: “Em không cướp được ạ.”