Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 13




Vinh Tắc không có nói chuyện với Hoàng Dư Dương.

Bọn họ đứng đối diện nhau một lúc, rồi Vinh Tắc liếc mắt nhìn sang chỗ khác, cầm túi đồ, quay lại phòng của mình.

Hoàng Dư Dương nhìn bóng lưng của Vinh Tắc. Vinh Tắc có thân hình khá gầy trong số những người cao lớn, anh mặc quần đùi thể thao và dép đi thống nhất trong ký túc xá. Để phân biệt, bộ phận hậu cần đã chuẩn bị dép với màu sắc khác nhau cho từng người, dép của Vinh Tắc là màu xám đậm. Anh để lộ đường cong cơ bắp ở bắp chân bên ngoài quần thể thao, thoạt nhìn cánh tay trông rất mạnh mẽ.

Cửa phòng ở cuối hành lang, phía bên tay phải. Vinh Tắc mở cửa phòng ra rồi đóng lại.

Anh không có vẻ gì là tức giận, cũng không truy cứu gì, thậm chí như thể chẳng nghe thấy Bàng Trị đã nói những gì, nhưng Hoàng Dư Dương cảm thấy anh cô đơn đến mức đau đớn.

Hoàng Dư Dương trở lại phòng mình một cách thất thần, còn hơn 40 phút nữa mới đến giờ bắt đầu trận đấu huấn luyện.

Vừa mới ngồi lên giường, cậu nhận được tin nhắn từ Ấn Lạc: "Đi thôi đi thôi." Hoàng Dư Dương trả lời "Nghỉ ngơi thêm một chút," Ấn Lạc lập tức chửi: "Chó lười."

Hoàng Dư Dương đọc xong, khóe miệng khẽ nhếch lên, lập tức tắt tin nhắn.

Cậu vẫn nghĩ về Vinh Tắc, luôn cảm thấy muốn an ủi anh một chút. Cậu chuyển sang giao diện nhắn tin với Vinh Tắc, vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cố gắng gõ chữ: "Anh Vinh, tôi cảm giác mùa giải mùa hè này nhất định sẽ thắng."

Nửa phút sau, Vinh Tắc hỏi Hoàng Dư Dương: "Sao cậu lại cảm thấy như vậy?"

Hoàng Dư Dương trả lời: "Dựa vào trực giác."

"Trực giác của tôi rất chính xác." Hoàng Dư Dương ban đầu còn định thêm câu "Tôi nói có thể thắng thì chắc chắn sẽ thắng," nhưng cảm thấy câu đó có vẻ quá tự cao, nên đã xóa đi.

Vinh Tắc ở bên kia hiển thị đang nhập rất lâu, bỗng hỏi Hoàng Dư Dương: "Cảm giác chưa bao giờ thua là như thế nào?"

Hoàng Dư Dương ngẩn người, cầm điện thoại, nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại cho Vinh Tắc.

Vinh Tắc có lẽ không ngờ Hoàng Dư Dương lại gọi cho mình, sau khoảng mười mấy giây mới nhận cuộc gọi, nhưng vừa nhận xong lại không nói gì.

"Anh Vinh," Hoàng Dư Dương nhìn vào bức tranh trang trí với những đường kẻ màu xanh trên tường, thấp giọng nói qua điện thoại, "Tôi đâu phải là chưa bao giờ thua đâu."

"Làm sao có ai mà chưa thua bao giờ," cậu nói.

Vinh Tắc không nói gì, có vẻ như không mấy tin tưởng.

Hoàng Dư Dương nghĩ một lúc, rồi hỏi Vinh Tắc: "Lần đầu tôi chơi là cùng mấy người bạn giúp một quán net thi đấu, kiểu thi đấu có tiền thưởng ấy, anh có biết không?"

Vinh Tắc "Ừm" một tiếng.

"Lúc đó tôi cũng không giỏi, đội cũng không mạnh," Hoàng Dư Dương nhớ lại, "Dĩ nhiên, đối thủ phần lớn là các đội quán net còn yếu hơn, nhưng bọn tôi cũng đã từng thua rồi."

"Có một lần, lúc đó là kỳ nghỉ hè, tôi mới 15 tuổi, đội của tôi cũng có chút tiếng tăm trong giới quán net, thường xuyên nhận được lời mời thi đấu. Ông chủ cử bọn tôi đi thi đấu ở một quán net ở Đông Bắc, giải thưởng là 28 nghìn tệ, đi xe lửa mất hơn mười mấy giờ, thắng thì mỗi người sẽ nhận được 3 nghìn tệ."

"Tôi và Mạc Thụy, người sau này là đồng đội của tôi ở WBG, ở trên xe lửa đã ngồi suy nghĩ suốt về việc sẽ dùng số tiền thắng được như thế nào. Không ngờ, vừa tới Đông Bắc, chúng tôi đã thua ngay ở vòng đầu tiên."

"Ông chủ gọi điện mắng chúng tôi một trận, không cho chúng tôi tiền mua vé tàu xe lửa về, bảo chúng tôi dùng tiền sinh hoạt phí để mua vé, nói là đã tính toán rồi, vé lúc hai giờ sáng khá hợp lý."

"Xe lửa à?" Vinh Tắc đột nhiên hỏi.

"Đúng vậy," Hoàng Dư Dương cười cười, "Chúng tôi cũng khá khó chịu, mua vé xong chỉ còn ít tiền, nên mới ra quán nướng gần ga tàu, gọi vài xiên thịt nướng, định ngồi đó chờ đến giờ kiểm tra vé."

"Trợ lý của đội quán net chúng tôi tên là Bân Bân, đặc biệt rất thích anh. Lúc đó chính là giải mùa hè của mùa giải thứ 7, FA như thần ấy, còn anh thì cũng giống như thần vậy."

"Bân Bân vừa ăn vừa mở điện thoại lên xem các anh thi đấu với TAC."

"Tôi có phải đã nói với anh rồi không, đây là trận IFPL đầu tiên tôi xem đầy đủ. Hôm đó anh giành MVP, tôi thấy trận đấu của IFPL quá hay, những người này mẹ nó mạnh quá, tôi ước gì mình cũng được thi đấu như vậy."

"Bân Bân vừa xem vừa khóc, nói là cảm thấy mình quá thảm hại, không cam lòng. Nhưng tôi không cảm thấy như vậy, hôm đó tôi nghĩ, thua thì tôi quên," Hoàng Dư Dương nghiêm túc nói với Vinh Tắc, "Sau đó tôi sẽ giống như anh, đi giành chiến thắng."

"Tôi cảm thấy chúng ta sẽ thắng mùa giải mùa hè này," Hoàng Dư Dương cúi đầu, nghiêm túc hứa với Vinh Tắc, "Chúng ta sẽ cùng nhau chiến thắng."

Hoàng Dư Dương biết mình không giỏi diễn đạt, Vinh Tắc vẫn luôn im lặng, không phản hồi gì, nhưng mỗi khi cậu lên tiếng là không thể kiềm chế, tất cả đều tuôn ra hết.

Sau khi nói xong, Vinh Tắc cũng không lập tức đáp lại. Bọn họ im lặng, lắng nghe hơi thở của đối phương.

Ánh đèn trên trần phòng của Hoàng Dư Dương đang bật, căn phòng của cậu rất sáng. Cậu có thể nhìn rõ từng món đồ trong phòng của mình.

Những đường nét hoa văn trên rèm cửa màu nâu, những vết lõm và nổi của giấy dán tường, ánh phản chiếu từ kính của bức tranh trang trí, thuốc lá điện tử và hộp thuốc lá cậu vứt trên bàn, còn có những thiết bị dự phòng.

Hoàng Dư Dương nhìn những thứ này, từ từ cảm thấy mình bắt đầu quen thuộc với căn phòng này, quen với FA.

"Hoàng Dư Dương." Vinh Tắc đột nhiên gọi tên cậu.

Hoàng Dư Dương nhìn vào bức tường, khẽ đáp một tiếng "Ừm".

"Cậu có muốn quay lại WBG không?" Vinh Tắc hỏi cậu với giọng trầm thấp, cũng nhẹ hơn bình thường.

Hoàng Dư Dương ngừng lại một lúc, cạnh điện thoại khẽ cấn vào lòng bàn tay cậu. Cậu không muốn lừa dối Vinh Tắc, WBG là chiến đội đầu tiên của cậu, là nơi có huấn luyện viên đầu tiên đã nhìn nhận tài năng của cậu, những người anh em đã cùng cậu chiến đấu suốt hơn ba năm, là quãng thời gian gần như toàn bộ sự nghiệp chuyên nghiệp của cậu, những buổi đêm đấu RANK cô đơn vào lúc 2 giờ sáng, những lần gọi đồ ăn khuya liên tiếp từ cùng một tiệm đến hai mươi lần, tất cả những vinh quang mà cậu có được, chức vô địch mùa xuân, MVP.

Cậu thích WBG, rất nhớ WBG, nhưng ------

"Tôi đã đến rồi."

Bọn họ lại im lặng một lúc, VinhTắc lên tiếng: "Đã đến giờ vào phòng huấn luyện rồi."

"Ồ," Hoàng Dư Dương ngẩn người một lúc, "Ừm ừm."

"Vậy chúng ta đi thôi." Hoàng Dư Dương lại nói.

Cúp điện thoại, Hoàng Dư Dương nhảy xuống giường, mở cửa đi ra ngoài cầu thang đợi Vinh Tắc.

Cậu đợi một lúc, đợi mãi, đột nhiên nhớ lại lúc năm nhất trung học, vào giờ nghỉ trưa sau khi tan học, đứng ở cầu thang đợi bạn gái cùng đi đến căng tin.

Hoàng Dư Dương không hiểu sao lại nghĩ đến chuyện này, nghĩ xong cảm thấy hơi xấu hổ, liền vội vàng ép bản thân quên đi.

Nửa phút sau, Vinh Tắc đi xuống, Hoàng Dư Dương gọi một tiếng "Anh Vinh", Vinh Tắc như mới chú ý tới, bước chân dừng lại một chút rồi đáp "Ừ."

Hai người đi xuống cầu thang, một trước một sau, đột nhiên Vinh Tắc nói: "Dư Dương."

Hoàng Dư Dương không hiểu gì, liền quay đầu lại, ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: "Hả?"

Vinh Tắc giơ tay, ngón tay chạm nhẹ vào sau cổ cậu, ngón tay của Vinh Tắc có hơi lạnh, khẽ chạm một chút rồi giời đi ngay.

"Nhãn mác áo bị lộn ra rồi." Vinh Tắc nói.

Hoàng Dư Dương "Ồ" một tiếng, nói cảm ơn rồi tiếp tục đi xuống.

Trận đấu giao hữu tối nay sẽ đấu với đội M1 của Hàn Quốc, từ 8 giờ đến 10 giờ.

Bàng Trị không đến, Hoàng Dư Dương phải chơi cả trận.

Không rõ có phải vì đã trò chuyện với Vinh Tắc hay không, mà trận đấu này, Hoàng Dư Dương chơi rất tập trung, ít nói chuyện, lời lẽ cũng trở nên ngắn gọn bất thường.

Trong ván thứ tư, trên bản đồ Rừng Bão Tố (Storm Forest), Hoàng Dư Dương vừa vào trận đã im lặng bắt đầu tàn sát. M1 bị Hoàng Dư Dương đánh cho đội hình tan tác, chẳng mấy chốc trận đấu đã kết thúc.

Trong giờ nghỉ giữa các ván, Hoàng Dư Dương nhận được ba tin nhắn quan tâm từ các đồng đội.

Phàn Vũ Trạch:【Anh Dương, chỉ là trận giao hữu thôi mà.】

Hạ An Phúc:【Làm vinh dự cho quốc gia à?】

Ấn Lạc gửi cho cậu:【Có chuyện gì cứ nói với anh em, mọi người cùng nhau nghĩ cách.】

Huấn luyện viên cũng gọi cậu một tiếng: "Dư Dương."

Hoàng Dư Dương quay đầu nhìn huấn luyện viên, phát hiện biểu cảm của huấn luyện viên có chút khó tả, miệng cứ mở rồi lại đóng, cuối cùng nói: "Chơi rất tốt."

Sau khi trận giao hữu kết thúc, Ấn Lạc tụ tập mọi người đi ăn khuya, trợ lý huấn luyện viên và chuyên gia phân tích dữ liệu cũng cùng tham gia.

Hoàng Dư Dương đồng ý trước, nhưng Vinh Tắc thì nửa tháo tai nghe, quay lại nói mình ăn không vô, không đi.

Các đồng đội liền nói sẽ mang đồ ăn về cho Vinh Tắc sau, khoác vai nhau, vui vẻ đi ra khỏi phòng huấn luyện.

Phàn Vũ Trạch khoác tay qua cổ Hoàng Dư Dương, nói: "Hôm nay anh Dương sao lại mạnh mẽ thế này!"

Dây chuyền của hắn leng keng vang lên trong hành lang vắng vẻ.

Chưa kịp đến đầu cầu thang, Hoàng Dư Dương nghĩ đến Vinh Tắc, trong lòng có chút do dự, dừng bước lại: "Ê, các anh em, thôi, tôi không đi đâu."

Mọi người đều nhìn cậu với biểu cảm đầy nghi hoặc.

"Có chuyện gì vậy Hoàng Dư Dương," Phàn Vũ Trạch nói, "Cậu không bình thường lắm đấy."

Hoàng Dư Dương còn chưa kịp lên tiếng, Ấn Lạc liền vội vàng hòa giải: "Thôi được rồi, không muốn đi thì không đi, tôi sẽ mua cho cậu một phần."

"Không phải là..." Hạ An Phúc dừng một chút, "Cô bạn gái của cậu định chia tay với cậu rồi à?"

"Tôi không có bạn gái," Hoàng Dư Dương lập tức phủ nhận.

"Vậy hôm nay sao lại thế này?" Hạ An Phúc lẩm bẩm.

"Không có gì," Hoàng Dư Dương nhìn tay mình, "Là ngày đầu tiên chơi giao hữu, đặc biệt muốn thắng."

"......"

Các đồng đội không tiếp tục làm khó cậu nữa, vỗ vai cậu rồi đi xuống cầu thang.

Hoàng Dư Dương quay lại đi về phía phòng huấn luyện, căn biệt thự trong căn cứ còn lớn hơn ký túc xá một chút, hành lang cũng dài.

Cậu mở cửa phòng huấn luyện, thấy Vinh Tắc đang ngồi quay lưng về phía mình, hình như đang chơi RANK. Chiếc ghế e-sport che khuất gần hết cơ thể Vinh Tắc, ánh sáng lạnh chiếu xuống mặt đất, mặt bàn và đỉnh đầu của Vinh Tắc, nhưng Hoàng Dư Dương lại không cảm thấy lạnh như vậy.

"Anh Vinh." Hoàng Dư Dương bước lại gần, gọi một tiếng.

Vinh Tắc quay đầu lại, Hoàng Dư Dương nhìn thấy anh đang chơi xếp hạng đơn, nhưng chưa vào trận.

"Cậu không đi ăn khuya à?" Vinh Tắc hỏi cậu.

Hoàng Dư Dương tựa vào bàn của Vinh Tắc, tay chống lên mặt bàn, cúi đầu nói với Vinh Tắc: "Không muốn ăn nữa, tôi cũng muốn chơi xếp hạng."

Vinh Tắc hơi ngẩng đầu nhìn cậu. Vinh Tắc lúc này trông giống như trong ký ức của Hoàng Dư Dương, nhưng cũng không hoàn toàn giống. Dù sao thì, phần lớn ký ức của Hoàng Dư Dương về Vinh Tắc đều là hình ảnh của anh ấy xuất hiện trên màn hình, chứ không phải bên cạnh cậu.

Những lời Vinh Tắc nói cũng không phải là những câu mà Hoàng Dư Dương thường nhớ. Anh hỏi Hoàng Dư Dương: "Chơi đôi không?" mà không phải là "Cảm ơn yy123 đã tặng xe thể thao."

Hoàng Dư Dương nghe vậy, lập tức gật đầu: "Chơi chơi chơi! Anh Vinh dẫn tôi lên hạng!"

Vinh Tắc liền mỉm cười với Hoàng Dư Dương.

Hoàng Dư Dương quay lại máy tính, mở game, cùng Vinh Tắc lập đội. Đột nhiên, Vinh Tắc trong kênh thoại nói với Hoàng Dư Dương: "Tôi bật phát sóng trực tiếp, cậu không phản đối chứ?"

Hoàng Dư Dương hơi ngẩn ra: "À, được."

Gần như ngay lập tức, điện thoại của Hoàng Dư Dương nhận được thông báo.

"Người bạn theo dõi【FA_ZRONG】đang phát sóng! 【IPF】Xếp hạng đôi cùng FA_YOMVP1! Mau vào xem đi nào."