Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 43




Ngày nghỉ thứ hai trong lịch thi đấu giải đấu được sắp xếp vào thứ năm tuần này, vì vậy thời gian đến trận đấu tiếp theo với DAG khá dài, tận 8 ngày.

Đối với một chiến đội cần gấp rút hòa nhập với hỗ trợ mới, thì đây có thể coi là tin tốt trong những tin xấu.

Hoàng Dư Dương nằm nhắm mắt trong phòng không biết bao lâu, thì nhận được điện thoại từ huấn luyện viên.

Huấn luyện viên nói: "Thấy cậu không trả lời tin nhắn nên gọi thông báo cho cậu biết, nếu mệt thì chiều nay có thể không đến, ngày mai được nghỉ, nhưng tối nay phải tham gia trận đấu huấn luyện." Hoàng Dư Dương trả lời đã biết, rồi cúp máy và tiếp tục nằm.

Trong khoảng thời gian đó, Ấn Lạc đã đến gõ cửa phòng cậu, nhưng cậu không mở cửa, vì thế Ấn Lạc đành rời đi.

Trận đấu huấn luyện bắt đầu vào lúc 7 giờ, Hoàng Dư Dương không xuống tầng ăn cơm tối, mãi đến 6 giờ rưỡi mới ngồi dậy khỏi giường.

Trước khi ra ngoài cậu vào phòng tắm rửa mặt, cúi người vốc nước ấm vỗ lên mặt, ngẩng đầu mở to mắt, nhìn thẳng vào chính mình trong gương.

Người trong gương có sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ngầu, mí mắt hơi sưng nhưng không đỏ; nước từ mặt chảy xuống cằm, nhỏ dọt xuống, lông mày và lông mi đều ướt sũng.

Hoàng Dư Dương cảm thấy diện mạo của mình lúc này, tuy không thể nói là thảm hại, nhưng chắc chắn là đang rất chán nản.

Đến phòng huấn luyện, Hoàng Dư Dương thấy Thẩm Chính Sơ đang ngồi ở bên cạnh Ấn Lạc, vị trí trước đây của Bàng Trị.

Thẩm Chính Sơ cao gần bằng Hoàng Dư Dương, nhuộm một đầu tóc vàng, tai phải đeo ba cái khuyên tai, mặc áo phông của đội hai, trong tay cầm một cái bình giữ nhiệt.

Cậu ta đang chơi xếp hạng, khi nhận ra có người đi vào, liền quay đầu lại, thấy là Hoàng Dư Dương, cậu ta tháo tai nghe ra một nửa, cười chào hỏi: "Anh Dương, mong được chỉ giáo!"

Hoàng Dư Dương không cười nổi, chỉ đáp lại một tiếng "Chào", rồi nhìn thấy trên màn hình máy tính của Thẩm Chính Sơ, nhân vật Wanona đã bị người ta đánh chết ở bên vách đá.

Trong trận đấu huấn luyện đầu tiên Vinh Tắc vắng mặt, khả năng thích ứng của Thẩm Chính Sơ rất xuất sắc, lối chơi hỗ trợ của cậu ta rất giống với Vinh Tắc, mặc dù chưa thể bằng Vinh Tắc về độ thuần thục, vẫn còn thiếu sót ở một số chi tiết, nhưng đối với lần đầu phối hợp cùng đội ngũ, màn trình diễn của Thẩm Chính Sơ có thể coi là rất đáng ngạc nhiên.

Hoàng Dư Dương vẫn giữ được độ chính xác trong việc bắn súng, chỉ là số lần mất tập trung hơi nhiều, vài lần bị đối phương bắt được, suýt chút nữa thì bị loại, nhưng mỗi lần Thẩm Chính Sơ đều cứu cậu rất kịp thời.

Sau khi kết thúc bản đồ đầu tiên, huấn luyện viên gọi Hoàng Dư Dương một tiếng, bảo cậu phải lấy lại tinh thần và chơi tốt hơn.

Hoàng Dư Dương đã nghe lời, cố gắng tập trung, nhưng sau khi trận đấu huấn luyện kết thúc, cậu vẫn cảm thấy hôm nay chỉ có một từ "suy sụp" dùng để miêu tả bản thân mình.

Trận đấu huấn luyện kết thúc, Hoàng Dư Dương cảm thấy cực kỳ bực bội, đi ra ngoài hút hai điếu thuốc. Cậu không mang theo điện thoại, quay lại nhìn qua các thông báo, phát hiện Vinh Tắc đã nhắn cho cậu cách đây mười phút: "Tôi ở bãi đậu xe dưới tầng hầm."

Hoàng Dư Dương ngồi thêm một lúc, chỉ nói với Ấn Lạc người ngồi gần nhất một câu "Tôi đi trước", rồi rời khỏi phòng huấn luyện, đi xuống tầng.

Hoàng Dư Dương chưa bao giờ biết Vinh Tắc biết lái xe.

Ánh sáng trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm không được sáng lắm, Vinh Tắc mặc một bộ vest trang trọng, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy rất không quen. Anh đứng cạnh một chiếc xe Sedan màu đen, ngay khi Hoàng Dư Dương đi ra, anh liền vòng qua đầu xe, mở cửa xe cho Hoàng Dư Dương ngồi vào ghế phụ.

Cả hai ngồi vào trong xe, Hoàng Dư Dương không nhịn được nói: "Tôi thấy anh mặc đồ bình thường trông đẹp hơn."

Vinh Tắc nghiêng mặt qua nhìn cậu, ngừng một chút, rồi nói: "Vest không bình thường à?"

"Tôi nói là cái đồ tôi đang mặc này, đồ bình thường." Hoàng Dư Dương đáp. Cậu mặc áo phông của chiến đội, trước đây Vinh Tắc cũng hay mặc, không biết Vinh Tắc là cố tình không hiểu hay thật sự không hiểu.

Vinh Tắc không nói gì, khởi động xe.

Hoàng Dư Dương hỏi: "Chúng ta đi đâu?"

"Cậu muốn đi đâu?" Vinh Tắc vừa lái xe ra ngoài vừa hỏi Hoàng Dư Dương.

"Tôi không biết," Hoàng Dư Dương nhỏ giọng nói, "Tôi không ra ngoài chơi, cũng không thích chơi."

Im lặng một lúc, Vinh Tắc nói: "Vậy đến chỗ tôi đi."

"Khách sạn tôi đang ở gần đây." Anh nói với Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương liếc nhìn anh một cái, hỏi: "Đi làm gì? Tham quan phòng mới của anh à?"

"......" Vinh Tắc hơi sửng sốt, rồi nói: "Chúng ta nói chuyện đi, trong ký túc xá có quá nhiều người."

Hoàng Dư Dương cười mà không có cảm xúc gì, hỏi anh: "Nói chuyện gì, nói xong anh có quay lại tiếp tục chơi không?"

Vinh Tắc im lặng một lúc, rồi nói với Hoàng Dư Dương: "Tôi không biết."

Hoàng Dư Dương ngẩn ra một chút, rồi im lặng.

Đi một đoạn đường, Vinh Tắc bắt đầu một chủ đề mới: "Meko đã mở cho tôi một buổi livestream, để tôi xem trận đấu huấn luyện ngày hôm nay, Thẩm Chính Sơ chơi khá ổn."

"Bình thường," Hoàng Dư Dương đánh giá, "Tạm được."

"Có thể là do tôi chơi quá kém, cậu ta chưa phát huy hết khả năng." Cậu nói xong, cảm giác như mình đã nói hơi có chút châm chọc, nhưng thực ra cậu đúng là nghĩ như vậy.

Vinh Tắc không nói gì thêm.

Vinh Tắc mặc một bộ vest màu đen, mắt nhìn thẳng về phía trước tập trung lái xe, giống như một người thành đạt trong xã hội.

Hoàng Dư Dương nhìn vào bên mặt của anh, rồi quay mắt đi nhìn về phía trước, thầm thừa nhận mình quá cố chấp, nói lời không thật lòng, thực ra dù Vinh Tắc mặc gì thì anh cũng rất đẹp trai, rất quyến rũ.

Điều hướng trên xe của Vinh Tắc không phát ra tiếng, điểm đến là một khách sạn nằm ở trung tâm thành phố.

Dần dần, giao thông trở nên hơi tắc nghẽn, khu vực trung tâm thành phố đông đúc, xe cộ qua lại tấp nập, chỗ nào cũng đầy người đi đường. Bọn họ đi qua một con đường có nhiều câu lạc bộ đêm, màn hình LED khổng lồ chiếu hình động, ánh sáng chói lóa khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy đau mắt.

Những chàng trai cô gái ăn mặc sành điệu xếp hàng chờ vào cửa, đây là những người hoàn toàn khác biệt với Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương đã sống ở thành phố S hai năm, nhưng vẫn cảm thấy rất xa lạ với nơi này, chỉ quen thuộc với những con đường xung quanh khu vực WBG hoặc FA.

Đôi khi, cậu cảm thấy thành phố này dường như không có ý định tiếp nhận cậu và những người giống như cậu, bởi vì rốt cuộc bọn họ vẫn là những người không mấy nổi bật.

Cuộc sống thực tế mà Hoàng Dư Dương quen thuộc là một thành phố ở trên núi giao thông bất tiện, là những con đường chật hẹp, đầy bụi bẩn, là quán net đầy mùi thuốc lá, là mùi giữa nước thải và khí thải xe máy, ô tô, kết hợp lại không dễ chịu chút nào.

Thành phố lớn này quá rộng, quá sạch sẽ và phồn hoa, mọi người đều vội vã, sự nghiệp thành đạt.

Những nơi duy nhất chấp nhận bọn họ chỉ có căn cứ, ký túc xá và trung tâm thi đấu điện tử, chỉ ở những nơi đó, thành phố mới cho phép bọn họ và khán giả cùng nhau thực hiện những giấc mơ vô cùng mong manh, không hợp với thế giới thực, những giấc mơ vô cùng bấp bênh về chức quán quân điện tử.

Tuy nhiên, Vinh Tắc thì khác, Vinh Tắc là kiểu người mà cả thành phố S này đều sẵn sàng chào đón, ít nhất anh mặc vest trông không giống một trò cười.

Vinh Tắc giải nghệ, như thể anh rời khỏi bản đồ thế giới điện tử, quay trở lại với thế giới thực vốn đã chào đón anh, trong khi Hoàng Dư Dương vẫn đứng yên tại chỗ, không đi đâu cả, bọn họ từ đây đi theo những con đường khác nhau.

Buổi chiều sau khi cúp điện thoại, Hoàng Dư Dương đã suy nghĩ rất lâu, đến giờ phút này cuối cùng cũng đưa ra được kết luận.

IPF là cả cuộc đời và sự nghiệp của Hoàng Dư Dương, nhưng có lẽ đối với Vinh Tắc nó chỉ là một trò chơi mà thôi. Bọn họ là những con người khác biệt.

Suy nghĩ như vậy, Hoàng Dư Dương cảm thấy mất hứng, muốn trở về ký túc xá.

Cậu mở miệng nói với Vinh Tắc: "Thôi, anh đưa tôi về đi. Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa."

Vinh Tắc rõ ràng đã cứng người một chút, lái xe quay đầu xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, nói: "Đã đến rồi."

Hoàng Dư Dương không nói gì, đột nhiên cảm thấy tốc độ xe của Vinh Tắc dường như có phần nhanh hơn.

Chiếc xe Sedan rẽ vài khúc trong bãi đỗ, dừng lại bên cạnh thang máy của khách sạn.

"Đều đã đến rồi," Vinh Tắc tắt máy, nói với Hoàng Dư Dương, có vẻ như đang cố an ủi, "Lên trên ngồi một chút nhé."

Hoàng Dư Dương nhìn Vinh Tắc ở trong bóng tối, không thể nhìn thấy rõ biểu cảm của Vinh Tắc, trong lòng lại có chút bực bội và uất ức, nói: "Không muốn lên."

"Mẹ kiếp, sao mà cái gì cũng đều phải nghe theo anh." Hoàng Dư Dương ngồi đó nói.

Vinh Tắc nhìn Hoàng Dư Dương một lúc, rồi đột nhiên tiến lại gần thêm một chút, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào tóc của Hoàng Dư Dương, rồi lại chạm vào khuôn mặt cậu.

Hoàng Dư Dương ngẩn người, ngay sau đó lập tức nhận ra, Vinh Tắc có lẽ nghĩ cậu lại khóc, liền đưa tay đẩy nhẹ Vinh Tắc một cái: "Tôi mẹ nó không khóc."

"Đi lên ngồi một chút đi," Vinh Tắc không thừa nhận sai lầm của mình, mà chuyển sang chuyện khác, "Mấy ngày nay tôi ở cùng chị gái, chị ấy đang kiện tụng ly hôn, một mình dẫn hai đứa nhỏ đến ở khách sạn."

"Dư Dương," anh nhìn Hoàng Dư Dương nói, "Tôi không có ba mẹ, chỉ có chị tôi là người thân duy nhất."

Hoàng Dư Dương ngây ngẩn cả người, không biết phải nói gì, cuối cùng im lặng thành thật đi theo Vinh Tắc lên tầng.