Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 48




Sáng ngày hôm sau, khi Vinh Hinh đi xuống tầng, hai đứa trẻ vẫn chưa dậy, Vinh Tắc đã ngồi bên bàn ăn, ăn xong bữa sáng, tay cầm điện thoại, không biết đang xem gì.

"Sớm như vậy, thật hiếm thấy." Cô ngồi xuống, nói.

Vinh Tắc ngẩng đầu nhìn cô, đáp lại: "Tối hôm qua đi ngủ sớm."

"Thế mới đúng chứ, người trẻ phải đi ngủ sớm dậy sớm thì tinh thần mới tốt được." Vinh Hinh rất hài lòng, "Em xem, trước kia em lúc nào cũng ngủ đến giữa trưa, trông thật không ra gì."

Cô từ lâu đã không thích việc Vinh Tắc thức khuya để chơi game, buổi sáng thì dậy muộn.

Mùa đông năm Vinh Tắc mới về nước, trong khoảng thời gian nghỉ không thi đấu, Vinh Hinh đã kéo anh về nhà sống hai tuần.

Chỉ trong mười mấy ngày đó, Vinh Tắc đã mang một chiếc máy tính đến, mỗi ngày đều chơi game đến khuya, sáng hôm sau lại ngủ đến tận 10 giờ mới dậy, cũng không mấy khi trò chuyện với cô. Cô muốn kéo anh đi thực tập ở công ty, nói như thế nào anh cũng không muốn.

Đến cuối tuần, Vinh Hinh sai con trai lớn gọi Vinh Tắc dậy lúc 8 giờ, kéo anh ra ngoài tham gia buổi họp mặt gia đình. Vinh Tắc dù có thể dậy được, nhìn cũng không đến nỗi mệt mỏi, nhưng Vinh Hinh cảm giác anh thật sự không có hứng thú với mọi thứ xung quanh.

Lúc đó cô đã bàn với Hướng Tú Minh, Hướng Tú Minh còn khuyên cô, nói: "Mỗi người đều có sở thích riêng của mình, Vinh Tắc không thích làm việc ở công ty, em đừng ép buộc cậu ấy." Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ Hướng Tú Minh không phải là người có lòng tốt, mà chỉ là vì e ngại.

Sau khi ăn xong, bọn họ liền lên đường.

Vinh Hinh đi thành phố C để tham dự một buổi lễ ký kết hợp đồng dự án bất động sản mà vốn dĩ là Hướng Tú Minh sẽ đi thay. Trên đường đi, Vinh Hinh cùng Vinh Tắc đã nói khá nhiều về các vấn đề liên quan đến dự án.

Vinh Tắc từ nhỏ đã rất thông minh, cũng có trách nhiệm, tất cả tài liệu mà cô đưa cho anh, anh đều xem rất kỹ.

Vinh Hinh đã suy nghĩ trước khi đi ngủ, chờ đến khi Vinh Tắc từ bỏ ý định quay lại chơi game, dù là quay lại trường đi học hay vừa học vừa làm việc ở công ty, miễn là không sinh hoạt theo kiểu sống không lành mạnh và có thể đi đúng hướng, cô liền có thể yên tâm.

Khi đến địa điểm ký kết hợp đồng, một sự việc bất ngờ đã xảy ra khiến Vinh Hinh không thể ngờ tới.

Hai người vào phòng nghỉ được bố trí cho lễ ký kết, hai nhân viên hậu cần trẻ tuổi của chi nhánh nhìn thấy Vinh Tắc, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt xúc động và ngạc nhiên, gọi Vinh Tắc bằng một cách xưng hô mà Vinh Hinh cho là không hợp.

Vinh Hinh đã nghe thư ký nói rằng trong mấy ngày gần đây, không ít nhân viên trẻ ở trụ sở chính đều bàn tán về Vinh Tắc, nhưng cô luôn cảm thấy thư ký đã quá phóng đại vấn đề. Hôm nay tận mắt chứng kiến, cô mới nhận ra Vinh Tắc dường như nổi tiếng hơn những gì cô nghĩ.

Có lẽ vì cô có mặt ở đây, nên các nhân viên không có nói chuyện quá nhiều với Vinh Tắc. Buổi lễ ký kết hợp đồng kết thúc suôn sẻ, ăn xong bữa cơm, trên đường trở về thành phố S, Vinh Hinh không nhịn được hỏi Vinh Tắc vài câu.

"Hiện nay có nhiều người xem thi đấu game như vậy sao," Vinh Hinh nói, "Các em thi đấu ở đâu vậy?"

Vinh Tắc có vẻ không muốn cùng cô trò chuyện nhiều về vấn đề này, nhưng vẫn nói cho cô biết địa chỉ, bảo đó là "Trung tâm thi đấu game".

"Chị biết nơi đó," Vinh Hinh nhớ lại địa chỉ, "Khu đất đó là do Trí Bổn mua."

"Trí Bổn là nhà tài trợ chính thức." Vinh Tắc nói.

Vinh Hinh có chút ngạc nhiên: "Thật sao."

Lúc này, điện thoại của Vinh Tắc rung lên, không biết anh nhận được gì, đeo tai nghe không dây vào, hình như đã mở một video để xem.

"Em đang xem gì vậy?" Vinh Hinh dựa lại gần, nhìn một cái, trên màn hình điện thoại là những hình ảnh game làm người hoa cả mắt.

"Trận đấu huấn luyện của chiến đội." Vinh Tắc thấp giọng giải thích.

"Cái súng này từ đâu ra vậy," Vinh Hinh chỉ vào màn hình hỏi, "Là một người chơi sao?"

"Đây là góc nhìn thứ nhất của người chơi đơn, mỗi đội có năm người, tên của các tuyển thủ ở đây." Vinh Tắc chỉ vào góc dưới bên phải màn hình, Vinh Hinh thấy một biểu tượng nhỏ, có một ảnh đại diện và một chuỗi ký tự, ghi "FA_YOMVP1".

"Ồ." Cô cúi đầu nhìn một lúc, thấy trên màn hình liên tục hiển thị thông báo thành công tiêu diệt ai đó, không nhịn được nói: "Game này đơn giản thật, thật dễ dàng tiêu diệt đối thủ."

Vinh Tắc dừng lại một chút, nói: "Tuyển thủ này năng lực rất mạnh, game không dễ đâu."

"Xem không hiểu, cậu ấy là người chị gặp hôm trước phải không?" Vinh Hinh nhớ lại cậu nhóc cao cao gầy gầy cô đã gặp ở dưới tầng tối hôm trước, cậu ấy có làn da rất trắng, trông khá trẻ tuổi.

"Là cậu ấy," Vinh Tắc nói với cô, "Trước khi chuyển đến chiến đội này, cậu ấy đã giành chức quán quân giải mùa xuân."

"Giá cũng không rẻ, phải không" Vinh Hinh nhớ lại giá cả mà Lý Bội đã nói với cô, "Đội của các em có thắng không?"

Vinh Tắc nhìn vào màn hình, im lặng trong chốc lát.

Vinh Hinh cũng im lặng nhìn theo, thấy trên màn hình có vẻ như trận thi đấu đã kết thúc, nhưng không thấy hiển thị kết quả thắng hay thua, rồi mới nghe thấy Vinh Tắc nói: "Thắng."

Rất nhanh, một ván đấu khác lại bắt đầu.

Thực ra, Vinh Hinh không muốn Vinh Tắc tiếp tục xem nữa, bởi vì cô nghĩ rằng, khi Vinh Tắc đã quay lại công ty, thì không nên để tâm vào những thứ vô ích như vậy. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, lần này cô lại không lên tiếng, mà tựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.

Trở lại thành phố S, Vinh Tắc cùng Vinh Hinh ăn một bữa tối đơn giản, rồi ở lại công ty đến rất khuya.

FA để tăng tốc sự hòa hợp, đã chơi ba trận đấu huấn luyện trong một ngày, Vinh Tắc xem hai trận, còn Hoàng Dư Dương đã lấy lại được phong độ, thi đấu rất tốt.

Tối hôm qua, sau khi Hoàng Dư Dương giao cá vàng xong, nói với Vinh Tắc những lời đó, sau đó liền rời đi. Hai người giống như thường lệ, thỉnh thoảng gửi một ít tin nhắn, đơn giản chia sẻ lại cuộc sống của mình.

Vinh Tắc không cảm nhận được nhiều về mối quan hệ của bọn họ, không rõ phải xử lý như thế nào.

Đến 10 giờ, Vinh Tắc hoàn thành công việc mà Vinh Hinh giao cho, nhận được tin nhắn từ Hoàng Dư Dương hỏi anh có đang bận không, Vinh Tắc trả lời là không bận, thế là Hoàng Dư Dương liền gọi điện cho Vinh Tắc.

"Chơi đến đói bụng rồi," Hoàng Dư Dương nói, "Muốn ăn tôm hùm đất, đến đón tôi đi."

Vinh Tắc nói với Vinh Hinh một tiếng rồi lái xe đến đường Kim Châu, chạy đến ngã tư, anh phát hiện Hoàng Dư Dương đã đứng ở bên đường chờ mình.

Hoàng Dư Dương đứng dưới đèn đường, tay cho vào túi áo khoác, tóc cậu thoạt nhìn trông rất đen và mềm, như bị hào quang bao quanh. Vinh Tắc dừng xe trước ở mặt cậu, quên không mở khóa, Hoàng Dư Dương cúi người xuống, cười tươi vỗ vỗ vào cửa sổ xe của anh, làm khẩu hình miệng.

Tim Vinh Tắc từ từ đập nhanh hơn.

Đến quán tôm hùm đất mà Hoàng Dư Dương muốn ăn, phía trước có rất nhiều người đang xếp hàng, bọn họ lấy số, đứng chờ trong chốc lát, Hoàng Dư Dương đề nghị đi dạo một chút, hai người liền đi bộ dọc theo con phố.

Đi được một lúc, Vinh Tắc bỗng nhận ra bọn họ đang ở gần nhà cũ của mình.

Anh và Hoàng Dư Dương đi cùng nhau, suy nghĩ một lúc, cố gắng nói một cách tự nhiên, hỏi Hoàng Dư Dương: "Em có muốn đến nhà tôi xem một chút không?"

Hoàng Dư Dương hơi ngẩn ra, Vinh Tắc lại nói: "Cách chỗ này rất gần, là nơi tôi đã sống khi còn nhỏ."

"Được đó." Hoàng Dư Dương ngay lập tức trả lời.

Vinh Tắc cũng đã rất lâu rồi chưa quay lại đây. Mấy ngày trước, Vinh Hinh đã đến một lần, nói là nhà quá cũ, đã nhờ người đến đo kích thước và đang làm bản thiết kế cải tạo.

Trong nhà bình thường không có ai ở, chỉ thuê một dì giúp việc đến dọn dẹp vào ban ngày.

Vinh Tắc mở khóa vân tay, trong nhà có một mùi huân hương thoang thoảng, anh bật đèn hành lang, dẫn Hoàng Dư Dương đi vào.

Ngôi nhà được trang trí theo phong cách cổ điển Trung Quốc, sàn nhà màu gỗ đậm, bởi vì dì giúp việc rất tận tâm, đồ đạc trông không quá cũ, chỉ là có lẽ không còn hợp với xu hướng hiện tại nữa.

Ghế sofa trong phòng khách là sofa da màu nâu, những chiếc gối ôm trên đó cũng cũ, Vinh Tắc cùng Hoàng Dư Dương ngồi xuống sofa, Hoàng Dư Dương nói nhà Vinh Tắc "Rất lớn, rất đẹp". Cậu hỏi Vinh Tắc: "Sau khi chuyển vào ký túc xá, anh không còn ở đây nữa đúng không?"

"Gần như vậy," Vinh Tắc trả lời, "Từ khi lên cao trung, tôi ít về nhà hơn."

Hoàng Dư Dương cúi đầu, sờ vào lớp da của sofa, im lặng một lúc rồi hỏi Vinh Tắc: "Anh đã xa ba mẹ bao lâu rồi?"

Cậu cùng Vinh Tắc ngồi rất gần nhau, mặc dù không có tiếp xúc cơ thể, nhưng bầu không khí lại có cảm giác thân mật hơn so với những lần trước khi vô tình ôm hay dựa vào nhau.

Vinh Tắc nói: "Mười lăm năm," anh nhìn vào gương mặt của Hoàng Dư Dương, nói tiếp, "Hồi đó chúng tôi cùng nhau đi ra ngoài, trên đường cao tốc thì xảy ra tai nạn xe cộ."

Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn anh, Vinh Tắc lại nói: "Bây giờ tôi không còn nhớ rõ lắm."

"Vậy sao?" Hoàng Dư Dương nhẹ nhàng hỏi.

Vinh Tắc "Ừm" một tiếng, ngay sau đó Hoàng Dư Dương bất ngờ duỗi tay ra, chạm nhẹ vào mặt Vinh Tắc, Vinh Tắc nâng tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy mu bàn tay của Hoàng Dư Dương.

"Làm sao vậy?" Anh không buông tay, thấp giọng hỏi Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương đáp: "Không có gì."

"Vinh Tắc," Hoàng Dư Dương gọi anh, sau một lúc lâu, mới nói, "Thực ra, việc quay lại công ty làm việc khiến anh khó chịu có phải không?" rồi nói thêm, "Tôi cảm thấy anh không vui."

Vinh Tắc không lên tiếng, Hoàng Dư Dương lại nói: "Tối hôm qua từ lúc chúc ngủ ngon đến khi thức dậy chỉ có ba tiếng, anh ngủ được bao lâu?"

Im lặng trong chốc lát, Vinh Tắc nói với Hoàng Dư Dương: "Không quen ngủ ở khách sạn."

"Phải không." Hoàng Dư Dương cử động một chút, rồi nắm lấy lòng bàn tay của Vinh Tắc.

Bàn tay của cậu ấm hơn và cũng gầy hơn so với Vinh Tắc.

"Ừm." Vinh Tắc nhìn vào mi mắt và đôi môi của Hoàng Dư Dương, nói.

Phòng khách không bật đèn chùm, ánh sáng mờ ảo từ hành lang và đèn đứng đặt dưới đất, tạo nên một không gian ấm áp. Hệ thống điều hòa trung tâm có vẻ đã cũ, âm thanh gió thổi khá lớn.

Bên ngoài cửa sổ phòng khách là bãi cỏ và xích đu, nơi Vinh Tắc đã từng chơi đùa khi còn nhỏ.

Vinh Tắc đã sống một mình ở nhiều nơi cũng sở hữu không ít căn nhà, nhưng anh luôn cảm thấy chỉ có nơi này và căn phòng ở tầng bốn ký túc xá căn cứ mới thật sự thuộc về chính mình.

"Không phải là khó chịu," anh nói với Hoàng Dư Dương, "Nhưng tôi rất muốn quay lại căn cứ."

"Không ở căn cứ, tôi cảm thấy mình như không có nhà."

Vinh Tắc nói xong mới nhận ra mình đã nói những lời mà bản thân ít khi nhắc đến, rất yếu đuối và vô nghĩa.

May mắn là Hoàng Dư Dương không có cười nhạo anh.

Hoàng Dư Dương tiến lại gần Vinh Tắc, nhắm mắt lại, hôn Vinh Tắc. Đôi môi của cậu mềm mại hơn so với vẻ ngoài, giống như trong những giấc mơ của Vinh Tắc thật lâu trước đây. Cậu hôn một lúc rồi rời ra.

"Vinh Tắc," cậu nói, "Anh có rồi."