Bạch Liên Và Trà Xanh

Chương 6: 6: Trà Xanh Khéo Léo Tính Mưu—ra Oai Phủ Đầu!





[ Lời tác giả
Bây giờ bạch liên hoàn toàn vẫn còn chưa biết gì cả về sức mạnh của trà xanh, chủ yếu do cậu không biết hai người kia đã chịch nhau, sức chiến đấu của bạch liên khẳng định cũng không kém, fighting!
Chương kế tiếp có thịt ]
Chỉ chốc lát sau đã đến chỗ rồi, ba người xuống xe đã có người đi lên cầm chìa khóa xe của Ngụy Hải Đông để lái xe tới chỗ đậu.
Đi vào bên trong, có người nhận ra anh, bèn dẫn bọn họ lên lầu.
Ngụy Hải Đông vừa mới mở ra cửa, đã có người bắn pháo hoa, bùmh một tiếng, giấy màu bay múa đầy trời,  “Tuổi hai mươi mốt  vui vẻ nhé, Hải Đông.


Ngẩng đầu nhìn lên, Ngụy Hải Đông đã thấy vài gương mặt quen, liền nở nụ cười, “Trịnh Quân thế mà lại mời dược tụi mày đến đây.”
“Hồi sinh nhật năm hai mươi tuổi không chúc mừng mày được, giờ phải bù lại cho mày.

” Phan Vĩ bắn xong pháo hoa rồi mới nói.

Mười tám tuổi anh ta cũng đã không đi học nữa, trực tiếp tiếp quản công ty của bố mình, Ngụy Hải Đông cũng có mấy năm rồi còn chưa gặp lại.
“Đúng rồi.

Mấy anh em cũng là cố ý chạy về từ trời nam biển bắc, đêm nay không say không về nhé” một người khác là Chu Ý Dương cũng là chơi chung từ nhỏ, đang đi du học.
“Vậy sao tụi mày đem tao về được? ” Ngụy Hải Đông cũng cùng bọn họ hùa vào nói đùa.
“Vậy sao có thể, ở đây chả phải vẫn còn ‘vợ bé’ Trịnh Quân của mày sao?  “
Trịnh Quân còn đang mở bánh ga-tô, nghe được lập tức đứng dậy,  “Ai da, ngày hôm nay nhân lúc ở chỗ này, vợ bé tuyên bố cũng đành lui cung thôi.” Hắn nhướng mày nhìn về phía Ngô Trúc Thanh, hai người khác nhìn, cũng đều hiểu ý mà cười.
Ngô Trúc Thanh nghe xong lại nhíu nhíu mày, Ngụy Hải Đông vừa nhìn Ngô Trúc Thanh có chút mất hứng, đã lập tức trừng mắt với  Trịnh Quân, Trịnh Quân thấy biến thì thôi, nhún vai.
“Nó giỡn thôi, em kệ nó đi ” Ngụy Hải Đông hướng Ngô Trúc Thanh giải thích, nhìn thấy Nhiêu Bạch, anh suy nghĩ một chút vẫn muốn giới thiệu cậu là ai một chút, “Đây là bạn của Trúc Thanh, tụi mày phải chăm sóc em nó đấy.”
Nhiêu Bạch cười cười.
Những người khác ngạc nhiên mà nhìn cậu, “Aizz hai người đúng là vật hợp theo loài nha, Ngô Trúc Thanh trắng trẻo đẹp đẽ nên người bên cạnh cũng trắng đẹp y chang.”
“Thật đúng vậy, đã 18 chưa? “
“Em đang là đại học năm thứ hai rồi.

” Nhiêu Bạch có hơi co người lại mà nói.
“Trời đất, nhìn còn nhỏ xíu, anh còn tưởng rằng Ngô Trúc Thanh có thêm đứa em trai chứ.”
“Được rồi đừng nói nhảm, nhanh thổi nến đi nào, sắp đến mười hai giờ rồi.

” Trịnh Quân thấy cả đám cứ lề mề nên cắt đứt hẳn câu chuyện của bọn họ.

Có người đi tắt đèn, trong bóng tối, ngọn nến từ từ cháy trên mặt bánh, tản ra ánh sáng ấm áp, mấy người tụ chung một chỗ, hát bài Happy Birthday, Ngụy Hải Đông nhắm mắt lại, trong đầu đang thầm thì một điều ước, sau đó mở mắt ra thổi tắt ngọn nến.
Nhiêu Bạch lại nhìn thấy, ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên thấu vào, ánh mắt của Ngụy Hải Đông vô cùng chói mắt.
Mở đèn, gian phòng trong nháy mắt lại sáng lên, Ngô Trúc Thanh từ trong túi xách lôi ra một gói quà đưa cho Ngụy Hải Đông,  “Sinh nhật vui vẻ.


Ngụy Hải Đông mở ra, là một cái đồng hồ đeo tay rất tính xảo từ nhãn hiệu anh thích.
Ngụy Hải Đông cười cười, ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Trúc Thanh,  “Cảm ơn em.”
Ngô Trúc Thanh nhẹ nhàng cười,  “Anh thích là vui rồi.”
Phan Vĩ Bên cạnh nhìn thấy kiểu dáng, ‘ê’ một tiếng,  “Hàng này là limited edition, không có dễ mua đâu.


Nói xong trừng mắt nhìn Ngụy Hải Đông, nhỏ giọng nói rằng:  “Người ta tốt với mày ghê.” Ngụy Hải Đông dùng cùi chỏ huých vào anh ta.
Anh còn muốn nói thêm gì với Ngô Trúc Thanh, nhưng là lại nghe một tiếng chuông điện thoại, không biết là của người nào.
Ngô Trúc Thanh xin lỗi rồi lấy ra điện thoại, biểu cảm phai nhạt đi.
Nhiêu Bạch trộm nhìn vào màn hình một cái, khóe miệng có hơi nhoẻn lên.
Ngô Trúc Thanh đi tới WC rồi mới nhận điện thoại, “Mẹ, có chuyện gì ạ?”
“Có phải con đang gặp Ngụy Hải Đông hay không!”
“Dạ đúng vậy, ngày hôm nay là sinh nhật của anh ấy.


“Con trở về nhà ngay cho mẹ! Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần, cách xa nó ra một chút! Vì sao vẫn không nghe lời chứ! Con vẫn muốn ba con thất vọng về con đến thế hay sao?” giọng nói của mẹ hắn càng ngày càng cao vút ở bên tai.

Ngô Trúc Thanh che cái trán, thở dài một cái,  “Chỉ là con muốn chúc mừng sinh nhật của anh ấy, chứ cũng có phải có tình cảm gì đặc biệt đâu.”
“Nó mà cần con chúc mừng sao, đừng cho là mẹ không biết trong lòng con đang nghĩ gì! Làm sao con có thể vô liêm sỉ tới vậy, dây dưa không rõ ràng với một thằng đàn ông! Ngô Trúc Thanh, mẹ nói cho con biết, trước khi ba con giao hết tài sản của nhà họ Ngô cho con, thì con cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện ở gần bên thằng đó một khắc nào! Bằng không, mẹ con sẽ nhảy từ trên lầu xuống cho con coi!”
Ngô Trúc Thanh ngẩng đầu lên, đồng ý: “Dạ được rồi, con sẽ lập tức quay về.”
Hắn cúp điện thoại, xoay người trở về khu ghế ngồi riêng..
Ngụy Hải Đông đang ăn bánh ga-tô, trên mặt bị mấy người khác quẹt mấy miếng kem vào
Thấy hắn trở về rồi lại hỏi:  “Làm sao vậy? Ai gọi em?”
“Mẹ của em, bà muốn em phải quay về.”
“A? ” Trịnh Quân ở bên cạnh kêu lên,  “Em cũng bao lớn rồi mà còn phải canh giờ về nữa? Mẹ em cũng lo lắng quá mức cho em rồi đó.”
“Không có.


” Ngô Trúc Thanh bất lực lắc đầu.
Ngụy Hải Đông đứng lên,  “Không sao cả, cô cũng chỉ là lo lắng  cho em ấy thôi, giờ này quả thực khuya lắm rồi, anh đưa em trở về nhé.”
Cái gọi là lo lắng cho hắn, thật ra cũng chỉ là lo lắng tài sản của nhà họ Ngô mà thôi.

Ngô Trúc Thanh còn không biết gương mặt nào mới là gương mặt thật của mẹ hắn – trước mặt người ngoài mãi mãi vẫn là đoan trang nhã nhặn, thế nhưng chỉ có hắn mới biết người đàn bà này điên cuồng tới mức nào.
“Không cần, là em làm mất hứng mọi người, anh và mọi người cứ ở đây chơi vui đi! Em tự mình bắt xe trở về được rồi.


“Như vậy sao được, anh cũng không yên tâm để em về như thế.” Ngụy Hải Đông nhíu mày.
Vào lúc Ngô Trúc Thanh còn muốn nói tiếp gì đó, Nhiêu Bạch ở bên cạnh lại bỗng dưng mềm cả người rồi ngã xuống.
Nhiêu Bạch vừa xỉu, Ngụy Hải Đông phản ứng rất nhanh mà đỡ cậu lên, Nhiêu Bạch gương mặt đã tái nhợt, từ từ mở mắt,  “Xin lỗi, em thấy có chút cháng váng đầu.”
“Sát vách có phòng nghỉ có cửa sổ, trước tiên đem cậu ấy mang tới chỗ đó đi!” Phan Vĩ đề nghị.
Trịnh Quân giúp Ngụy Hải Đông cùng nhau nhấc Nhiêu Bạch lên, đưa cậu qua phòng kế đó.
“Có muốn uống chút nước hay không?” Ngụy Hải Đông nửa quỳ ở bên cạnh Nhiêu Bạch, nhẹ giọng hỏi, Nhiêu Bạch lắc đầu.
Ngô Trúc Thanh ở bên nhíu mày hỏi,  “Sao em lại xỉu được chứ!”
Lúc đầu hắn chỉ hỏi vậy thôi, Nhiêu Bạch lại cắn môi, yếu ớt nói:  “Xin lỗi anh.

Nếu như anh muốn đi trước thì cũng không sao cả.

Em sẽ nằm nghỉ ở đây một lát rồi tự mình trở về.”
Lời trong lời ngoài đều đang ám chỉ Ngô Trúc Thanh bực bội cậu làm liên lụy tới hắn.
Giọng nói làm cho Ngụy Hải Đông cũng phải đưa mắt nhìn Ngô Trúc Thanh một chút, cảm thấy cách nói của hắn có hơi quá đáng.
Trịnh Quân ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Nhiêu Bạch, híp mắt một cái, cảm thấy là mình đã xem nhẹ nhóc con ranh ma này rồi.
Có điều thấy sự kinh ngạc của Ngô Trúc Thanh, Trịnh Quân càng cao hứng, đã nói:  “Không có chuyện gì, em cứ ở chỗ này nằm một hồi rồi anh bắt xe cho, Ngô Trúc Thanh em có chuyện gấp thì đi đi.


Lông mày Ngô Trúc Thanh nhíu lại, điện thoại trong túi lại vang lên, cũng đành phải đồng ý như thế.
Ngụy Hải Đông cũng chỉ có thể tiễn hắn ra tới cửa.
Đứng ở trong gió, Ngô Trúc Thanh quay đầu, nhắc nhở anh: “Uống ít rượu một chút, nếu không… ngày mai sẽ bị nhức đầu đó.”
“Ừm….


Đã biết.

” Ngụy Hải Đông mỉm cười đáp.
Đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, mãi mới rửa sạch hết đống kem trên mặt, Ngụy Hải Đông mới về khu ghế của mình.
Phan Vĩ thấy anh dây dưa lâu như vậy, còn cảm thấy Ngụy Hải Đông bởi vì Ngô Trúc Thanh đi mất nên chắc sẽ hơi được không vui, nên muốn an ủi anh, “Cậu ta chắc là người có nguyên tắc sinh hoạt theo quy luật nên phải sớm nghỉ ngơi, còn muốn dự sinh nhật của mày, chắc do đang để ý tới mày đó.”
Ngụy Hải Đông lắc đầu.
Không đợi hắn nói chuyện xong, chỉ nghe thấy một tiếng thanh âm yếu ớt vang lên, mấy người nhìn về phía ngoài cửa, đã nhìn thấy Nhiêu Bạch sắc mặt vẫn nhìn không khỏe lắm đứng ở đàng kia, gặp mọi người đều nhìn sang, Nhiêu Bạch nhéo nhéo ngón tay, có vẻ đang khá căng thẳng, lại nói một lần,  “Xin lỗi vừa rồi quấy rầy các anh, em xin phép đi về trước.


Nói xong nhìn về phía Ngụy Hải Đông, còn cuối người chào một cái, nhưng sau đó xoay người, bước đi vẫn khá loạng choạng,  cứ như một giây kế tiếp sẽ ngã xuống luôn vậy.
Ngụy Hải Đông vội vã đi ra phía trước kéo cậu lại, “Để anh chở em về.”
Nhiêu Bạch hoảng hốt nhìn anh, vội vàng lắc đầu,  “Không cần...!Các anh cứ tiếp tục chơi đi ạ! Mình em tự về được mà.


Ngụy Hải Đông không quan tâm đến câu từ chối kia, xoay đầu lại, thông báo một tiếng,  “Tao đưa em ấy về xong rồi sẽ trở lại.”
Trịnh Quân lần này không nói lời nào để ngăn lại, cũng chỉ vuốt vuốt cằm như có điều suy nghĩ.
Thấy hai người bọn họ đi rồi, Chu Ý Dương cảm thấy không có ý nghĩa, lại mắng lay qua Trịnh Quân,  “Mày chọn chỗ gì kỳ cục vậy, chả có gì vui vẻ náo nhiệt hết.” Trịnh Quân ‘Aizz’ lên một tiếng, “Tao cũng khổ tâm lắm chứ, chẳng qua là do sợ Ngô Trúc Thanh vốn xa lánh thế giới loài người cảm thấy ồn ào quá sao? Cái thằng Ngụy Hải Đông là cái loại mà tao mới chọc Ngô Trúc Thanh một chút nó đã trừng mắt với tao rồi.

Nếu như đem Ngô Trúc Thanh tới chỗ ồn ào, lại quay qua trách tao mất.

” Lời này nói cũng không hề nói quá, những người khác đều cười cười.
“Có ích gì chứ, cuối cùng vẫn đi rồi đó thôi.

” Chu Ý Dương liền đề nghị đổi chỗ,  “Thôi thì Ngô Trúc Thanh biến rồi thì qua chỗ khác chơi đi, có quán “U Mặc” mới mở gần đây, nghe nói chỗ đó nhiều mỹ nữ lắm.

Mày nhắn cho Ngụy Hải Đông nói nhóm mình đi quán mới, để nó qua đó tìm chúng ta.


Những người khác cũng không còn ý kiến, vội thu dọn rời đi.
Ngụy Hải Đông đỡ Nhiêu Bạch ngồi vào ghế kế bên ghế lái, tay vịn trần xe, mắt nhìn xuống hỏi Nhiêu Bạch: “Vẫn chưa thấy đỡ hơn à?”
Nhiêu Bạch lắc đầu, cúi đầu.
Nhìn cơ thể gầy yếu của cậu, Ngụy Hải Đông cởi áo khoác xuống đưa tới cho cậu, “Mặc vào đi.” sau đó lên xe,  “Nếu như em còn không nói thật, anh chở em đi bệnh viện đấy.


Nhiêu Bạch nhanh chóng xua tay,  “Em thật sự không  sao cả, chỉ là ăn uống không đầy đủ.” Giọng nói ở câu phía sau kia dần nhỏ xuống, nhưng Ngụy Hải Đông vẫn đã nghe thấy được, “Ăn uống không đầy đủ? Vì sao? “
“Em, em làm thêm nhiều quá, không có thời gian ăn.”
Ngụy Hải Đông nhíu mày, “Dù như thế nào đi nữa cũng làm gì không có thời gian để ăn chứ, sao lại để thiếu chất đến vậy.”

Nhiêu Bạch không nói gì thêm.
Một lát sau, cậu lôi ra một cái hộp nhỏ xinh xắn, đưa cho anh.
Đúng lúc đang đèn đỏ, Ngụy Hải Đông bèn thuận tay mở ra, là một khuy măng sét nhãn hiệu cao cấp, phía dưới là tấm thẻ.

Nhiêu Bạch giải thích:  “Là tiền viện phí ngày đó, mật mã em có viết xuống.”
Ngụy Hải Đông nhìn thoáng về phía Nhiêu Bạch, “Cho nên không phải là không có thời gian, mà nguyên do vì chuyện này đúng không?”
Nhiêu Bạch cúi đầu, không nói gì.
Ngụy Hải Đông cũng thở dài bó tay, “Cái này anh nhận, nhưng mà đừng làm nhiều việc khác nhau như thế nữa.”
“Em có thể, còn muốn ăn cơm.

” Nhiêu Bạch nhỏ giọng nói, có vẻ hơi bị tủi thân.
Nghĩ đến trạng thái bây giờ của cậu, Ngụy Hải Đông trầm mặc một chút, đột nhiên ngừng xe, vươn tay,  “Đưa di động cho anh.  “
Nhiêu Bạch không biết anh  muốn làm gì, nhưng tốt nhất vẫn ngoan ngoãn mà giao điện thoại của mình ra, là một điện thoại thoạt nhìn cũng là đời mới có nhiều tính năng, không có khóa, bên trong rất trống, màn hình cũng chỉ là giao diện có sẵn.

Anh lưu số điện thoại của mình vào, còn gọi vào số của mình để lưu lại số của Nhiêu Bạch, “Ngày mai gọi điện thoại cho anh, để anh kiếm được việc khác cho em.


“A? ” Nhiêu Bạch ngơ ngơ, cầm điện thoại của mình mà giống như là  cầm thứ quý giá nhất trên đời.
Ngụy Hải Đông mở cửa xe thấy Nhiêu Bạch nhìn chòng chọc vào số di động của mình mà vẫn đang cười ngây ngô, không thể nhịn cười được  nữa, gõ một cái lên đầu Nhiêu Bạch, “Đến nơi rồi.”
Nhiêu Bạch che đầu mới nhìn thấy Ngụy Hải Đông ở bên cạnh vẫn đang nhìn mình,  mặt liền đỏ lên, làn da vốn tái nhợt cũng có chút huyết sắc rồi.
Nhiêu Bạch đi ra mới phát hiện Ngụy Hải Đông tự chở mình đến một cửa hàng bán đồ ăn 24h.
“Đã nửa đêm, cũng chỉ có thể mua cho em chút cháo, nếu không… Ăn nhiều quá cũng không tốt lắm, em xem muốn ăn loại nào.” Ngụy Hải Đông tỉ mỉ hỏi cậu, Nhiêu Bạch nhìn một chút rồi chọn món cháo cà rốt, Ngụy Hải Đông cũng đã nở nụ cười.
“Sao vậy? ” Nhiêu Bạch không biết anh cười cái gì.
“Không có gì” Ngụy Hải Đông lắc đầu, lôi ra tấm thẻ trả lại tiền Nhiêu Bạch đưa cho anh.
Sau đó cả cháo và thẻ đều đưa cho cậu, Nhiêu Bạch muốn trả thẻ trở lại, Ngụy Hải Đông lại trực tiếp nhét vào trong tay của cậu, “Giữa bạn bè giúp đỡ lẫn nhau cũng không được sao?”
Nhiêu Bạch nhìn anh, cặp mắt chợt đỏ lên, gật đầu.

Tay lại nắm thật chặt vào tấm thể kia, trái tim ở trong lồng ngực đang nhảy lên kịch liệt.
Đến trường học rồi, Ngụy Hải Đông mới ý thức được giờ cũng đã một giờ sáng, ký túc xá khẳng định khóa cửa rồi.
“Em kiếm nhà nghỉ nào ở gần đây là tốt rồi.


Ngụy Hải Đông nhìn chung quanh một chút, vị trí của trường này rất lệch, xung quanh nhìn chung cũng toàn những nhà nghỉ nhỏ lẻ, thoạt nhìn rất không an toàn, anh lại suy tư,  nhìn gương mặt trong sáng ngây thơ của Nhiêu Bạch, không hiểu sao lại cảm thấy để cậu đi một mình sẽ rất nguy hiểm, nên không có cho cậu xuống xe, tiếp tục lái xe đi, “Trước tiên em ở nhà của anh để nghỉ một đêm đã!”
“?!” vẻ mặt Nhiêu Bạch vô cùng kinh ngạc,  “Như vậy sao được, làm phiền anh quá.”
“Có cái gì mà không được.” Ngụy Hải Đông cười nói.
Tuy là Ngụy Hải Đông có lẽ cũng  không có ý đó, nhưng Nhiêu Bạch vẫn nghĩ qua hướng khác, đỏ mặt rồi không nói gì nữa..