Bạch Lộ Ca

Quyển 2 - Chương 27




Trời hoàn toàn tối đen.

Chỉ có bếp lò nhỏ là vẫn còn cháy, đang lộ ra ánh lửa phập phù.

Trong phòng tràn ngập hơi thở hoan ái.

Hắn làm cho nàng quên mất nàng đang ở nơi nào, quên luôn cả quần áo đang sửa dở dang, quên mất bên ngoài phòng còn có người khác, cũng quên luôn đây là phòng của thiếu gia.

Nàng chỉ nhớ rõ hắn, nhớ rõ nam nhân trước mắt này.

Nhưng hắn chưa từng quên, mặc dù Tống Ứng Thiên sẽ không tiến vào lúc này nhưng hắn vẫn không muốn tên kia có cơ hội nhìn thấy bộ dạng nàng vào giờ khắc này.

Sau hoan ái, cả người nàng thẹn thùng rúc trong lòng hắn, mà hắn thì chẳng muốn ai nhìn thấy bộ mị thái lúc này của nàng cả.

Hắn vỗ về mặt, môi nàng, chậm rãi nhặt lên y phục của nàng và của mình, lại ôm lấy nàng.

Bạch Lộ hít một ngụm khí nho nhỏ, lúc này mới nhớ tới đây là chỗ nào. Nàng không rêи một tiếng lui vào trong lòng hắn, đem mặt giấu vào đầu vai hắn.

Hắn ôm nàng đi đến cạnh cửa, dùng bàn chân linh hoạt chân đẩy cửa ra, bước tới hành lang, trở lại căn phòng ở sân đối diện.

Hắn đóng cửa bên này nhưng lại mở cửa phòng bên kia để gió lạnh thổi tán đi hơi thở hoan ái vừa rồi.

Lúc nãy ɖu͙ƈ vọng dâng trào, quá khó nhịn nên trêи người nàng vẫn có quần áo.

Hắn rút tất của nàng ra, dùng bàn tay to nắm giữ bàn chân ngọc nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng vuốt phẳng, thay nàng sưởi ấm chân.

Chân của nàng thật sự rất bé, còn chưa bằng tay hắn nữa.

Hắn say đắm luyến tiếc vỗ về nó, lại thấy nàng thở gấp. Hắn giương mắt nhìn thì thấy nàng lấy tay chống đỡ thân mình, quần áo vốn đã xộc xệch nay lại càng mở rộng, lộ ra một nửa bộ ngực sữa như ẩn như hiện.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, khuôn mặt trái xoan của nàng đỏ bừng, con ngươi vẫn ngậm nước mê mang nhìn hắn.

Bạch Lộ nhìn hắn sưởi ấm chân cho nàng, chỉ cảm thấy vừa quẫn vừa ngọt, nàng không biết bị người khác cầm bàn chân của mình lại ngượng ngùng đến thế, làm cho người ta có cảm giác trần trụi, không có phòng bị.

Hắn lại mơn trớn lòng bàn chân nàng khiến nàng khó nhịn thở gấp một tiếng, hơi hơi run rẩy.

Áo của nàng càng mở rộng hơn, cảnh xuân càng lộ nhiều hơn.

Thấy thế, bên môi hắn hiện lên một chút ý cười xấu xa, nắm lấy bàn chân trần của nàng, lại hà hơi vào gan bàn chân nàng.

Nàng xấu hổ đến muốn rút chân về, hắn lại nắm chặt không tha, giây tiếp theo hắn há mồm …….. ngậm lấy ngón chân của nàng.

Khuôn mặt nàng sớm đò bừng nay lại lan xuống cả trước ngực, tay hắn chậm rãi hướng lên trêи, nắm lấy thắt lưng và môиɠ nàng, đem cả người nàng chậm rãi kéo tới phía trước, sau đó bàn tay to lại hướng lên trêи, thay nàng rút đi xiêm y trêи người.

Mắt cá chân của nàng bị hắn kéo về bên hông, nam tính giữa hai chân hắn lúc này cũng đã cứng lên, tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng.

Bạch Lộ nhìn nam nhân trước mắt yêu thương vỗ về ngực sữa trắng noãn của mình, xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, lại luyến tiếc dời tầm mắt. Tay hắn rất lớn, dễ dàng có thể nắm trọn đẫy đà trước ngực nàng, ngón tay hắn thô ráp ngăm đen làm cho cả người nàng đều tê dại.

Biểu cảm trêи mặt hắn thật ôn nhu, thật khát vọng lại khiến lòng người ta nóng lên.

Nàng không tự kìm hãm được nâng tay vỗ về ngực ẩm ướt của hắn, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trêи đó.

Tim hắn giống như đang ở trong tay nàng, nặng nề nhảy lên, đầu иɦũ ɦσα màu nâu không biết có phải vì trời lạnh hay vì hưng phấn mà đứng thẳng.

Hắn từng làm một vài việc đối với nàng khiến nàng tự hỏi nếu nàng cũng làm như thế thì hắn có cảm nhận giống nàng không.

Nàng muốn vì hắn làm chút chuyện, nàng muốn cho hắn cũng có cảm giác giống nàng.

Ý niệm vừa hiện lên thì thân đã động.

Nàng vươn tay, giúp hắn cởi áo.

Bạch Lộ cúi người, há mồm ɭϊếʍ lên ngực hắn, còn có hầu kết, xương quai xanh cùng với đầu иɦũ ɦσα đang đứng thẳng.

Hắn hít vào một hơi, cả người chấn động.

Nàng không dám giương mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy mặt đỏ tai hồng nhưng cái lưỡi lại không nhịn được tiếp tục ɭϊếʍ hôn trêи người hắn, bàn tay non mềm nhỏ bé tiếp tục đi xuống, xuống chút nữa, sau đó cầm lấy nóng rực vẫn còn dính chứng cớ tham hoan của hai người.

Nàng nắm hắn trong tay, cảm nhận nó run lên.

Lúc nàng cúi đầu, hắn cũng nín thở theo. Nàng không quá hiểu phải làm thế nào mà chỉ theo bản năng học hắn lấy lưỡi ɭϊếʍ, lấy ngón tay vuốt ve. Hắn ở trong tay nàng mà rung động, càng ngày càng nóng, càng ngày càng lớn.

Bàn tay to của hắn xuyên qua tóc nàng, nhẹ nhàng nắm lấy, lúc nắm lúc thả giống như không biết nên đẩy nàng ra hay muốn càng nhiều hơn.

Nàng biết cái loại cảm giác này, nó giống như khi hắn trêu chọc nàng. Nàng đỏ mặt, tiếp tục ɭϊếʍ hắn.

“Bạch Lộ……”

Hắn mê muội nhìn nàng, không thể tin được chuyện nàng đang làm. Nàng là thiên kim tiểu thư, tiểu thư khuê các, mà hắn chỉ là một kẻ thô lỗ có cơ hội đi qua đời nàng. Hắn không nghĩ tới nàng sẽ làm như vậy, nhưng nàng thực sự làm, sợ hãi, nhẹ nhàng, thưởng thức hắn.

Cả người hắn buộc chặt, thiếu chút nữa thì bùng nổ. Hắn dùng mọi khí lực mới có thể nhịn xuống được để kéo nàng lên, làm cho bản thân rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn mê người.

Mặt nàng, phiếm hồng do ngượng ngùng, đôi mắt cũng rũ xuống.

Hắn nâng cằm nàng lên, muốn nàng nhìn hắn.

“Vì sao?” Hắn hỏi.

Bạch Lộ ngượng ngùng ngước mắt nhìn hắn, rồi cười nói: “Ta chưa từng ghét bỏ chàng…… Không có……”

“Ta biết.” Đôi mắt hắn buồn bã nên càng trở nên đen hơn, hắn nhẹ giọng nói: “Ta biết……”

Hắn chậm rãi cúi người, chiếm lấy môi nàng, vừa ɭϊếʍ vừa mυ"t̼, cùng nàng dây dưa, nuốt lấy tiếng thở dốc của nàng.

Hắn một tay ôm nàng lên đùi, làm cho nàng mặt đối mặt ngồi trêи đùi hắn, để bản thân tiến vào cơ thể ấm áp nóng bỏng của nàng. Nàng ngượng ngùng nắm lấy vai hắn, nhìn vào mắt hắn, hít một ngụm rồi run run tiếp nhận hắn.

Hắn ôm nàng và cũng để nàng ôm hắn, để nàng nhìn hắn, cả người dính sát vào nhau.

Thân thể ở cùng một chỗ, trái tim cũng chung một chỗ, mắt nhìn nhau, da thịt thân cận, vành tai và tóc mai chạm vào nhau chậm rãi ma sát.

Lần này, tốc độ của hắn rất chậm, không tham lam gấp gáp như lúc trước.

Nhưng trái tim nàng lại đập thật nhanh, nàng biết tim hắn cũng đang đập thật nhanh. Bộ ngực sữa non mềm của nàng kề bên vòm ngực kiên cố của hắn. Mà bàn tay to của hắn lại vỗ về thắt lưng và môиɠ của nàng, siết chặt cả người nàng lại, cố ý ở trong cơ thể nàng mà ma sát, di động. Nàng có thể nghe thấy tiếng nước ɖâʍ mĩ nho nhỏ vang lên, khiến nàng xấu hổ vô cùng.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn lưu luyến bám chặt lấy vai hắn, ôm lấy phần lưng cường tráng, từ đầu tới đuôi không thể ngừng nhìn hắn, hôn hắn, cùng hắn môi lưỡi giao triền.

Nàng biết rõ, cuộc vui này có lúc sẽ phải kết thúc nhưng lúc này, giờ phút này, hắn là của nàng.

Tâm nàng vẫn đau, vì hắn mà đau.

Nhưng hắn ở trong này, cùng nàng ở chung một chỗ.

Nàng nghĩ đời này kiếp này chỉ cần có thể gặp hắn thì đối với nàng mà nói cũng đã là đủ rồi.

Nhưng lệ vẫn theo khóe mắt chảy xuống.

Nàng chỉ hận không có thời gian để mà thương hắn a……

Hắn ôn nhu hôn lên nước mắt của nàng, không tiếng động an ủi nàng.

Một đêm này, hai người cái gì cũng không nói, chỉ triền miên âu yếm nhau.

Chẳng cần phải nói gì nữa.

Sau đêm đó, hắn cũng chẳng hỏi gì nhiều, chỉ bám theo nàng cả ngày ra ra vào vào dược đường và tới trêи đảo.

Thấy hắn, Sầm thúc vỗ vỗ lưng hắn, Dư đại phu chỉ cười cười, Tam thẩm không nói thêm nữa, Hỉ Nhi cũng chẳng nói gì, Xuân Linh thì luôn có vẻ cười trộm. Nàng biết mỗi người đều cho rằng lần này hắn sẽ lưu lại, không đi nữa.

Bọn họ coi hắn như người nhà, chỉ có nàng biết đây chỉ là tạm thời.

Nhưng nàng cũng hiểu được, hắn thích trở lại dược đường, được người khác coi như người nhà.

Thiếu gia nhìn thấy hết nhưng chẳng nói gì, vẫn như cũ mà cư xử, giống như bên người nàng sớm đã có một nam nhân ở bên cạnh vậy.

A Linh nhìn hai người bọn họ như keo như sơn, chỉ trừng đôi mắt lạnh, cũng chẳng nói thêm gì, coi như nàng ta cũng biết dù nàng ta có nói gì, làm cái gì thì cũng chẳng có tác dụng.

Nàng đợi hắn như đợi phu quân, nắm chắc lấy nhân duyên không dễ mà có này.

Nàng vì hắn hầm canh gà, vì hắn cạo râu, vì hắn xử lý những vết thương chi chít trêи lưng nhiều năm.

Hôm qua, nàng cũng không quên thay hắn rửa chân.

Nhưng hắn cũng thấy, lúc nàng rảnh rỗi lại vẫn giúp thiếu gian may một kiện đồ mới.

Hắn không có nói gì, chỉ thêm một ngọn đèn để nàng có thể nhìn rõ.

Bạch Lộ ở dưới đèn, khâu áo, luồn chỉ, nhìn nam nhân sau khi thêm đèn liền nằm nghiêng ở một bên xem sách thuốc nàng mượn của thiếu gia, trong lòng vừa đau vừa ấm.

Nàng biết, hắn muốn ở chỗ này sống yên phận.

Hắn còn muốn có thể cùng nàng ở một chỗ.

Nàng không tiếp tục nhắc nhở hắn về tội giết người mà nàng vẫn mang trêи lưng nữa.

Nàng chỉ rũ mắt xuống, tiếp tục xâu kim luồn chỉ, một mũi lại một mũi khâu thật chắc chắn, có như vậy thì đồ mới có thể mặc lâu.

Ngọn đèn vẫn tỏa ra ánh sáng rõ.

Vào đông rồi nhưng trong này vẫn thật ấm.

Có hắn nên hảo ấm hảo ấm.

Nàng cảm giác nàng và hắn giống như đôi vợ chồng già.

Nếu có thể cả đời thế này, …… Thì tốt biết bao?

Nàng chớp chớp đôi mắt ướt lệ, đem kim xuyên qua mảnh vải, cẩn thận khâu cái áo trêи tay.

Nàng để hắn ở bên cạnh, cùng hắn nắm tay, cùng hắn chung giường.

Có thể có một ngày thì quý một ngày, nếu có nhất thời thì quý trọng hiện tại.

Đông tới.

Thời gian giống như cát nàng nắm trong lòng bàn tay, cứ theo kẽ tay trôi qua.

Lúc nàng nghĩ không chừng còn có thể qua một tháng cuối đông này thì cái gì phải đến cũng đến.

Ngày nào đó, ngoài phòng đầy tuyết đọng, nhưng thời tiết lại khó có được trong lành.

Dưới bầu trời xanh, tuyết trắng có vẻ dị thường chói mắt.

Buổi trưa, các nam nhân nghe nói thôn gần đó có người vì đại tuyết mà bị lạc trêи núi bị đông lạnh mấy ngày. Hắn từ phương bắc đến, hắn biết truy tìm trong tuyết nên liền mang theo Đại Lương, A Đồng đi hỗ trợ tìm người.

Thừa dịp hắn không ở nhà, nàng cúi đầu lại tiếp tục khâu kiện xiêm y kia, cuối cùng cũng hoàn chỉnh. Ai biết nàng vừa mới thắt cái nút cuối cùng, lấy dao cắt chỉ thừa thì chợt nghe ngoài cửa một trận xôn xao.

Một đám sai dịch trong huyện nha cưỡi tuấn mã, mang theo trường đao, chậm rãi đi tới Ứng Thiên Đường, ở sảnh trước xoay người xuống ngựa.

Mọi người trong dược đường đều lo sợ nghi hoặc không hiểu, nhìn thấy nhóm quan gia ào ào tiến vào, Sầm thúc liền tiến ra đón.

“Quan gia, hôm nay sao lại tới đây vậy?”

“Bạch Lộ cô nương của dược đường đâu?” Một người có vẻ là chỉ huy đẩy Sầm thúc ra, sải bước đi vào đại môn.

“Quan gia, ngài bình tĩnh, tôi sẽ đi gọi người đến cho ngài, Bạch Lộ cô nương còn đang bốc thuốc cho người ta, nàng -” Sầm Triệt xem tình huống thì thấy không đúng, tận lực muốn kéo dài thời gian, nhưng phía sau đã có người đáp.

“Ta ở đây.”

Mọi người quay đầu, chỉ thấy Bạch Lộ không biết từ khi nào đã đi ra dược đường, trêи tay vẫn cầm con dao thái thuốc. Con hổ trắng kia cũng đi theo bên người nàng, giương giương mắt hổ nhìn những quan nhân mang địch ý.

Toàn bộ mọi người đều nhìn nàng, mà mấy viên sai dịch kia thì nhìn chằm chằm mãnh hổ bên người nàng cùng với con dao nhỏ nhưng sắc bén nàng cầm trong tay.

Con dao nhỏ, dưới ánh mặt trời, lòe lòe tỏa sáng chói mắt.

Con hổ to lớn kia lúc này lại đang nhe nanh, trong cổ phát ra tiếng gầm nho nhỏ.

Vị sai nha kia tâm cũng nhảy lên, nhưng vẫn cố giữ vững trấn định, tay cầm chuôi đao, nhìn chằm chằm vào nàng và con hổ, cất cao giọng nói: “Dân nữ Bạch Lộ, nay có người cáo trạng ngươi lấy cớ hành y lại hạ độc hại người, dối trá, hại chết vài người. Ta thừa lệnh Huyện thừa đại nhân đưa Bạch Lộ về quy án. Ngươi nếu phản kháng, đừng trách ta giết không tha.”

Nghe vậy, mọi người trong dược đường mua thuốc khám bệnh đều rút khẩu khí, ồ lên.

Bạch Lộ nhìn hơn mười vị quan gia đeo đao trước mặt thì chỉ hít một hơi thật sâu, cầm trong tay tiểu đao đảo ngược lại giao cho Hỉ Nhi ở một bên.

“Bạch Lộ cô nương……” Hỉ Nhi sợ tới mức mặt trắng bệch, hoảng sợ nói nhỏ.

“Không có việc gì.” Nàng vỗ vỗ tay Hỉ Nhi, lại trấn an con hổ bên cạnh, “Lam Lam, ngươi đợi.”

Nói xong, nàng đi ra phía trước, Lam Lam còn muốn cùng đi nhưng nó mới bước ra ngoài thì đám quan gia lại lùi một bước, lúc này nàng quay đầu lại, mở miệng thét ra lệnh một câu.

“Lam Lam, đợi.”

Con hổ lộ rõ vẻ không vui, nhưng vẫn dừng bước chân.

“Bạch Lộ.” Tam thẩm nghe thấy tiếng xôn xao thì vội vàng chạy đi ra, thấy cảnh này thì vội hỏi:“Sao lại thế này?”

“Không có gì, chỉ là vài vị quan gia tới mời ta đi thẩm vấn mà thôi.” Nàng nhìn Tam thẩm cùng Sầm thúc, trấn định tự nhiên nói: “Chuyện trong dược đường phải phiền mọi người rồi.”

Tam thẩm mặt trắng bệch, vỗ về ngực, gật gật đầu.

“Người tới.” Vị chỉ huy khoát tay, thét ra lệnh nói: “Đeo gông cho nàng ta.”

Người trong dược đường vừa nghe thấy thế lại ào ào xôn xao, vài vị đại nương muốn tiến đến mà lúc sai nha đem gông đến gần nàng thì Lam Lam lại muốn tiến lên.

Dư đại phu nghe vậy liền bước lên phía trước cất cao giọng nói: “Quan gia, Bạch Lộ cô nương chính là bị người ta vu hãm, lúc này vẫn còn hiềm nghi, cũng không phải tội nhân, nàng cũng không muốn chạy trốn, ngài không cần gì phải làm như vậy?”

Vị quan gia kia thấy ở đây người đông thế mạnh, lại phần nhiều là phụ nữ, không muốn gây chuyện thị phi, muốn mau mau đưa người về nên cũng nhân nhượng một chút nói: “Gông trêи cổ thì có thể miễn nhưng xích ở chân thì không thể không đeo.”

Nói xong, khoát tay chặn lại, liền ra lệnh cho người đeo xích vào chân nàng.

Dư đại phu còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Lộ đã mở miệng nói: “Tiên sinh, quan gia cũng là người làm việc, đừng làm khó dễ người ta.”

Một câu này của nàng khiến đám sai dịch sửng sốt, đối đãi với nàng cũng khách khí hơn nhiều.

Người đến thay nàng đeo xích lên chân, mà xích này ít nhất còn có quần áo che, mọi người cũng không nói gì nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng.

“Bạch Lộ cô nương, mời.” Quan gia chỉ vào xe chở tù ở ngoài cửa.

Nàng nhìn cái xe đơn sơ kia rõ ràng là vì khiến người ta nhục nhã mới làm ra, hút khẩu khí, thẳng lưng.

Cái gì phải đến thì cũng đến thôi.

Nàng đã sớm có chuẩn bị tâm lý sẽ có một ngày như vậy.

Kéo dây xích lạnh như băng, xuyên qua sân, vượt qua cửa, nàng tự mình ngồi lên xe tù.

Quan gia vừa mới đư Bạch Lộ ra khỏi cửa thì Tam thẩm lập tức kêu to Sầm thúc: “Mau, đi tìm Tô gia trở về, ta đi thông tri thiếu gia –”