*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Hay là hắn đã già, xuống nhan sắc, vợ không còn hứng thú nữa?”
Liên Hoa đang ngủ say, bọt nước đặt trước cửa báo động bị người đánh động. Liên Hoa lập tức mở mắt ra, ngồi dậy, vợ về rồi sao? Nhìn đồng hồ treo trên tường, chỉ mới tám giờ.
Liên Hoa lập tức từ trên giường bày ra một tư thế câu dẫn, nửa người dưới như tuyết trắng bị chăn che khuất, lộ ra từng cảnh xuân, tóc dài xả loạn phía sau, một tay chống cằm, hắn tự nhận tư thế này thật mê người, khẳng định vợ vừa thấy nhất định sẽ nhào đến!
“Cụp cụp ” Tiếng khóa cửa mở ra, má nó, hơi thở này không đúng! Liên Hoa lập tức phản ứng lại, này căn bản không phải mùi của vợ hắn. Trước giường lập tức sinh sôi một mảnh cỏ xanh.
“A!” Một cô gái đột nhiên hoảng sợ thét chói tai, thét tới kinh thiên động địa, Liên Hoa thiếu chút nữa bị dọa cho rớt xuống giường, má, ai đây? Dám xông thẳng vào phòng vợ! Hắn đây lại còn không mảnh vải che thân! Liên Hoa vội vàng lấy đồ mặc vào.
“Này này, cô la cái quỷ gì? Cô là ai? Sao dám chạy vào phòng này?” Liên Hoa bật dậy, đi qua bụi cỏ, liền thấy một cô gái thoạt nhìn mới hai mươi tuổi đang che miệng thét chói tai.
“Làm sao vậy? Tiểu Vũ?” Mẹ Hạ ở dưới lầu nghe thấy tiếng thét, vội vàng hỏi.
“Bác, hu hu… Trong phòng anh họ có một người đàn ông, làm con sợ muốn chết.” Cô gái ôm mặt chạy ra ngoài.
“Tiểu Liên, ôi, dọa mẹ sợ, trở về sao lại không chào mẹ một tiếng thế con?” Mẹ Hạ chạy lên thì thấy bạn lữ con trai mình đứng trong phòng, nháy mắt liền hiểu được.
“Bác, hắn là ai?” Cô gái kia trốn sau lưng mẹ Hạ, vươn đầu ra nhìn.
“À, cậu ấy là bạn của anh họ con. Con kêu anh Liên đi.” Mẹ Hạ vỗ vỗ cánh tay cô ta an ủi.
“Mẹ, cô này là?” Liên Hoa chỉ vào cô ta, có chút rối rắm.
“Nó là em họ của Tiểu Chí.” Mẹ Hạ nói.
“Em họ?” Liên Hoa nhất thời đen mặt, hắn đối với mấy chữ anh họ em họ gì đó, thật sự có chút ám ảnh. Mà cô em họ này hẳn là thân thích bên phía mẹ Hạ đi? Đau đầu thật, bạn nói xem, một cô em họ, chạy đến phòng anh mình làm cái gì? Chẳng lẽ muốn rình xem?
“Anh Liên…” Cô em họ sợ hãi kêu một tiếng.
“Cô là Tiểu Vũ đi? Chào, ha ha…” Liên Hoa chỉ có thể ha ha.
“Tiểu Liên, con mới trở về nên không biết, Tiểu Vũ muốn ở nhà chúng ta một đoạn thời gian, mấy đứa phải hòa thuận ở chung đó.” Mẹ Hạ cười nói.
“Vâng vâng.” Liên Hoa liên tục gật đầu, uầy, anh Liên rất không thích phải ứng phó cô em họ này đâu, làm sao bây giờ?
“Chờ Tiểu Chí trở về, chúng ta liền ăn cơm.” Mẹ Hạ lên tiếng: “Tiểu Vũ, con cũng lớn rồi, về sau không thể tùy tiện vào phòng con trai, biết chưa?” Mẹ Hạ ý vị thâm trường nói.
“Dạ, con biết.” Tiểu Vũ cúi đầu, một bộ như thể sắp khóc.
“Ngoan, cùng bác làm cơm. Tiểu Liên con mặc quần áo đàng hoàng lại đi.” Mẹ Hạ đi được một bước liền nhắc nhở.
Liên Hoa mặt không chút thay đổi sờ sờ ngực, nút áo không kịp gài.
Liên Hoa sửa sang lại quần áo, chậm rãi đi xuống lầu, mẹ Hạ và cô em họ đang chơi với Liên Ngọc, Liên Ngọc cười khanh khách vui vẻ.
Liên Hoa lặng yên không một tiếng động đi qua người hai bọn họ, ra ngoài cửa, mẹ Hạ và cô em họ đều không phát hiện hắn, chỉ có Liên Ngọc nhìn Liên Hoa một cái, sau đó lại bị đồ chơi trong tay cô em họ hấp dẫn tầm mắt.
Liên Hoa tựa vào cửa lớn Hạ gia, cảm thấy có chút phiền muộn “Haizzz…” Liên Hoa nhìn trời, tầng mây rất dày, một ngôi sao cũng không nhìn thấy.
“Thở dài cái gì đó?” Bên cạnh không biết từ khi nào xuất hiện thêm một người.
“Haizzz, lại một cô em họ nữa tới, cảm thấy thật chua xót.” Liên Hoa thuận miệng nói.
“Chua xót cái gì?”
“Vợ mình rất được hoan nghênh.”
“Ngu xuẩn, cậu suy nghĩ loạn thất bát tao cái gì vậy!”
Liên Hoa bị một bàn tay vỗ mạnh lên trán.
“A vợ!” Liên Hoa xoay người, liền nhìn thấy vợ yêu nhà mình, vội vàng chạy qua ôm một cái cọ cọ.
“Ngu xuẩn.” Hạ Chí phun ra hai chữ, sau đó đi vào trong nhà, Liên Hoa vội vàng chạy theo.
“Tiểu Chí, con về rồi, đây là cháu gái của mẹ, Dương Vũ, cũng là em họ con.” Mẹ Hạ cười tủm tỉm giới thiệu với Hạ Chí: “Trước đây con cũng đã gặp qua con bé rồi! Chính là con gái của chú con, con bé đến nhà chúng ta ở vài ngày.”
“Anh Hạ.” Dương Vũ xấu hổ kêu một tiếng, quả nhiên là thẹn thùng vô hạn.
Liên Hoa nhất thời cảm thấy da đầu nổ tung, cái cô em họ này làm sao vậy? Chính là thân thích bà con xa mà dám có ý đồ không rõ ràng. Đừng nói thân thích bên mẹ Hạ có ý đồ gì đi!
Liên Hoa sợ nhất chính là chuyện này, tuy rằng biết vợ mình rất ưu tú, nhưng mà, không được ong bướm!
Hạ Chí nhìn thoáng qua, chậm quá ngồi xuống sofa: “Không biết.”
Mặt Dương Vũ lập tức trắng bệch, mặt Liên Hoa lại đỏ lên, vợ yêu của hắn thật phũ nha!
“Anh Hạ.” Hai mắt đẫm lệ.
Hạ Chí bình tĩnh bưng chén trà uống.
Liên Hoa cao ngạo ngồi bên cạnh vợ mình, tự tạo cảm giác tồn tại.
“Anh Hạ thật thích nói đùa.” Dương Vũ miễn cưỡng cười nói, còn tội nghiệp nhìn qua phía mẹ Hạ.
Mẹ Hạ chỉ vỗ vỗ đầu cô ta: “Tiểu Chí đã về, mẹ đi gọi lão gia tử với lão Hạ xuống ăn cơm.” Mẹ Hạ nói xong liền cười tủm tỉm đi lên lầu, lão gia tử và lão Hạ mỗi ngày đều ở trên lầu chơi cờ.
“Con trai ngoan, lại đây, ba ba ôm một cái.” Liên Hoa vươn tay ra với Liên Ngọc.
Liên Ngọc vốn dĩ đang nằm trong lòng Dương Vũ chơi đồ chơi, nghe thấy ba nó gọi, bỏ đồ chơi lại, ha ha cười bò qua bên Liên Hoa, Liên Hoa liền ôm Liên Ngọc lên, thân mật hôn hai cái lên miệng nó.
Liên Ngọc cười lớn, chảy nước miếng trét đầy mặt Liên Hoa, chơi với ba ba xong lại chơi với má má, còn “A a” vỗ tay cười đắc ý, trong lúc nhất thời, Dương Vũ bị bỏ xó một bên. Sắc mặt Dương Vũ có trong nháy mắt vặn vẹo, bất quá lập tức khôi phục lại, nhưng Liên Hoa và Hạ Chí vẫn chú ý tới.
Liên Hoa và Hạ Chí đều không nói gì, Hạ Chí tâm tình tốt cũng chỉ đùa với Liên Ngọc.
Rất nhanh, bảo mẫu đã mang đồ ăn từ phòng bếp ra, đáng tiếc, Liên Hoa không thấy dì Lý, dì Lý từng giúp việc cho vợ hắn hình như không còn ở Hạ gia.
Vào ban đêm, bữa cơm chiều thập phần hài hòa, Liên Hoa không hề bị lão gia tử phê phán lễ nghi dùng cơm kém, vợ hắn làm như thế nào, hắn liền làm như thế đó, một bữa cơm rất dốc sức ăn, tốt xấu gì Hạ lão gia tử cũng không thích bới móc tìm xương.
“Tiểu Vũ, hôm nay con vừa mới đến, chắc là rất mệt mỏi, lên phòng nghỉ ngơi trước đi con.” Mẹ Hạ nói với Dương Vũ.
“Vâng.” Dương Vũ cũng biết hôm nay không làm được gì, ngoan ngoãn đi theo bảo mẫu vào phòng nghỉ ngơi.
Người một nhà an vị trên sofa uống trà, thư giãn tiêu hóa thức ăn.
“Mẹ.” Liên Hoa đút sữa cho Liên Ngọc, nhịn không được hỏi: “Cô kia, cái cô em họ ấy mẹ giữ lại trong nhà làm gì? Cô ta vừa nhìn liền biết không phải dạng người thành thật.”
Mẹ Hạ cũng không tức giận, mà ý vị thâm trường nói: “Hừ, con còn có mặt mũi hỏi mẹ, con nhìn coi mấy đứa tụi con, thằng Cả thằng Hai cả ngày đều không có ở nhà, mẹ mỗi ngày chỉ nhìn thấy ba con với một lão già, thật nhàm chán.” Nói xong còn liếc mắt nhìn Liên Hoa với Hạ Chí một cái, ba Hạ cũng ngượng ngùng xoa mũi.
“Tiểu Vũ tuy rằng có mục đích riêng, nhưng nó mỗi ngày ở cùng mẹ. Nó muốn cái gì, phải lấy lòng mẹ cái đã, tụi con không có ở nhà mẹ nhìn nó cũng tốt, xem như nhìn lại tuổi trẻ.”
“Bà xã.” Ba Hạ đầy mặt ủy khuất, mẹ Hạ làm lơ.
Liên Hoa: “…” Thì ra là mẹ Hạ muốn trữ người lại để giải buồn! Liên Hoa có thể nói một câu, thật không hổ là mẹ vợ! Mỗi ngày nhìn người ta ở trước mặt mình diễn trò lấy lòng, nhất định cảm thấy rất thú vị. Liên Hoa đột nhiên có chút thông cảm cho cô em họ kia, đây là trực tiếp bị mẹ Hạ xem thành khỉ làm xiếc.
Liên Hoa cũng giống ba Hạ, sờ sờ chóp mũi, sau đó lui ra phía sau một chút, ôm lấy Liên Ngọc che đi tia X quang của mẹ Hạ.
“Hừ, mấy đứa chẳng có ai chơi được, mẹ muốn giữ người lại, mấy đứa không cần lo.” Mẹ Hạ quay đầu đi, không thèm nhìn nữa.
Trán Liên Hoa đã đổ mồ hôi lạnh.
“Nếu muốn giữ lại, vậy trong nhà không nên để những thứ quan trọng.” Hạ Chí mở miệng nói.
“Vẫn là con trai ngoan.” Mẹ Hạ vừa nghe liền cao hứng, hung hăng trừng mắt nhìn ba Hạ một cái, ba Hạ rụt đầu không lên tiếng.
Liên Hoa lặng lẽ xả một phen với Hạ Chí: “Vợ à, giữ một người như vậy an toàn sao?” Liên Hoa lo lắng người trong nhà lỡ như gặp phải ám thủ thì không tốt.
“Cậu khinh thủ hạ Hạ gia nhiều như vậy đều là một lũ ăn cơm chùa sao?” Hạ Chí hừ lạnh.
Liên Hoa: “…” Được rồi, Hạ gia là nơi có hệ số an toàn cao nhất khu vực, huống chi còn có người bảo vệ ẩn trong chỗ tối. Liên Hoa cảm thấy mình thật mù thông tin.
Trà uống xong, Liên Hoa ôm lấy Liên Ngọc chạy lủi vào phòng Hạ Chí, hắn không muốn lại bị nhốt ở bên ngoài.
Không xong, trong phòng còn loạn lắm! Liên Hoa vội vàng che dấu cái giường bừa bãi, trên đất còn có chút cỏ. Đáng tiếc, đã không còn kịp rồi.
Hạ Chí liếc nhìn Liên Hoa một cái, đại mã kim đao ngồi ở trên giường chớp mắt chờ Liên Hoa giải thích.
(Đại mã kim đao: Hào sảng, khí phái, thẳng thắn sắc bén, không lưu tình nể mặt)
Liên Hoa đành phải vội vàng đặt Liên Ngọc lên giường, bò đến bên người Hạ Chí, cáo trạng nói: “Vợ à, người ta hôm nay hổng có mặc gì nằm trên giường, tắm rửa sạch sẽ chờ em trở về, nào biết đâu cái cô em họ kia của em lại đột nhiên xông vào, thiếu chút nữa đã bị cô ta chiếm tiện nghi.” Liên Hoa lên án.
Khóe miệng Hạ Chí giật giật, cái tên này vẫn ngốc như vậy!
“Ngủ!” Nói xong đẩy Liên Hoa qua một bên, tiêu sái bước vào phòng tắm rửa mặt.
Liên Hoa thừa dịp làm một cái giường cỏ thoải mái bên cạnh giường lớn, đặt Liên Ngọc đang buồn ngủ vào. Sau một giây hắn cũng tự mình cởi sạch sẽ, dùng thủy cầu tắm rửa, lại kiếm một cái tư thế mê người, nằm chờ vợ nhà mình đi ra.
Hạ Chí tắm rửa xong, làm như không thấy cái bóng trắng nằm vắt vẻo trên giường, trực tiếp tung chăn, nhắm mắt lại ngủ.
Liên Hoa: “…” Cổ cứng ngắc. Vợ à, sao em có thể không nhìn anh! Anh là một mỹ nam! Dụ hoặc như vậy em còn lăn ra ngủ được sao? Người tu chân nhu cầu ngủ rõ ràng rất ít, không được ngủ! Liên Hoa rơi lệ đầy mặt.
“Ắt….xì ì ì ì ì!” Liên Hoa đánh một cái hắt xì, yên lặng chui vào trong chăn, ngủ. QAQ, hay là hắn đã già, xuống nhan sắc, vợ không còn hứng thú nữa?
Ngày thứ hai, Liên Hoa tỉnh lại trong tiếng khóc ngao ngao của Liên Ngọc, hắn vươn tay sờ gối đầu bên cạnh, quả nhiên không có người.
Liên Hoa thở dài một hơi, ôm Liên Ngọc dỗ dành, con trai ngoan, má con ghét bỏ ba con. QAQ
Khi Liên Hoa ôm Liên Ngọc xuống lầu, trong nhà đã không còn bóng người, bảo mẫu chỉ biết mẹ Hạ và cô em họ đi dạo phố. Khu buôn bán ở căn cứ Hi Vọng làm ăn rất phát đạt, Liên Hoa lau mồ hôi một phen, đột nhiên cảm thấy cô em họ này đến đây cũng tốt, phụ nữ dạo phố rất hung tàn, Liên Hoa lùi bước. Nghĩ đến ánh mắt ai oán của mẹ Hạ, Liên Hoa cảm thấy tuyệt đối không thể để mẹ Hạ gọi hắn đi cùng.
Tiểu Ma núp trong tủ bát ở phòng bếp nhảy ra, để Tiểu Ma chở hắn và Liên Ngọc đến nơi hôm qua đã chọn, bây giờ hắn không yên tâm để Liên Ngọc ở nhà, vẫn nên mang theo bên người thì hơn!
Liên Ngọc đã lâu không được chơi với tóc ba nó, theo đường đi hưng phấn không thôi, “A a” kêu to. Liên Hoa vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, có chút thương cảm. Liên Ngọc vốn có thể nói chuyện với hắn, hiện tại đã không thể.
Ở nơi mà Liên Hoa và rắn nước đấu tranh một phen, đám người nhặt mót bị dọa cho sợ mà truyền tin loạn thất bát tao, nói rất thần bí. Nhóm dị năng giả không tin, nơi này không có gì đáng giá, không thèm đến. Đám người nhặt mót thì sợ hãi, cũng không dám đến. Liên Hoa cảm thấy rất tốt, không có người quấy rầy hắn, bất quá, hắn vẫn bày một cái trận hình “ảo” thật lớn, che giấu nơi này.
Liên Hoa trước tiên đi một vòng quanh những cái hồ, sau đó tìm một nơi không kém căn cứ Hi Vọng, bắt đầu gieo trồng thực vật ở vòng ngoài—!
Không sai, Liên Hoa không muốn dựng tường thành bằng đá hay đào đê, nếu hắn là Mộc hệ dị năng giả, sao có thể lãng phí năng lực trời cho chứ? Nhất là bản thể của Liên Ngọc còn cho hắn thêm một vài kỹ năng, không dùng rất đáng tiếc.
Liên Hoa lấy biến dị hạt giống dưỡng trong đan điền ra, lúc trước Liên Ngọc từng nói cho hắn biết hạt giống dưỡng trong đan điền——có trí tuệ!
Chỉ cần Liên Hoa làm gián đoạn liên hệ thần hồn của chúng nó, chúng nó sẽ không dựa vào năng lượng Liên Hoa cung cấp mà bạo loạn, chúng nó sẽ trở thành một phần của thân thể, đương nhiên, vẫn phải nghe lời Liên Hoa.
Liên Hoa đã đến hậu kỳ Trúc Cơ, trên trái đất này, trừ bỏ lão gia hỏa nào đó xuất thế, phỏng chừng cũng không có ai so nỗi với sự trâu bò của hắn (trừ vợ), hạt giống biến dị hắn dưỡng có cấp bậc không thấp, ước chừng đạt tới cấp bảy.
Liên Hoa trước tiên ở vòng ngoài trồng một vòng gai độc cấp bảy, kín kẽ đan xen như hàng rào, chỉ mới như vậy mà đã hao hết năng lượng trong cơ thể, không hổ là cấp bảy, Liên Hoa không thể không lấy tinh hạch ra bổ sung năng lượng.
Những bụi gai độc này chính là một bức tường thành không gì phá nổi, người muốn xâm lấn đều phải qua được một cửa của chúng nó đã rồi nói sau. Gai độc cũng sẽ bắt tang thi và biến dị thú, năng lực tiêu hóa là đỉnh cấp.
Liên Ngọc vẫn luôn nhìn ba mình làm việc, tròng mắt đen lay láy đảo qua đảo lại không ngừng, thấy ba mình hình như mệt mỏi, bàn tay nhỏ bé liền thảy một viên hạt giống ra bên ngoài.
Liên Hoa cười, còn tưởng rằng con trai muốn chơi với mình, ai ngờ hạt giống vừa rơi xuống đất, lập tức mọc rễ, nảy mầm.
Liên Hoa cả kinh, vội vàng nhìn Liên Ngọc, nó tựa hồ trồng một bụi gai đã hao hết năng lượng, ghé vào trong lòng Liên Hoa ngủ thiếp đi.
Còn nhỏ mà đã có năng lượng cường đại như vậy rồi sao? Không hổ là thiên địa linh vật được đầu thai, Liên Hoa âm thầm đắc ý.
Nghỉ ngơi đủ, Liên Hoa lại tiếp tục. Bận rộn cả ngày, Liên Ngọc cũng không uống sữa, Liên Hoa liền xay táo ra cho nó ăn, cây táo biến dị kết trái, ăn rất ngon miệng, bên trong còn có linh khí nhàn nhạt.
Buổi tối khi trở lại Hạ gia, không nghĩ tới vợ hắn đang bận chuẩn bị đại hội gì đó, rất vội vàng, không thể trở về nhà. Mẹ Hạ cũng tìm được cháu gái để mua vui cho mình =v=. Ba Hạ và Hạ lão gia tử mỗi ngày ra ngoài tìm người đánh cờ, Liên Hoa bị cả nhà lãng quên! Hắn yên lặng thương tâm một phút đồng hồ, dứt khoát ôm Liên Ngọc đi qua căn cứ thực vật hắn mới xây, dù sao hiện tại Liên Ngọc có thể ăn trái cây xay, rau dưa xay gì đó, không nhất định phải uống sữa.
Hạ Chí rất bận rộn, căn cứ muốn thống nhất mở một đại hội, thảo luận về vaccine phòng bệnh tang thi và mua cổ phần. Số lượng vaccine phòng bệnh tang thi có hạn, đương nhiên không phải ai muốn cũng đều mua được, những người đó liền thống nhất mở đại hội phân phối, bảo căn cứ Hi Vọng có thể mở rộng đến bất kỳ chỗ nào, ai biết được bọn họ đang ngầm mưu tính chủ ý gì!?
Vì những người đó, Hạ Chí không thể không làm một ít chuẩn bị, dù sao nếu bọn họ liên hợp lại, đối với Hạ gia cũng sẽ có chút phiền toái. Cảnh Thành bên kia lại gặp phải một ít chuyện, Hạ Chí càng thêm bận rộn, cứ như vậy nửa tháng trôi qua, hắn cư nhiên không về nhà một lần nào!
Thật vất vả mới xong xuôi, hắn liền trở về, định an ủi cái tên ngu xuẩn cùng con trai trong nhà một chút, ai biết được lại nghe nói như vầy: “Tiểu thiếu gia, tiểu thiếu phu nhân mang theo tiểu tiểu thiếu gia đã hơn nửa tháng không có về nhà.”
Hạ Chí lúc ấy liền đen mặt, ngu xuẩn, chẳng lẽ còn rời nhà trốn đi chơi sao? Thật là! Chờ hắn tìm được, thế nào cũng phải chỉnh đốn tên ngốc đó lại một phen.
Hạ Chí lấy di động ra, gọi điện thoại cho Hạ Hành Văn.
“Lập tức giúp tôi tìm cái tên ngu xuẩn kia chạy đi nơi nào rồi.”
Hạ Hành Văn: “…” Tên ngu xuẩn? Có thể làm cho cậu chủ nổi nóng như vậy khẳng định cũng chỉ có Lão Bạch.
“Cậu chủ, vài ngày trước Lão Bạch bảo tôi chuẩn bị cho cậu ấy một bộ máy cần thiết để xây hội trường lính đánh thuê, tôi đang chuẩn bị đưa qua cho cậu ta đây.” Hạ Hành Văn thật cẩn thận nói.
“Hắn muốn xây hội trường lính đánh thuê?”
“Hình như là vậy.”
“Đưa đồ cho tôi, tôi đem qua.” Hạ Chí như nghĩ đến cái gì, ngữ khí nhu hòa lại.
“Được, cậu chủ, ở cửa ra vào phía nam nhé.”
“Ừ.”
…
Liên Hoa nhìn thành quả của mình trong khoảng thời gian này, đắc ý dào dạt. Hắn thật là tài tình!
Bên ngoài căn cứ là một vòng gai độc, bình thường chúng nó đều chôn mình dưới mặt đất, chỉ khi có thứ ác ý xâm nhập mới trồi lên giết chết. Bên trong phân khu là các loại hoa quả lương thực rau dưa, cái quan trọng nhất là, tất cả chúng nó đều là biến dị thực vật! Toàn bộ đều đạt tới cấp bảy, cấp bậc này nếu tiếp tục dùng tinh hạch nuôi nấng vẫn còn có thể tiếp tục tăng trưởng.
Trấn nhỏ bị hắn cải tạo thành khu dừng chân lâm thời, căn cứ này chủ yếu để cung cấp lương thực, một tòa thành lương thực! Ai thấy cũng đều phải điên cuồng. Liên Hoa không định để người vào ở, nơi này chính là vương quốc của thực vật biến dị.
Tòa thành thực vật này được Liên Hoa đặt cho một cái tên: Lục Thành
Bên trong tất cả đều là biến dị cao cấp. Muốn có được sản phẩm của chúng nó, tỷ như quả của cà chua biến dị, thì phải trả giá tương đối lớn, Liên Hoa dựa theo sở thích của mình mà tự định giá cho nhóm thực vật, hoàn toàn đều là tự do.
Có người, nếu như được thực vật yêu thích, một viên tinh hạch cấp một là có thể được một đống trái cây mỹ vị và tràn ngập linh khí. Mà có người, đắc tội với thực vật nơi này, một đống tinh hạch cũng chẳng chiếm được thứ gì, còn bị nhóm thực vật không chút lưu tình đạp ra ngoài. Đương nhiên, nếu có người đánh chủ ý phá hoại lên đây, làm kẻ thủ hộ Lục Thành—— rắn nước Đại Hắc, cũng không phải ngồi không. Hơn nữa, với tòa thành này, cam đoan kẻ có tâm tư xấu xa sẽ chịu không nổi.
Liên Hoa nhìn nhóm động thực vật lắc lư đầy đất, quả thực là tâm hoa nộ phóng. Nơi này, về sau chính là nhà của hắn và vợ, một tòa thành chỉ thuộc về bọn họ. (Tâm hoa nộ phóng: Cực kỳ sung sướng)
Liên Hoa làm một cái nhà treo tinh mỹ trên một hồ nước nhỏ, hiện tại chỉ thiếu một vị chủ nhân khác.
Liên Hoa thả Thùng ra, Thùng tu dưỡng lâu như vậy, đã muốn thành tinh rồi.
“Thùng, về sau mày ở lại Lục Thành, phụ trách chăm sóc đám anh chị em của mày đi. Chúng nó không có thông minh như mày, mày còn phải dạy tụi nó lòng người hiểm ác đấy.” Liên Hoa lải nhải một đống chuyện với Thùng.
Thùng đã tu luyện đến cấp sáu, nó có đủ trí tuệ. Thực vật cấp bảy Liên Hoa dưỡng chỉ có suy nghĩ mơ hồ của một đứa nhỏ, có Thùng làm đại nhân chỉ dạy, khẳng định sẽ không khiến nhóm thực vật chịu thiệt, Liên Hoa giúp những người sống sót làm một cái gì đó, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện ý nhìn nhóm thực vật của mình chịu thiệt. Tụi nó đều giống như con của hắn vậy.
Vì thế, về sau khi nghe đến danh tiếng Lục Thành, khắp thiên hạ đều yêu vừa hận. Yêu nơi đó có vô số kỳ hoa dị thảo, cây ăn quả và lương thực, còn có thể tu luyện, đối với cơ thể người rất ưu việt, khiến người đổ xô đến như vịt. Lại hận đám thực vật nơi đó đều là một lũ gian thương, không ép khô bọn họ tuyệt không cho người ta đi. Nhưng số người vận khí tốt được Lục Thành ưu ái mỗi ngày đều nối liền không dứt. Đương nhiên, còn người có chủ ý phá hoại, đại khái đều biến mất như u linh trong những bụi gai độc xuất quỷ nhập thần.