Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 34




Khi Hoàng Dư Dương tìm vé máy bay, tay cậu có hơi run.

Vinh Tắc có lẽ đã nhận ra, liền tiến lại gần hỏi: "Làm sao vậy?"

"Bà nội tôi bị đột quỵ, đang cấp cứu trong bệnh viện," Hoàng Dư Dương nhìn vào thời gian trên phần mềm đặt vé, tinh thần không ổn định, trả lời Vinh Tắc, "Tôi sẽ mua một vé máy bay trước, rồi một lúc nữa đi xin nghỉ phép với quản lý."

Chuyến bay về quê của Hoàng Dư Dương vốn đã không nhiều, tối nay chỉ còn chuyến bay cất cánh lúc 11 giờ 30 tối, cậu mua một vé, cảm thấy ngón tay mình đặt trên màn hình có chút mất cảm giác.

"Dư Dương. Dư Dương?"

Cậu nhận được tin nhắn xác nhận chuyến bay, click mở ra xem một chút, đột nhiên nhận ra Vinh Tắc đang gọi tên mình, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Vinh Tắc đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt đầy lo lắng.

Hoàng Dư Dương "A" một tiếng, có chút ngây ngẩn nhìn Vinh Tắc.

Vinh Tắc không nói gì, Hoàng Dư Dương lại không kìm được cúi đầu, gọi điện thoại cho mẹ mình.

Mẹ cậu bắt máy, nhưng không nói câu nào.

Bà đứng ở một nơi ồn ào, hành lang bệnh viện, đầy những âm thanh hỗn tạp, Hoàng Dư Dương không thể nghe rõ bên kia đang nói gì.

"Bà nội vào bệnh viện bao lâu rồi?" Hoàng Dư Dương hỏi, sau đó nói với mẹ mình, "Con đã mua vé máy bay tối nay rồi, khoảng 2 giờ sẽ hạ cánh, nếu không bij delay."

"Dương Dương, thực ra ----"

"Sau đó con sẽ đi taxi đến bệnh viện," Hoàng Dư Dương cắt ngang lời bà, "Mọi người không cần phải lo cho con."

Mẹ cậu dừng lại một chút, nói với cậu: "... Được."

"Bà nội đã vào bệnh viện cả buổi sáng rồi, sáng nay dì con mang trứng gà đến cho bà nội, nhưng bà bị ngã, không biết ngã bao lâu rồi," bà nói, "Lúc đầu định đợi con thi đấu xong rồi nói, nhưng ba con thật là...... mà con lại không thể về kịp...... "

"Bác sĩ nói như thế nào?" Hoàng Dư Dương không đáp lại lời phàn nàn của mẹ, chỉ khẽ hỏi.

Bà lại im lặng một lúc, trả lời: "Bây giờ vẫn chưa nói gì, còn đang cấp cứu."

Hoàng Dư Dương "Ừ" một tiếng, không muốn tắt điện thoại, sợ bỏ lỡ tin tức gì, mẹ con hai người, mỗi người ở một đầu điện thoại im lặng.

Nhưng không lâu sau, xe đến nơi thi đấu. Hoàng Dư Dương chỉ có thể cúp điện thoại, trước khi tắt điện thoại còn dặn mẹ: "Có tin tức thì nói cho con biết, con mở chuông điện thoại rồi."

Xuống xe, Hoàng Dư Dương vội vàng đuổi theo quản lý đang đi phía trước, nói qua về tình hình, rồi xin nghỉ phép hai ngày.

Quản lý lập tức đồng ý, còn hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không, Hoàng Dư Dương lắc đầu.

Cậu vừa đi vừa không kìm được lấy điện thoại ra xem. Dù đã mở chuông, nhưng cậu vẫn lo lắng mẹ mình có thể gửi tin nhắn mà cậu không thấy. Vinh Tắc đi cùng cậu, bước đi rất chậm.

Khi ra khỏi thang máy, đi qua hành lang và hướng về phòng nghỉ, Vinh Tắc nói với Hoàng Dư Dương: "Thi đấu xong tôi đưa cậu ra sân bay nhé."

Hoàng Dư Dương ngẩng đầu lên nhìn Vinh Tắc, nói: "Tôi đi taxi là được rồi." Vinh Tắc lại nói lần nữa: "Tôi sẽ đưa cậu đi." Hoàng Dư Dương không tiếp tục từ chối nữa.

Trong phòng nghỉ, huấn luyện viên nhấn mạnh về chiến thuật, nói rằng TYG hiện tại đang làm rất tốt việc tập trung tấn công vào các vị trí chủ lực, rồi phân tích từng điểm chiến thuật.

Hoàng Dư Dương nghe được vài câu, liền bắt đầu lơ đãng, liên tục nhìn vào điện thoại.

Quản lý chắc chắn đã nói với huấn luyện viên về tình hình của Hoàng Dư Dương, huấn luyện viên cứ nhìn Hoàng Dư Dương, nhưng không có gọi tên cậu. Sau khi phân công xong công việc, anh Đinh gọi một mình Hoàng Dư Dương sang một bên, hỏi: "Hoàng Dư Dương, cậu có ổn không?"

Hoàng Dư Dương nhìn anh Đinh, "Ừ" một tiếng.

"Để tôi xem tay cậu, nhìn cậu cầm điện thoại mà cứ như bị run vậy," anh Đinh nhíu mày nói, "Giơ tay lên, giữ thẳng."

Hoàng Dư Dương hơi ngẩn ra, rồi miễn cưỡng cười với anh Đinh: "Không cần đâu."

"Nhà tôi có chuyện, đâu phải tôi mắc bệnh rối loạn vận động đâu," cậu đem điện thoại cất đi, "Đừng lo lắng nữa, anh Đinh, anh còn không tin tôi à?"

"Chỉ là lo lắng cho cậu... " Anh Đinh thở dài một tiếng.

Vừa rồi khi trong xe, giọng nói của Hoàng Dư Dương khi gọi điện cho mẹ có vẻ hơi lớn tiếng, những đồng đội ngồi gần cậu chắc chắn đều đã nghe thấy.

Khi anh Đinh vừa ngồi xuống, bọn họ liền tụ tập vây lại quanh đây.

"Cậu ổn chứ?" Phàn Vũ Trạch lo lắng, ngồi xuống cạnh Hoàng Dư Dương, từ túi quần phải lấy ra một chiếc túi nhỏ thêu hoa, "Bùa bình an của nhà tôi, cho cậu mượn chút nhé."

Hoàng Dư Dương không nhận, cậu ta lại nói: "Cậu yên tâm, tôi vẫn còn một cái nữa." Nói xong, cậu ta lấy ra một cái từ túi quần bên trái cho Hoàng Dư Dương xem, rồi lại nhét chiếc túi bình an ban nãy vào tay Hoàng Dư Dương.

"Chúng ta đánh xong sớm rồi về thôi," Hạ An Phúc tiến lại gần, "Tôi và Phàn Trạch đều quen thuộc TYG, bọn họ cũng chỉ có thế, anh em cùng nhau chống đỡ, đánh nhanh thắng nhanh thôi."

Ấn Lạc cũng nói: "Cậu đừng quá lo lắng, bà nội cậu chắc chắn không sao đâu."

Hoàng Dư Dương "Ừ" một tiếng, cảm thấy tay mình lại hơi không ổn, sợ đồng đội phát hiện, cậu cố gắng cứng ngắc đặt điện thoại lên đùi, rồi gác tay lên tay vịn ghế, khẽ nói: "Tôi không sao."

"Được rồi các anh em, đừng vây quanh tôi nữa," cậu cố gắng tỏ ra thoải mái, "Làm tôi càng thêm căng thẳng."

Từ khi nhận được tin đến lúc vào trận đấu, đã trôi qua hơn ba giờ. Hoàng Dư Dương không nhận được tin nhắn mới từ ba mẹ.

Cậu mở thông báo nhóm gia đình ở quê, nhóm này bình thường có rất nhiều tin nhắn, nhưng hôm nay lại im ắng một cách bất thường, Hoàng Dư Dương nghi ngờ mẹ mình đã tạo một nhóm mới.

Trong suốt hơn một tiếng rưỡi, đầu Hoàng Dư Dương đau nhức dữ dội, cậu cố gắng tập trung tinh thần vào trận đấu sắp tới, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên hình ảnh của bà nội.

Trong nhà có rất nhiều thế tiểu bối, bà nội cưng chiều Hoàng Dư Dương nhất vì chính tay bà đã nuôi dưỡng cậu. Khi còn nhỏ, Hoàng Dư Dương rất sợ nóng, mùa hè trong nhà không có điều hòa, bà nội mở quạt điện, bế cậu ôm lên ghế dài, dùng quạt bồ hương quạt cho cậu, để cậu ngồi ăn kem, Hoàng Dư Dương ăn kem rất chậm, nước chảy xuống làm ướt cả mặt đất.

Khi lên sơ trung, Hoàng Dư Dương trốn học đi quán net, bị giáo viên chủ nhiệm gọi phụ huynh, ba mẹ cậu đều đang đi làm việc ở xa, nên bà nội là người đi thay. Bà nội ngồi trong văn phòng giáo viên nghe giảng giải suốt một lúc lâu, trên đường về nhà, bà lặng lẽ im lặng một lúc, cuối cùng hỏi Hoàng Dư Dương: "Dương Dương, sau này con có thể đừng trốn học nữa không?", từ đó Hoàng Dư Dương không còn trốn học lần nào nữa.

Khi mới bắt đầu thi đấu chuyên nghiệp, Hoàng Dư Dương không có nhiều tiền, lúc 16 tuổi cậu về quê ăn Tết, bị đám họ hàng vây quanh hỏi làm nghề gì. Khi cậu nói mình đang chơi game, mọi người đều lộ vẻ khó hiểu, nói cái này cũng tính là công việc à.

Bà nội đã đứng ra giải vây cho cậu, phóng đại số tiền lì xì mà cậu đã gửi, nói nhóc con Dương Dương trong nhà là có tiền đồ nhất, năm nay đã lì xì cho bà 8 nghìn tệ. Thực tế, số tiền Hoàng Dư Dương lì xì chỉ có 8 trăm tệ mà thôi.

Hoàng Dư Dương muốn thi đấu thật tốt, nhưng đầu óc cậu đôi khi không nghe theo ý mình.

Khi sắp ra sân, lúc chuẩn bị rời khỏi phòng nghỉ, điện thoại của Hoàng Dư Dương bỗng rung lên.

Cậu mở ra xem, là tin nhắn trong nhóm gia đình, từ ba cậu, kèm theo một bức ảnh. Hoàng Dư Dương chưa kịp mở, chỉ thấy vài chữ "Thông báo bệnh nguy kịch (nặng)" và dưới đó là chữ ký rất nguệch ngoạc của ba cậu, người mà chẳng mấy khi viết chữ ngay ngắn, sau đó ba cậu liền thu hồi tin nhắn.

"Gửi nhầm rồi." Ba cậu nói.

Hoàng Dư Dương đặt điện thoại sang một bên, vô thức đi theo các đồng đội lên sân khấu.

Từ lúc lên sân khấu đến khi ngồi xuống, cậu chẳng nhớ được cái gì, cảm giác như lúc nào cũng có ánh mắt của Vinh Tắc đang nhìn mình, nhưng cậu không có tâm trạng để đáp lại. Trên màn hình máy tính, trận thi đấu bắt đầu với bản đồ đầu tiên, Vịnh Tử Chuông nơi TYG am hiểu nhất.

Montgomery bị cấm chọn, Hoàng Dư Dương định chọn Williams, nhưng tay cậu lại run lên, nhấn nhầm và chọn phải Biên Tiếu.

Kênh thoại im lặng một vài giây, rồi Ấn Lạc chọn Yukimaru, trong giọng nói vang lên: "Biên Tiếu cũng được, chúng ta không phải chưa từng dùng đội hình này."

"Đúng đúng," Hạ An Phúc nói, "Lần trước chúng ta thi đấu với WBG trong trận đấu tập, Biên Tiếu kết hợp với Yukimaru cũng rất hiệu quả."

"Xin lỗi." Hoàng Dư Dương nắm chặt con chuột, rồi lại buông ra, nhìn vào màn hình trong phòng hồi sinh, xin lỗi các đồng đội.

"Không quan trọng," Hoàng Dư Dương nghe thấy Vinh Tắc nói, "Không sao đâu."

"Xin lỗi cái gì," Phàn Vũ Trạch nói, "Dương vương không được phép xin lỗi."

Trong trận đấu tại Vịnh Tử Chuông, Hoàng Dư Dương vừa ra khỏi phòng hồi sinh đã cảm thấy bất an.

Màu sắc của đoạn đầu vịnh rất tối tăm, Hoàng Dư Dương đi mà không biết làm sao, có chút lơ đãng, bị hai tướng tank của TYG bắt được, tập trung tấn công. Vinh Tắc muốn bảo vệ cậu, nhưng vì khoảng cách quá xa nên không thể cứu kịp.

Sau hai phút, Hoàng Dư Dương bị TYG phát hiện khi đang đi vòng ra sau, súng bắn lệch, không bắn trúng mục tiêu, lại phải quay về phòng hồi sinh.

Âm thanh trong kênh thoại hoàn toàn im lặng, Hoàng Dư Dương nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đợi đồng hồ hết giờ, rồi bước ra ngoài, cậu thấy Ấn Lạc và Phàn Vũ Trạch bị TYG hạ gục trong trận chiến đội, cứ điểm nhỏ của đội mình cũng không giữ được.

Hoàng Dư Dương nhìn thấy hai tướng sát thương của TYG, liền chạy về phía bức tường đổ nát để trốn, cậu giơ tay lên và bắn hai phát súng, vừa mới hạ được một kẻ địch thì lại có một tướng tank của TYG xuất hiện. Trước khi bị hạ gục, Hoàng Dư Dương lại kịp hạ thêm một người, nhưng cứ điểm nhỏ khác cũng bị TYG chiếm mất.

Cho đến khi hai cứ điểm nhỏ bị TYG chiếm, cứ mỗi lần hoặc là Hoàng Dư Dương chết, hoặc là đồng đội chết. FA chưa bao giờ có đủ người để thực hiện một pha giao tranh tổng đầy đủ.

Tai nghe của Hoàng Dư Dương cách âm rất tốt, nhưng cậu vẫn cảm nhận được, hôm nay dưới sân khấu rất yên tĩnh.

Có lẽ TYG cũng không ngờ hôm nay Hoàng Dư Dương lại chơi tệ như vậy, có thể bọn họ nghĩ sẽ tận dụng được cơ hội, trực tiếp cho Yuri, người vừa đối đầu với Hoàng Dư Dương đến chặn trước cửa phòng hồi sinh của FA, với thái độ rõ ràng là không còn để Hoàng Dư Dương vào mắt nữa.

"Chúng ta chỉ còn bốn người," Ấn Lạc nói đơn giản trong kênh thoại, "Lần này trên đường cẩn thận một chút."

Hoàng Dư Dương nói "Được", rồi nhìn thấy bóng dáng của đối phương sau cánh cửa, cậu dừng lại một chút, thay sang khẩu súng khác.

Ngay khi vừa ra khỏi cửa, Yuri của TYG liền lao vào, Hoàng Dư Dương nhanh chóng tránh được bắn vào đầu Yuri, không chút ngần ngại nói: "Cũng không cần phải xúc phạm tôi như vậy, chặn cửa của tôi."

Hoàng Dư Dương đổi một con đường khác, vòng ra phía sau đội hình của đối phương. Trong đầu cậu thoáng hiện lên bức ảnh thông báo bệnh nguy kịch bị ba cậu thu hồi, cậu ấn tay lên bàn phím, nhảy lên tháp quan sát, liên tiếp hạ gục ba kẻ địch, tự nói: "Cứ như thể thật sự nghĩ mình có thể thắng vậy."

Trên màn hình, Dorothy còn lại của TYG cũng bị Hạ An Phúc hạ gục.

TYG đã bị Hoàng Dư Dương quay lại và tiêu diệt, làm cho đội hình bọn họ rối loạn, cứ điểm bị mất.

"Tôi sẽ chặn cửa." Hoàng Dư Dương nói với đồng đội, vòng ra phía bên hông cửa của TYG, đánh chết hỗ trợ thứ hai có lượng máu thấp nhất vừa đi ra, lại một phát bắn chết kẻ vừa sử dụng kỹ năng mạnh vào cậu.

Một trận đấu tại Vịnh Tử Chuông đã bị FA giành chiến thắng với một chiến thuật độc đáo và kỳ lạ.

Trong trận đấu tiếp theo, Hoàng Dư Dương đã chọn đúng tướng.

Cậu chọn Williams, nhưng khi ra ngoài, cậu lại không hề bắn hết đạn, chỉ máy móc phối hợp với đồng đội, nhanh chóng đánh bại đối thủ.

Khi màn hình hiển thị đội FA giành chiến thắng, cậu tháo tai nghe ra, bắt đầu tháo dỡ thiết bị ngoại vi của mình. Khi vừa tháo chuột, Vinh Tắc kéo tay cậu lại.

"Còn chưa đi bắt tay." Vinh Tắc nhẹ giọng nói với cậu.

Hoàng Dư Dương mới nhận ra, thốt lên một tiếng "Ồ", đứng dậy, cảm thấy chân mình có chút mềm yếu, đi cùng Vinh Tắc về phía TYG.

Cậu vô tình giẫm lên chân Vinh Tắc mấy lần, cứ liên tục va phải người Vinh Tắc mà không hay biết, không rõ rốt cuộc đã làm thế nào mà bắt tay được với TYG, chỉ biết rằng biểu cảm của mình chắc chắn đang rất khó coi.

Trở lại trước máy tính, sau khi tháo dỡ các thiết bị ngoại vi, Hoàng Dư Dương đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên thì đối diện với ống kính của nhân viên đang quay livestream.

Hoàng Dư Dương hơi bất ngờ, đưa tay lên chắn lại, cố gắng che mặt mình, chưa kịp ngăn cản, thì Vinh Tắc đã lên tiếng trước.

"Xin đừng quay cậu ấy." Vinh Tắc lịch sự nói với nhân viên quay phim.

Hoàng Dư Dương quay sang nhìn Vinh Tắc, cảm thấy hình ảnh của Vinh Tắc trở nên hơi mờ, cậu thấy Vinh Tắc bất ngờ nhíu mày, rồi nhìn sang chiếc ghế của cậu, hỏi: "Áo khoác của cậu đâu?"

Hoàng Dư Dương ngây ra một lúc, đáp lại: "Tôi không biết.". Vinh Tắc liền cởi áo khoác đội của mình ra, che kín Hoàng Dư Dương, rồi bảo Ấn Lạc giúp cậu cầm thiết bị ngoại vi, sau đó đẩy nhẹ vai Hoàng Dư Dương dẫn cậu đi về phía hậu trường.

Hoàng Dư Dương đi có chút loạng choạng, có lẽ vì Vinh Tắc muốn đỡ cậu, nên ôm cậu chặt hơn một chút.

Trong bóng tối dưới lớp áo khoác che kín, Hoàng Dư Dương cúi thấp đầu, nhận ra mình không biết từ lúc nào đã khóc, mặt ướt đẫm. Cậu dựa vào Vinh Tắc, cổ họng nghẹn lại, mắt đau nhức khi tiến về phía hậu trường, nghe thấy tiếng của Vinh Tắc từ bên ngoài chiếc áo khoác vọng vào.

"Tôi cùng Hoàng Dư Dương sẽ không tham gia phỏng vấn đội nữa." Vinh Tắc nói.

Dường như quản lý đã đưa điện thoại của Hoàng Dư Dương cho Vinh Tắc, anh đặt tay lên lưng Hoàng Dư Dương, ôm lấy cậu, dùng giọng nói dịu dàng như đang vỗ về một đứa trẻ, nói với Hoàng Dư Dương: "Hiện tại không có tin tức hay cuộc gọi mới nào, tôi sẽ đưa cậu ra sân bay trước nhé."