Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 60




Hoàng Dư Dương đã qua đêm trong phòng của Vinh Tắc.

Ngày hôm sau có trận thi đấu, bọn họ không làm gì quá đáng, nhưng Vinh Tắc đã có một giấc ngủ sâu nhất kể từ đầu năm đến giờ.

Khi tỉnh dậy, Hoàng Dư Dương đang nằm nghiêng đối diện với anh ngủ, tay đặt lên cánh tay của anh. Nhiệt độ cơ thể của Hoàng Dư Dương dường như cao hơn Vinh Tắc một chút, làn da mềm mại.

Trong phòng tối tăm, có một ít ánh sáng từ phía sau rèm cửa chiếu vào, làm nổi bật lên bóng dáng của Hoàng Dư Dương.

Vinh Tắc quay đầu, nhìn kỹ một lúc lâu.

Hoàng Dư Dương hơi nhếch môi, giống như đang mơ một giấc mơ rất đẹp. Vinh Tắc giơ tay chạm vào cậu một cái, Hoàng Dư Dương liền mở mắt, lầm bầm hỏi "Mấy giờ rồi" rồi nhích lại gần Vinh Tắc, vùi mặt vào trong ngực anh.

Hoàng Dư Dương có những cử chỉ rất dính người, đôi khi cậu như một đứa trẻ chưa trưởng thành, thích gần gũi tiếp xúc cơ thể.

Vinh Tắc nghĩ rằng có lẽ từ rất lâu rồi anh đã bị thu hút bởi sự gần gũi không kiêng dè của Hoàng Dư Dương, chỉ là lúc đó anh không dám thừa nhận.

Suốt 23 năm qua, Vinh Tắc luôn cho rằng trong mối quan hệ với người khác, có rất nhiều hành động và suy nghĩ là không đúng, anh đã quen với việc tự mình lọc bỏ chúng.

Ví dụ như gần gũi về cơ thể là sai, mơ về tình yêu là sai, những lời hứa quá xa vời là sai, tình yêu là một chiều.

Về mặt tình cảm Vinh Tắc là một người thụ động, hôm qua là lần đầu tiên anh nói ra từ "mãi mãi".

Vinh Tắc cũng ôm lấy Hoàng Dư Dương, nhìn ánh sáng mùa hè phiếm hồng chiếu qua khe rèm cửa.

Đây là mùa hè thứ 4 kể từ khi Vinh Tắc trở về nước, thời tiết nóng đến mức khiến người ta cảm thấy bồn chồn. Hoàng Dư Dương lại ngủ trong vòng tay Vinh Tắc một lúc, rồi tỉnh dậy.

Cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, ngồi dậy, nhìn chăm chú vào bức tường phía đối diện ngẩn người. Dưới chiếc áo T-shirt trắng mỏng, từng đốt xương sống lộ ra, hơi hơi nhô lên, là tấm lưng gầy guộc của một thiếu niên.

Vinh Tắc im lặng nhìn theo bóng lưng của cậu, một cách không thực tế nghĩ rằng nếu khoảnh khắc này có thể kéo dài vô hạn, thì "mãi mãi" sẽ dễ dàng trở thành sự thật.

"Vừa rồi mơ thấy chúng ta đánh với ES," Hoàng Dư Dương đột nhiên quay lưng về phía Vinh Tắc nói, giọng nói vẫn còn hơi khô khốc, "Ông đây đã phản công lại ở Vịnh Tử Chuông, solo một chọi năm rồi thắng, mẹ nó siêu cấp đẹp trai."

"Đánh thắng rồi sẽ lập tức quay lại vị trí số một trên bảng điểm."

Cậu nói với giọng điệu nghiêm túc như thể mơ thấy điều đó là sự thật, còn đang tự hào về những pha xử lý trong giấc mơ. Vinh Tắc bị cậu chọc cười, nói: "Cảm ơn em nhé."

Hoàng Dư Dương quay đầu lại, mỉm cười với Vinh Tắc: "Đó là chuyện đương nhiên."

Sau đó cậu tiến lại gần, cúi người ôm lấy Vinh Tắc, cơ thể Hoàng Dư Dương rất mềm mại, mái tóc cũng mềm, cọ vào trên mặt Vinh Tắc, hơi thở ấm áp, như một đứa trẻ đang làm nũng, nói với Vinh Tắc: "Trong giấc mơ có ZRONG đánh hỗ trợ cho em đấy."

Trận thi đấu với CE bắt đầu vào lúc 5 giờ.

Khi Vinh Tắc bước lên sân khấu, dưới khán đài đầu tiên là vài giây im lặng, rồi sau đó là tiếng hoan hô vang dội khắp cả nhà thi đấu. Vinh Tắc ngồi xuống vị trí của mình.

Anh đã tham gia vô số trận thi đấu ở đây, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh cảm thấy căng thẳng vì những tiếng vỗ tay và cổ vũ.

Trước khi đeo tai nghe lên, anh nghe thấy các bình luận viên đang phân tích sự thay đổi nhân sự của FA, dự đoán tỉ số trận đấu ngày hôm nay.

Anh điều chỉnh lại vị trí của bàn phím, bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói to của một cậu bé đang hét lên "ZRONG", hét "Chào mừng trở lại", Vinh Tắc ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy cậu fan kia đang giơ cao banner của anh.

Anh không nhìn rõ khuôn mặt của cậu fan đó, nhưng cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, chắc hẳn là một người xem lâu năm.

Sau đó ở gần khu vực kia, một nhóm người bắt đầu cùng nhau hô "ZRONG cố lên", rồi tiếng hô "Cố lên" hết đợt này đến đợt khác vang lên liên tục.

Vinh Tắc cảm thấy một cảm giác ấm áp không thường xuất hiện trong lòng, anh đeo tai nghe vào, âm thanh từ bên ngoài bị cách ly, trận thi đấu bắt đầu.

CE là một chiến đội thuộc nhóm dưới của Liên minh, thành tích của bọn họ năm nay không mấy ấn tượng. Ngay từ ban đầu, bọn họ đã cấm hai vị tướng mà Hoàng Dư Dương thường chơi, rõ ràng là nhắm vào Hoàng Dư Dương.

FA đã nghiên cứu kỹ lối chơi của CE trên các bản đồ, dùng các lượt cấm để đối phó với các vị trí tướng tank và hỗ trợ của đối phương.

Trận đấu bắt đầu ở bản đồ Rừng Bão Tố, Hoàng Dư Dương chọn tướng Poppy, một tướng mà cậu gần như chưa bao giờ sử dụng. Ngay từ lúc bắt đầu, cậu đã hạ gục các tướng hỗ trợ và xạ thủ của CE, sau khi gây ra sát thương, cậu nhanh chóng dồn sát thương và giành chiến thắng trong trận giao tranh, không tốn quá nhiều công sức, chỉ trong vòng 10 phút đã kiểm soát được bản đồ này.

Bản đồ tiếp theo là Tháp Đá Khổng Lồ, CE bị đánh đến mức có chút mất đi sự tự tin, ban đầu bọn họ tấn công rất dè dặt. Sau khi FA chiếm được ưu thế, CE cố gắng vòng ra phía sau để tấn công vào đội hình sau của FA, nhưng lại bị Hạ An Phúc bắt gọn ở giữa đường.

Trận đấu này có thời gian ngắn đến mức gần như lập kỷ lục, trên màn hình hiện lên dòng chữ "Chiến thắng". Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương cùng nhau đứng dậy, bước về phía chiến đội CE để bắt tay.

Ánh đèn trên sân khấu sáng chói, tiếng cổ vũ từ dưới khán đài vang lên như sấm, các bình luận viên hào hứng khen ngợi toàn bộ chiến đội FA vì đã trình diễn một màn phong độ đỉnh cao.

Vinh Tắc cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác thực sự khi trở lại sân đấu.

Trước khi xuống sân khấu, màn hình hai bên đột nhiên chuyển sang khán giả.

Vinh Tắc lúc đầu không ngẩng đầu lên, bỗng nhiên anh nghe thấy Hoàng Dư Dương ở bên cạnh nói: "Nhìn kìa, chị."

Anh ngẩng đầu lên nhìn, thấy chị gái mình đang đứng ở phía bên trái của máy quay, ngơ ngác nhìn vào màn hình. Sau khi nhận ra mình xuất hiện trong ống kính, chị lập tức dùng tay che kín mặt, trong mắt thoáng hiện lên một chút ý cười.

Vinh Tắc ngây người một chút, không thể diễn tả được cảm xúc của bản thân lúc này, cúi đầu nhìn đôi giày của mình, từ từ xác nhận, Vinh Hinh đến xem trận đấu của mình. Trong lòng anh cảm thấy vui mừng hơn mình tưởng tượng rất nhiều.

Sau khi rời sân khấu, bọn họ lại quay lại để tham gia buổi phỏng vấn đội. Bọn họ ngồi phía sau bàn, xung quanh là ánh đèn flash cùng micro.

Hôm nay MVP là Hoàng Dư Dương, với Poppy cậu đã lập kỷ lục số liệu mới trong năm nay. Tuy nhiên, bởi vì hôm nay là một ngày đặc biệt, câu hỏi chủ yếu lại xoay quanh Vinh Tắc.

Phóng viên hỏi Vinh Tắc cảm giác khi trở lại sân thi đấu, trận đấu đầu tiên sau khi quay lại anh đã thi đấu rất tốt, làm thế nào để duy trì phong độ.

Vinh Tắc trả lời từng câu một.

Sau đó, lại có những câu hỏi liên quan đến chuyện riêng tư, hỏi Vinh Tắc lần này quay trở lại, anh dự định thi đấu trong bao lâu, liệu có thể duy trì thành tích này thời gian dài không.

"Chắc là có thể thi đấu đến khi giành được chức vô địch ở chung kết." Vinh Tắc mỉm cười.

Sau khi phóng viên hỏi về cảm nhận của các đồng đội anh về trận đấu, bọn họ lại quay sang hỏi Vinh Tắc: "ZRONG gần đây đối mặt với rất nhiều tranh cãi, hôm nay anh có điều gì đặc biệt muốn nói không?"

Vinh Tắc nhìn vào ống kính, suy nghĩ một chút, rồi nghiêm túc nói: "Phải cảm ơn chị của tôi vì đã quyết định ủng hộ tôi."

"Cảm ơn các đồng đội vì không trách tôi khi tôi vắng mặt."

"Còn phải cảm ơn Hoàng Dư Dương," anh nói tiếp, "Lúc tôi không ở trong đội, cậu ấy vẫn luôn cùng chơi đôi với tôi."