Bạch Liên Hoa Nghịch Tập

Chương 22: Pháo hôi nữ và pháo hôi nam




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn

T2eC16VHJGoFFvOTCUHBRsYBUrOGQ--60_57JPG

“Nếu hắn có gặp được một người thành tâm đối xử với hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ yêu thương người ta hết mực.”


Liên Hoa ngồi xổm góc tường, có chút đau thương. Anh đây chẳng lẽ thật sự luyến tiếc nhan sắc của giò heo sao? Nhưng nhìn xem những ngày này giò heo đối xử với hắn thế nào? Quăng hắn một mình cho tang thi, biến dị thú đến đây chuyện đầu tiên là đá hắn qua một bên, huân chương trên người hắn hơn phân nửa đều vì giò heo gián tiếp mà có! Thời điểm nào hắn giãy dụa liều mạng, giò heo liền ở phía sau lạnh lùng nhìn, dù có bưu hãn cỡ nào nếu không bị tang thi cào chết thì cũng bị giò heo hù chết! May mắn tim anh mày vô cùng cường đại, công phu dữ dội nhất chính là… chạy trối chết!

Tuy rằng lông cánh vô thương, nhưng, từ ‘Tiểu Hoa’ thăng cấp thành ‘Lão Bạch’, nhóm đồng bọn không cần quá nhạy bén như vậy! Liên Hoa lăn lộn sống sót lâu như vậy, chẳng những cao thêm còn đen thêm. Thằng anh họ liền ghét bỏ hắn, Liên Hoa vẫn cảm thấy bản thân chính là đàn ông đích thực, hắn không thích người ta gọi hắn là ‘Lão Bạch’, nên bắt đám người muốn mua rau của hắn phải gọi hắn một tiếng ‘anh Liên’. Nhiều người gọi, nhưng nhóm người kia vẫn gọi hắn như trước.

“Anh Liên, sao anh không đi lĩnh cơm? Làm em không tìm thấy anh.” Alvin đi đến: “Cho anh, em giúp anh lấy hai cái bánh bao.” Alvin đưa cho Liên Hoa hai cái bánh bao trắng trắng mập mập.

Thì ra hắn đã ngồi lâu như vậy. Liên Hoa tranh thủ đứng lên: “Cảm ơn, Tiểu Văn Văn ~~ “

“Đừng, anh Liên vẫn cứ gọi em là Tiểu Ngải đi! Anh như vậy làm em nổi da gà.” Alvin khoa trương xua xua tay.

Liên Hoa: “…”

“Cậu tìm anh không phải lại muốn ăn nấm đi!” Liên Hoa hoài nghi mục đích của thằng nhóc này.

“Đâu có.” Alvin liên tục xua tay: “Anh Liên, bộ anh không nghe nói sao, trong đại đội của tên họ Bạch kia có một đại mỹ nhân, gương mặt rất giống với một người trong đội hậu cần của chúng ta. Không biết có phải là chị em ruột hay không? Anh đi xem với em đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Alvin đều đỏ cả lên.

“Thằng nhóc thối, tuổi mày mới bấy nhiêu mà đã muốn tìm phụ nữ hả?!” Liên Hoa nhéo mặt Alvin.

“Không phải! Không phải!” Mặt Alvin đỏ như mông khỉ: “Em chỉ muốn nhìn một cái, nghe nói cô Tưởng đó đuôi vểnh lên tận trời, làm sao lại để mắt đến phàm nhân chúng ta. Em chỉ muốn biết đó là loại người gì thôi.”

“Được rồi, anh đi cùng mày!” Liên Hoa đồng ý, hắn cũng muốn nhìn xem cái người giống với Tưởng Tư Vũ là loại người như thế nào. Hắn biết, Tưởng Tư Vũ rõ ràng còn có một người chị gái… hay là em gái gì đó, không nhớ rõ, bọn họ trong truyện cùng nhau tạo cảm giác tồn tại với nhân vật chính, hiện tại chỉ có một người, hắn thấy có hơi thiếu. Muốn hỏi Liên Hoa vì sao nhớ rõ hai chị em này, chính là vì hai chị em này chuyên môn ‘bán thịt*’ trong truyện, một tên hai tên ba tên, có không ít người bám theo đâu!

(*Bán thịt: Ý ở đâu là suốt ngày khoe da lộ thịt, đi câu đàn ông)

Khi Liên Hoa và Alvin đến, khu vực của đội hậu cần đã bị rất nhiều người vây quanh, đậu má, có chuyện gì đáng xem lắm sao?

Liên Hoa và Alvin nghễnh cổ lên nhìn, thì ra có hai em gái đang đánh nhau ở đây. -_-///

Chỉ thấy một người nhìn qua rất giống Tưởng Tư Vũ, ngưng tụ một viên Thủy Cầu thật lớn đập lên người Tưởng Tư Vũ, Tưởng Tư Vũ không chịu yếu thế, cũng đáp lại một Thủy Cầu. Trong lúc nhất thời, Thủy Cầu bay đầy trời.

“Má, nhiều nước quá, thật lãng phí!” Một thằng rống to, sau đó liền phóng ra một cỗ lốc xoáy nhỏ, bạo lực tách hai người đang quăng Thủy Cầu khí thế ra ngoài.

“Ông đây đã lâu không được tắm cho thống khoái!” Nói xong liền nhảy vào, dùng từng cột lốc xoáy nho nhỏ cuốn lấy nước tưới lên người mình, tên đó liền thoải mái phát ra thanh âm rên rỉ mất hồn.

Đám đàn ông xung quanh hai mắt đều đỏ lên, bọn tao cũng rất lâu không được tắm! Và tất cả đều không phải Thủy hệ. “Tới đây” Một anh trai khôi ngô gầm lên giận dữ, thân hình to khỏe xông thẳng vào lốc xoáy đang cuốn nước lên, ôm lấy người vừa lao ra lúc nãy, thân mật trong gió. “Aaaa! Quá đã!” Anh trai đó cũng phát ra thanh âm rất dễ khiến người nghĩ bậy, biểu tình cực kỳ hưởng thụ, hoàn toàn có thể chứng minh rằng ảnh không phải đang diễn trò!

Thấy có người dẫn đầu, đám người còn lại không kiềm chế nổi nữa. Một đám giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lao thẳng vào những cột lốc xoáy nho nhỏ, chỉ sợ chậm một bước sẽ hết nước. Trong lúc nhất thời các loại thanh âm kỳ lạ vang vọng khắp thôn trang.

Alvin: “…”

Rất… đáng sợ!

Liên Hoa: “…”

Lũ người này… rốt cục có bao nhiêu đói khát?

Có sát khí! Liên Hoa thấy sau lưng lạnh lẽo, quay đầu liền thấy ⊙▽⊙, giò heo đến đây!

Mặt Hạ Chí quả thực đen như đáy nồi! Đám người này đều là một lũ ngu xuẩn! Dám khiến hắn mất mặt với đám người Bạch Dịch!

“Mấy người chơi vui vẻ nhỉ!” Ngữ khí Hạ Chí vẫn giống như bình thường. Nhưng tất cả mọi người đều thấy lạnh ngắt, có một loại dự cảm không tốt trào lên. Chủ nhân mấy cột lốc xoáy cũng không thi triển dị năng nữa, vì thế, cả đám ướt như chuột lột ngu người chờ lão đại ra chỉ thị.

“Mấy người vui vẻ như vậy, cũng nhàn quá nhỉ, vậy chạy một trăm vòng quanh thôn đi! Chạy xong rồi thanh lý sạch sẽ toàn bộ tang thi và biến dị thú cách đây trong phạm vi mười dặm, nếu như có người không làm mà để tôi phát hiện …” Hạ Chí nheo mắt, lộ ra một loại biểu tình phong tình vạn chủng: “Kết quả mấy người tự mình đoán đi!” Nói xong liền xoay người đi mất.

“Trời ơi! Lão đại! Không cần như vậy! Bọn em sai rồi! Tha cho bọn em!” Đám người khóc cha gọi mẹ.

“Anh Liên, may là chúng ta cách bọn họ một khoảng!” Alvin nghĩ mà thấy sợ, vỗ vỗ ngực: “Anh Liên! Anh Liên! ” Alvin không nghe động tĩnh của Liên Hoa nên kỳ quái nhìn lại, vừa quay đầu lại phát hiện anh Liên của hắn đang trưng ra bộ mặt ngây dại.

Alvin: “…” Đây là sao?

Liên Hoa: “(ˉ﹃ˉ)” Giò heo vừa rồi lại tản mát ra khí thế đầy phong tình, rất mê người, anh đây ngây ngốc cả rồi!

“Chủ nhân! Chủ nhân!” Liên Ngọc ở trong đầu kêu to.

“Ừ hử! Kêu anh cái gì?” Liên Hoa lấy lại tinh thần, lặng lẽ lau nước miếng bên khóe miệng.

“Kêu thằng ngốc cậu đấy! Hồn về đi!” Liên Ngọc xoay xoay, còn nói không bị sắc đẹp của giò heo mê hoặc, nước miếng đều chảy đầy ra kia!

“À, Tiểu Văn Văn kêu cái gì?” Liên Hoa quay đầu lại.

“Không, bọn họ đều đi rồi, chúng ta có thể nhìn tiếp.” Alvin ngơ ngác trả lời. Đậu má, mình có phải đã biết một bí mật kinh thiên động địa hay không? Mình có thể bị anh Liên giết người diệt khẩu hay không? QAQ

Tưởng Tư Vũ và Tưởng Tư Nhã đều đã hao hết dị năng, Thủy Cầu không thể dùng nữa, rất ăn ý mà trực tiếp huy động móng vuốt. Mày cào mặt tao một cái, tao cào mặt mày một cái, hai người đều là dị năng giả, khí lực không hề nhỏ, chỉ chốc lát sau, mỹ nữ liền biến thành mèo hoang, máu thịt bay tứ tung, đầu cổ rối bù, Liên Hoa cảm thấy da đầu run rẩy.

Chiến đấu rất đáng sợ! Một chút cũng không lưu tình mà tàn phá nhan sắc đối phương, mặc dù nói dị năng giả khôi phục sức khỏe rất nhanh, nhưng cũng rất đau đó biết không? Liên Hoa cảm thấy bản thân đã nảy sinh bóng ma tâm lý đối với loại sinh vật mang tên ‘phụ nữ’!

Tưởng Tư Vũ một chút cũng không nghĩ tới sẽ gặp lại bà chị mà mình hận thấu xương ở đây. Đời này khi cô ta tỉnh lại liền trực tiếp đến S thị, không gặp người đời trước đã hại mình rơi vào Địa Ngục. Bà chị quý hóa của cô ta! Đời trước vì để bò được lên chốn cao, đã đem cô ta bán cho một gã đàn ông có khuynh hướng bạo ngược, dị năng bị phế mất, sau đó bị gã chơi, chơi chán rồi lại quăng cô ta cho thủ hạ, cô ta nhận hết nhục nhã và ngược đãi, cuối cùng chết đi.

Kỳ thật cô ta vẫn rất cảm tạ chị mình, đã khiến cô ta hiểu được mạt thế là gì, chính là không có thân tình, còn vô tình tạo cơ hội cho cô ta nghe được tin tức của vị đệ nhất cường giả Hạ Chí trong miệng gã đàn ông đó, đời này, cô ta đã ở cạnh Hạ Chí. Cô ta nhất định phải báo thù! Tuy rằng Hạ Chí vẫn chưa câu được vào tay, nhưng cô ta rất có tự tin với bản thân, hơn nữa trong đội ngũ cũng có rất nhiều người ái mộ, những thứ này đều là vũ khí của cô ta! Chị gái yêu quý, đời này chị lấy cái gì mà đấu được với người đàn ông của tôi đây? Lấy tên gạch lót đường mà chị dụ dỗ sao? Ha ha, tôi sẽ khiến chị so với tôi đời trước trở thành đồ chơi tình dục cho đàn ông còn thảm hơn.

Tưởng Tư Vũ nghiền ngẫm nhìn bà chị Tưởng Tư Nhã ân cần hỏi han người đàn ông phía sau, đó là thanh mai trúc mã của hai chị em bọn họ, anh An. Anh An ơi anh An, cho dù anh từ nhỏ có thích người này bao nhiêu thì cuối cùng chị ta cũng chọn lựa phương pháp hi sinh anh thôi! Đời trước chính là như thế, không biết đời này lại như thế nào đây? Anh An à, anh có biết rằng, Tư Vũ cũng rất thích anh! Nhưng anh vì sao lại cự tuyệt Tư Vũ tôi đây? Ha ha, phải rồi Tư Vũ tôi làm sao so với chị mình, như vậy còn không phải giết chết anh, Tưởng Tư Vũ càng nghĩ càng hận, máu loãng theo đầu ngón tay chảy xuống.

“Tư Nhã, Tư Vũ là em gái em, hai chị em có chuyện gì xích mích với nhau thì cũng không nên đánh nhau như vậy. Có đau hay không?” An Tử Tề dùng Mộc hệ dị năng, đau lòng mà chữa thương cho Tưởng Tư Nhã.

Tưởng Tư Nhã không để ý An Tử Tề, cô ta chỉ hung hăng nhìn nhỏ em mình. Khi cô ta trọng sinh, Tưởng Tư Vũ đã không thấy bóng dáng, hiện lại nhìn thấy bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống mình, cô ta liền biết Tưởng Tư Vũ cũng trọng sinh. Đời trước cô ta lấy lòng sai người, cuối cùng bị lợi dụng, sau đó trở thành đồ chơi cho đàn ông như em mình! Cô ta hận! Đời này nhất định phải báo thù! Cho nên cô ta tìm tới người thừa kế Bạch gia, Bạch Dịch, đời trước Bạch gia là kẻ thắng lớn nhất, đời này cô ta muốn nắm thật chặt cái núi lớn này. Về phần anh trai nhà họ An, thực xin lỗi, đời trước cô ta đã hại chết người anh này, mặc dù có cảm giác áy náy, nhưng anh An, nhất định sẽ vì hạnh phúc của mình mà sẽ không quản hết thảy để giúp đỡ!

“Đau!” Tưởng Tư Nhã hai mắt đẫm lệ ôm lấy cánh tay An Tử Tề: “Em cũng không biết em ấy sao lại thế này, em ấy hình như rất ghét em, rốt cục em đã làm gì sai mà khiến em ấy ghét em như thế? Anh An! Hức hức, Tư Nhã rất đau lòng!”

“Đừng khóc, đừng khóc, anh giúp hai người giải tỏa hiểu lầm, Tư Nhã đừng lo lắng, Tư Vũ chỉ là nhất thời giận em, chờ em ấy hết giận, hai người lại có thể hòa hảo.” An Tử Tề thấy bạn gái khóc, tranh thủ an ủi.

“Ừm!” Tưởng Tư Nhã chôn đầu vào lồng ngực An Tử Tề, che đi nét lạnh nơi khóe mắt. Tưởng Tư Vũ thấy thế, nghiến răng đến vang tiếng khanh khách. Cô thật muốn lớn tiếng rống giận, anh An, ả đàn bà này sẽ hại chết anh, anh đang bị ả lợi dụng! Nhưng cô không nói được cái gì. Bởi vì cô ta biết anh An sẽ không tin những lời này, trong mắt anh chỉ có người chị quý hóa này.

Liên Hoa trợn mắt há hốc mồm làm người qua đường xem một hồi kịch hai chị em pháo hôi nhập vai. Hắn rốt cục hiểu được vì sao hai người này lại không đi chung, chính là vì hai người này đều trọng sinh! Nếu hắn còn không nhìn ra thì hắn là thằng ngu! Hơn nữa, Liên Hoa đồng tình nhìn người đàn ông còn đang an ủi bạn gái, người này được xưng là pháo hôi ôn nhu nhưng khốn khổ nhất trong lịch sử pháo hôi!

Chân tâm người này đối với bạn gái nhiều đến mức gọi là moi tim moi phổi ra dâng cho đối phương cũng không ngoa, nhưng cuối cùng vẫn bị bạn gái đẩy ra làm bia đỡ đạn. Lúc trước khi đọc đến đoạn người này chết, Liên Hoa còn chảy vài giọt nước tiểu mèo, còn nói nếu hắn có gặp được một người thành tâm đối xử với hắn như vậy, hắn tuyệt đối sẽ yêu thương người ta hết mực.

Không được rồi, thật sự không muốn người này chết!!! Nếu đã biết được bộ mặt thật của hai nữ pháp hôi, hắn phải hết sức cứu rỗi linh hồn người này!!