Bạch Lộ Ca

Quyển 2 - Chương 33




Hắn ở trêи công đường, cách những người đó, con ngươi đen thật sâu nhìn nàng, yêu cầu.

Tin tưởng ta.

Nhìn mắt hắn, cổ họng nàng co rút nhanh, rốt cục sắc mặt tái nhợt phun ra hai chữ.

“Không có……”

Trong mắt hắn lộ ra lo lắng.

Bạch Lộ trong lòng vẫn không yên, nuốt nước miếng.

“Trường Sử.” Thứ sử đại nhân lúc này đã ngồi lại đàng hoàng, nhìn nàng cùng lão hồ li Ngụy Nghiêm, tâm tình sung sướиɠ nói: “Phái người chuẩn bị kiệu, triệu người đến khám nghiệm tử thi! Xem ra, chúng ta phải đi ra mộ phần kiểm tra rồi!”

Lời này vừa nói ra, mọi người trong ngoài công đường đều ồ lên, mỗi người đều bắt đầu di động, hỏi thăm tổ phần của Ngụy gia là ở chỗ nào, ý đồ muốn cướp tiên cơ, chiếm được vị trí xem thật tốt.

Ngoài thành Nhạc Châu, đại đội nhân mã chậm rãi ở trong tuyết đi về phía trước, dọc theo đường núi mà đi.

Tổ phần của Ngụy gia ở trêи núi ngoại thành, Hắn đi kiệu có người khiêng, mặc dù xuất phát chậm hơn so với dân chúng bình thường nhưng đi đến đâu cũng được người ta nhường đường. Đến chỗ lưng núi có tổ phần của Ngụy gia, ông ta vém rèm kiệu xem thì thấy xung quanh toàn là người, mà ở trêи đỉnh núi cũng toàn người, càng ngày càng đông.

Mỗi người đều đang thảo luận vụ án lấy độc hại bảy mạng người này.

“Ta nói Bạch Lộ cô nương nhất định là bị oan uổng!”

“Phi, ta nói nàng xác thực là độc phụ! Ta vừa vặn đứng ở đằng trước nha, các ngươi không thấy lúc quyết định mở quan tài khám nghiệm, mặt nàng ta trắng như ma, rõ ràng là trong lòng có quỷ!”

“Họ Ngụy, ngươi nói bậy bạ gì đó?! Bạch Lộ cô nương nhân của chúng ta tâm tính thiện lương, nhiều năm qua tế thế cứu dân, không biết đã cứu sống bao nhiêu người. Đâu giống như các ngươi ỷ vào Ngụy lão đầu tử là Huyện thừa mà ăn hối lộ trái pháp luật, ức hϊế͙p͙ người lương thiện chứ!”

“Điêu phụ Bạch Lộ kia không biết từ nơi nào tới, tám phần là trước đây đã làm không ít chuyện xấu!”

“Ngươi nói bậy! Ngươi mới là kẻ làm nhiều việc xấu ấy –”

Trêи đỉnh núi, có người của Ứng Thiên Đường, của Ngụy gia, trong lúc nhất thời mọi người cãi nhau ầm ĩ.

Thứ sử đại nhân hướng chỗ náo nhiệt kia nhìn lại, chỉ thấy một thiếu gia nhà giàu cùng một tiểu cô nương lôi kéo cùng nhau cãi om xòm, ba bốn người bên cạnh vội ba chân bốn cẳng đem hai người kia tách ra.

Cái tên thiếu gia nhà giàu kia nâng một chân lên tính đá tiểu cô nương, nhưng một vị đại nương đang lôi kéo vị tiểu cô nương kia đã giơ bàn tay to ra chắn được, bà ta quát một tiếng: “Họ Ngụy kia, thứ sử đại nhân đang xem đấy, ngươi muốn bị đánh trượng hả?”

Tên thiếu gia kia nghe vậy mới ngừng động tác, hướng đến chỗ này nhìn lại.

Chỗ chôn người chết này sợ là đã lâu không có náo nhiệt thế này.

Thứ sử đại nhân nhìn thấy tàn nhẫn chưa lui trong mắt tên Ngụy thiếu gia kia thì chỉ cười cười, chỉnh lại mũ quan trêи đầu mình, đem hai tay đút trong túi giữ ấm rồi cất bước tiến về phía trước.

Mà vị Trường Sử thông minh tin cậy của hắn sớm đã mang theo nhóm quan úy cưỡi ngựa đi trước, chuẩn bị một cái bàn ở trước phần mộ thiếu phu nhân nhà họ Ngụy, thậm chí còn mang theo cả hoa quả tươi.

Thứ sử đại nhân tới, thì Trường Sử liền đốt hương, cung kính đưa tới.

Ông ta ho nhẹ hai tiếng, đem túi giữ ấm đưa cho Trường Sử, tiếp nhận cây hương, đợi ba vị đại nhân kia cũng đến, thì cùng nhau ở trước mắt mọi người, cung kính vái lạy.

“Dân nữ Ngụy Lâm thị Thiếu Hàm, bản quan hôm nay đến để điều tra rõ án oan của ngươi, nay sẽ mở quan khám nghiệm tử thi……”

Hắn nói một câu nhưng lại ngừng một chút giống như quên mất phải nói gì. Trường Sử vội nhỏ giọng nhắc nhở ông ta. Cứ thế vừa nói vừa ngừng một lúc mới xong mấy lời dài dằng dặc đó rồi mọi người mới ngồi xuống.

Chỉ chốc lát sau, xe chở tù đến.

Người người tranh nhau đến xem độc phụ hạ dược bảy người trong truyền thuyết. Có người thấy Bạch Lộ bộ dạng đẹp mắt thì không khỏi sinh ra thương tiếc, giúp đỡ nàng nói tốt, nhưng cũng có càng nhiều người mắng nàng liên tục, nước miếng bắn tung tóe.

“Chính là nàng! Chính là nàng! Chính là độc phụ đang mặc đồ trắng kia, là Bạch Lộ. Chính là nàng ta và nhân tình Tống Ứng Thiên của mình mưu đồ lừa gạt tài sản, hại chết bảy người!”

“Mọi người mau xem, xem bộ dáng nàng có vài phần tư sắc, thế mà lại làm cái việc mưu hại tính mạng người khác!”

“Xem cái mặt nàng ta lạnh như vậy, giết người còn không biết hối cải, áy náy, quả nhiên là tâm ngoan thủ lạt!”

Một người ồn ào này khiến mọi người bị kϊƈɦ động. Kẻ này trêи người lộ ra nhiều hình xăm, một bộ lưu manh du côn, thế nên tuy có người không đồng tình nhưng cũng chẳng dám tranh luận.

Bạch Lộ không để ý tới những lời ác ý hãm hại này, cũng không nhìn những người ngoài, chỉ bình tĩnh rũ mắt ngồi ở trong xe chở tù, thẳng đến khi nó ngừng lại nàng mới xuống xe, hoàn toàn ngó lơ những tranh cãi ầm ĩ xung quanh.

“Đi chết đi! Tiện nhân!”

Theo tiếng mắng kia, không biết ai ném một khỏa trái cây vào xe tù của Bạch Lộ.

Mắt thấy trái cây kia sẽ đập lên đầu nàng, một cây trượng lớn chợt phóng đến, đánh bay khỏa trái cây, lại đánh lên tuyết khiến tuyết bay mù mịt.

“Lớn mật, thứ sử đại nhân đang ở đây, ai dám làm càn?!”

Một trượng này, đem tuyết đánh ra một cái hố thật to, thấy cả bùn đất bên dưới, mà trái cây bị đánh kia thì không còn hình dạng gì.

Nam nhân cầm trượng, không phải ai khác mà chính là Tô Tiểu Mị.

Hắn lạnh mặt nhìn đám người đang kϊƈɦ động, sau đó ra lệnh cho đám quan sai cầm trượng ở một bên: “Nơi này hiện tại là công đường, nếu lại có người làm loạn thì bắt lại đánh ba mươi trượng!”

Giọng hắn không lớn nhưng lại rõ ràng, truyền đi thật xa.

Lời tuyên cáo này khiến đám người nhất thời câm như hến, ngay cả tên du côn kia cũng không dám ho he gì nữa.

Một trượng của hắn đã đánh ra cái động lớn, nếu ba mươi trượng thì không phải thành bùn nhão sao?

Thấy chung quanh không có người dám làm loạn nữa, hắn mới nhìn đến Ngụy thiếu gia bên kia. Chính hắn ta đã làm chủ để đám lưu manh này làm loạn việc. Tô Tiểu Mị nhìn đến khi kẻ nọ căm giận đem tầm mắt chuyển đi chỗ khác thì hắn mới đưa pháp trượng trong tay đưa cho quan sai.

Lúc đi qua bên người Bạch Lộ, hắn cơ hồ nhịn không được muốn cùng nàng nói chuyện, nhưng Ngụy Nghiêm ở ngay bên cạnh, cho nên hắn chỉ nắm chặt quyền, nhịn xuống xúc động muốn đỡ nàng, nhắm thẳng phía trước, đi đến bên cạnh thứ sử đại nhân.

Nghi phạm Bạch Lộ, người tố cáo Ngụy Nghiêm, cùng với những nhân chứng khác đề được mang tới, nhất loạt hướng thứ sử đại nhân quỳ xuống.

Thứ sử đại nhân nhìn những người phía trước, lại nhìn Tô Tiểu Mị, cùng với mộ phần lớn nhỏ ở một bên của Ngụy gia. Đây là tổ phần của Ngụy gia, mấy đời đều từng làm quan, mặc dù thay đổi triều đại, bọn họ vẫn mua quan bán tước trụ vững, dù không phải đại quan gì nhưng đã là phụ mẫu một phương thì cũng khiến họ sống thanh nhàn rồi. Nếu nhìn những ngôi mộ này thì còn thấy có người đã từng làm quan ba triều đại.

Trêи từng ngôi mộ có tuyết trắng rơi dày, mỗi ngôi mộ trông giống như bánh bao vừa mới hấp.

Việc khai quật mộ này không biết phải mất bao lâu đây?

Đáng tiếc ôn ta đã quên sai người mang bánh bao đến ăn. Cái tên Tô Tiểu Mị này đúng là thích tìm phiền toái cho ông ta, nếu không có chuyện này thì ông ta đã có thể ở nhà, cùng ái thê nằm trong ổ chăn ấm đâu.

Mọi người đã đến đủ, ông ta liền vẫy tay ra hiệu cho vài vị quan sai đang cầm xẻng nói: “Được rồi, chúng ta cũng đừng lãng phí thời gian nữa, mau khai quan đi.”

Mấy người cùng động thủ, đem tuyết trắng trêи mộ phần xúc đi.

Tô Tiểu Mị đứng ở bên cạnh thứ sử, tầm mắt vẫn lưu lại trêи người Bạch Lộ.

Ông ta ho nhẹ hai tiếng nói, “Tô bổ đầu.”

Tô Tiểu Mị kéo hạ tầm mắt, nhìn ông ta: “Đại nhân?”

Ông ta giống như vô tình nhìn Ngụy Nghiêm kia liếc mắt một cái, thuận miệng tán gẫu: “Ta đã xem đơn kiện này, trong đó nói kẻ chủ mưu là Tống Ứng Thiên của Ứng Thiên Đường, sao không thấy ngươi bắt người này quy án?”

Tô Tiểu Mị mắt cũng không chớp nói: “Tống thiếu gia xuất môn đi xa, tạm thời không biết tung tích đang ở đâu.”

Nói hươu nói vượn, kẻ này là kẻ truy lùng tung tích tốt nhất, ông ta không tin hắn tìm không được người.

Thứ sử đại nhân nhíu mày, nói: “Ngươi phải biết, người biết luật mà vẫn phạm luật, nếu tra ra được thì xử phạt rất nặng.”

“Đại nhân thuộc luật quá nhỉ?” Tô Tiểu Mị tựa tiếu phi tiếu nói móc ông ta, “Thế này thì Trường Sử của ngươi còn việc gì mà làm nữa?”

Ông ta không xấu hổ, không nóng nảy, bình tĩnh dựa vào lưng ghế nói: “Ta là quan a, cần gì phải học luật. Trường Sử của ta biết là được rồi, còn có chủ điển, phán quan nữa. Bản đại nhân làm quan là để hưởng phúc a, cũng không phải để làm trâu làm ngựa.”

Họ Tô không nhịn được khóe mắt cũng co rút, ngoài cười nhưng trong không cười lẩm bẩm: “Cẩu quan.”

“Ta nghe được đó.” Thứ sử đại nhân đem hai tay để ở trước ngực, cười nói.

“Chính là muốn ngươi nghe được.” Tô Tiểu Mị bình thản ung dung nói.

Mà vị đại nhân kia nghe xong cũng không buồn, không phiền, chỉ cười.

Những người đào mộ đã đem tuyết xúc hết ra, rồi lại tiếp tục xúc đất.

Trường Sử lúc này mới tri kỷ cho người nấu canh gừng, đưa cho quan úy và các vị đại nhân, còn hắn tự tay đưa đến cho thứ sử.

Thứ sử tiếp nhận canh gừng, lại thấy họ Tô kia cự tuyệt hảo ý của Trường Sử, đôi mắt vẫn lưu trêи người nghi phạm, nhịn không được nói nhỏ, “Tiểu vương bát đản, ngươi có muốn đi ra kia quỳ với nàng ta không?”

Tô Tiểu Mị nghe vậy mới kéo tầm mắt về.

Trường Sử thấy vậy thì cúi người ở bên tai thứ sử nói vào câu.

Thứ sử khoát tay, giương giọng hướng mấy người đang ùy ở kia nói: “Trời lạnh tuyết đông, mọi người đều đứng dậy đi. Nếu một lát bị tổn thương do giá rét thì lại mất công mời đại phu, hốt thuốc. Mọi người mau đứng dậy hết đi.”

Nghe vậy, mọi người đều đứng lên. Bạch Lộ vì chân đang có thương tích nên vừa đứng dậy được một nửa thì lung lay suýt ngã xuống. Nàng nhịn đau, lấy tay chống đỡ rồi mới run rẩy đứng lên. Nhưng quỳ một lát đã khiến tuyết trêи chân nàng sớm tan ra, khiến quấn áo ẩm ướt. Nàng lạnh đến run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn so với tuyết còn trắng hơn.

Bộ dáng của nàng khiến mọi người đều đau lòng.

Tim Tô Tiểu Mị nảy lên, thiếu chút nữa muốn đi qua đỡ nàng nhưng thứ sử đại nhân trong nháy mắt liền một cước giẫm mạnh lên chân hắn.

“Ai a.” Thứ sử đại nhân chỉ vào phần mộ vẫn còn đất kia, nói: “Tô bổ đầu, ngươi thay bản quan đi lên nhìn một cái, xem là đã thấy quan chưa?”

Tên vương bát đản kia đá một cước rất nặng, nhưng cũng làm cho hắn tỉnh táo lại.

Hắn nắm chặt quyền, bắt buộc chính mình xoay người, thứ sử đại nhân thấy thế mới nhấc chân thả hắn, ra vẻ tò mò hướng mộ phần kia nhìn lại.

Dân chúng vây quanh xem đương nhiên cũng nhìn xung quanh, muốn tìm ra cái gì đó.

Tô Tiểu Mị trèo lên mộ phần, lúc này bốn người cùng đào, đẩy nhanh tốc độ, lại là ban ngày nên khi hắn nhìn thì đã đào gần xong, quan cũng sắp lộ ra.

Đột nhiên, có tiếng xẻng gõ vào quan, đám quan sai mồ hôi như mưa vội nhìn lên hắn nói.

“Gặp quan.”

Hắn gật gật đầu, nói: “Cẩn thận một chút, đem cả quan tài đào ra, nâng tới trước mặt đại nhân.”

“Vâng.” Bốn người đồng thanh, động tác lại nhanh hơn.

Dưới sự hỗ trợ của nhiều người, bọn họ mở rộng cái hố, chỉ chốc lát sau cả cái quan tài đã được nâng lên.

Gió lạnh thổi vù vù, mọi người ở trêи núi nhìn xung quanh, giống như lá cây xôn xao trong gió.

“Mở quan, mau xem a! Thật sự là muốn mở quan để khám nghiệm tử thi a!”

“Khai quan sao? Đã bắt đầu nghiệm chưa?”

“Còn chưa có, còn chưa có, mới nâng quan thôi! Oa, cái quan kia thật lớn a!”

Không để ý đến đám người ồn ào, thứ sử đại nhân vẫn ngồi ở ghế.

Kẻ bị người khác động vào phần mộ tổ tiên là Ngụy Nghiêm thì sắc mặt trầm trọng, oán hận liếc Bạch Lộ ở một bên. Sắc mặt nàng càng trắng hơn, mà Tô Tiểu Mị ở bên kia cũng không dám nhìn nàng nữa, chỉ giúp những quan sai kia nâng quan tài tới trước bàn, sau đó lùi lại.

Thứ sử đại nhân nhìn Ngụy Nghiêm hỏi: “Ngụy đại nhân, quan này có phải quan tài của con dâu ngươi không?”

“Đúng vậy.” Ngụy Nghiêm mặt trầm xuống nói.

Thứ sử đại nhân nghe xong, lại hướng nghi phạm, nói: “Bạch Lộ, bản quan hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, phụ nhân ở trong quan này có phải do ngươi kê đơn hạ độc chết không?”

Bạch Lộ trong lòng không yên, vạn phần khẩn trương, nàng thực sự rất sợ, sợ sự tình sẽ có sai lầm, nàng nhìn Tô Tiểu Mị ở xa xa, vẻ mặt hắn lạnh lùng, nhưng trong đôi mắt sáng người đều là ôn nhu.

Nàng tin tưởng nam nhân này, nàng thực sự tin hắn.

Cho nên, nàng hít vào một hơi, nhìn vị thứ sử khiến lòng người bất an kia nói: “Không phải.”

Những lời này, vạn phần chắc chắn.

Sắc mặt Ngụy Nghiêm có một chút không xác định nhưng thứ sử đại nhân đã nâng tay bảo người mở quan,

Nhóm quan sai vội lấy xẻng, cạy mở quan tài, làm lộ ra một lớp điêu khắc tinh mĩ ở bên trong, sau đó bọn họ không ngừng cố gắng, cẩn thận đem lớp bên trong cũng mở ra.

Lúc nắp quan tài được mở ra, toàn bộ mọi người đều nín thở, có người thậm chí còn trèo lên cây để nhìn rõ hơn.

Ngay cả vài vị Huyện thừa, cũng không khỏi tò mò nhướng cổ để nhìn rõ hơn tình huống bên trong. Vài người phụ trách mở quan lại cũng nhịn không được nhìn vào trong quan.

Giây tiếp theo, một mùi hôi thối bốc ra tận trời, khiến người ta không nhịn được muốn nôn, đành phải lui ra xa.

Nhóm quan sai cũng ào ào lui lại, có người còn nhịn không được chạy tới chỗ khác nôn thốc nôn tháo.

Rõ ràng là dù trời có lạnh thì thi thể thiếu phu nhân hạ táng bốn tháng trước cũng đã có chút hủ bại.

Bộ dạng của nhóm quan sai khiến những người ở xa dù không ngửi thấy mùi thì vẫn theo bản năng nhịn không được nôn khan.

Mấy vị Huyện thừa ào ào lấy ra khăn tay, chụp lên mũi, mà ngay cả Ngụy Nghiêm cũng chịu không nổi mùi kia mà phải lui về sau một bước.

Nhưng thứ sử đại nhân lại đứng dậy, đem tay áo vung lên rồi đi qua, thảnh thơi hô.

“Ngụy đại nhân –” Thứ sử đại nhân đang nhìn vào quan tài, lại nhìn Ngụy Nghiêm, nói: “Phiền toái ngươi lại đây một chút, nhìn xem đây có phải con dâu ngươi không?”

Ngụy Nghiêm bất đắc dĩ, đành phải nín thở, tiến lên nhìn người ở trong quan, kiểu tóc kia đúng là con dâu nhà hắn, quần áo mặc trêи người đúng là quần áo trước khi hạ táng, hai tay dưới tay áo đeo đầy vàng bạc, cùng nhẫn, giày thêu trêи chân cũng giống nhau như đúc.

Cái mùi kia ghê tởm đến cực điểm, xông vào tận ngực, giống như lúc nào cũng có thể quấn quanh thân.

Hắn vội vàng liếc mắt một cái, liền hướng thứ sử đại nhân gật gật đầu, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Cạnh quan tài nhanh chóng có thêm hai người, một là thứ sử đại nhân, một người khác là Tô Tiểu Mị, hai người bọn họ đứng ở hai bên quan tài, giống như không để tâm đến cái mùi kia.

“Khám nghiệm tử thi.” Tô Tiểu Mị thần sắc tự nhiên hô.

Chấp sự phục trách khám nghiệm tử thi vội bước nhanh tiến lên, “Đại nhân.”

“Lấy ngân châm nghiệm yết hầu cùng vị phúc, nhìn xem phản ứng với độc hay không.”

“Vâng, đại nhân mời chờ.” Chấp sự khám nghiệm tử thi hô to, rồi mở thùng dụng cụ trêи lưng, rút ra hai căn ngân châm dài, cúi người ở cạnh quan tài, ngồi xổm xuống, hướng cái xác đã thối một nửa kia đâm xuống, một cái ở vị phúc, một cái ở yết hầu.

Châm này lập tức cắm ngập vào cái xác.