Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 46: Nguy cơ và tự bạch




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

1df04f147b4c0c8b21d67704a36c9ec4632451fc136c5-4d5lMa_fw658jpg

“Hắn chưa từng kinh hoảng như vậy, chưa từng cảm thấy bất lực như vậy.”


Liên Hoa ôm thằng nhỏ Liên Ngọc dỗ dành, thằng nhỏ Liên Ngọc bị ba má bỏ rơi một lúc lâu, kéo lấy tóc Liên Hoa chết sống không chịu buông tay, Liên Hoa tuy rằng muốn đi nhìn vợ một cái, nhưng cái bảo bối này không cho, còn muốn hắn dỗ dành.

“Mày như vậy là không ngoan, con nít thì phải ngủ nhiều mới đúng.” Liên Hoa vuốt đám tóc thưa thớt của Liên Ngọc, nói lời thấm thía. Quấy rầy ba má thân mật cũng không phải một đứa nhỏ ngoan.

“Hứ, người ta không có buồn ngủ! Ba ba chỉ biết tìm cớ, ba không muốn dỗ con, ba chỉ muốn dỗ má thôi, hu hu ba ba nhà người ta đâu có như vậy.” Liên Ngọc dùng sức giật tóc, Liên Hoa đau nhe răng trợn mắt, vì để dỗ cái tổ tông nhà mình, cũng chỉ có thể nhận mệnh.

Liên Hoa đem tô cháo đậu đỏ đã lạnh sang một bên, Tiểu Ma vì không muốn lửa cháy đến gần người nó, đã sớm chạy, con chim thối, hắn nên nhổ hết lông nó.

Một cỗ năng lượng to lớn dao động đột nhiên truyền đến từ nơi Hạ Chí nghỉ ngơi, thiếu chút nữa dọa Liên Hoa sợ mà ném bay thằng nhỏ trong tay.

“Sao lại thế này?” Liên Hoa ôm chặt Liên Ngọc, mông đặt trên đất nhảy dựng lên.

“Sao lại có dao động năng lượng lớn như vậy?” Liên Hoa trơ mắt nhìn chiếc giường cỏ hắn tỉ mỉ làm cho Hạ Chí đã nát bươm, tường nước cũng bị phá vỡ, những vòng điện quang từ trên người Hạ Chí không ngừng tràn ra mảnh cỏ xung quanh chớp lóe bùm bùm.

Liên Hoa vội bế Liên Ngọc lui về phía sau, rời khỏi phạm vi những tia sét lan đến.

“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Liên Hoa gấp tới mức vò đầu bứt tai, hắn muốn đến gần nhìn xem, nhưng từng tầng lôi điện không hề khách khí mà bổ lên người hắn, cái này không giống trò chơi tình thú với Hạ Chí, nguồn điện lên tới trên mười vạn volt.

Liên Hoa ở bên ngoài xoay tới xoay lui không biết làm gì, sau ít nhất hai giờ, điện quang mới nhỏ dần một ít, Liên Hoa đại khái đoán được Hạ Chí đang tu luyện. Nên dựng lên một tầng phòng hộ bằng dây leo có độc bao quanh khu vực của Hạ Chí cách một khoảng thật xa.

Giữa những hoa điện màu tím đánh ra xung quanh, Liên Hoa vẫn có thể thấy thân ảnh Hạ Chí ngồi xếp bằng. Từng luồng năng lượng tinh thuần từ trên người Hạ Chí tràn ra. Liên Hoa nói thầm trong lòng, trong khi tiến cấp cũng không phải chuyện tốt. Bọn họ hiện tại đang ở ngay bên ngoài, hoàn toàn không có cái gì che chắn ngụy trang, Hạ Chí cứ như vậy tiến cấp, cũng giống như bánh trái mỹ vị trong mắt các giống loài biến dị.

Liên Hoa bất động thanh sắc nhìn bốn phía, đã có không ít biến dị thú rục rịch. Liên Hoa thả Thùng ra, để bản thể của Thùng bao vây toàn bộ địa phương Hạ Chí ngồi thiền, có uy áp của thực vật biến dị cấp năm tọa trấn sẽ giảm được một phần biến dị thú cấp thấp.

Liên Hoa lo lắng, lại tăng thêm một tầng dây leo độc bên ngoài Thùng, rãi thêm một lớp chướng khí của nấm, dựng lên kết giới bằng hơi nước, ra sức che dấu mùi của Hạ Chí. Thằng nhỏ Liên Ngọc cũng cảm giác được sự tình nghiêm trọng, rất thành thật nằm trong tầng bảo hộ trên lưng con nai, Tiểu Ma cũng bị gọi trở về, phụ trách bảo hộ Liên Ngọc.

Liên Hoa vẫn rất lo lắng, dốc hết toàn bộ năng lượng trong cơ thể trồng một vòng các loại cây cao lớn dày đặc, nếu có biến dị thú muốn công kích, vẫn có thể ngăn cản lại.

Làm xong những chuyện này, sắc mặt Liên Hoa đã trắng bệch.

Ngày đầu tiên, vây quanh vòng bảo hộ chỉ là một ít biến dị thú cấp một cấp hai, Liên Hoa không cho chúng nó đi, vung dây leo đánh giết toàn bộ, thu được một đống thú tinh cấp thấp.

Ngày hôm sau, xuất hiện một đám tang thi, Liên Hoa căng thẳng, tang thi bên ngoài so với trong thành thị rất ít, nhưng ngay cả tang thi cũng bị hấp dẫn đến đây, xem ra ngày kế tiếp sẽ không quá tốt đẹp! Liên Hoa lại giải quyết đám tang thi, nhặt được một bao lớn toàn tinh hạch cấp thấp, Liên Hoa cũng không quản năng lượng có bạo loạn hay không, một bên đánh, một bên hấp thu, bởi vì hắn đã thừa hưởng năng lực hấp thu từ bản thể của Liên Ngọc, nên dùng tốt lắm.

Ngày thứ ba, xuất hiện một đàn quạ đen biến dị, đó là một đàn lớn và dày đặc, may là cấp bậc không cao, số lượng tuy nhiều, nhưng con cấp cao nhất cũng chỉ mới cấp bốn, Liên Hoa được Thùng giúp đỡ tiêu diệt xong đàn quạ đen, bất quá quần áo Liên Hoa đã rách loạn, còn bị mất mấy khối thịt, vì để không lãng phí năng lượng, Liên Hoa vẫn để miệng vết thương tự nhiên khép lại.

Ngày thứ tư, rất nhiều rất nhiều côn trùng biến dị đánh úp đến, khiến Liên Hoa luống cuống tay chân, vì không cho chúng nó chạy vào vòng bảo hộ, Liên Hoa chống đỡ dựng lên một tấm lưới năng lượng lớn và rắn chắc, chặn lại đám côn trùng biến dị so với cánh tay còn lớn hơn, giết chết từng con một.

Tiểu Ma cũng giúp đỡ Liên Hoa dùng hỏa thiêu chết không ít.

Ngày thứ năm, tang thi cao cấp bắt đầu đánh úp đến từng sóng từng sóng, thậm chí còn xuất hiện tang thi có dị năng, đó là một con tang thi Hỏa hệ cấp bốn. Liên Hoa lấy thương tổn đổi thương tổn giải quyết nó, khi giải quyết xong đợt sóng tang thi này, Liên Hoa thiếu chút nữa nằm bẹp không đứng dậy nổi. Nhưng khi hắn nhìn đến vòng vây bảo hộ thằng con mình cùng Hạ Chí thì cắn răng đứng lên.

Ngày thứ năm, ngày thứ sáu, ở bên ngoài chỗ ngồi của Hạ Chí đã biến thành thiên đường của thực vật biến dị. Những thực vật này đều là hạt giống được Liên Hoa cùng Liên Ngọc thu thập cho tới nay, chúng nó luôn nằm trong đan điền dưỡng thể, tất cả đều biến dị, có lực sát thương rất mạnh. Tuy rằng không có chỉ số thông minh như Thùng, nhưng vẫn có thể tính là một nửa sủng vật của Liên Hoa, trước khi năng lượng hắn hao hết, chúng nó đều tận chức tận trách thủ hộ nơi này.

Liên Hoa hiện tại căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, hắn phải tùy thời chú ý đột kích từ mặt đất đến trời cao, còn phải bổ sung năng lượng cho biến dị thực vật, thực vật bị tổn hại cũng phải chữa trị, vội vã không ngừng. Mà đám biến dị thú cấp cao cũng đã có trí tuệ, biết phái những con cấp thấp hơn đến quấy rối không ngừng.

Hạ Chí còn đang tiến cấp, hắn hiện tại hoàn toàn biến thành một khối thịt của Đường Tăng, chỉ cần ăn hắn, là đủ để tiến cấp, biến cường, bọn chúng làm sao bỏ qua được? Cho dù nơi này đã bị máu đen tanh tưởi nhuốm màu, thi thể chất thật cao, lũ biến dị thú vẫn không chịu thối lui.

Liên Hoa phủ lên toàn bộ thi thể chất đầy ngoài vòng bảo hộ một loại bào tử nấm, loại bào tử này sau khi sinh trưởng sẽ hấp thu năng lượng trong thi thể, cung cấp không ngừng cho Liên Hoa và vòng thực vật biến dị đang bảo hộ, có như vậy Liên Hoa mới có thể chống đỡ được, bây giờ ngay cả thời gian Liên Hoa lấy tinh hạch cũng không có.

Một thủy nhận của Liên Hoa chém rớt đầu một con sói biến dị cấp bốn, máu văng đầy mặt hắn, đàn biến dị thú vây quanh Liên Hoa là một đoàn thể rất mạnh, con sói đầu đàn là một con sói gió cấp năm, rất mạnh, Liên Hoa đã cùng nó giao thủ, ai cũng không nề hà được ai, con sói rất thông minh, không trực tiếp đối đầu với Liên Hoa, mà thỉnh thoảng cho ba năm con cấp thấp hơn giao chiến.

Sau khi giải quyết, Liên Hoa trực tiếp thảy thi thể cho đám thực vật biến dị của mình, một sợi dây leo vươn ra cuốn lấy, không đến mấy phút đồng hồ, xác con sói liền biến mất sạch sẽ.

Đã nửa tháng, mí mắt Liên Hoa trong nửa tháng này không được khép lại lần nào, đôi mắt bị tơ máu che kín. Hắn và nhóm thực vật hấp thu rất nhiều thi thể như thế, đã sớm bước vào trung kỳ Trúc Cơ. Bất quá, thoạt nhìn trung kỳ Trúc Cơ của hắn vẫn không lợi hại bằng Trúc Cơ của Hạ Chí, ít nhất hắn vẫn không biết dùng pháp bảo.

Hôm nay, sau khi đánh lùi một đàn thú, Liên Hoa đặt mông ngồi bệt dưới đất, lau máu loãng và dịch nhầy trên mặt một phen, mặt không chút thay đổi tuần tra đám biến dị thú cao cấp đang rục rịch xung quanh.

Hai mắt Liên Hoa âm trầm, nhóm thực vật biến dị của hắn uống no máu rồi, hiện tại vô cùng hung tàn, những cành khô hay dây leo màu lục đã ẩn ẩn mang theo sắc đỏ. Bây giờ không cần dùng tới bào tử nấm cũng có thể xử lý thi thể, chúng nó sẽ tự mình cuốn lấy rồi hấp thu, không quản là tang thi hay là biến dị thú.

“Ba ba, ba không thể cứ như vậy được, đám biến dị thực vật đó hút quá nhiều máu, một khi ba áp chế không được chúng nó, sẽ bị phản phệ.” Con nai cõng Liên Ngọc từ trong vòng thực vật biến dị đi ra, nhóm thực vật biến dị cũng bắt đầu rục rịch với người bên phe mình, Liên Hoa nhu nhu huyệt Thái Dương, hắn sắp kiên trì không nổi nữa.

“Không có việc gì.” Liên Hoa xả ra một cái cười, phối hợp với thần sắc tiều tụy cùng máu tươi đầy người mà nói thoạt nhìn rất vặn vẹo: “Đừng lo lắng, chờ má mày tiến cấp xong thì tốt rồi.”

“Ba ba…” Thằng nhỏ Liên Ngọc hai mắt đẫm lệ.

Liên Hoa muốn sờ đầu nó một chút, lại phát hiện mình thật bẩn, tay duỗi ra liền rút trở lại, ngay cả thời gian xử lý miệng vết thương cũng không có, làm sao có tinh lực vệ sinh bản thân?

“Ừm, Thùng thế nào rồi?” Liên Hoa không chút để ý nói sang chuyện khác.

“Thùng tốt lắm, coni không cho nó uống nhiều máu như vậy, hiện tại thần trí nó vẫn còn thanh minh.”

“Ừ, Liên Ngọc ngoan, đi vào trước, bảo hộ má mày giúp tao.” Liên Hoa thấy cái con sói gió đầu đàn kia lại tới nữa, liền đuổi Liên Ngọc trở về.

Hạ Chí, nếu em còn không mau tiến cấp xong, chồng em nhất định sẽ mệt chết luôn đấy, mặc dù nói bế quan tu chân nửa năm cũng không phải hiếm lạ, nhưng anh chống không nổi nửa năm đâu, em mau hoàn thành đi! Liên Hoa nhìn nhìn vòng thực vật thỉnh thoảng lóe lên những đừng vân đỏ như máu, thở dài một hơi.

Liên Hoa tát một cái Thủy Cầu lên mặt, xốc lại tinh thần, bắt đầu huy động thủy nhận, chuẩn bị nghênh chiến.

Con sói gió quan sát Liên Hoa, Liên Hoa cũng quan sát nó, hắn hiện tại có thể tính là dị năng giả cấp sáu, nhưng mà, con sói này cũng không thể khinh thường. Nhất là phía sau nó còn có một con cấp bốn và một con cấp ba, Liên Hoa cũng không muốn vì đám sói này mà phải lưỡng bại câu thương, tạo tiện nghi cho lũ sói cấp thấp khác.

Con sói gió nhìn tên nhân loại hai chân thần sắc mỏi mệt, nó đã thủ tại chỗ này nhiều ngày, nhưng tên này vẫn gắt gao chắn phía trước. Nó khịt mũi ngửi hương vị mê người trong không khí, âm thầm quyết định phải xông vào được bên trong, chỉ cần ăn thứ bên trong, là nó có thể tiến thẳng lên cấp sáu hoặc cấp bảy, thậm chí còn có thể biến hóa. Nó không muốn lại phải chờ, đám đàn em của nó đã hao tổn hơn một nửa, nếu lại chờ đợi nó có thể sẽ bị đàn thú còn lại kéo xuống đài.

Liên Hoa và con sói đều biết, đây là trận chiến cuối cùng. Liên Hoa vẫn khá may mắn, trong khoảng thời gian này biến dị thú và tang thi đều không vượt qua cấp năm, trừ bỏ con sói gió này, bất luận là tang thi hay biến dị thú, một khi qua được cấp năm, liền cực kỳ khó chơi, cấp năm không chỉ đại biểu cho chuyện sức mạnh tiến bộ, mà trí tuệ còn được đề cao.

Một tay Liên Hoa nắm chặt thủy nhận, tay kia cầm lấy bào tử gây tê, nếu có thể gây tê con sói này, vậy sẽ dễ ăn hơn.

Một người một sói kình nhau, con sói tung chiêu trước tiên, phóng ra một mảnh phong nhận, Liên Hoa dùng tường nước cản lại, nhanh chóng cho dây leo vây quanh khu vực này, con sói có tốc độ rất nhanh, hắn trước tiên nhất định phải gây trở ngại cho đường chạy của nó.

Liên Ngọc ghé vào trên lưng con nai, lo lắng nhìn dây leo như một khu rừng rậm bên ngoài, mà động tĩnh thỉnh thoảng truyền ra bên trong thật khiến nó muốn khóc, vì cái gì má má còn chưa ra, hai tròng mắt xanh lục của Liên Ngọc đảo qua một vòng, âm thầm hạ quyết định, chỉ huy con nai hướng về nơi Hạ Chí.

Hạ Chí ngồi xếp bằng ở bên trong, linh lực trong thân thể hắn vẫn tán loạn, không nghĩ tới song tu một hồi với cái tên ngu xuẩn kia lại dẫn tới linh lực trong cơ thể bạo động, hắn vốn định áp chế xuống, nhưng hắn còn chưa tới thời điểm đột phá kỳ Trúc Cơ, tình huống thực tế không được khả quan cho lắm, nên hắn đành phải đẩy mạnh để bước vào kỳ Trúc Cơ. Hắn không phải không biết nguy cơ bên ngoài, nhưng hắn căn bản không có biện pháp, linh lực ngoại lai đối với lũ biến dị bên ngoài có bao nhiêu lực hấp dẫn hắn cũng biết, nhưng hắn lại không vào được không gian, còn suýt tý nữa đã tẩu hỏa nhập ma.

Cái tên ngu xuẩn kia hiện tại khẳng định đã là nỏ mạnh hết đà, hắn vẫn biết năng lực cái tên đó rất lớn. Bởi vì hắn cảm ứng được mộc khí xung quanh bạo động. Hắn cơ hồ muốn nghiến nát răng. Trúc Cơ, Trúc Cơ, Hạ Chí lại một lần nữa ngưng tụ linh khí, tụ khí thành dịch mới là dấu hiệu bước vào kỳ Trúc Cơ. Kinh mạch bởi vì không chịu nổi áp lực mà truyền đến một cơn bạo liệt, khóe miệng Hạ Chí bắt đầu trào ra máu tươi.

Lại thất bại, hai mắt Hạ Chí cũng muốn nhiễm máu đỏ. Đột nhiên, bên ngoài cơ thể chợt truyền đến một cỗ năng lượng ôn hòa nhưng to lớn, cả người Hạ Chí run lên, cổ năng lượng này nhanh chóng chữa trị kinh mạch bị tổn thương của hắn, rất nhanh hợp nhất với linh khí bạo động trong đan điền, linh khí bạo động được trấn an, Hạ Chí cảm thấy kỳ quái, nhưng vẫn nắm chặt cơ hội đem toàn bộ linh khí chuyển hóa thành chất lỏng.

“Má má.” Trong Thức Hải xuất hiện một thằng nhỏ tóc xanh, hai mắt xanh lục trắng trắng mềm mềm, thằng nhỏ giơ tay lên, hai mắt ngấn lệ: “Má má, má nhanh đi cứu ba ba đi! Ba ba sắp chết, má má, oa oa oa, cứu ba ba đi.”

Hạ Chí cả kinh, thằng nhóc báo xong liền biến mất, hắn mở mắt ra, một tia điện tím xẹt qua trong mắt hắn, cúi đầu, một thằng nhóc béo đang nằm sấp trong lòng hắn ngủ, bên khóe mắt còn vương một giọt lệ.

Hạ Chí yêu thương ôm lấy đứa nhỏ, chuyển mắt nhìn thực vật bao vây mình bên ngoài. Không gian đã có thể dùng, Hạ Chí lấy ra một thanh kiếm nhỏ gọn mà tinh xảo, thở ra một hơi, thanh kiếm nhanh chóng biến lớn, hắn đạp một cước nhảy lên, một tia chớp tím xẹt qua, Hạ Chí liền xuất hiện ở ngoài.

Đồng tử Hạ Chí co rụt lại, hai mắt lướt qua đống dây leo gãy nát, những cây nấm bị tạc thành mảnh nhỏ, máu thịt bay tứ tung, những cái hố lớn sau một trận chiến lưu lại khắp nơi, bùn đất đã bị máu tanh nhuộm đen. Xung quanh còn ẩn nấp rất nhiều sinh vật, Hạ Chí lập tức phóng xuất khí thế trấn áp, đám sinh vật đó liền nơm nớp lo sợ. Hương vị dụ hoặc chúng nó đã biến mất, chúng nó cảm nhận được cái người mới tới này rất mạnh, liền thức thời chậm rãi rút lui.

Hạ Chí phóng tinh thần lực xem xét khu vực này, càng xem càng kinh hãi, hắn không biết cái tên ngu xuẩn kia làm sao có thể kiên trì được tới mức này, mà hiện tại lại chạy đi đâu rồi?

Đột nhiên, Hạ Chí nhìn thấy một đống xác sói, đống xác đó nếu không bị chém vụn, cũng là bị đâm thủng, hoặc bị dây leo cuốn chặt, vừa nhìn liền biết chính là thành quả của thủy nhận mà ra. Hạ Chí phi đến, vội vã đi qua đống xác đó, hắn đẩy hết đám dây leo gãy vụn còn ướt đẫm máu đen xung quanh ra, một con sói chưa  chết còn nằm co giật.

Hạ Chí lấy xuống một góc áo màu lục vướng bên răng nanh của con sói chưa chết, đây là thứ mà cái tên ngu xuẩn kia mặc, Hạ Chí siết chặt góc áo trong tay, phía trên còn dính đầy không biết bao nhiêu máu của người, bao nhiêu máu của sói.

Hạ Chí phóng ra một tia lôi điện giải quyết con sói đã sắp chết, sau đó mạnh tay bới tung trong đám thi thể và thực vật như muốn tìm cái gì bên dưới.

Hắn chưa từng kinh hoảng như vậy, chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, chẳng lẽ tên ngu xuẩn kia cũng muốn bỏ hắn mà đi sao? Khi vừa mới nhìn thấy tên ngu xuẩn đó, hắn đã biết tên này không phải cái kẻ Bạch Liên Hoa tâm cơ thâm trầm kia, hắn lúc ấy chỉ ôm tâm tình muốn trêu chọc thằng ngốc này. Ai biết được thằng ngốc này còn dám chạy trốn, hắn liền cố tình bắt trở về. Nhìn thằng ngốc ấy mỗi ngày ở bên người hắn trưng ra đủ vẻ ngu si, hắn cảm thấy rất khoái trá, nhìn khuôn mặt đó cũng không còn không vừa mắt nữa.

Nhưng mà cái tên này vừa ngu vừa yếu, có đôi khi còn xem hảo tâm của hắn trở thành lòng lang dạ thú, khiến hắn thật tức đến mức muốn quăng cho một cái sấm sét giật chết luôn. Bất quá, tên ngốc ấy thật sự cố gắng sống tốt, cố gắng nâng cao năng lực, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha, có đôi khi hắn không quen nhìn tên này cười với người khác, chỉ muốn cột lại bên người mình, không cho lộn xộn, không cho chạy rông, thậm chí còn dùng chân gà dụ dỗ. Bây giờ ngẫm lại, sao thời điểm đó mình lại có thể làm ra chuyện mất mặt như thế?

Thẳng đến khi tên ngốc ấy cứ nhìn thấy mình liền trưng ra vẻ mặt đầy si mê, không hiểu sao tâm tình hắn liền tốt, thậm chí khi đó còn là khuôn mặt mà hắn vốn từng rất chán ghét. Bây giờ ngẫm lại cũng không tồi. Hắn thấy thằng ngốc ấy vì lấy lòng mình mà làm đủ chuyện ngu xuẩn, khiến hắn sinh ra chờ mong nhìn thằng ngốc ấy mỗi ngày lấy đủ lý do, dàn dựng đủ tình huống để nhảy ra rồi đuổi theo hắn. Hắn cảm thấy những ngày ấy rất thú vị. Mà đã như thế, hắn càng không thể để thằng ngốc ấy đi mất. Cũng may thằng ngốc đó còn biết điểm mấu chốt của hắn, rất khinh thường Bạch Dịch, điểm này hắn rất vừa lòng.

Nhưng sủng vật của hắn lại bị một ả đàn bà tính kế, lúc ấy hắn thật muốn giết cái ả đàn bà đó, bất quá nghĩ lại, vẫn để thằng ngốc ấy tự mình xử lý. Hắn tin tưởng, thằng ngốc đó không chết dễ dàng như vậy. Sau đó đi đến kinh đô, hắn vẫn luôn chờ tên đó tìm về, ai biết được đồ ngu đó lại mất tích lâu như vậy, lâu đến mức hao hết kiên nhẫn của hắn. Cuối cùng, hắn vẫn đi tìm khi nghe tên thần côn nói đến căn cứ Vân Thành.

Quả nhiên, ngu ngốc chính là ngu ngốc, hắn quả thật tìm được tên đó, một khắc kia, hắn không thể bỏ qua xúc động đột nhiên nảy lên trong lòng khi thấy thằng ngốc đó ôm một đứa bé trong tay, thiếu chút nữa nhảy chồm lên người mình. Nhưng nghĩ lại, không có khả năng tên đó tìm phụ nữ sinh, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt của thằng nhóc, hắn chỉ biết này quả thật chính là con của thằng ngốc kia, khi đó, hắn thật rất cảm động. Đời trước hắn không có con, cha mẹ và các anh rất thất vọng với hắn, đời này, thằng ngốc này lại giúp hắn bù đắp tiếc nuối.

Khi thằng ngốc đó hôn hắn, hắn đột nhiên cảm thấy mình thật mệt mỏi, lại không muốn cự tuyệt, hắn cũng muốn tìm một người thật lòng đợi hắn, ngay cả Khương Hoài ân cần đối với hắn, nhưng ánh mắt lại không đủ chân thành như thằng ngốc này. Hắn muốn thử tiếp thụ thằng ngốc này, cho dù tên này còn rất yếu, nhưng trong mắt cái tên yếu nhớt ấy chỉ có độc một bóng hình của hắn mà thôi. Yếu ớt thì yếu ớt, chỉ cần một mình hắn mạnh cũng được rồi, huống hồ, thằng ngốc này thoạt nhìn có vẻ không hề yếu ớt đâu.

Vì thế, hắn đắm chìm trong cái hôn ôn nhu đó, trầm mê dưới thân người nọ, nếu cậu dám phản bội tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến cậu sống không được, chết không xong! Đó là khi tên ngu xuẩn ấy hoàn toàn chiếm hữu hắn, Hạ Chí đã nói trong lòng như vậy.