*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Về sau chúng ta luôn ở cùng nhau, dù là trên trời hay là nhân gian, vĩnh viễn không chia lìa…”
Giải quyết xong Bạch gia, Liên Hoa nhất thời toàn thân thư sướng. Bất quá nghĩ đến vợ mình bây giờ vẫn không chịu quan tâm mình, lập tức buồn bực. Liên Hoa nghĩ không ra lý do, chỉ đành quy kết thành vợ đã tới thời kỳ tiền mãn kinh! Ngàn vạn không thể cho vợ biết!
Liên Hoa giẫm phi kiếm quay về Hạ gia, dừng trên tầng thượng của Hạ gia.
“Vợ thằng Ba, em rốt cục cũng trở lại!” Hạ Dương mặt mũi khô quắt như cái đầu lâu, u ám canh giữ ở bên cạnh mệnh thụ, u ám nhìn Liên Hoa.
Liên Hoa đổ một thân mồ hôi lạnh! Má nó, sao anh vợ lại chán mạng sống tới mức này? Liên Hoa thực muốn quỳ lạy anh vợ.
Liên Hoa còn nhớ rõ hắn và Hạ Chí vừa mới trở lại Hạ gia, anh vợ vẫn còn là một bộ dinh dưỡng cân bằng, bây giờ lại hoàn toàn suy dinh dưỡng. Liên Hoa và Hạ Chí giật nảy mình. Ba Hạ và Hạ lão gia tử thật ra lại rất bình tĩnh. Chỉ có mẹ Hạ mụ là lo lắng cầm lấy tay Liên Hoa, bảo Liên Hoa khuyên nhủ thằng Cả nhà mình với vợ nó, sau đó lập tức bị Liên Ngọc đã lớn câu đi mất.
Mẹ Hạ bình tĩnh tiếp nhận thằng cháu mình đùng một cái bự ra, Liên Ngọc bất quá chỉ mới mấy tháng tuổi, bà kinh hách không nổi nữa. Nhất là Liên Ngọc một câu bà ngoại, hai câu cũng bà ngoại, khiến mẹ Hạ vui vẻ tới tâm hoa nộ phóng, sau khi xác nhận thằng Cả với vợ nó không chết được, liền vui vẻ chơi với cháu.
Hạ Dương và Tiếu Trạch vì muốn con trai sớm ‘sinh’, nên cực kỳ liều mạng! Mỗi ngày dùng tinh hạch và máu tươi nuôi con. Cho dù có thuốc bổ máu, thời gian dài thân thể vẫn chịu không nổi, tươi sống ép buộc mình biến thành xương khô. Hạ Sơ cũng khóc không ra nước mắt, anh cả mỗi ngày ở nhà nuôi con, còn bóc lột hắn! Toàn bộ tinh hạch tới tay đều bị anh cả mặt dày mày dạn cướp đi, làm hại hắn muốn đi làng chơi tiêu phí một chút cũng không có tinh hạch để tiêu phí, may là em trai với vợ nó đã trở lại. Hạ Sơ tự giác kính dâng, sau đó lập tức rời nhà bỏ trốn, nói là ra ngoài đi tìm chị dâu về cho Hạ Chí. Bất quá chỉ muốn nhàn hạ thôi, Hạ Chí lười so đo.
Liên Hoa thấy bộ dáng thê thảm của anh vợ với Tiếu Trạch, có điểm chột dạ, chậm rãi nuôi thì tốt rồi, ham muốn quá mức bây giờ vui không nổi đó, biết chưa?
Vì thế, dưới vẻ mặt lạnh như băng của vợ mình, Liên Hoa tiếp nhận nhiệm vụ bồi dưỡng mệnh thụ. Chỉ là hắn còn phải bận rộn thu thập Bạch gia, mỗi ngày chăm sóc một đoạn thời gian. Hạ Dương làm sao yên tâm nổi? Mỗi ngày canh giữ bên người con trai bảo bối, giám thị Liên Hoa. Liên Hoa mỗi lần ra ngoài rồi trở về, anh vợ liền dùng một loại ánh mắt âm trầm nhìn hắn, khiến hắn áp lực như núi.
“Đã trở lại, ha ha ha…” Liên Hoa đáp bằng một nụ cười bình tĩnh, nâng tay phóng một đoàn ánh sáng xanh vào trong mệnh thụ. Mệnh thụ rung rung cành lá, có vẻ rất thích ý.
Hai mắt Hạ Dương sáng lên nhìn mệnh thụ, con trai bảo bối sắp ‘sinh’ rồi, nhanh nhanh.
Tiếu Trạch lung la lung lay trèo lên cầu thang tầng thượng, Hạ Dương vội vàng đỡ lấy bà xã mình. Cặp xương khô phu phu cùng nhau chờ mong nhìn Liên Hoa, ước gì Liên Hoa lập tức giúp con trai bọn hắn bò ra.
Thái dương Liên Hoa chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, anh vợ và Tiếu Trạch hình như muốn cắt hắn ra đút con trai ăn luôn vậy, thật đáng sợ.
“Ba ba!” Liên Ngọc mặc y phục mẹ Hạ tự tay làm, lúc lắc chạy tới cạnh Liên Hoa, Liên Hoa vội vàng ôm lấy.
“Ba ba, em trai sắp ‘sinh’ rồi! Con muốn chơi với nó!” Liên Ngọc vươn móng vuốt nhỏ, sờ sờ lên phiến lá của mệnh thụ.
“Ừ, đến lúc đó hai đứa cùng nhau chơi.” Liên Hoa ôm lấy Liên Ngọc, đưa lưng về phía Hạ Dương và Tiếu Trạch. Đậu má, ánh mắt của anh vợ và Tiếu Trạch đều tái rồi, như hận không thể đem Tiểu Ngọc Nhi nhà hắn cướp đi. Liên Hoa quyết định về sau phải giữ Liên Ngọc cách xa hai người này.
“Đại Bạch đâu?” Liên Hoa hỏi Liên Ngọc. Làm bảo mẫu lẫn đồ chơi bên người Liên Ngọc, Đại Bạch sao có thể dễ dàng bị cách chức chứ?
“Đại Bạch rất vô dụng, bất quá chỉ lấy lông đuôi nó làm cho Tiểu Ma một cái tổ thôi, nó lập tức bỏ chạy không thấy bóng dáng, hừ, người ta không thèm chơi với nó! Quỷ hẹp hòi.” Liên Ngọc ngạo kiều nói, còn lấy ra từ trong túi một con chim sẻ ngã trái ngã phải.
Tiểu Ma rủ cổ, không ngừng run rẩy, mắt trợn trắng. Ô, nó thật ngốc, nó thật khờ, vì cái lông gì lại rời khỏi không gian an toàn, mai phục trong phòng bếp ăn vụng chứ? Kết quả bị tiểu ác ma này bắt được, từ nay về sau bước lên con đường khổ sở không lối về như con hổ ngốc kia rồi, mỗi ngày hưởng thụ ‘hạnh phúc’ bị chà đạp.
Con hổ ngốc kia thấy có chim sẻ phân tán hỏa lực, mỗi lần đi đâu đều phải mang theo nó cho Liên Ngọc chơi cùng, Liên Ngọc rất thích. Còn Tiểu Ma, nó thật sự không phải đang đùa! Nó chỉ muốn chạy trốn thôi. QAQ, chủ nhân cứu mạng…
Liên Hoa không biết Tiểu Ma ưu thương cỡ nào, mà có biết cũng không thể cứu vớt nó, nhiều nhất chỉ rơi cho nó một giọt lệ đồng tình một phen, hắn cũng không có biện pháp với Liên Ngọc. Tiểu Ma đáng thương hiện đang rất âm u trong lòng, ngóng trông tên đồng bọn ‘tốt bụng’ của nó.
Liên Hoa nuôi cây xong, liền ôm Liên Ngọc đi mất, để lại hai con vật hóa đá.
Liên Hoa hiện tại bề bộn nhiều việc, Hạ Chí càng bận rộn hơn. Vội vàng thu thập cục diện rối rắm mà Hạ Sơ bỏ chạy để lại, còn phải ứng phó đám lão đại của các căn cứ khác.
Đám lão đại đàm phán, lục đục với nhau, Liên Hoa đàm phán không được. Vì thế mang theo nhóm chủ lực của căn cứ Hi Vọng đi tiêu diệt tang thi, thu phục thành thị.
Sau khi căn cứ Cảnh Thành là thành phố lớn đầu tiên được thu phục vì nhân loại, nhân loại chậm rãi bắt đầu phản kích tang thi. Qua một đoạn thời gian, đã có thể nghe thấy thống kê các thành thị được thu phục.
Hạt giống lương thực mới được gieo trồng đã vào mùa thu hoạch. Tuy rằng bởi vì thời tiết nóng bức mà sản lượng giảm không ít, nhưng đoàn đội Thủy hệ dị năng giả của căn cứ Hi Vọng vẫn không ngừng cung cấp nước, đem tổn thất ép xuống mức thấp nhất.
Căn cứ Hi Vọng và Hạ gia ngày càng nổi danh, nhất là sau khi Hạ Chí giải quyết được một con tang thi đầu lĩnh cấp tám, thanh danh đệ nhất cường giả liền truyền ra ngoài. Ngược lại, Lục Thành vẫn còn là một sự thần bí. Không ai biết lai lịch của Lục Thành, chỉ biết Lục Thành là nơi cung cấp lương thực trước mùa thu hoạch, giúp rất nhiều người không bị chết đói.
Có người nói đã từng thấy đệ nhất cường giả có quan hệ thân mật với một người cực kỳ bí ẩn mặc một tấm áo choàng màu xanh ở Lục Thành. Có người đoán Lục Thành và căn cứ Hi Vọng kỳ thật là một nhóm. Có đủ loại phán đoán khác nhau, nhưng không ai có lá gan đến căn cứ Hi Vọng hoặc Lục Thành hỏi thăm. Lục Thành và căn cứ Hi Vọng nghiễm nhiên trở thành trung tâm quyền lợi tối cao nhất Hoa quốc. Khương Hoài và Lý Vân Thiên không thể vươn đến đỉnh cao, Bạch gia sụp đổ, không nói ra cũng biết, sau này mọi thứ đều do căn cứ Hi Vọng và Lục Thành dẫn đầu.
Ngay cả như thế, Lục Thành vẫn bảo trì trầm mặc, tựa hồ đối với những biến chuyển này không thèm để ý. Thật ra công việc của Hạ Chí càng thêm lu bù.
Liên Hoa biết vợ mình rất vất vả, cũng không dám quấy rầy. Mỗi ngày khoác áo choàng xanh đã sớm trở thành thương hiệu của bản thân chạy đi giúp đỡ vợ mình đại sát tứ phương, trở về lại chăm sóc mệnh thụ. Từ khi khôi phục căn nguyên đến nay, lại đến kỳ Kim Đan, Liên Hoa mỗi ngày bay tới bay lui không có một chút áp lực.
Nhưng mệnh thụ lại bắt đầu chậm chạp không chịu trưởng thành, đã vượt qua khoảng thời gian Liên Hoa dự tính. Liên Hoa sầu muốn chết, anh vợ với Tiếu Trạch mỗi ngày đều thúc giục hắn, hận không thể khiến hắn đem toàn bộ năng lượng đưa hết cho bảo bối của bọn họ. Thấy con trai chưa ‘sinh’ ra, thiếu chút nữa đã đánh Liên Hoa một trận để lấy máu.
Liên Hoa nào dám cho bọn họ lấy máu, lỡ chết rồi thì làm sao? Đành phải khổ bức gia tăng năng lượng mỗi ngày nuôi cây. Thằng cháu ai đến cũng không cự tuyệt, Liên Hoa sợ cứ đưa nó năng lượng như vậy lỡ nó no chết thì sao. Nếu thật sự no chết, anh vợ còn không liều mạng với hắn mới là lạ!
Ba Hạ và Hạ lão gia tử cũng nóng nảy, thằng cháu này hay là bị khó sinh? Nhưng nó ở trong cây mà, bọn họ có thể làm gì đây? Cả nhà Hạ gia vây quanh mệnh thụ, chết sống không cho Liên Hoa đi đâu cả. Liên Hoa có khổ mà nói không nên lời, vợ hắn lại bận rộn như vậy, khi hắn đến nơi đó nhận nhiệm vụ còn có thể gặp mặt một lần, mà bây giờ bị nhốt ở Hạ gia, ngay cả mặt vợ cũng không được nhìn!
Liên Hoa đoán thầm, tư chất đứa nhỏ này nhất định rất đặc biệt, bằng không cũng sẽ không cần thời gian dài như vậy. Liên Hoa mới chật vật trốn ra khỏi Hạ gia, hận không thể ôm vợ kể khổ ngay lập tức. Đáng tiếc Hạ Chí bận thanh lý thế lực phía dưới, làm gì có thời gian quan tâm đến hắn? Liên Hoa đành phải chảy nước mắt lại đi khắp các ngỏ ngách giết tang thi và biến dị thú cao cấp, toàn bộ tinh hạch cấp bảy cấp tám đều cho thằng cháu của vợ chồng anh cả. May là hai người đó ngừng lấy máu, da thịt rất nhanh đầy đặn trở lại.
Cứ như vậy, Liên Hoa qua gần nửa năm cũng không được ôm vợ mình một lần. Hoa quốc cơ bản đã hình thành cục diện độc đại dưới chân Hạ gia, vị trí của Hạ gia ở Hoa quốc không thể dao động được nữa, tên tuổi đệ nhất cường giả Hạ Chí vang dội khắp nơi. Nhưng mà, còn có một lời đồn đãi lặng lẽ truyền trong đám người bên dưới. Có một nhân vật thần bí luôn ở sát bên người vị đệ nhất cường giả ấy, mà vị đệ nhất cường giả ấy cũng không có người yêu hay vợ. Chỉ cần là người thông minh liền có thể đoán ra nhân vật thần bí luôn khoác áo choàng xanh kia khẳng định có mối quan hệ không thể cho ai biết với vị đệ nhất cường giả nọ. Không thấy mỗi lần có người tặng mỹ nữ hay mỹ thiếu niên cho vị đệ nhất cường giả kia, người tặng sau đó luôn mạc danh kỳ diệu gặp phải tai ương sao?
Liên Hoa không thèm quản mấy tin vịt kỳ quái đó. Còn có người thái quá nói vợ hắn bị bất cmn lực! Liên Hoa chỉ muốn rống một câu, mày mới bị bất lực! Vợ tao có bị bất lực hay không bộ tao còn không biết sao? Nhưng đã lâu hắn không được chạm vào vợ, không vui.
Hôm nay, mệnh thụ chỉ luôn ăn với ăn rốt cục có phản ứng, quả mệnh to ước chừng như quả dưa hấu bắt đầu run lên kịch liệt.
Liên Hoa lúc đó vừa đi thăm hai anh em Hà gia với Triệu Tiểu Long. Ba đứa nhỏ chịu đựng làm thủ hạ của Hạ Hành Văn đã được một đoạn thời gian dài, sống không bằng chết. Mỗi ngày đều như sinh hoạt dưới Địa Ngục. Hạ Hành Văn không hổ là nhân vật hung tàn luôn khiến đám đồng bọn mỗi lần nhớ đến đều muốn rơi lệ, chương trình dạy dỗ người ta như Địa Ngục!
Liên Hoa còn nhớ rõ lúc trước khi hắn vừa mới trở về từ tỉnh YN, lúc đi thăm ba đứa nhỏ, quả thực bị hù hết hồn, ba đứa nhỏ thoạt nhìn cực kỳ đáng thương. Hà Ngữ không nói gì hết, chỉ ôm Liên Hoa kể khổ, khóc lớn một hồi, ngay cả Triệu Tiểu Long thằng cứng đầu nhất cũng khóc méo mặt.
Liên Hoa lúc trước tưởng rằng bọn nó kiên trì không nổi nữa, còn muốn đi tìm lão Hạ cầu tình một chút. Nào biết rằng sau khi tụi nó khóc đã đời, lại kiên cường ở đó với Hạ Hành Văn, muốn tiếp tục nhận huấn luyện. Thật ra Hạ Hành Văn như lấy được kho báu. Vừa bắt đầu chỉ là muốn đày ải một chút, nào biết đâu mấy đứa này chẳng những có thiên tư, lại còn có nghị lực, khiến hắn càng ngày càng thích. Vì thế, mấy đứa nhỏ càng thêm khổ sở.
Lúc này, ba đứa nhỏ đã sớm đủ tư cách làm một lãnh đạo, Liên Hoa chính thức giao cho bọn nó lãnh đạo một đoàn đánh thuê, còn giúp bọn nó ký giấy chứng nhận.
“Anh Liên, anh tới rồi!” Liên Hoa vừa đến cửa cứ điểm của đoàn đánh thuê bọn nhỏ, một con nhóc đáng yêu chạy đến. Con nhóc này chính là Điềm Điềm lúc trước phát sốt, thiếu chút nữa đã chết. Điềm Điềm đến nay đã thoát khỏi bóng ma quá khứ, tích cực sinh hoạt, nó muốn giúp đỡ thật nhiều người.
“Ừ.” Liên Hoa sờ sờ đầu con bé: “Anh đến xem mấy đứa gần đây thế nào rồi.” Liên Hoa nói xong liền đưa cho Điềm Điềm một quả táo to.
“Cám ơn anh Liên!” Con bé xấu hổ, khuôn mặt hồng lên: “Lão đại bọn họ đi công hội Dong Binh nhận nhiệm vụ, gần đây nhiệm vụ nguy hiểm rất ít, lão đại muốn tìm một nhiệm vụ thù lao cao.”
Khóe miệng Liên Hoa co giật, mấy đứa mới mười lăm tuổi mà đã lĩnh trợ cấp sinh hoạt như mấy cụ ngoài sáu mươi, tuyệt đối sẽ không bị đói. Ba đứa nó còn đi kiếm nhiệm vụ thù lao cao là ghét bỏ trợ cấp của căn cứ quá ít sao?
“Chúng ta vào đi!” Liên Hoa đi vào bên trong, gặp được mấy đứa nhỏ đang đứng gác, vẻ mặt nghiêm túc cộng thêm sùng bái kêu Liên Hoa một tiếng anh Liên. Liên Hoa có một loại lỗi giác như vừa đi vào Hoa Quả sơn, một bầy khỉ con vây quanh hắn sùng bái kêu anh anh, đại vương đại vương gì đó, Liên Hoa không biết nói gì nữa.
Liên Hoa cho bọn nó hai núi hoa quả rau dưa, tụi nó cao hứng muốn chết, nhưng vẫn cố duy trì bình tĩnh nói cảm ơn. Liên Hoa nhịn không được xoa tóc bọn nhỏ mấy cái, con nít mà nghiêm trang quá cũng không đáng yêu, hoạt bát một chút mới tốt. Nhưng lại nghĩ đến Liên Ngọc nhà mình quá sức náo loạn, nghĩ đến Tiểu Ma hay dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, Liên Hoa lại đau đầu. Đại Bạch đã bị Liên Ngọc huấn luyện thành một tên M, Liên Ngọc nói cái gì nó làm cái đó, ngược lại ngày tốt trôi qua không ít. Tiểu Ma lại thề sống chết không theo, bị Liên Ngọc dạy dỗ thê thê thảm thảm.
Liên Hoa không đợi đến đến khi ba đứa nhỏ nhà mình trở về, Hạ Chí đã xuất hiện: “Muốn sống, đi theo tôi!” Hạ Chí nói xong kéo Liên Hoa biến mất, để lại mấy đứa nhỏ trợn mắt há hốc mồm.
“Đó là vợ anh Liên sao? Thật đẹp…”
“Hôm trước cậu còn nói anh Liên là đẹp nhất đấy!”
“Đó là do tui chưa thấy anh hồi nãy!”
…
Hạ Chí kéo Liên Hoa biến mất ở ngoài khu phố, đã lâu không được chạm vào một ngón tay của vợ, Liên Hoa đang nhộn nhạo quá mức, bắt lấy cơ hội mà cầm chặt tay Hạ Chí. Thật mềm, thật mịn… Muốn hôn một cái, muốn cắn quá à!
“Nó sắp ‘sinh’ rồi!” Hạ Chí đẩy Liên Hoa, Liên Hoa mơ hồ lấy lại tinh thần. Tất cả thành viên Hạ gia đều ở đây, xô ngọc thạch bị mẹ Hạ ôm, mọi người đều vây chặt xung quanh mệnh thụ. Liên Hoa đứng gần nhất, cho nên mọi người đều nhìn Liên Hoa. Liên Hoa áp lực như núi. Cháu sắp ‘sinh’, nhìn hắn làm cái gì? Hắn cũng không phải bà đở đẻ!
“Vợ thằng Ba, em mau nhìn con anh đi!” Hạ Dương không ngừng giơ chân, hội chứng như thể mắc bệnh táo bón lâu năm.
Liên Hoa lau mồ hôi một phen, trực tiếp vươn tay. ‘Răng rắc’ một tiếng hái quả mệnh đang không ngừng lay động xuống.
Mọi người: “…”
“Aaaaaaa! Cậu làm cái gì thế hả? Đó là con trai tôi!” Đang lúc mọi người bị động tác của Liên Hoa chấn cho choáng váng, người đầu tiên phục hồi tinh thần lại là Tiếu Trạch.
Liên Hoa không quan tâm, vội vàng xé vỏ quả mệnh ra trước mặt mọi người, một cái mông tròn lủm liền xuất hiện trong tay Liên Hoa, Liên Hoa tranh thủ nhét thằng nhỏ vào tay Tiếu Trạch đang muốn bùng nổ.
“A! Con của tôi!” Hạ Dương rốt cục lấy lại tinh thần, vốn đang muốn đánh Liên Hoa thì lực chú ý chuyển tới thứ trên tay Tiếu Trạch, bắt đầu giống một tên ngốc vây quanh Tiếu Trạch và thằng nhỏ, mặt cười tươi rói.
Liên Hoa lau mồ hôi một phen, lực chú ý của mọi người đều đặt lên sinh linh mới, Liên Hoa lặng lẽ kéo Hạ Chí chạy.
“Vợ à, đã lâu anh không được ôm em như vậy.” Liên Hoa kéo Hạ Chí vào không gian, lập tức ôm lấy người ta không buông tay.
Hạ Chí cũng không đá văng Liên Hoa, ngược lại tựa vào người Liên Hoa. Trong khoảng thời gian này hắn cũng mệt chết đi được, bất quá cuối cùng hết thảy đều đã đi vào quỹ đạo. Hiện tại chỉ cần người bên dưới dựa theo quy củ mà làm, anh Cả và anh Hai hắn ngẫu nhiên tuần tra một phen thì không có gì vấn đề, hắn cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Liên Hoa thấy vợ mình thả lỏng, lập tức đánh xà thượng côn*, một mảnh dây leo tầng tầng bao bọn họ lại…
(*Đ ánh xà thượng côn: Xem xét thời cơ,thuận theo tình thế mà có những hàng động đúng đắn, khôn ngoan để đạt được mục đích.)
…
Ba ngày sau, Liên Hoa lõa mông bị một cước đá vào linh tuyền, rất chật vật.
Liên Hoa lau nước dính trên mặt, một bộ quần áo dệt từ cỏ nhung mềm mịn che khuất cảnh xuân. Liên Hoa nhớ lại dư vị mà liếm liếm môi, mới phát hiện môi đã bị cắn nát, hắn luyến tiếc tiêu trừ vết thương, chậm rãi liếm, nhìn tia chớp lóe lên cách đó không xa. Rốt cục vợ cũng tiến cấp. Chậm trễ lâu như vậy, cũng nên tiến cấp rồi.
Liên Hoa biết Hạ Chí tiến cấp phải cần một thời gian rất dài, nên hắn ra khỏi không gian. Liên Ngọc tìm không thấy ba má quả nhiên lại náo loạn động trời, lông Đại Bạch cơ hồ không còn một cọng.
Liên Hoa ôm Liên Ngọc đang khóc nháo không ngớt đi về Lục Thành, dự định ở nơi này nghỉ ngơi hồi phục một đoạn thời gian, thuận tiện chờ vợ thăng cấp xong. Người Hạ gia hiện tại đều vây quanh Hạ Nhị Bảo mới được ‘sinh’ ra, Liên Ngọc vì Hạ Nhị Bảo mà bị bỏ bê không ít, trách không được khóc dữ dội như vậy!
Chuyện Hạ Chí tu luyện trong không gian chỉ có Liên Hoa biết, Liên Hoa lại vỗ mông lặng lẽ bỏ của chạy lấy người. Mới tiêu dao một đoạn thời gian, Hạ Sơ đã giận phát khiếp, nhưng vẫn ngoan ngoãn quản lý gia nghiệp. Hiện tại Hạ gia cũng không phải một thế gia nhỏ, Hạ gia còn là trụ cột chính, liên quan đến đời sống sinh hoạt và an toàn của hàng nghìn hàng vạn người sống sót ở Hoa quốc. Hạ Sơ lại không tình nguyện, anh cả thì cả ngày chơi với con trai, còn em trai thì không thấy bóng dáng, vẫn chỉ có thể chịu khổ.
Ba tháng sau, Lục Thành, bên bờ hồ.
Liên Hoa ngồi trên căn gác nhỏ, dưới chân là hồ nước xanh biếc. Liên Hoa chân vói vào trong nước, mấy con rắn nhỏ bằng ngón tay quấn quanh mắt cá chân Liên Hoa, chơi đùa vui vẻ. Đại Bạch nằm trên mặt đất, để Liên Ngọc mặc sức lăn lộn trên người nó, còn thường thường dùng đuôi đỡ lấy Liên Ngọc, sợ nó không cẩn thận té ngã. Trời chạng vạng, nhưng tia nắng cuối ngày rơi trên mặt hồ ánh lên những vòng bạc, một con chim sẻ đuôi mang theo Hỏa Diễm bay qua lay động một hàng cây cao lớn. Đám cây đưa quả lên cho chim sẻ ăn.
Liên Hoa trong lòng vừa động, nhưng không quay đầu lại: “Em ra rồi!”
“Ừ.”
“Anh rất nhớ em đó.”
“Ừ.”
“Về sau chúng ta sẽ không xa rời nhau.”
“Ừ.”
“Em có yêu anh không?” Liên Hoa đứng lên, xoay người: “Anh rất yêu em.”
Sau một khoảng yên tĩnh, Hạ Chí nhẹ nhàng nói: “Yêu.”
Về sau chúng ta luôn ở cùng nhau, dù là trên trời hay là nhân gian, vĩnh viễn không chia lìa…[Chính văn kết thúc]