*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Không nghĩ tới da mặt Bạch Dịch dày đến cỡ này.”
Liên Hoa lặng lẽ nhìn Hạ Chí, bộ dáng giò heo rất đẹp. Đáng tiếc hắn cũng chỉ dám nhìn như vậy, nếu như bị giò heo biết được… Liên Hoa giật mình, tuyệt đối không phải là chuyện tốt, giò heo sẽ trực tiếp giải quyết hắn! T^T bị một kẻ mà mình chán ghét, thậm chí còn là kẻ thù đời trước nảy sinh tình cảm với mình, cho dù tính tình giò heo có tốt cỡ nào cũng chịu không nỗi!
Liên Hoa mạnh mẽ thu hồi ánh mắt, nhắc nhở bản thân ngàn vạn lần phải chú ý không được lộ ra dấu vết.
Liên Hoa đánh giá bốn phía hang động, đột nhiên bước chân của Hạ Chí nhanh hơn, Liên Hoa vội vàng đuổi kịp.
Liên Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn toà núi nhỏ trong này, đó là một đống lớn vật tư linh tinh đủ loạn. Quần áo, đồ nội thất, tủ, còn có rất nhiều lương thực, không phải cái biến dị thực vật kia có sở thích sưu tầm đi? Phỏng chừng toàn bộ trấn nhỏ này đều bị đánh cướp.
Hạ Chí chọn chọn nhặt nhặt một số thứ, Liên Hoa đi theo nhìn đến hiếm lạ, nhất là khi Hạ Chí tìm ra một thùng tinh hạch, miệng Liên Hoa há to đến mức có thể nhét vào một quả trứng gà! Sở thích sưu tầm của cái biến dị thực vật này quá kỳ quái rồi! Cuối cùng, Hạ Chí còn không cẩn thận làm ngã một cái thùng giấy, một đống hộp đựng bao cao su đổ ra.
Liên Hoa: “…” Ha ha, hắn không biết nên nói cái gì.
“Hôm nay chúng ta ở trong này nghỉ ngơi một chút, vật tư cũng không cần ra ngoài tìm.” Hạ Chí vỗ vỗ tay, giống như không phát hiện đống bao cao su nằm đầy đất kia.
“Ừm.” Liên Hoa ngây ngốc gật đầu.
Hạ Chí quay đầu nhìn xung quanh, sau đó phất tay một cái, mấy thứ trên đất đều không thấy tăm hơi.
Liên Hoa: “…” Này là vì giò heo muốn bảo trì hình tượng cao quý lãnh diễm nên thu dọn tình cảnh đáng xấu hổ sao? Liên Hoa yên lặng cúi đầu, đột nhiên cảm thấy giò heo thật đáng yêu. Trong lúc nhất thời Liên Hoa nghĩ rằng mình nhìn thấy bong bóng hồng phấn bay loạn xạ.
Hạ Chí lấy ra một lá bùa truyền âm, nói nói mấy câu rồi thả nó bay ra ngoài. Đồ nhà quê Liên Hoa ở bên cạnh kinh ngạc trừng lớn mắt.
Hạ Chí thấy Liên Hoa lại trưng ra bộ dáng ngu xuẩn, rất thú vị.
“Còn không hỗ trợ thu thập một chút! Cậu đứng ngu người ở đó làm gì? Ngốc!” Hạ Chí tức giận nói.
“A, lập tức đến đây.” Liên Hoa vô cùng cao hứng chạy đến bên người Hạ Chí giúp một tay, kết quả bị người ta không chút lưu tình ghét bỏ. T^T Giò heo cậu không cần phải ghét bỏ tôi như vậy đâu, Liên Hoa ở trong lòng kêu to, nhưng vẫn cúi đầu ủ rũ đi qua bên kia.
Không đến mấy phút đồng hồ, bên ngoài động liền truyền đến tiếng xe, Hạ Chí đi ra ngoài trước, Liên Hoa còn ở trong đây nhìn trái nhìn phải, trừ bỏ cái núi loạn thất bát tao, Liên Hoa còn muốn tìm xem nơi này có giấu cái gì tốt hay không, hắn dù sao cũng là cùng nhân vật chính ngã xuống vách núi, rừng cây, nhặt được một đống thứ tốt.
Đáng tiếc, cuối cùng Liên Hoa vẫn xác định nơi này trừ bỏ tòa núi vật tư kia, cái gì cũng không có, Liên Hoa buồn bực, pháo hôi quả nhiên không có khả năng nhặt được bảo vật.
“A, chủ nhân, cậu đã về rồi!” Thanh âm Liên Ngọc rốt cục vang lên, còn thập phần sung sướng, phỏng chừng sắp điên rồi. Liên Hoa thiếu chút nữa quên mất hiện tại đã có thể liên lạc với Liên Ngọc. Lần này trở lại, chủ nhân mày suýt tý chết thảm đấy biết không?
Liên Hoa liếc mắt nhìn cửa động, bước ra ngoài, giò heo đã chỉ huy mọi người dựng lên chỗ ở tạm thời, thân hình to lớn của Đại Bạch tao nhã bước tới, người nhìn thấy nó đều yên lặng lui ra, tuy rằng biết nó là sủng vật của lão đại, nhưng thoạt nhìn vẫn rất dọa người.
Liên Hoa nheo mắt lại, Liên Ngọc dám bò lên đầu Đại Bạch, lúc trước không phải còn sợ Đại Bạch ăn nó hay sao? Lá gan lại lớn lên rồi. Đại Bạch đội Liên Ngọc chậm rãi đi qua chỗ Liên Hoa, cổ họng ngao ngao vài tiếng với Liên Hoa, Liên Ngọc liền vọt vào trong lòng Liên Hoa, Liên Hoa nâng nó lên.
“Mày khi nào thì thân với Đại Bạch như vậy?” Liên Hoa tò mò hỏi.
Liên Ngọc cọ cọ tay Liên Hoa: “Đại Bạch tốt lắm, còn mang tui đi chơi! Chủ nhân, Đại Bạch tốt, cậu cũng phải thích nó đó.”
Liên Hoa: “…” Đổi thái độ thật nhanh, Đại Bạch cho Liên Ngọc uống bùa mê thuốc lú gì vậy?
“Mày không sợ Đại Bạch ăn mày sao?” Liên Hoa quyết định đả kích Liên Ngọc, hắn có một loại cảm giác Liên Ngọc sẽ bị Đại Bạch bắt cóc đi, hay là do hắn suy nghĩ nhiều quá?
“Sẽ không, sẽ không, tui cho cậu ta nấm, Đại Bạch không ăn, cậu ta thích ăn thịt, vừa nãy còn bắt mấy con biến dị thú rồi đưa tinh hạch cho tui á.”
“Không được, mày về sau vẫn cách xa Đại Bạch một chút!” Liên Hoa quả thực tận tình khuyên bảo: “Vạn nhất một ngày nào đó tâm tình Đại Bạch không ổn, một ngụm nuốt mày luôn, vậy tao biết đi đâu tìm một Tiểu Ngọc Ngọc nữa đây?”
Lỗ tai Đại Bạch giật giật, phỏng chừng là nghe thấy Liên Hoa nói bậy nó, liền phì hơi với Liên Hoa, phun ra một tia sét. Cảnh cáo hắn sao? Liên Hoa không thèm nhìn Đại Bạch, xoay người tìm một góc, bắt đầu lải nhải giáo dục Liên Ngọc. Hắn không hy vọng Liên Ngọc bị lừa đi mất, về sau vẫn nên chú ý vấn đề giáo dục Liên Ngọc mới được. Liên Ngọc tựa như một đứa nhỏ vậy, vạn nhất bị lừa thì làm sao bây giờ?
Liên Hoa liên tục không ngừng dùng ngôn ngữ oanh tạc Liên Ngọc, khiến từng tế bào nấm trên người nó đều muốn chảy nước: “Chủ nhân, chủ nhân yêu quý của tui, người ta biết rồi, về sau không nói chuyện với người lạ, không đi cùng người lạ, không ăn đồ của người lạ đưa cho… Cậu không cần niệm chú nữa, đầu nấm tui muốn hôn mê rồi.” Liên Ngọc đáng thương hề hề kêu.
Liên Hoa vừa lòng gật đầu: “Nhớ kỹ thì tốt, chủ nhân sẽ không hại mày, mày xem mày và Đại Bạch cân nặng bất đồng, thân cao không giống nhau, hình thể cũng khác nhau, cái trọng yếu nhất là, chủng loại cũng không giống, tụi mày sẽ không có kết quả đâu.” Liên Hoa hoàn toàn đem Liên Ngọc trở thành con gái mình mà răn dạy, vì cái lông gì không phải là con trai thì hắn cũng không biết giới tính của Liên Ngọc. -_-///
“Đã biết!” Liên Ngọc chui vào trong túi Liên Hoa nghỉ ngơi, hừ hừ, chủ nhân bảo mình không tiếp xúc với người lạ, Đại Bạch cũng không phải người, hơn nữa Đại Bạch cũng không phải lạ! Ngày mai đi tìm Đại Bạch chơi.
Nếu Liên Hoa biết Liên Ngọc nghĩ gì, tuyệt đối sẽ phun một búng máu, công tình hắn nói nửa ngày đều vô ích, về sau khi Liên Ngọc bị Đại Bạch ‘bắt cóc’, quả thực khiến hắn vô cùng đau đớn. Bất quá hiện tại, Liên Hoa còn nghĩ mình giáo dục Liên Ngọc thành công mà cao hứng. Liên Ngọc không biết chủ nhân yêu quý của nó hôm nay thiếu chút nữa đã chết thảm, cũng không biết chủ nhân nó thật sự lo cho nó, vô tâm vô phế vù vù ngủ mất.
Dạy dỗ Liên Ngọc xong, Liên Hoa nhìn xung quanh tìm Hạ Chí, Hạ Chí đang nói chuyện cùng mấy tên thủ hạ của mình, Liên Hoa liền si ngốc nhìn theo hắn. Haizz, tại sao giò heo lại đẹp như vậy? Lông mi thật dài, đôi mắt thật đen, khuôn mặt trắng trắng mềm mềm, cánh môi mỏng như cánh hoa đào, khi nói chuyện mở ra rồi hợp lại, thật muốn cắn một cái, thật muốn đem hắn… đem hắn làm gì? Liên Hoa ngây dại.
Hạ Chí cảm giác được ánh mắt của Liên Hoa, Liên Hoa còn bận ngây ngốc nghĩ ngợi nên không phát hiện giò heo đang nhìn hắn.
Tên ngu xuẩn này, thoạt nhìn rất ngớ ngẩn, Hạ Chí cảm thấy mình có niềm vui mới.
“Tốt lắm, trước mắt chúng ta cứ như vậy đi!” Hạ Chí nói.
“Vâng, cậu chủ.” Hạ Hành Văn lại tiếp một câu: “Cậu chủ, chúng ta còn cho Bạch tiên sinh đi theo sao?”
Sắc mặt Hạ Chí lại khó coi: “Hôm nay bọn họ không phải đã tìm đủ vật tư sao? Bảo bọn họ đi mau đi!” Hạ Chí nói xong liền bình tĩnh xoay người đi mất.
“Được rồi, tôi đi nói với Bạch tiên sinh.” Hạ Hành Văn nói với theo bóng dáng Hạ Chí.
“Này, đầu gỗ.” Hạ Hành Văn lấy tay đẩy đẩy Hạ Hành Vũ: “Anh có thấy tâm tình cậu chủ hôm nay không tồi không? Đáng tiếc lại nhắc tới đến Bạch Dịch, lập tức không tốt.” Bản mặt Hạ Hành Văn chỉ còn kém không viết lên ba chữ ‘team hóng chuyện’.
“Ừ…” Hạ Hành Vũ phun ra một âm tiết.
“Này, cùng anh nói chuyện đấy, đừng có cho tôi mấy chữ ừ ừ hả hả đơn giản như vậy.” Hạ Hành Văn mất hứng.
“Việc riêng của cậu chủ cậu đừng quản, chú ý làm tốt việc của mình là được rồi.” Hạ Hành Vũ nói xong còn vỗ vỗ mông Hạ Hành Văn.
Hai má Hạ Hành Văn lập tức hồng lên: “Lưu manh!” trở tay tặng một cái Thổ Cầu đập lên mặt Hạ Hành Vũ, Hạ Hành Vũ mặt mày dính đất xám xịt, Hạ Hành Văn xoay người đi mất, hắn còn phải đi nói với Bạch Dịch.
Hạ Hành Vũ phủi phủi đất trên mặt, nhìn theo bóng dáng Hạ Hành Văn mà lộ ra nụ cười bao dung.
“Bạch tiên sinh, chào.” Hạ Hành Văn nghiêm túc đối mặt với Bạch Dịch, thời điểm đối mặt với người ngoài và đối thủ, hắn vĩnh viễn là một dạng tri thức nghiêm túc, ở ngoài hắn chính là đại tướng dưới tay Hạ Chí, nhất định không thể làm mất mặt cậu chủ.
“Hạ thư ký.” Bạch Dịch gật đầu với Hạ Hành Văn: “Rất cảm Tiểu Chí đã giúp đỡ, mong cậu giúp tôi chuyển lời cảm ơn đến Tiểu Chí, em ấy hình như không muốn gặp tôi.” Bạch Dịch thoạt nhìn giống như đang chiều chuộng bao dung bạn gái, một bộ bất đắc dĩ và sủng nịch.
Hạ Hành Văn ngầm khinh bỉ Bạch Dịch một phen, nhưng trên mặt vẫn nghiêm mặt nói: “Không cần cảm kích cậu chủ của tôi, giúp các người chỉ là tiện tay, bất quá, Bạch tiên sinh, các người hiện tại đã tìm được vật tư đầy đủ, như vậy cũng không cần đi cùng hành trình của chúng tôi mà chậm trễ nữa, cậu chủ định chậm rãi đi tiếp, các người nếu sốt ruột cũng không cần để ý đến chúng tôi.” Ý là vật tư có rồi, tranh thủ cút đi đi, đừng nghĩ còn muốn chiếm thêm tiện nghi nữa.
Bạch Dịch giống như không nghe hiểu ý tứ Hạ Hành Văn: “Không cần lo lắng, chúng tôi cũng không sốt ruột, có thể chậm rãi đi, Tiểu Chí nếu muốn đi chậm, tôi tự nhiên sẽ bồi em ấy.” Nói đùa! Đội ngũ của hắn đã tổn thất nhiều người như vậy, sức chiến đấu không còn lại bao nhiêu, làm sao lại buông tha Hạ Chí có nhóm đàn em thực lực cường đại như vậy, còn có một Thủy Mộc song hệ dị năng giả hiếm có nữa chứ. Bạch Dịch vẫn rất tự tin, chỉ cần hắn lộ ra ý tứ, Bạch Liên Hoa sẽ thành thành thật thật mà trở lại bên người hắn, nhưng hắn lại không biết, hiện tại đứa em nhỏ này của hắn đã thay tim đổi phổi.
Khóe miệng Hạ Hành Văn co giật, thiếu chút nữa đã chửi thề, không nghĩ tới da mặt Bạch Dịch dày đến cỡ này, khiến mặt nạ nghiêm túc tri thức của hắn suýt bị phá vỡ. Hắn đẩy mắt kính, tăng thêm ngữ khí nói: “Bạch tiên sinh, vậy để tôi thành thật nói cho anh biết đi, cậu chủ của tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy mặt anh, nếu anh đã có đủ vật tư, xin mời rời khỏi đội của chúng tôi, đội chúng tôi không chào đón anh.” Hạ Hành Văn hoàn toàn không cho Bạch Dịch một chút mặt mũi.
Tươi cười nho nhã trên mặt Bạch Dịch rốt cục giữ không được nữa, lộ ra thần sắc tủi thân, giống như bị bạn gái đuổi ra khỏi cửa, không khác một thằng đàn ông thất tình là bao.
“Này, cậu chủ mấy người thật quá đáng! Sao lại có thể nói như vậy với anh Bạch, anh Bạch là người tốt.” Tưởng Tư Nhã ở bên cạnh làm bối cảnh nửa ngày bắt đầu nhập vai, hai mắt rưng rưng vì Bạch Dịch bênh vực kẻ yếu.
Hạ Hành Văn mặt không chút thay đổi liếc cô ta một cái, lại quay đầu nhìn về phía Bạch Dịch.
“Này! Anh sao có thể như vậy! Anh… Ô ô…” Tưởng Tư Nhã còn muốn nói nữa thì đã bị An Tử Tề bưng kín miệng: “Tư Nhã, Bạch lão đại đang xử lý công chuyện, chúng ta đừng làm gián đoạn.” An Tử Tề tính tình tốt trấn an nói.
“Hừ!” Tưởng Tư Nhã giãy khỏi tay An Tử Tề, đứng phía sau Bạch Dịch cho thấy mình ủng hộ Bạch Dịch, An Tử Tề bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Hành Văn nhìn một màn diễn này, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Nghe nói cô này là chị gái của Tưởng Tư Vũ ở đội hậu cần của bọn họ, nhưng sao lại khác biệt lớn như vậy? Tưởng Tư Vũ tuy rằng cũng đánh chủ ý lên người cậu chủ, nhưng người ta có đầu óc, cũng làm nên chính sự. Còn người này… hắn thật không hiểu nổi.
Hạ Hành Văn trong lòng không nói gì: “Bạch tiên sinh, lời nói tôi đã nói hết, cụ thể làm như thế nào anh xem rồi làm đi, hi vọng anh có thể hiểu được ý tứ của cậu chủ tôi, tôi trước hết cáo từ.” Hạ Hành Văn xoay người bước đi.
Hạ Hành Văn đi rồi, Bạch Dịch sắc mặt âm trầm: “Hạ Chí! Hạ Chí!” Nghiến răng nghiến lợi lặp đi lặp lại cái tên này, Bạch Dịch bóp nát cái khuy măng sét* ở cổ tay áo.
*Khuy măng sét