Hoàng Dư Dương đã theo dõi livestream của Vinh Tắc từ rất sớm, cụ thể là phải kể từ ba năm trước, khi cậu còn đang ở quán net tham gia thi đấu.
Lúc đó, trong đội tuyển của quán net, có một người chơi hỗ trợ tên là Bân Bân.
Bân Bân rất ngưỡng mộ Vinh Tắc. Khi Vinh Tắc thắng trận đấu, hắn ta sẽ mời mọi người đi ăn lẩu, còn khi thua thì lại thở dài trong quán net, ép cả đội anh em cùng nhau đăng ký theo dõi livestream của Vinh Tắc, thỉnh thoảng kêu gọi mọi người gửi quà nhỏ để hoàn thành nhiệm vụ, cố gắng giúp tăng độ hot cho livestream của thần tượng.
Hoàng Dư Dương là người chơi ở vị trí xạ thủ, vốn dĩ không thường xem livestream của những người chơi hỗ trợ, vì cậu cho rằng những buổi phát sóng đó chỉ toàn là những pha chữa trị, không có gì thú vị. Tuy nhiên, để giúp Bân Bân hoàn thành nhiệm vụ người xem, cậu đã xem livestream của Vinh Tắc vài lần, cảm thấy khác biệt, dần dần cậu thích ngồi xem trong phòng livestream của Vinh Tắc.
Vinh Tắc khi mới gia nhập giải đấu chuyên nghiệp không giống như bây giờ, chỉ phát sóng một lần mỗi năm. Có thể do nền tảng và chiến đội đã ký hợp đồng livestream, cộng với việc Vinh Tắc là người có sức ảnh hưởng lớn nhất trong đội, nên mỗi lần phát sóng một hoặc hai lần và thường xuyên phát đến tận khuya, hai ba giờ sáng.
Anh ít khi chơi đôi với người khác, kỹ năng rất tốt, lối chơi đôi khi thông minh đến mức khiến Hoàng Dư Dương phải vỗ tay khen ngợi. Anh giao tiếp với đồng đội rất ngắn gọn và hiệu quả, phòng livestream không hề ồn ào hay náo động.
Đôi khi Hoàng Dư Dương cùng đội quán net giành chiến thắng, cậu sẽ gửi một món quà đắt tiền cho Vinh Tắc. (Con trai đã có hiếu với zai sớm zậy 😂)
Khi đó nghe Vinh Tắc đọc tên ID của mình để cảm ơn, Hoàng Dư Dương lúc ấy mới mười lăm tuổi, vô cùng vui mừng. Cậu đã nghĩ một cách lén lút và ngắn ngủi rằng, nếu như Vinh Tắc có thể hỗ trợ cho cậu trong trận đấu, chắc chắn sẽ là một cảnh tượng thật hào hứng.
Nhiều lần, Vinh Tắc phát sóng rất muộn, Hoàng Dư Dương cũng chơi game đến tận khuya. Khi Hoàng Dư Dương chơi mệt, cậu sẽ không vào trận đấu nữa, mà chỉ treo máy trong phòng livestream của Vinh Tắc để nghỉ ngơi.
Lúc hai ba giờ sáng, người xem đã ít đi nhiều, nếu Vinh Tắc vẫn còn phát sóng, đôi khi anh sẽ tương tác với các bình luận, trả lời những câu hỏi về kỹ thuật và cài đặt. Anh không phát nhạc trong livestream và trong lúc xếp trận, phần lớn thời gian anh sẽ giữ im lặng, chỉ có những âm thanh nền của trò chơi, giống như tiếng ồn trắng, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy an toàn, như được ai đó đồng hành cùng mình trong những khoảnh khắc mơ hồ của đêm khuya.
Một năm sau, Hoàng Dư Dương gia nhập đội tuyển trẻ của WBG, mỗi ngày bận rộn với việc luyện tập và thi đấu, thời gian xem livestream và các trận đấy chính thức cũng ít đi. Trong khi đó, Vinh Tắc cũng gần như không còn phát sóng nữa.
Hoàng Dư Dương nghe lời nhắn trong nhóm từ Bân Bân, đầy rẫy phẫn nộ, nói rằng lý do Vinh Tắc ngừng livestream là vì trong phòng live của anh thường xuyên có quá nhiều tranh cãi trong các bình luận, quản lý phòng không thể cấm ngôn hết được.
FA trong mùa giải đầu tiên của IPFL, giống như WBG có Hoàng Dư Dương đầy năm nay, là một con hắc mã mạnh mẽ, từ mùa xuân đến mùa hè không thể cản phá, nhưng lại thất bại ở vòng chung kết.
Đến mùa giải thứ 8, FA thay đổi đội hình với các tuyển thủ mới, phong độ đấu rất bất ổn, trận thắng trận thua.
Chỉ cần Vinh Tắc bắt đầu livestream, luôn có đủ mọi loại người đổ xô vào phòng livestream của anh, hỏi anh tại sao không thể thắng, có phải mùa chung kết S7 là dàn xếp tỷ số không, nghĩ rằng trong số những người thi đầy kém cỏi lúc đó, ai nên "chết cmn" trước, gần đây có chơi cá cược không, liệu trận đấu tiếp theo có cơ hội thắng không, hoặc là năm nay vừa mới bắt đầu đã chơi tệ như vậy có phải là chuẩn bị để cả đội bỏ cuộc luôn không.
Vinh Tắc và các fan của chiến đội cũng như đối thủ đã tranh cãi ầm ĩ, mỗi bên đều không chịu nhượng bộ, khiến phòng livestream trở nên hỗn loạn, không khí ngột ngạt. Thời gian livestream của Vinh Tắc từ đó trở nên bất ổn.
Sau này, theo thời gian trôi qua và sự thăng trầm của chiến đội, FA một lần lại một lần vươn lên từ cơn đau khổ, gặp được hy vọng nhưng lại bất lực rơi xuống, thành công luôn thiếu một chút nữa là nắm bắt được. Người hâm mộ của FA và Vinh Tắc trở nên cực kỳ quyết liệt và khó chịu, không dễ bị khiêu khích hơn bất kỳ chiến đội hay tuyển thủ nào trong giải đấu.
Hoàng Dư Dương và Bân Bân dần ít liên lạc hơn, trong khi Vinh Tắc cũng không còn livestream nữa.
Hôm nay, giấc mơ thời thơ ấu bỗng nhiên không hiểu sao trở thành sự thật. Hoàng Dư Dương nhìn vào ảnh đại diện của Vinh Tắc, đồng đội trong trận đấu đôi của mình, nhanh chóng nhớ lại những đêm dài ở quán net, không khí đầy mùi thuốc lá, vừa xem livestream của ba Vinh vừa đánh RANK, vừa tưởng tượng cảnh Vinh Tắc chơi hỗ trợ cho mình trong những giờ khuya. Trong lòng cậu không khỏi cảm thấy một chút phấn khích.
Nếu như không phải làm những công việc liên quan đến âm nhạc điện tử hay các cộng đồng người Hàn Quốc thì càng tuyệt.
Hoàng Dư Dương vừa nghĩ đến đó, vừa chụp một bức ảnh màn hình để làm kỷ niệm.
Vẫn chưa có lời giải thích chi tiết từ Ấn Lạc, chỉ nói một câu "Một lời khó nói hết" và "Tự mình cầu phúc".
Trận đấu xếp hạng đầu tiên kéo dài hơn một chút, livestream của Vinh Tắc im lặng hơn cả trước đây. Anh không nói lời nào, chỉ để lại một dòng trong khu vực tương tác: "Cảm ơn mọi người vì những món quà."
Hoàng Dư Dương thấy dòng tin nhắn này, tưởng rằng Vinh Tắc không bật mic, cậu muốn tạo một chút mối quan hệ với thần tượng, nghĩ mãi rồi dùng phần mềm dịch để viết: "Tuyển thủ ZRONG, tôi luôn rất thích bạn, tôi là fan Hàn Quốc của bạn."
Cậu đọc từng chữ một cách nghiêm túc, nhưng chưa kịp đọc câu thứ ba, điều mà Hoàng Dư Dương không ngờ lại xảy ra. Trong phòng livestream lại vang lên một âm thanh kỳ lạ như giọng nói biến thái, giống như âm thanh điện tử quái dị, khiến cho những bình luận vui mừng và chúc mừng bỗng chuyển thành một màn hình đầy dấu chấm, dấu hỏi và dấu ba chấm.
Hoàng Dư Dương im lặng một lúc lâu, sau đó lấy hết can đảm nói câu thứ ba. Vinh Tắc cũng im lặng một lát, rồi với một nụ cười nhẹ, nói cảm ơn cậu. Hoàng Dư Dương cảm thấy hơi xấu hổ, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Một lúc sau, đột nhiên có người trong phòng livestream bắt đầu nhắc đến tên Hoàng Dư Dương. Không hiểu sao, quản lý phòng không cấm ngôn những lời lẽ này, dần dần, khu vực tương tác biến thành một cuộc thảo luận về Hoàng Dư Dương và giải đấu màu hè.
[Dương vương đến căn cứ chưa?]
[Dương vương bị đánh chưa?]
[YOMVP1 có vào danh sách mùa hè không?]
[Ba Vinh sao lại chơi đôi với người Hàn mà không chơi với xạ thủ mới thế?]
[Muốn lên rank thì phải tìm người chơi, người mới kia tính là người không?]
[Mới đến, ai chơi đôi với cậu ta?]
[Là cao thủ người Hàn từ bên Lạc Lạc giật về, mạnh khủng khiếp.]
[FA mùa hè có tân Hàn cứu viện không?]
[Hàn viện gì, không coi tôi, Dương vương vào mắt à?]
.........
Hoàng Dư Dương nhìn thấy những bình luận đó, trong lòng lại cảm thấy khó chịu, giống như trở về đêm hôm đó khi mọi chuyện xảy ra, đầu đau nhói từng cơn. Cậu không muốn tiếp tục xem nữa, liền giơ tay tắt phòng livestream của Vinh Tắc, nhưng đột nhiên nghe thấy Vinh Tắc trả lời: "Danh sách mùa hè xem sắp xếp của đội thôi."
"Xạ thủ mới à? Chưa cùng đánh trận nào," Vinh Tắc nói, "Không rõ lắm."
"Đây là game thủ Hàn mà Ấn Lạc quen," giọng Vinh Tắc rất nhẹ nhàng, "Chúng tôi vừa đánh một trận, thật sự rất mạnh."
Hoàng Dư Dương cảm thấy tâm trạng mình đột nhiên trở nên rất kỳ lạ.
Cậu nhận ra rằng Vinh Tắc đối xử với cậu còn không bằng với một người chơi Hàn Quốc lạ mặt. Người Hàn Quốc đó là Lollipop, còn cậu ---- Hoàng Dư Dương ---- chỉ là một xạ thủ mới, còn là "không rõ lắm" nữa.
Một cảm giác khó chịu không rõ lý do từ trong bụng dâng lên, khiến cậu khó lòng tập trung suy nghĩ. Cậu không hiểu vì sao mình lại ghen tuông như vậy, nhưng cậu chính là cảm thấy khó chịu.
Hoàng Dư Dương mới là người giành MVP xuất sắc nhất giải mùa Xuân. Cậu cũng muốn được Vinh Tắc khen ngợi trong phòng livestream của anh.
Nhưng ---- ít nhất là hiện tại ---- điều đó vẫn chưa thể trở thành hiện thực.
Nếu như mùa hè này, cậu thể hiện tốt hơn một chút... có lẽ...
Hoàng Dư Dương ngồi đờ ra một lúc, nhìn vào điện thoại, nhưng Vinh Tắc vẫn chưa đồng ý lời mời kết bạn của cậu.
Có lẽ Vinh Tắc chơi game không xem điện thoại, Hoàng Dư Dương nghĩ vậy, liền thử gửi lời mời kết bạn một lần nữa. Khi ngẩng đầu lên, thấy trò chơi đã mở, Vinh Tắc qua voice chat dùng tiếng Anh nói với cậu một câu: "Cố lên."
Hoàng Dư Dương theo phản xạ đáp lại: "Cố lên."
Bản đồ trong ván game này là Vịnh Tử Chuông, đây là bản đồ đầu tiên trong giải mùa Xuân của Hoàng Dư Dương, cũng là bản đồ giúp cậu một trận nổi danh.
Suy nghĩ muốn đưa Vinh Tắc lên điểm, Hoàng Dư Dương tập trung tinh thần, vừa làm vệ sĩ vừa gây sát thương.
Không biết có phải vì điểm ẩn của Hoàng Dư Dương và Vinh Tắc quá cao hay không, mà ba đồng đội còn lại của họ mỗi người một phong cách kém cỏi, từ khi bắt đầu trận đấu đã lần lượt "quăng game", hai người gây sát thương bên đối phương cùng với trợ thủ chặn đường giết Hoàng Dư Dương.
Khi Hoàng Dư Dương tự chơi xếp hạng, cậu thường luyện tập với mục đích và nhắm đến đối tượng cụ thể, nhìn vào sự may mắn của các đồng đội. Thắng thua là điều đương nhiên, nếu thua thì ngay lập tức mở ván tiếp theo, lại tiếp tục cố gắng giành chiến thắng.
Nhưng lần này thì khác, Hoàng Dư Dương không muốn để Vinh Tắc mất điểm, cậu chơi ván xếp hạng còn cố gắng hơn cả khi thi đấu, chiến đấu suốt nửa tiếng đồng hồ.
Trong pha giao tranh cuối cùng, Hoàng Dư Dương chắn trước mặt Vinh Tắc, đánh một pha "một đổi năm", cuối cùng giành chiến thắng, khiến lá cờ chiến thắng bay lên trên vịnh.
Thoát khỏi trận đấu, Vinh Tắc hỏi Hoàng Dư Dương một câu tiếng Anh, Hoàng Dư Dương không hiểu, lúng túng "A" mấy lần, Vinh Tắc liền gửi tin nhắn cho cậu. Hoàng Dư Dương tra từ điển, mới biết đó là một từ khen ngợi.
Cậu trả lời Vinh Tắc một biểu tượng mặt cười ngầu ngầu, cảm thấy cổ tay hơi đau, liền nâng tay phải lên lắc lắc. Khi nhìn thấy điện thoại có tin nhắn mới, cậu lấy ra xem, là tin nhắn từ Ấn Lạc gửi cho cậu: "Cậu mẹ nó cũng quá muốn thắng rồi đấy."
Hoàng Dư Dương nhìn thấy tin nhắn, buồn cười, còn chưa kịp trả lời, cậu lại thấy một tin nhắn chưa đọc. Cậu thoát ra ngoài để xem, phát hiện Vinh Tắc đã chấp nhận lời mời kết bạn của mình, hộp chat với Vinh Tắc xuất hiện ở đầu danh sách phần mềm.
Hoàng Dư Dương lập tức gửi cho Vinh Tắc một biểu tượng cảm xúc, nói: "Anh Vinh, tôi đang xem livestream của anh đấy!" Tiếp theo lại nói: "Ván này thật sự khó thắng," còn không nhịn được khen một câu: "Pha cuối cùng đúng là trình độ IPFL."
Vinh Tắc đáp lại: "Đồng đội rất carry."
(*)Carry: gánh đội, đồng đội có kỹ năng tốt, giúp đội chiến thắng.
Hoàng Dư Dương được khen, đuôi suýt nữa vểnh lên tận trời, nhưng lại hy vọng Vinh Tắc khen cậu, chứ không phải khen người chơi giọng điện tử Hàn Quốc, nên không nhịn được gửi cho Vinh Tắc: "Anh Vinh, lần sau muốn lên điểm, ghép đôi với tôi nhé."
"Tôi chơi chắc chắn không tệ hơn người Hàn Quốc này đâu." Cậu lại bổ sung thêm.
Chưa đầy vài giây sau khi gửi câu này đi, đột nhiên Hoàng Dư Dương nghe thấy Vinh Tắc gọi mình là "Lollipop" trong voice chat, hỏi có muốn cùng vào luyện tập bắn súng không.
Giọng Vinh Tắc rất bình tĩnh, không thể nghe ra tâm trạng của anh, không ai biết rằng anh thực sự đang nhắn tin với Hoàng Dư Dương, người mà không có fan FA nào ưa thích.
Hoàng Dư Dương nhìn vào giao diện tin nhắn, thấy Vinh Tắc không có dấu hiệu đang nhập liệu.
Cậu nghi ngờ Vinh Tắc có thể sẽ không trả lời lại mình, nhận ra cõ lẽ mình đã đụng phải một cái gai mềm của Vinh Tắc.
Chỉ trong một khoảnh khắc, tâm trạng Hoàng Dư Dương từ đỉnh cao sụp xuống, cảm thấy hơi lúng túng.
Cậu cảm thấy như bị cuộc sống hành hạ, vì Vinh Tắc rất khó để làm vừa lòng, cũng rất khó để hiểu. Hoàng Dư Dương cảm thấy có chút không phục, đồng thời cũng có một cảm giác khó tả về sự bực bội.
Cậu và Vinh Tắc vào phòng luyện tập bắn súng, tập vài ván, rồi lại cầm điện thoại lên, tự hành hạ mình khi vào khu vực tương tác livestream của Vinh Tắc, đột nhiên phát hiện có quản lý phòng đang cấm ngôn.
Quản lý phòng: [Đừng gây chuyện] [Đừng gây chuyện] [Đừng gây chuyện]
Ciciya: [Tại sao nói tất cả các tuyển thủ Hàn viện đều phải bị cấm ngôn? Quản phòng là Hoàng Dư Dương à?]
Thông báo hệ thống: Ciciya bị quản phòng cấm ngôn 5 ngày.
Thật nhiều nhiều cá: [Không ai thấy lối chơi của người chơi Hàn Quốc và Hoàng Dư Dương giống nhau sao? Thế thân à?]
Thông báo hệ thống: Thật nhiều nhiều cá bị quản phòng cấm ngôn 8 ngày.
Hoàng Dư Dương kéo lên xem vài người bị cấm, nhưng bình luận đều liên quan đến cậu. Chưa kịp suy nghĩ kỹ, cậu đã vào ván tiếp theo.
Trong vài ván sau đó, họ không gặp phải những đồng đội kém cỏi như ván trước, Hoàng Dư Dương chơi dễ dàng hơn hẳn, nhưng đến hơn mười hai giờ đêm, cậu bắt đầu thấy buồn ngủ.
Cậu đã dậy từ rất sớm để bắt kịp chuyến bay, căng thẳng suốt cả một ngày mà không nghỉ ngơi một chút nào.
Khi cậu đang ở một vị trí, bắn hạ trợ thủ của đối phương, Hoàng Dư Dương không nhịn được ngáp một cái. Âm nhạc điện tử từ phòng livestream của Vinh Tắc vang lên, mang một cảm giác khó tả, mềm mại và uốn éo.
Vinh Tắc ban đầu đang thông báo vị trí cho đồng đội, nhưng ngay khi Hoàng Dư Dương lên tiếng, cả kênh lại trở nên im lặng.
Vinh Tắc cười hỏi Hoàng Dư Dương có phải mệt rồi không, Hoàng Dư Dương đáp phải, họ chơi xong ván cuối cùng rồi chào tạm biệt nhau.
Hoàng Dư Dương thoát khỏi game, bốn phía lại trở nên yên tĩnh, cậu mở điện thoại, phát hiện Vinh Tắc đã tắt livestream, nhưng vẫn chưa trả lời tin nhắn về việc chơi đôi.
Cậu nhìn vào màn hình máy tính, ngẩn người một lúc, rồi tắt máy, tháo các thiết bị ngoại vi ra, ôm chúng đi về phía cầu thang.
Trên đường về phòng, Hoàng Dư Dương không nghe thấy âm thanh gì ngoài tiếng bước chân của mình, cậu đặt thiết bị ngoại vi lên bàn, đứng một lúc, rồi ngã người lên giường.
Chưa đợi được hồi âm từ Ấn Lạc, Hoàng Dư Dương đã mệt đến mức không mở nổi mắt. Cảnh tượng cuối cùng cậu nhìn thấy khi còn tỉnh táo là khi mắt cậu hướng về cửa, thấy cửa phòng chưa đóng chặt và màn hình điện thoại sáng lên, rồi cậu mệt mỏi thiếp đi.