Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 4




Khi thấy Hoàng Dư Dương đi về phía mình, Vinh Tắc theo bản năng vô thức dừng bước.

Phản ứng đầu tiên của anh là bảo Lý Bội kéo Hoàng Dư Dương đi xa một chút, phản ứng thứ hai là hối hận vì đã quên dặn dò đừng để người này ở trong ký túc xá của đội chính.

Vinh Tắc đã gặp Hoàng Dư Dương trong giải mùa Xuân lần trước.

Khi đó, FA thua bởi WBG, Hoàng Dư Dương cùng đồng đội đã đi đến chỗ của FA bắt tay với bọn họ, hình như còn mỉm cười với Vinh Tắc, gọi một tiếng "Ba Vinh".

Vinh Tắc nhớ lại ngày hôm đó, anh không cảm thấy quá thất vọng, chỉ là hơi bực bội vì việc anh đã chi một khoản tiền lớn để mời tuyển thủ sát thương từ đội vô địch mùa giải trước là Bàng Trị, nhưng trong hai ván đấu, hắn ta và Hoàng Dư Dương đã đối đầu với nhau bảy tám lần mà không thắng được lần nào.

Khi Hoàng Dư Dương tỏa sáng rực rỡ trong giải đấu cấp thấp, Vinh Tắc đã xem một số trận đấu có độ chú ý cao của cậu, cũng như đã cử quản lý đội đi tiếp cận. Tuy nhiên, cậu không chịu tham gia huấn luyện thử, chỉ muốn ở lại WBG.

Khi nghe quản lý Meko thuật lại tình hình liên lạc với cậu, Vinh Tắc không nghĩ gì nhiều. Anh vẫn còn một số lựa chọn khác cho vị trí sát thương mùa giải mới, không nhất thiết phải là Hoàng Dư Dương. Nhưng Meko trong phòng họp đã mắng mỏ suốt nửa ngày, nói rằng Hoàng Dư Dương không biết điều. Tuy nhiên, chỉ sau vài chiến thắng tại giải đấu cấp thấp, cậu tưởng mình đã là nhân vật lớn, tự cho mình là ngôi sao, thực tế chỉ là đám mây bay qua, sau này thua nhiều rồi sẽ hiểu ra thôi.

Thế nhưng, Hoàng Dư Dương không giống như những gì quản lý đã nói, cậu không trở thành một ngôi sao băng vụt qua rồi lại biến mất trong giải đấu.

Sự thật là, suốt cả giải mùa Xuân, Hoàng Dư Dương đã giành được MVP ở 16 trận đấu, gần như trong mọi bài bình luận của IPFL đều có người nhắc đến tuyển thủ mới đầy kiêu ngạo của WBG, YOMVP1.

Hoàng Dư Dương gần như không thua trận nào, đừng nói là thua đến mức phải hiểu chuyện.

Cậu tiến bộ nhanh đến nỗi khiến Vinh Tắc nghĩ rằng có lẽ trong cuộc sống này thật sự có những thứ mà mình không thể đạt được.

Kể từ mùa giải này, Vinh Tắc đôi khi cảm thấy mình đã quen với thất bại.

Anh thậm chí đã dám thừa nhận mình thiếu may mắn, tất cả những danh tiếng, MVP và lời khen ngợi mà anh có, cũng không thể đổi lấy một chiếc cúp.

Trong giải đấu này, những tuyển thủ giống anh có nhiều hơn là những người giống như Hoàng Dư Dương.

Sau thất bại trong trận chung kết mùa xuân, Vinh Tắc đã suy nghĩ rất nghiêm túc, nếu anh có thể mua được tất cả các tuyển thủ đã giành chức vô địch, nhưng nếu chức vô địch vẫn luôn nằm ngoài tầm tay, thì có lẽ anh thật sự phải chấp nhận số phận.

Tuy nhiên, điều này không có nghĩa là Hoàng Dư Dương có quyền để anh phải tìm một chỗ cho mình trong đội.

Vinh Tắc hy vọng rằng tuyển thủ đang lên này sẽ nhận được một bài học, hiểu rằng mình có thể bị người khác mua đi bất cứ lúc nào, ngồi bên máy lọc nước đến khi giải nghệ, bởi vì một cái MVP mùa xuân thì đối với giải đấu cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Chỉ trong vài giây, Hoàng Dư Dương đã bước nhanh đến trước mặt Vinh Tắc, mỉm cười làm dáng với anh: "Anh Vinh, chào anh."

Hoàng Dư Dương không phải là người xấu trai, nói theo một cách nào đó, có thể coi là đẹp trai. Trước sự kiện phát sóng trực tiếp, tiếng tăm tốt của cậu chủ yếu dựa vào khuôn mặt vô hại này. Hoàng Dư Dương có làn da rất trắng, đôi mắt hơi xếch lên, môi rất đầy đặn, khóe miệng tự nhiên cong lên, lúc nào cũng có vẻ như đang mỉm cười, chỉ là giờ đây mọi người đều biết, những lời cậu nói ngoài sân đấu lại không mấy dễ nghe.

"Lâu rồi không gặp," Hoàng Dư Dương nói với Vinh Tắc bằng giọng điệu rất ngoan ngoãn, "Anh Vinh vẫn đẹp trai như thế!"

Vinh Tắc nghe mà cảm thấy buồn cười, hơi hơi cúi đầu, lịch sự kéo khóe miệng cười đáp lại: "Chào cậu. Hoan nghênh đến FA."

Hoàng Dư Dương dừng lại một chút, có vẻ như còn muốn nói gì đó, nhưng Vinh Tắc không muốn nghe, liền quay đầu hỏi Lý Bội: "Chưa ăn cơm à?"

"Đã ăn rồi, mọi người đang ăn cơm rồi ạ." Lý Bội có vẻ hơi lo lắng.

Vinh Tắc liếc nhìn Hoàng Dư Dương, tùy tiện nói: "Đi thôi."

Hoàng Dư Dương không nói gì thêm, bước theo Vinh Tắc, cùng anh vào nhà ăn.

Mặc dù không muốn ngồi cùng bàn với Hoàng Dư Dương, nhưng bữa tối này, Vinh Tắc vẫn cảm thấy khá thoải mái.

Trên bàn ăn có tổng cộng bảy người, Vinh Tắc ngồi bên trái Hoàng Dư Dương, bên phải là Lý Bội, đối diện là bốn tuyển thủ FA từng bị Hoàng Dư Dương mắng.

Lần lượt là Bàng Trị - KJY, vị trí sát thương nhưng bắn không bằng bà nội của Hoàng Dư Dương; Thôi Vĩnh Tuấn - CHOOYO, vị trí đỡ đòn chuyên nghiệp chỉ biết nhận tiền diễn trò; Hạ An Phúc - DDD, vị trí đỡ đòn hay đi du lịch ở mép tháp; và cuối cùng là Ấn Lạc - PRINCAL, vị trí sát thương cùng DDD chơi xong rồi trắng tay.

Sau khi mọi người ngồi xuống, bầu không khí trên bàn ăn duy trì sự im lặng ít nhất ba phút.

Im lặng này bị Hạ An Phúc phá vỡ, khi hắn ta đang múc canh, tay bất ngờ run lên, cái thìa sứ rơi xuống bát, phát ra một tiếng "choang", canh sườn văng tung tóe, bắn lên trên bánh trứng.

Vinh Tắc nhìn Hạ An Phúc, hắn ta ngượng ngùng gật đầu với Vinh Tắc.

"Ôi trời," Ấn Lạc ngồi cạnh Hạ An Phúc lập tức cười, nói: "Ba chữ D ơi, như thế nào mà làm bẩn bánh trứng rồi, nhận tiền diễn trò đấy hả?"

"Được rồi, đừng đùa nữa," Hạ An Phúc mỉm cười, để lộ hai cái má lúm đồng tiền, "Người ta không giỏi* dùng thìa mà."

*Ý đoạn này là kiểu nói kháy Hoàng Dư Dương là ngày trước bảo mấy người này chưa thông thạo tướng mà đã mang vào đánh giải.

"Vậy mà còn diễn trò với tôi?" Ấn Lạc bật ra một tiếng cười khẩy từ trong xoang mũi, "Cậu đang phạm tội đấy, ba chữ D. Cái thìa này, ba tôi mà cầm, nhảy múa liên tục suốt ba mươi phút, sức lực vẫn dồi dào, vẫn không làm thìa rơi xuống bát, làm bẩn bánh trứng mà dì cố gắng làm cho đội viên mới của chúng ta đâu."

Bàng Trị và Thôi Vĩnh Tuấn không tham gia cuộc trò chuyện, nhưng họ đều cười.

Hoàng Dư Dương cúi đầu, Vinh Tắc có thể nhìn thấy tay cậu đang động đậy, chắc là đang vội vàng ăn cơm.

Chủ đề về cái thìa đến đây tự nhiên kết thúc, khi mọi người im lặng, hành động ăn uống của Hoàng Dư Dương cũng chậm lại. Cậu ăn thêm mấy miếng cơm nữa, rồi gắp một miếng bánh trứng, vừa bỏ vào bát thì nhóm người ở bàn bên cạnh đã ăn xong, đi qua.

"Ê," một tuyển thủ đỡ đòn không ra sân trong trận đấu nhưng lại từng bị Hoàng Dư Dương chỉ trích, Phàn Vũ Trạch, tiến lại gần Ấn Lạc, tay phải chống lên vai Ấn Lạc, nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, nói: "Bánh trứng này sao không ai ăn vậy?"

"Cái gì mà không ai ăn," Hạ An Phúc ngẩng đầu lên, xen vào, "Bà tôi có đến cũng chưa chắc dám ăn đâu."

"Bánh trứng mà dì làm cho các cậu không ăn thì thôi, sao lại đổ canh lên vậy?" Thôi Vĩnh Tuấn gia nhập, có vẻ như không hiểu nổi, tức giận nói với Hạ An Phúc, "Cậu có hiểu thế nào là thưởng thức ẩm thực không, là tiến bộ hay là đần độn đây? Bàng Trị, cậu phải dạy lại cậu ta đi!"

Mấy người họ nói qua nói lại, sử dụng những câu mà Hoàng Dư Dương đã nói trong phòng phát sóng trực tiếp của Tào Hà Trù.

Vinh Tắc cụp mắt, thấy đôi đũa của Hoàng Dư Dương đang đâm vào bánh trứng, lướt qua lướt lại, vẻ mặt cậu như đang cố gắng chịu đựng.

Khi Ấn Lạc nói "Xin lỗi anh em, là tôi sai, là tôi ngu ngốc" thì Hoàng Dư Dương cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, lên tiếng cắt ngang Ấn Lạc.

"... Mọi người," Hoàng Dư Dương bỏ đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Ấn Lạc, trong giọng nói đầy sự bất lực, "Anh em, xin lỗi! Tôi biết tôi sai rồi, nhưng tôi thật sự không cố ý đâu, có gì muốn mắng thì mắng luôn đi, đừng làm mấy trò mỉa mai này nữa!"

Tiếng cười giễu cợt im bặt, mọi người lặng đi, ngừng lại những lời nhạo báng nhắm vào Hoàng Dư Dương, tất cả đều nhìn cậu vài giây.

"A, ăn no quá," Ấn Lạc lên tiếng, như thể chuyện gì cũng không xảy ra, quay sang Hạ An Phúc hỏi, "Mấy giờ rồi, ba chữ D?"

Hạ An Phúc nhanh chóng phối hợp, nhìn vào đồng hồ trên tay: "Bảy giờ rồi."

"Trận đấu tập sắp bắt đầu rồi phải không, anh Vinh, đi không?" Ấn Lạc hỏi Vinh Tắc.

Vinh Tắc định đi cùng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Dư Dương đỏ ửng vì ngượng ngùng, khẽ phồng lên, lại nhớ đến việc cậu muốn nói mà chưa kịp nói, bỗng nhiên thay đổi ý định, nói với Ấn Lạc: "Ăn xong rồi tôi sẽ qua."

Các đồng đội lần lượt nói "Hẹn gặp lại" rồi vỗ vai nhau rời khỏi phòng ăn, Lý Bội cũng nói sẽ đi trước để giúp Hoàng Dư Dương làm thẻ quẹt vào cửa, rồi vội vã ra ngoài.

Cả căn phòng rộng lớn lúc này chỉ còn lại hai người.

Vinh Tắc nghe thấy Hoàng Dư Dương khẽ thở dài.

Hoàng Dư Dương cúi đầu, lại cầm đũa lên, gắp một miếng bánh trứng bị đâm mấy lỗ trong bát lên rồi lại thả xuống, gọi Vinh Tắc: "Anh Vinh."

Vinh Tắc quay lại nhìn Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương cụp mắt, có vẻ hơi buồn, nói: "Mọi người có phải đều khá ghét tôi không. Nhưng tôi thật sự không nghĩ là các anh em chơi kém đâu, nhiều câu tôi nói lúc đó bị cắt xén mất rồi."

"Thế à?" Vinh Tắc hỏi.

"Thật đấy," Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc, "Anh Vinh, thực ra lần đầu tôi xem trận đấu IPFL, là trận đấu giữa FA và TAC ở mùa giải thứ bảy."

"Chơi chuyên nghiệp cũng vậy, mặc dù vị trí của chúng ta khác nhau, nhưng anh luôn là thần tượng của tôi," cậu nói, "Lúc trước tôi hay chơi ở quán net, ai cũng biết tôi thích nhất là FA ZRONG, mơ ước nhất là được chơi vị trí xạ thủ cho anh. Tôi tuyệt đối không thể không tôn trọng anh được."

"Ồ," Vinh Tắc suýt chút nữa thì bật cười, "Là vậy à?"

Anh muốn xem Hoàng Dư Dương còn có gì để nói, nên không nói thêm gì nữa.

"Tôi đã nói những lời sai trong buổi phát sóng, tôi thật sự rất hối hận, xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng hơn, cùng các anh em trong nhà giành chiến thắng," Hoàng Dư Dương tiến gần một chút đến bên cạnh Vinh Tắc, đè thấp giọng nói, "Anh Vinh, tôi thật sự biết sai rồi, các anh em không thể ngay lập tức chấp nhận tôi, tôi cũng hiểu. Tôi chỉ muốn đến trước mặt anh xin lỗi."

Hoàng Dư Dương tỏ vẻ thành thật khi xin lỗi, nhưng Vinh Tắc không bị cậu làm cảm động. Nói thật, Vinh Tắc đã gặp rất nhiều người nịnh bợ và Hoàng Dư Dương không phải là người dùng từ ngữ phong phú nhất.

Hai người nhìn nhau vài giây, có lẽ nghĩ rằng sự im lặng của Vinh Tắc có nghĩa là anh đã mềm lòng, Hoàng Dư Dương lại hơi lấn tới, tiến gần thêm một chút: "Anh Vinh, có thể cho tôi một cơ hội không, đừng ghét tôi như các anh em vậy, được không?"

Vinh Tắc không thích người khác lại gần quá, cũng cảm thấy Hoàng Dư Dương nói quá nhiều, nghe rất phiền, liền lặng lẽ dịch ra xa một chút, lạnh nhạt nói: "Không sao đâu." Không ngờ, ngay khi anh định nói "Tôi đi phòng huấn luyện đây", thì Hoàng Dư Dương đột nhiên hưng phấn "ưm" một tiếng, vội vàng dang rộng hai tay, ôm chặt lấy anh: "Anh ơi!"

"Cảm ơn anh! Anh Vinh," Hoàng Dư Dương nghiêng đầu dựa vào cằm Vinh Tắc, tay khoác lên lưng anh, cả người ấm áp dính vào Vinh Tắc, hùng hồn nói: "Sau này tôi, Hoàng Dư Dương, sẽ là vệ sĩ trên sân của anh Vinh! Anh Vinh ở đâu tôi sẽ ở đó, ai muốn đối đầu với anh Vinh phải bước qua xác tôi trước!"

Vinh Tắc không ngờ Hoàng Dư Dương lại có thể làm chuyện như vậy, cơ thể anh hiếm khi trở nên cứng ngắc, không biết phải phản ứng thế nào. Anh đờ ra vài giây, cuối cùng đưa tay định đẩy Hoàng Dư Dương ra, nhưng đột nhiên phát hiện ở cửa thông ra hành lang của nhà ăn có người đang đứng.

Ấn Lạc mở miệng, ngơ ngác nhìn Vinh Tắc và cả Hoàng Dư Dương đang nằm trong vòng tay của anh.

Khi ánh mắt của Vinh Tắc giao nhau với Ấn Lạc, Ấn Lạc toàn thân chấn động, một lúc lâu sau mới nói: "À, anh Vinh, tôi quên mang chai nước rồi."

Hoàng Dư Dương nghe thấy tiếng, cuối cùng cũng buông vòng tay đang ôm chặt Vinh Tắc ra, quay đầu nhìn lại, rồi với giọng điệu vui vẻ, nhẹ nhõm chào Ấn Lạc: "Anh Lạc!"