Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 68: Theo đuổi và ra tay tàn nhẫn




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1915393_1705144436397531_4456023244310072647_njpg

“Hạ Chí không phải thần, hắn cũng sợ cái gọi là vạn nhất”
Liên Hoa đạp phi kiếm, vút vút vút bay ra bên ngoài, bay hơn mười phút, đột nhiên dừng ở giữa không trung, thiếu chút nữa theo quán tính ngã nhào. Má nó, hắn cư nhiên quên hỏi vợ hắn đi chỗ nào đã bỏ chạy, này không phải như ruồi mất đầu bay loạn sao? Liên Hoa đành phải khổ sở quay lại.

Hạ Hành Văn chỉ thấy Liên Hoa biến mất, lời nói còn mắc trong cổ họng. Lão Bạch, cậu biết cậu chủ đi đâu sao? Hạ Hành Văn lau mồ hôi, thật hết chỗ nói rồi.

Một lần nữa ngồi xuống, Hạ Hành Văn lại bảo trợ lý pha cà phê cho mình. Thật là, đầu năm nay còn có thể cho thủ hạ uống cà phê, cũng chỉ có cậu chủ nhà hắn thôi!

Hạ Hành Văn tựa vào lưng ghế, đang định chậm rãi nhấm nháp cà phê, nghỉ ngơi một chút.

“Lão Hạ, cậu chủ nhà anh đi nơi nào rồi?” Ầm một tiếng, Liên Hoa trực tiếp đá vào ghế dựa của Hạ Hành Văn, cà phê trong tay Hạ Hành Văn đổ thẳng lên người hắn.

“Lão. Bạch!” Hạ Hành Văn nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm đầu sỏ gây tội, quả thực muốn nhào qua đập Liên Hoa một trận.

Liên Hoa: “…” Gặp rắc rối rồi! Ánh mắt lão Hạ thật đáng sợ! Liên Hoa vội vàng trưng ra bộ dáng chân chó, tạo ra vài viên cầu nước, thanh lý sạch sẽ áo sơ mi trắng của Hạ Hành Văn rồi mới lộ ra một nụ cười xin lỗi.

“Lão Hạ, tôi không phải cố ý, cậu xem tôi vội vã tìm cậu chủ cậu như vậy!”

Hạ Hành Văn nhìn chằm chằm Liên Hoa một hồi, rồi mới vươn tay từ trong ngăn tủ lấy ra một tấm bản đồ: “Trên đây có đánh dấu lại.”

Liên Hoa bị Hạ Hành Văn nhìn cho da đầu run lên, người này nóng giận thật đáng sợ!

Liên Hoa vội vàng cấm lấy bản đồ, chạy đến bên cửa sổ: “Lão Hạ, tôi vừa mang về một đám nhóc, ba đứa cầm đầu tôi muốn mời anh đến giúp tôi dạy dỗ một chút, dù sao bọn nó cũng còn nhỏ.” Liên Hoa nói xong liền chạy mất.

Hạ Hành Văn chậm rãi sửa sang lại quần áo mình, trên mắt kính lóe lên một tia sáng: “Anh mày dạy không được người lớn, nhưng dạy ba đứa nhỏ vẫn không thành vấn đề.” Hạ Hành Văn bẻ bẻ các khớp ngón tay, phát ra tiếng vang lốp rốp.

Trung tâm cứu trợ nhi đồng, ba đứa nhỏ đang hưởng dụng mỹ thực, đột nhiên thần sắc thoải mái chợt biến mất, ba đứa đồng thời cảm thấy sống lưng lạnh run.

“Anh hai, sao em đột nhiên cảm thấy thật bất an.” Hà Ngữ đánh một cái rùng mình, chui vào trong lòng Hà Húc.

“Tiểu Ngữ, không sợ, anh Tiểu Long bảo hộ em!” Triệu Tiểu Long vỗ ngực mình, thề son thề sắt cam đoan, che dấu chột dạ.

“Anh Tiểu Long thật tuyệt!” Hà Ngữ hai mắt lấp lánh.

“Dự cảm điềm xấu…” Hà Húc một tay ôm em gái, một tay cầm bánh ăn.



“Nhớ kỹ chưa?” Liên Hoa nắm cổ Tiểu Ma, ấn đầu Tiểu Ma dán lên tấm bản đồ.

Tiểu Ma bị chủ nhân nhà mình bóp cổ muốn lồi mắt, hai tròng mắt như hạt đậu đen cơ hồ sắp trừng thành quả trứng gà muốn rớt ra: “Chiếp chiếp…” Tiểu Ma dùng thanh âm khàn khàn lên án tình trạng bị chủ nhân bạo hành, chà đạp điểu quyền của nó! Rất quá đáng, đây là ngược đãi! Ngược đãi chim! Tiểu Ma muốn phản kháng, nhưng thấy chủ nhân hung ác của mình, bao nhiu lực phản kháng đều biến thành hư không. QAQ

(Điểu quyền: Người có nhân quyền, chim có điểu quyền =v=)

“Chiếp…” Tiểu Ma gian nan phẩy phẩy cánh, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.

Liên Hoa vừa lòng, vì thế vung tay lên, làm lông trên đầu Tiểu Ma —— dài ra thêm một nửa.

“Tiểu Ma ngoan, về sau biểu hiện tốt, chủ nhân liền dưỡng dài lông mày nha!” Liên Hoa giống như dụ con nít mà bắt đầu dụ Tiểu Ma, thậm chí còn mở Thủy Kính ra cho Tiểu Ma xem.

Tiểu Ma gian nan nghiêng đầu nhìn về phía Thủy Kính, chỉ thấy một con chim sẻ thê thảm bị một người nắm cổ, cái đầu vốn dĩ trụi lủi trơn bóng lúc này nhiều thêm một phần lông tơ, nhìn qua thật giống một con chim mắc bệnh dại. Còn không bằng trụi lủi như lúc đầu cho rồi! Ít nhất nó còn có thể giả bộ nó là kền kền! Hai cái móng vuốt của Tiểu Ma giật giật, sau đó hôn mê bất tỉnh. Nó đã tạo ra nghiệt gì mà lại nhặt trúng một chủ nhân như vậy?! Nó chết đi cho rồi!

Liên Hoa: “…” Tiểu Ma làm sao vậy? Chẳng lẽ quá cảm động, cao hứng tới ngất đi sao?

Liên Hoa đem Tiểu Ma vắt lên phi kiếm, vút vút bay đi. Đường phía trước hắn vẫn nhớ rõ một ít.



“Tiểu Chí, chúng ta trước tiên ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Khương Hoài giơ kính viễn vọng, nhìn toàn diện con đường một chút.

Hạ Chí nhìn mọi người mệt mỏi, mặt không chút thay đổi gật gật đầu.

Lần ‘trảm thủ’ này do Hạ Chí và Khương Hoài làm chỉ huy, những người khác cho dù trong lòng không phục, cũng không dám quang minh chính đại biểu hiện ra ngoài.

“Ở đây nghỉ ngơi hai giờ.” Hạ Chí nói với một thủ hạ bên người.

“Thật tốt quá, mệt chết mất!” Một tên nghe được tin này, lập tức hoan hô một tiếng. Đã qua mấy trận đánh, mọi người đều mệt mỏi.

Khuôn mặt lạnh băng của Khương Hoài cũng dịu đi: “Để mọi người tranh thủ ăn cơm, nắm chặt thời gian nghỉ ngơi.”

“Vâng!”

“Tiểu Chí, em có muốn ăn gì không?” Khương Hoài cầm lấy một bao bánh bột ngô được đóng gói, hút chân không, bánh bột ngô này là lương thực mà thủ hạ của gã đi Lục Thành mua, được làm từ thực vật cấp cao, bên trong còn có năng lượng.

Lục Thành đột nhiên xuất hiện, đột nhiên quật khởi, làm cho bọn họ những người đứng ở đỉnh cao cảm giác được nguy cơ nghiêm trọng. Nhất là khi Lục Thành xuất hiện thực vật biến dị cấp bảy! Nếu như thực vật tiến hóa có thể sở hữu được như vậy, nhân loại bọn họ sẽ còn đường sống sao?

Những người khác thì cao hứng vì có một nơi đổi lương thực. Chủ nhân Lục Thành, Khương Hoài dám khẳng định, cực kỳ cường đại! Gã phái người quan sát thật lâu, cũng dò xét thật lâu, nhưng không thể tìm ra chủ nhân Lục Thành là ai. Giống như địa phương đó trong một đêm liền mọc ra vậy.

Hơn nữa, Khương Hoài nhìn thoáng qua Hạ Chí, Lục Thành cách căn cứ Hi Vọng quá gần, khiến gã hoài nghi Lục Thành và căn cứ Hi Vọng có liên quan với nhau. Nhưng mà, Hạ Chí lại không nói gì, gã cũng không có chứng cớ cho thấy Lục Thành và căn cứ Hi Vọng có quan hệ. Khương Hoài rất chán ghét loại cảm giác cái gì cũng không biết này, hay những chuyện mà gã không thể nắm trong tay, tựa như cái người lạnh như băng trước mặt gã này, lại là một người tuấn mỹ đến mức yêu nghiệt.

Bất quá, chủ nhân Lục Thành đến hiện tại một lần cũng không thấy xuất hiện, không biết nhân vật thần bí đó đang đánh cái chủ ý gì. Gã cũng không có biện pháp, chỉ có thể chờ, gặp thì tiếp.

Tựa hồ cảm giác được Khương Hoài đang nhìn mình chăm chú, Hạ Chí mới cho gã một ánh mắt.

Khương Hoài lấy lại tinh thần, gã thật muốn hôn lên khuôn mặt kia, đáng tiếc lại không thể. Đành phải cương mặt, cầm thứ trong tay: “Đặc sản của Lục Thành, muốn nếm thử không?”

Khương Hoài vốn nghĩ sẽ lại bị cự tuyệt giống lần trước, không nghĩ đến Hạ Chí nhìn thoáng qua thứ trong tay gã, gật đầu.

Lãnh đạm như Khương Hoài, bắt đầu sinh ra một cảm giác loại thụ sủng nhược kinh.

“Được!” Khương Hoài mở gói bánh, đưa cho Hạ Chí. Hạ Chí vươn mấy ngón tay như tuyết trắng ra, cầm một khối, nhìn một chút, sau đó hé miệng cắn một ngụm. Nhai nhai một hồi rồi nuốt, sau đó nói một câu: “Không tồi.”

Khương Hoài thiếu chút nữa đã thất thố, ngày thường Hạ Chí đều xa cách đối với gã, trừ bỏ chuyện công thì không nhiều lời, hôm nay cư nhiên ăn thứ gã đưa, còn khen ngợi một câu, tuy rằng chỉ có hai chữ, cũng quá mức khó khăn đi.

Hạ Chí không thèm nhắc lại, chuyên tâm ăn bánh bột ngô trong tay. Khương Hoài muốn nhân cơ hội nói gì đó, nhưng toàn bộ đều bị Hạ Chí lấy trầm mặc ra đối phó. Khương Hoài có chút thất bại, gã rốt cuộc kém hơn tên con nuôi của Bạch gia kia ở chỗ nào?

Bạch Dịch đứng nhìn hai người trước mặt, thoạt nhìn thật hài hòa, hắn nghiến răng nghiến lợi. Bạch gia hiện tại đã trở thành trò cười! Bọn người trong cái vòng luẩn quẩn này, ai không cười vào mặt hắn?! Hạ Chí đáng chết, Khương Hoài đáng chết, toàn bộ đều đối nghịch với hắn. Quả thực muốn đem hai tên tiện nhân kia rút gân róc xương!

Không nói Bạch gia chỉ lấy được phần vaccine phòng bệnh bằng một nửa phần của căn cứ loại nhỏ, ngay cả bọn họ ở Lục Thành cũng không được hoan nghênh. Thường xuyên phải lấy tinh hạch cao cấp ra đổi phải những thứ rác rưởi, những thứ sản xuất từ Lục Thành đều được người trong chuyên môn phân cấp bậc, bọn họ dùng tinh hạch cấp bốn ra cũng chỉ có thể đổi được những thứ cấp hai! Còn có người dứt khoát trực tiếp bị Lục Thành trục xuất. Khiến cho mỗi người đều biết, những ai dính dáng đến Bạch gia đều bị Lục Thành ghét bỏ.

Tuy rằng hắn không biết lai lịch Lục Thành, bất quá Lục Thành bài xích bọn họ như vậy, Bạch Dịch kiên định cho rằng có liên quan với thằng em họ và Hạ Chí! Đáng ghét!

Hiện tại căn cứ bọn họ thiếu thốn vaccine phòng bệnh, thiếu thốn vật tư, khiến người muốn vào căn cứ ngày càng ít đi. Một căn cứ muốn sinh tồn, đầu tiên phải có người, thuế đầu người, giao dịch thuế, các loại tiền lời là nguồn tài chính duy trì một căn cứ bình thường. Hiện tại căn cứ nhà bọn họ ngày càng suy nhược, quả thực sắp lâm vào tình cảnh tuần hoàn ác tính, lão già trong nhà lại bắt đầu náo loạn, chuyện liên quan đến thằng con rơi kia cũng làm thật khoa trương, còn muốn đối đầu với hắn! Chỉ là một tên phế vật mà thôi, lại có lá gan như vậy, lão già đó vẫn chống lưng cho nó. Hừ, hắn thật muốn nhìn lão già đó với thằng con rơi của lão còn có thể náo loạn đến bao lâu!

Hai mắt Bạch Dịch như phun ra lửa nhìn trong chốc lát, hai người kia sao lại không chú ý tới? Chỉ là không muốn để ý tới thôi.

“Anh Bạch, sao thế?” Tưởng Tư Nhã lắc mông dán ở trên người Bạch Dịch, phà hơi vào tai Bạch Dịch.

“Không có gì.” Bạch Dịch ôm lấy thắt lưng Tưởng Tư Nhã, hung hăng cắn một ngụm lên môi cô ta: “Em gái em làm sao rồi? Nó vẫn không muốn gia nhập với chúng ta sao?”

Tưởng Tư Nhã cười khanh khách: “Yên tâm đi, anh Bạch, em nhất định sẽ khuyên em gái em hồi tâm chuyển ý.” Tưởng Tư Nhã trong lúc ‘vô ý’ tiết lộ ra đặc thù dị năng của cô em mình, đương nhiên, cô ta cũng sẽ không nói đó là một bảo bối như thế nào, dù sao, Bạch Dịch cũng đã biết.

“Vậy là tốt rồi.” Bạch Dịch hôn lên miệng Tưởng Tư Nhã có lệ mấy cái, rồi để cô ta đi nghỉ ngơi.

Khuôn mặt Tưởng Tư Nhã hồng hồng, ngượng ngùng xoay người. Quay người lại, sắc mặt Tưởng Tư Nhã liền âm trầm, phế vật vô dụng! Quả nhiên, không có tên tiểu bạch kiểm kia, Bạch Dịch phế vật liền không làm được gì. Tên tiểu bạch kiểm đó rõ ràng một chút tác dụng cũng không có!

Tưởng Tư Nhã xoay người đến gần khu hậu cần, em gái quý hóa của cô ta buộc cô ta phải hành động, xác nhập đội ngũ, hậu cần đương nhiên cũng chỉ có một. Mà hai chị em bọn họ đều phụ trách đội cung cấp nước.

Tưởng Tư Vũ đổ nước đầy một thùng, rồi kêu người nâng đi. Vừa quay đầu lại liền thấy chị mình, nhất thời cảm thấy buồn nôn.

Tưởng Tư Vũ tuyệt đối không nghĩ rằng, cô ta cư nhiên còn bị chị mình uy hiếp một ngày. Ả biết cả bí mật lớn nhất của mình. Bất quá cô ta cũng dám khẳng định, chị mình biết không rõ ràng, và cũng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác, nhất định đang muốn chiếm lấy. Tưởng Tư Vũ biết rõ Tưởng Tư Nhã, suy nghĩ quả thực giống như những gì Tưởng Tư Vũ nghĩ.

Như vậy cũng tốt, cho Tưởng Tư Vũ đủ cơ hội đánh Thái Cực với cô chị của mình. Chỉ cần cô ta không nói thẳng ra, chị cô ta sẽ đắn đo một thời gian. Ai bảo hai chị em bọn họ đều có lòng tham chứ?

(Đánh Thái Cực: Dây dưa lòng vòng, kéo dài thời gian)

Tưởng Tư Vũ thu hồi biểu tình đùa cợt trên mặt, nghênh diện đối mặt với cô chị của mình.



“Chúng ta cách mục tiêu kế tiếp mấy km, thực vật nơi này rất tươi tốt, xem ra không thể lập tức đi qua, phải tìm một chỗ đỗ xe đã. May là có không gian dị năng giả, giảm đi không ít phiền toái.” Khương Hoài nhìn ra xa xa, cau mày.

“Ừ.” Hạ Chí lại khôi phục dáng vẻ lười nói nhiều một câu với Khương Hoài.

Ven đường, từ trong bụi cỏ rậm rạp đột nhiên lay động, giống như có cái gì đó đến gần. Khương Hoài lập tức đề phòng.

Hạ Chí lại giống như không phát hiện cái gì, thần sắc ngược lại nhu hòa.

“A… A… Má má… Má má…” Một thanh âm non nớt vang lên, trong bụi cỏ nhảy ra một con Bạch Hổ uy phong, trên lưng Bạch Hổ là một đứa nhỏ mặc một cái quần lót màu xanh lá. Trong tay nó cầm một sợi dây leo, dây leo thật dài kéo trên đất, phía sau còn trói một con thỏ biến dị cấp một bị cột thành cái bánh chưng. Con thỏ kia cũng to bằng đứa nhỏ vậy, lúc này chỉ có thể tội nghiệp giật giật lỗ tai, hai mắt hồng hồng nhìn ác nhân trói nó.

Thằng nhỏ Liên Ngọc rất giống ba mẹ nó, một chút cũng không có tâm đồng tình, trong mắt nó, con thỏ là để ăn. Cũng không biết Liên Ngọc có phải hoocmon bị kích thích hay không, sau khi mọc răng, phát triển càng nhanh, cũng ăn càng nhiều. Uống sữa không đủ, còn phải ăn hoa quả với thịt.

Đại Bạch cõng Liên Ngọc chạy đến bên người Hạ Chí, Liên Ngọc vươn hai bộ móng vuốt nhỏ ra, Hạ Chí liền ôm nó lên.

“Má má… Thỏ… Ăn… Ăn…” Liên Ngọc cất cao giọng chỉ vào con thỏ biến dị đang lạnh run.

Khóe miệng Hạ Chí cong lên, nói với Hạ Hành Vũ: “Đem con thỏ đưa đến hậu cần, nấu cho vật nhỏ này một chén cháo thịt, còn lại để bọn họ tùy tiện xử trí đi.”

Hạ Hành Vũ dẫn con thỏ đi mất.

“Má!” Thằng nhỏ Liên Ngọc chôn đầu vào bả vai Hạ Chí, chơi đùa với cổ áo má nó.

Khương Hoài nhìn một lớn một nhỏ chơi vui như vậy, trong mắt hiện lên chút cảm xúc không rõ.

“Em thương đứa nhỏ này thật.” Khương Hoài đến bây giờ còn nghĩ rằng đứa nhỏ này là con nuôi Bạch gia nhặt được.

Hạ Chí mỉm cười: “Con của tôi mà, tôi đương nhiên thương nó lắm.” Nói xong liền ôm Liên Ngọc đi qua một bên đút sữa.

Khương Hoài siết chặt nắm tay.

Hạ Chí lấy từ không gian ra một lọ sữa bò, nhãn tình thằng nhỏ Liên Ngọc sáng lên, cầm bình sữa bắt đầu uống. Đại Bạch nhỏ đi, cuộn mình nằm vắt trên cổ chủ nhân, đem đuôi mình đưa cho Liên Ngọc cầm trong tay làm đồ chơi.

Thằng nhỏ Liên Ngọc uống sữa xong, cất cao giọng cả giận: “Má má… ba đâu? Ba ba…”

Hai mắt Hạ Chí trầm xuống: “Ba con còn không biết chạy đi nơi nào rồi, chờ ba con xong việc, sẽ tới tìm chúng ta.”

Thằng nhỏ Liên Ngọc không biết nghe có hiểu không, nhưng nó đi chơi với Đại Bạch thật lâu, thấy mệt, nhắm mắt lại ngủ mất.

Vẻ mặt Hạ Chí ôn nhu, nhẹ nhàng hôn lên hai cái má của thằng nhỏ, sau đó lấy dây đeo cột Liên Ngọc lên người mình.

Tuy rằng lúc này Hạ Chí nhìn qua thật khôi hài, bất quá ai cũng không dám nói gì, thành thành thật thật ăn cơm nghỉ ngơi. Cho dù lão đại có biến thành một người đàn ông của gia đình, vừa ôn nhu vừa hiền lành, thì đó cũng là lão đại! Ai dám cười nhạo? Không muốn sống nữa chắc! Hơn nữa, lão đại là một mỹ nhân đẹp trai như vậy, ôm một bảo bối nhỏ đáng yêu như vậy, cũng rất đẹp mắt.

Tưởng Tư Vũ ứng phó xong Tưởng Tư Nhã, Tưởng Tư Nhã nổi giận đùng đùng đi mất, lúc này cô mới có thể thở dốc.

Khi nhìn đến thằng nhỏ trong tay Hạ Chí, mặt Tưởng Tư Vũ liền vặn vẹo. Đời trước người xung quanh cô ta cũng không biết Hạ Chí có vợ hay không, có con hay chưa, chưa từng nghe nói qua, cô ta liền nghĩ là không có. Ai biết được con trai người ta đã lớn như vậy, trách không được chướng mắt cô ta! Tưởng Tư Vũ nhìn thiên sứ nhỏ nọ bình thường khiến người phải trìu mến, hai mắt hiện lên vẻ ghen tị thật sâu và không cam lòng. Nếu như không có đứa nhỏ này… Nếu như không có đứa nhỏ này, mẹ nó thì là cái gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là một thứ công cụ *** thôi.

(Zombie: (´□`) Liên Bông, thương anh quá, anh chỉ là đồ chơi tềnh dục cho dợ anh thoi)

Tưởng Tư Vũ oán hận nhìn thoáng qua đứa nhỏ. Cứ chờ cô ta giải quyết xong cô chị quý hóa của mình, lại chậm rãi giải quyết tới nó. Lại nghĩ tới chủ tử mới của cô ta, Tưởng Tư Vũ nhớ đến con nhỏ Dương Vũ không có đầu óc.

Không có đầu óc, ngu xuẩn, chủ tử mới cũng là một kẻ không có đầu óc. Nhìn thấy Hạ Chí có người thừa kế, liền để Dương Vũ xuất đầu lộ diện, muốn tiêm virus tang thi cho đứa nhỏ kia! Dương Vũ ngu xuẩn trực tiếp bị thư ký hạng nhất bên người Hạ Chí bắt quả tang một trận, cái gì cũng khỏi chối. Niệm tình ả còn có chút quan hệ với Hạ gia, chỉ bị trục xuất ra khỏi Hạ gia, lưu đày đến một căn cứ loại nhỏ khác. Ả bây giờ còn sống hay không khó nói lắm.

Người Hạ gia cũng thật ngoan độc, đánh gãy chân bọn họ, cả đời này chỉ có thể ở trong căn cứ loại nhỏ kêu gào, sống không bằng chết! May là cô ta thông minh, chưa từng tiết lộ thân phận thật của mình, ả đàn bà tên là “Diêu Tư” bọn họ cả đời cũng tìm không ra. Vậy mới tránh được một kiếp. Người Hạ gia nào có liên quan đến chủ tử, đều bị trục xuất hoặc lưu đày. Có kẻ bị đưa đến đội tiên phong, tên đội thì dễ nghe, nhưng bất quá chỉ là một đám bia đỡ đạn xông vào trận trước tiên thôi.

Như đột nhiên nghĩ đến cái gì, cánh tay Tưởng Tư Vũ run run. Có hai người bị Bạch Hổ của Hạ Chí cắn đứt chân. Trước mặt người Hạ gia vẫn không nên quá phận. Tưởng Tư Vũ lúc ấy ẩn nấp một bên. Âm thanh ấy quả thật khiến người ta mao cốt tủng nhiên, nó không còn là tiếng người kêu la thảm thiết, khiến Tưởng Tư Vũ đến bây giờ mỗi lần nghĩ về da đầu đều run rẩy. Kiêng kị nhìn thoáng qua con mèo trên người Hạ Chí, có ai biết nó là một con hổ đáng sợ đâu?

Dù sao người Hạ gia biết là được, bọn họ hẳn là phải thành thật một đoạn thời gian dài.

Tưởng Tư Vũ cởi nhanh quần áo trên người, sờ sờ chiếc vòng ngọc trên tay. Cô ta còn có thứ này, chỉ cần có thứ này, cô ta liền có thêm một mạng. Chủ tử có thất bại, cô lại vào nơi đây. Chỉ cần không gian còn tồn tại, cô ta liền có thể sống sót. Tưởng Tư Vũ một chút cũng không chú ý tới, mái tóc đen nhánh của mình đã có thêm những sợi bạc, cho dù nước trong linh tuyền dễ chịu có thể khiến da dẻ cô ta trơn mềm như thiếu nữ mười tám, nhưng cô ta cũng không thể ngăn được thọ nguyên của mình trôi đi.



Hạ Hành Vũ bưng cháo thịt đi qua. Hạ Chí nhìn chén cháo một cái, một tia linh lực nhẹ nhàng đi vào. Xác nhận không có vấn đề gì, lúc này mới tiếp nhận chén cháo, bỏ vào không gian chờ Liên Ngọc tỉnh ngủ thì ăn.

Bây giờ thức ăn mà hắn không tự tay làm đều phải cảnh giác. Hắn còn nhớ rõ khi con em họ kia của hắn đút thức ăn cho Liên Ngọc, Liên Ngọc sống chết không chịu ăn, thậm chí còn đạp đổ.

Ba mẹ với anh cả hắn mới chú ý tới Dương Vũ. Thiếu chút nữa để cô ta đắc thủ.

Hạ Chí hoàn toàn không thể tin được, em họ hắn lại ngu xuẩn như vậy, dám âm mưu hại con hắn ngay trước mặt Hạ gia! Quả thực không biết trời cao đất dày.

Hạ Chí rất ít khi tức giận, mà một khi đã thật sự nổi điên. Là hoàn toàn không thèm giữ thể diện gì nữa, cho dù cái lão già khốn kiếp kia có lăn đến cầu tình, hắn cũng sẽ không chút lưu tình xuống tay, cả những kẻ liên quan cũng thế.

Bọn họ tựa hồ đều quên mất, hiện tại Hạ gia không còn là loại gia tộc mà đám người có thể cậy già lên mặt như trước kia nữa, còn ngu ngốc khoe thân phận bản thân ra áp đầu hắn. Cũng không nhìn coi hắn hiện tại cho ai phúc khí, hắn đây cho bọ họ cái ăn chỗ ở đã là nể tình mặt mũi bọn họ lắm rồi.

Hạ Chí không muốn lại cho bọn họ mặt mũi tình thân gì đó, không thì lại khinh chủ gia hắn đây quá dễ dãi mất.

Hạ Chí trực tiếp mạnh mẽ làm một cuộc dọn dẹp vang dội, xử trí một đống người, nhất là đầu sỏ gây nên. Còn dám đến cầu ông nội hắn, hừ, ông nội hắn còn chưa mở miệng. Hạ lão gia tử lại rất thích Liên Ngọc, động vào chắt trai bảo bối của ông, tức là muốn chết. Hạ lão gia tử để yên cho Hạ Chí xuống tay tàn nhẫn.

Hạ Chí thậm chí còn chặt đứt nguồn cung cấp nuôi dưỡng đối với lũ người Hạ gia khác, không thể để bọn họ ngồi không hưởng thụ phúc lợi của Hạ gia được. Muốn có ngày lành sao?Vậy tự mình làm đi.

Hạ Chí một tay giáng xuống làm cho lũ người này mỗi khi thấy người của nhà chính Hạ gia liền hoảng hốt, nội chiến bắt đầu. Nhưng lũ người mang oán hận đó không có năng lực gì, chỉ biết mù quáng ghi thù.

Hạ Chí rất vừa lòng đối với tình trạng hiện tại, nhưng cũng lo lắng nếu để Liên Ngọc ở nhà, cho nên mặc kệ người trong nhà phản đối, hắn vẫn kiên trì mang Liên Ngọc theo bên người. Hạ Chí không phải thần, hắn cũng sợ cái gọi là vạn nhất, hắn chịu không nổi loại hậu quả đó.