Bạch Lộ Ca

Quyển 1 - Chương 19




Hắn thực hy vọng sự tình không có liên quan tới nàng, nhưng từ những gì hắn tra xét đến này thì không có cách nào đem hiềm nghi trêи người nàng gỡ bỏ.

Nàng lai lịch không rõ, nàng không hy vọng người ta nhận biết nàng, nàng chịu mệt nhọc vì Tống gia làm trâu làm ngựa, nàng trung thành và tận tâm Tống Ứng Thiên.

Ở Ứng Thiên Đường, nàng có động cơ, cũng có cơ hội.

Hắn cho rằng nàng nhiều nhất chỉ là giúp đỡ, bao che giấu kín cho Tống thiếu gia, chưa từng nghĩ tới người động thủ lại là nàng.

Trong một giây, tâm hắn như bị rơi vào hầm băng, cơn lạnh đó khiến hắn khϊế͙p͙ sợ còn hơn bị nước hồ lạnh băng bao phủ.

Hắn cố sống cố chết bám lấy mạn thuyền kia mà hy vọng. Một tiếng thở dài của nàng khiến hắn hy vọng nàng không phải tự nguyện, có thể nhược điểm của nàng ở trong tay Tống Ứng Thiên chăng —

Chết tiệt, hắn lại đang lừa chính mình. Hắn rõ ràng hiểu lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, đôi khi nữ nhân còn so với nam nhân ác hơn.

Nhưng hắn không thể tin hắn lại phạm sai lầm thái quá như thế.

Nàng không phải người như vậy, Bạch Lộ mà hắn biết không phải là người tâm ngoan thủ lạt như thế.

Chỉ là hắn mới biết nàng bao lâu chứ? Bất quá mới chỉ hơn một tháng ngắn ngủn mà thôi.

Trêи đời này, mỗi người đều sẽ nói dối, mà trong những lời nói dối đó đều có vài phần chân thật.

Nàng vì Tống Ứng Thiên trả giá rất nhiều, mỗi người trong Ứng Thiên Đường đều cho rằng nàng là nàng dâu chưa qua cửa của Tống Ứng Thiên. Dư đại phu và Trần Tam thẩm đều đồng tình với nàng. Hắn biết Đại Lương, A Đồng cũng thế, trong Ứng Thiên Đường làm gì có ai không đứng về phía nàng chứ. Bạch Lộ chiếu cố bọn họ mọi bề, rất nhiều người đều cho rằng, nàng mới là chủ nhân thật sự của Ứng Thiên Đường.

Có lẽ những nữ nhân này đều yêu Tống Ứng Thiên, mà nàng không có cách nào chịu được.

Chết rồi liền xong hết mọi chuyện.

Một câu đó nàng nói thật có ý, liệu có chứa chút oán hận nào không? Có phải nàng cũng ái mộ nam nhân đã cứu nàng kia hay không? Có phải nàng…… chỉ lợi dụng hắn?

Trải qua mấy ngày nay, hắn sớm mất đi sự khách quan và sức phán đoán vốn có.

Hắn quá mức khát vọng có thể cùng nàng ở một chỗ. Hắn muốn hồi tưởng lại mỗi lời nàng đã nói, mỗi chuyện đã làm nhưng lại không thấy chút khả năng nào là nàng lừa hắn. Hoặc là bởi vì hắn quá mức khát vọng tình cảm của nàng đối với hắn là chân thật nên hắn không thể cũng không nguyện ý tìm ra lỗ hổng nào trong đó —

Hắn thở sâu, muốn chính mình tỉnh táo lại.

“Bạch Lộ, thiếu gia dẫn theo một vị cô nương mới trở về, cô có biết không?”

“Ta biết, hắn có nói trong thư, nhưng chưa nói rõ ràng, chỉ bảo ta tới đây trước.” Nàng dừng một chút, mới hỏi: “Cô nương kia có khỏe không?”

“Ta không biết gì vì thiếu gia không cho người lại gần.” Tam thẩm lắc mái chèo nói: “Cô đừng chê Tam thẩm ta nhiều chuyện, nhưng có lẽ cô không nên quá thân cận với Tô gia. Hắn rất thông minh, có thể sẽ chú ý đến chuyện của Lâm gia nhị phu nhân. Huống hồ thiếu gia cũng nói rõ trước tiên đừng cho người khác biết hắn đã trở lại, ta lo là Tô gia sẽ phát hiện ra điều gì.”

“Hắn…… Không có gì đáng ngại……”

Không biết là có phải ảo giác của hắn không nhưng khi nhắc tới hắn, giọng nói của nàng trở nên mềm mại hơn.

Đáng chết, hắn thật sự là sắp bị làm cho điên rồi.

Hắn cơ hồ muốn cứ như vậy mà bất chấp tất cả, trực tiếp leo lên thuyền chất vấn nàng rốt cuộc đang làm cái trò quỷ gì? Trừ bỏ chứa chấp vị thiếu gia kia, nàng còn thực sự giúp hắn giết người sao? Hoặc tất cả điều này là do nàng sai bảo phải không? Nàng mới là hung thủ chân chính phải không?

Đúng lúc này thì chân hắn đụng tới đáy hồ, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy sương mù dày đặc, trong màn sương đó có ánh sáng, đó là một hòn đảo.

Nước càng ngày càng nông hơn, nước bây giờ chỉ còn tới thắt lưng hắn. Tam thẩm đem con thuyền nhỏ hướng đến bến tàu, hắn nới tay, ngồi xổm trong nước, tay chân cùng sử dụng để trèo lên bờ từ phía bên kia.

Nước rất lạnh, gió thổi càng khiến cho hắn lạnh thêm, lạnh đến khiến hắn run rẩy. Nhưng hắn đã từng gặp cảnh ngộ còn tệ hại hơn, sau khi lên bờ, hắn cắn chặt khớp hàm, ngồi xổm ở một bên, nhìn nàng xuống thuyền.

Hòn đảo này hắn biết. Từ trêи bờ hắn có thể nhìn thấy hòn đảo này có cây rừng sinh trưởng, nhưng chưa từng đi lên. Hắn không biết nơi này cũng là của Ứng Thiên Đường bởi vì mọi người chưa từng đề cập qua.

Tam thẩm vẫn giữ ở trêи thuyền, Bạch Lộ dẫn theo giỏ trúc cùng gói đồ đi về phía trước vào trong rừng cây, hướng về phía đèn đuốc quanh co mà đi. Hắn lặng yên không một tiếng động nương theo cây rừng mà đi theo ở phía sau.

Nhưng điều kỳ quái là sao nàng lại đi quanh co như vậy. Có điều hắn vừa đi được vài bước thì không thấy nàng đâu. Phía trước ngay cả đèn đuốc đều biến mất, chỉ có sương mù dày đặc không thấy rõ năm ngón tay.

Hắn ngẩn ra, lập tức dừng lại, lui về sau một bước, nàng lại xuất hiện, vẫn đang đi quanh co phía trước.

Mồ hôi lạnh bống túa ra khắp người hắn.

Đây là kỳ môn độn giáp, may mắn hắn phát hiện ra mà dừng lại đúng lúc nếu vì kinh hoảng mà đi xa hơn thì sẽ bị hãm sâu trong đó, chết đói cũng không thoát ra được.

Có người lại bày ra trận pháp trêи đảo này, hắn chỉ tưởng bị thiếu gia kia ở ngay bên trong, không ngờ lại có cả huyền cơ này.

Giương mắt nhìn bốn phía, hắn nương theo sự sinh trưởng của cây cỏ mà phân biệt phương hướng, sau đó dựa theo Thất Tinh bộ pháp, chiếu theo ngũ hành bát quái phương vị mà đi.

Lúc này đây, nàng không biến mất nữa, hắn cũng cẩn thận đi theo, không dám đi sai một bước.

Lúc hắn thoát ra bên ngoài trận pháp thì trước mắt bỗng rộng mở trong vắt, sương trắng chỉ giăng bên ngoài đảo còn bên trong thì không có gì hết, hắn thậm chí có thể thấy sao và trăng ở trêи trời tỏa sáng.

Nữ nhân ở phía trước hiện rõ mồn một, nàng không tiếp tục đi quanh co mà trực tiếp đi tới căn phòng ở trong rừng. Căn phòng đó không nhỏ, vì tránh ẩm thấp nên căn phòng đó được làm cao hơn phòng bình thường khoảng một thước nhưng vẫn được xây dựng vô cùng kiên cố.

Nàng đi tới, gõ vừa cửa.

Một nam nhân bộ dạng nhã nhặn mở cửa đi ra.

Bởi vì góc độ nhìn không tốt nên hắn không thấy rõ mặt gã kia nhưng hắn thấy Bạch Lộ tới kẻ kia, nam nhân đưa tay lên chạm nhẹ vào mặt nàng và nàng cũng không có né tránh.

Nam nhân đó nói cái gì khiến nàng đỏ mặt.

Trong khoảnh khắc, trong đầu hắn chợt trống rỗng, toàn thân một trận nóng lại lạnh luân phiên nhau.

Nhưng một giây tiếp theo có người từ trong phòng vọt ra, đem một thanh đao kề lên cổ nàng, giữ chặt lấy nàng rồi lui xuống bậc thang.

Biến hóa này tới quá nhanh, khiến mọi người đều trở tay không kịp.

Kẻ cầm đao kia là một vị cô nương, cả người trần trụi không mặc xiêm y, thứ duy nhất giúp che chắn thân thể nàng là mái tóc dài chấm đất cùng với Bạch Lộ đang bị nàng giữ lấy.

Nam nhân kia không sợ hãi cũng không bị dọa, hắn đi tới ở trêи hành lang cao cao tại thượng nhìn xuống nàng kia.

“Đừng nhúc nhích, ngươi dám động nữa thì ta sẽ làm thịt nàng.” Nàng kai lạnh giọng uy hϊế͙p͙.

Nam nhân nghe vậy thì ngoan ngoãn đứng lại.

Hắn lúc này mới nhìn thấy tên kia, hắn có một khuôn mặt tuấn mỹ vô trù, giống như thiên tiên, hắn ta lúc này đang nhíu mày nhìn cô nương đang giữ lấy Bạch Lộ nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta muốn đi ra ngoài.” Nàng trưng ra khuôn mặt tái nhợt trừng mắt nhìn hắn, kiên định nói: “Thả ta đi ra ngoài.”

Nam nhân vẫn nhìn nàng, suy nghĩ một chút, sau đó nhàn nhạt mở miệng, phun ra hai chữ.

“Không được.”

Mặt nàng lạnh lùng lại, đem đao để càng sát cổ Bạch Lộ, uy hϊế͙p͙ “Ngươi không sợ ta giết nàng?”

Bạch Lộ bị đau liền hít một ngụm khí, cũng làm cho tâm hắn toàn bộ đều lo lắng, muốn nhanh chóng đi lên.

Nhưng nam nhân kia chỉ nhìn nàng ta, cố nhịn cười mà nói: “Không, nếu so sánh với Bạch Lộ thì ngươi thú vị hơn.”

Không cần nhìn thì hắn cũng biết cô nương kia là bị kẻ vô lương tâm kia làm cho tức giận.

Cô nương kia giơ đao lên, nửa điểm cũng không chùn tay liền hung hăng đem thanh đao sáng chói kia hướng ngực Bạch Lộ hạ xuống —

Từ lúc cái gã trứng thối kia phun ra một câu phủ định “Không” thì hắn đã không chút suy nghĩ mà đi về phía trước. Lúc cô nương kia giơ đao lên, muốn cắm vào ngực Bạch Lộ thì hắn đã bước đến, bắt được bàn tay nàng ta, đánh rớt cây đao khiến nàng ta lắp bắp kinh hãi, phát ra tiếng hét phẫn nộ chói tai. Nàng ta buông lỏng Bạch Lộ, xoay người công kϊƈɦ hắn.

Bàn tay to của hắn vừa chuyển liền đem nàng ta ném tới giữa không trung.

Hắn vốn định hợp thời tiến lên tiếp được nàng ta, nhưng vị cô nương này không phải người thường. Nàng ta ở giữa không trung không có điểm tựa lại có thể uốn éo thắt lưng, muốn đá vào ngực hắn một cước. Hắn nghiêng người tránh nhưng đúng lúc đó thì nam nhân kia lại đánh úp lại.

Tô Tiểu Mị một tay cầm lấy vị cô nương kia, một tay đáp trả công kϊƈɦ của hắn ta. Không nghĩ tới nam nhân nhìn như thư sinh văn nhược này lại có võ công cao cường, trong nháy mắt đã cùng hắn đánh mấy chiêu, lại tung một chưởng vào người hắn.

Chưởng khí đánh đến, hắn muốn lui lại để tránh nhưng vị cô nương kia lại ở ngay phía sau, hắn lại không thể buông tay để nàng ta chạy mất, cũng không thể lui về phía sau hại nàng bị thương, hắn chỉ có thể lôi kéo chân trụ trêи đất tiếp một chưởng kia.

Phịch một tiếng, dưới chân hắn cát bụi bị thổi tung, lún xuống mấy tấc.

Một chưởng này , đánh cho hắn khí huyết bốc lên, nhưng cũng coi như vẫn tốt. Chỉ có điều vị cô nương phía sau lúc này đã nhặt được đao trêи đất, hướng cổ hắn đâm tới.

Nơi đó là động mạch chính ở cổ, chỉ một đao này hạ xuống thì hắn không có cơ hội nào sống sót. Con dao vẫn tiến đến sát bên gáy hắn.

“Không cần –”

Bạch Lộ thấy thế sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, cả người nhào qua, muốn thay hắn đỡ một đao kia.

Đòi mạng mà!

Vị cô nương kia thấy thế liền hướng qua phía nàng, thậm chí còn tăng tốc độ, tiếng dao xé gió soàn soạt.

Tô Tiểu Mị cả kinh, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài cổ họng. Mắt thấy đao kia sẽ chém trúng mặt Bạch Lộ, hắn lập tức quyết định thật nhanh ôm Bạch Lộ, xoay toàn thân đem nàng che chở ở trong lòng, đồng thời chân to đảo qua, đem nữ nhân kia đá bay ra.

Hết thảy đều phát sinh trong giây lát.

“Ở lại đây!”

Hắn nói rõ, buông Bạch Lộ ra ra phi thân tiến lên, nhanh chóng đón được vị cô nương kia.

Cây đao kia vẫn ở trêи tay nàng ta, mà cô nương đó cũng muốn chém tiếp nhưng hắn đánh rơi đao lại kiềm giữ tay phải của nàng ta. Trong lúc đó tay trái của nàng kia hướng mặt hắn vung đến, nhất thời cào khiến hắn da tróc thịt bong, đau đến thiếu chút nữa đã buông tay.

Bị bất đắc dĩ, lại bất chấp thương hương tiếc ngọc, bàn tay to của hắn kéo một cái, chân to đảo qua trong nháy mắt đem nàng kia áp trêи mặt đất. Hắn bẻ quặt tay nàng ta, đầu gối đè lên tấm lưng trần của nàng ta, đồng thời lấy một cái kim bài ở thắt lưng ra, hét lên với nam nhân đang tới gần.

“Bổ đầu của Hình Bộ nhận lệnh tới tra án, không ai được động đậy, nếu không đừng trách ta giết không cần hỏi!”

Lời này vừa nói ra, nữ nhân dưới chân cùng với nam nhân đang tiến đến đều dừng lại.

“Ngươi là quan?” Nam nhân nhíu mày.

“Bổ đầu của Hình Bộ sao?” Nữ nhân than thở.

Nhưng làm cho hắn chú ý nhất lại là vấn đề khác.

“Ngươi nói cái gì?”

Nghe thấy giọng nói mềm nhẹ lại kinh ngạc kia, lưng hắn chợt lạnh, nhanh chóng quay đầu nhìn lại người vừa đặt câu hỏi đó.

Nàng không ở chỗ kia.

Hắn sớm nên biết, lúc hắn yêu cầu nàng đứng ở chỗ nào thì cho tới bây giờ cũng chưa từng có ai làm theo, hiển nhiên nàng cũng như vậy.

Nàng sớm rời khỏi chỗ hắn muốn nàng đợi, đi đến một bên chỉ cách hắn không đến vài bước, trêи cần cổ trắng ngần là một vết đao tứa máu. Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, nhẹ giọng hỏi lại.

“Ngươi nói ngươi là cái gì?”

“Bổ đầu của Hình Bộ.” Trong lòng hắn, trái tim đập thật nhanh, chỉ có thể nhìn nàng kiên trì nói: “Ta là Bổ đầu của Hình Bộ, phụng chỉ của Thượng Thư tới đây điều tra nghi phạm giết người cướp của.”

“Cái gì mà nghi phạm?” Cánh môi của nàng run rẩy, hỏi lại.

Nhìn nữ nhân trêи mặt không còn chút huyết sắc, hắn chỉ cảm thấy miệng khô, giọng khàn khàn nói cho nàng: “Tống Ứng Thiên.”

“Ngươi nói ngươi bằng hữu của thiếu gia mà.” Nàng nhỏ giọng nói.

“Ta nói dối.” Hắn thản nhiên thừa nhận.

“Ngươi có Phượng hoàng như ý lệnh.” Nàng lại nói.

Hắn nuốt nước miếng, nói: “Đó là thượng thư đại nhân cấp.”

“Ngươi lừa ta.” Nàng kinh sợ trừng mắt nhìn hắn.

“Ta phải tìm được Tống Ứng Thiên.” Hắn nói cho nàng.

Biểu cảm của nàng có chút ngây ngốc, không dám tin nói: “Cho nên ngươi liền gạt ta? Ngươi còn nói dối điều gì nữa? Này hết thảy đều là…… vì ngươi muốn tra án sao?”

“Ta không chỉ là vì tra án –”

Nàng không tin, lời này chỉ để lừa gạt tiểu hài tử ba tuổi, hắn biết.

Trêи mặt nàng là bộ dạng thương tâm khiến hắn không hiểu sao tức giận không nhịn được hét lên: “Đáng chết, giết người cướp của cũng không phải ta làm!”

“Cũng không phải ta.”

Tiếng nam nhân ở rất gần khiến hắn cả kinh.

Hắn ngẩn ra, vội quay đầu thì đã thấy Tống Ứng Thiên không biết khi nào đã đi tới phía trước, hai tay ôm trước ngực, ngồi xổm như đứa trẻ đang câu ếch đồng, cúi đầu nhìn vị cô nương đang bị Tô Tiểu Mị chế trụ dưới đất. Vị cô nương đó không biết từ lúc nào đã ho ra máu, hơi thở trở nên mong manh. Tống Ứng Thiên cất giọng chế nhạo nói: “Ngươi xem, đi theo ta chắc là tốt hơn nam nhân khác phải không? Ít nhất ta còn hiểu được cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc.”

Làm cái gì quỷ gì đây?!

Hắn bị giật mình sợ đến nỗi trái tim suýt chút nữa là nhảy ra, chỉ thấy Tống Ứng Thiên thoải mái giữ lấy bàn tay nàng kia vung ra, lại nâng khuôn mặt xinh đẹp như hoa của mình nhìn hắn khách khách khí khí cười hỏi: “Bổ đầu đại nhân, nếu nàng ta đã không phải nghi phạm thì ngươi có thể buông nàng ra không? Nàng thật vất vả mới khôi phục thành như vậy, nay lại bị ngươi đả thương, sợ là phải hai ngày nữa mới có thể cầm dao vui vẻ đùa giỡn. Huống hồ, nếu ngươi cho rằng ta là nghi phạm, thì ngươi nên bắt ta chứ không phải nàng đúng không?”

Hắn giận dữ trừng mắt nhìn cái kẻ đang cười meo meo này, nhưng còn chưa há mồm thì chợt nghe Bạch Lộ nói một câu.

“Bổ đầu đại nhân, nếu ngươi muốn bắt người quy án thì bắt ta đi.”

Hắn giương mắt nhìn nàng, nhưng chỉ thấy khuôn mặt nàng lạnh lùng.

Bạch Lộ đứng thẳng lưng, cao cao tại thượng dùng con ngươi lạnh lùng nhìn xuống hắn, phấn môi mềm mại khẽ mở, phun ra câu nói lạnh lẽo như những miếng băng rơi trêи mặt đất: “Kẻ giết người là ta, không phải thiếu gia.”