[Bách Hợp/GL] Hiệp Khách Hành

Chương 2: 2: Tiểu Thư





Hai ngày sau, trời trở nên mát mẻ hơn vào cuối hè.

  Sau khi tập võ xong, Tần Cô Đồng thay một chiếc váy sam làm bằng vải bông mỏng màu xanh có hình mai cua, tóc búi hờ, cài một chiếc trâm cài giống bảo kiếm.

Nàng cầm lấy thanh kiếm ngang, khóa cửa phòng rồi đi tới cửa đại viện.

  Rạng sáng ngày hôm nay, trời còn tờ mờ, Tần Cô Đồng đã bắt đầu luyện tập.

Ngô quản gia ở tiền viện đột nhiên đi tới, nói với nàng: "Hôm nay lão gia xuất môn." Tần Cô Đồng nhìn bóng lưng ở xa của Phương lão gia, liền đoán được có lẽ là muốn nàng đi tiễn.

  Hôm nay, Phương lão gia rời khỏi phủ, mọi người trong phủ đều có mặt để đưa tiễn.

Tần Cô Đồng còn chưa đến cửa phủ, đã nhìn thấy một đám đông đang đứng thành từng nhóm.

Tất cả đều là quần là áo lượt, đai lưng treo ngọc và bảo kiếm nạm vàng.

Mặc dù tướng mạo không đẹp nhưng lễ phục sang trọng nên không phải khách quý thì cũng là quản sự.

  Nàng đến gần và đứng yên sau đám đông.

Đợi một lúc, tiếng hô hoán đột nhiên biến mất, đám người tách ra làm hai bên.

Tần Cô Đồng nhìn thấy một đám người vạm vỡ ở phía xa.

Đó là những hộ vệ vây xung quanh Phương lão gia, Phương thiếu gia và những người khác.

  Phương lão gia ở giữa, Phương thiếu gia ở bên trái, và quản gia ở bên phải.

Phía sau họ là hai cao thủ võ lâm làm việc cho Phương phủ: Phá Bi Giản, "Vạn Lí Yên Vân" Độc Thận, và một vị khách quý là Hổ Bôn hiệu úy1 của phủ Quân Hãn, Tàn thương Từ Tấn Đạt.

1.

Hiệu uý là chức quan võ tồn tại lâu dài trong lịch sử Trung Quốc thời cổ đại.

Thời Tây Hán, Hổ Bôn hiệu uý quản lý chiến xa.

  Nhìn thấy ba người này, Tần Cô Đồng nhớ tới Phương lão gia đã giao phó cho nàng công việc của lâu sách.

Nên cũng hiểu được Phương gia đang gặp sự tình khó giải quyết.

Nhìn thấy tình hình như vậy, đám người đưa tiễn trong lòng đều rõ ràng, khí thế đột nhiên giảm xuống ba phần.


  Phương lão gia dẫn đầu một đám người đi tới, mắt nhìn xung quanh, trên mặt uy nghiêm cười nói: "Mọi việc lớn nhỏ trong phủ phải nhờ các vị rồi, đợi ta trở về sẽ cảm tạ sau."
  Mọi người vội vàng đáp lễ, mồm năm miệng mười nói: "Xin lão gia yên tâm."
  Phương lão gia gật đầu và liếc nhìn Tần Cô Đồng.

Sau đó quay đầu dặn dò Phương thiếu gia vài câu rồi dẫn đầu đi ra khỏi cánh cửa phủ cao ngất.

Xe ngựa ngoài cửa đã chuẩn bị sẵn, tám cỗ xe giống hệt nhau, đều là ngựa tốt ở phía Bắc Trường Thành, long tích thiếp liên tiền, ngân đề bạch đạp yên2.

Xa sương3 được chế tạo tinh xảo, yên xe chạm trổ hoa văn, bánh xe làm từ thép tinh luyện, và cửa sổ được làm bằng gỗ gim và tùng bách.

Mã phu mặc một bào áo dài, đôi mắt sáng ngời và thân hình tráng kiện.

2.

"Long tích thiếp liên tiền, ngân đề bạch đạp yên" trích từ bài thơ "Mã thi kỳ 23" của nhà thơ Lý Hạ thời Đường.

Tạm dịch: Yên ngựa tựa như sống lưng rồng, móng ngựa bạc cất vó đạp khói sương.

3.

Xa xương: thùng xe.

  Tần Cô Đồng đi theo đám người ra khỏi cửa phủ, nhìn theo xe ngựa càng ngày càng xa.

Chờ Phương thiếu gia và tổng quản quay lại thì những vị khách và quản sự cũng tốp năm tốp ba đi về.

Tần Cô Đồng hòa vào giữa những người đầy tớ, nghe bọn họ tán gẫu.

  "Ngươi có nhìn thấy hai tay của Lôi đại hiệp không? Năm ngoái, còn thấy gân cốt lộ ra ngoài.

Năm nay lại nhìn như tay của mấy tiểu thư sinh.

Tay nghề của Phá Bi quả nhiên lợi hại!"
  "Thật sao? Ta không có chú ý, ta đến xem Độc Thận tiên sinh.

"Vạn Lí Yên Vân" Độc Thận, chậc chậc, hôm nay ta vẫn chưa nhìn rõ hắn."
  "Ta cũng không nhìn rõ, bất quá hôm nay Từ hiệu uý thực sự mặc khinh giáp4, đúng là hiếm thấy.

Dáng vẻ này...!là muốn đi đâu? Đại hội Võ đạo không phải sang năm sẽ tổ chức sao?"
4.


Khinh giáp: Áo giáp cổ làm bằng mây hoặc da thú.

  "Là Đại hội Võ đạo Kiến Nghiệp thành sao? Lão gia đi vào mùa đông này không biết khi nào mới trở về."
"Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám quản chuyện của lão gia."
  "Đừng nói bậy, ta nhờ Phương Ngũ mang về cho ta một hộp son phấn Nhuận Thuỷ Các."
  "Này ngươi cũng thật có tiền!"
  "Không phải mới vừa phát tiền tiêu vặt hàng tháng sao?"
  Tiền tiêu vặt hàng tháng? Tần Cô Đồng đột nhiên nhớ tới nàng vẫn chưa được phát.

Mặc dù nàng ở Phương phủ cũng không có chỗ để tiêu xài, nhưng đặt ở phòng thu chi cũng không có sinh lợi.

Nghĩ đến đó, nàng xoay người bước tới phòng thu chi ở tiền viện.

  Phương phủ được xây dựng trên sườn núi, được chia thành sáu phần: tiền viện, hậu viện, tạp viện, đan phòng, lâu sách và sân luyện võ.

Lâu sách nằm ở phía Tây Bắc của hậu viện, cách tiền viện xa nhất.

Tần Cô Đồng đã ở Phương phủ được mười năm và chỉ ra tiền viện vài lần.

  Hộ vệ của tiền viện nhìn thấy nàng, ngăn lại thẩm vấn: "Ta chưa từng gặp qua ngươi."
  Tần Cô Đồng đang băn khoăn không biết có nên quay lại hay không, dù sao mấy này nữa nàng chưa nhận được thì thằng nhóc sai vặt của phòng thu chi cũng sẽ đem qua.

  "Lưu Đại Minh, Triệu Tiểu Ám, hai ngươi bị mù à?" – Gã quản sự của phòng thu chi tình cờ đi ra ngoài, nhìn thấy Tần Cô Đồng vội vàng cúi đầu nói: "Tần tiểu thư, mời ngài vào trong."
  Tiên sinh của phòng thu chi có mái tóc đã hoa râm và bộ râu dài nửa thước.

Tần Cô Đồng không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của hai tên hộ vệ.

Sau khi nhận được tiền tiêu vặt, ra khỏi sân trong của phòng thu chi, nàng nhanh chóng tăng tốc độ.

Nhưng lỗ tai của những người luyện võ lại quá tinh tường —
  "Quản sự đại nhân, đó là ai vậy?"
  "Hừ, tiểu tử ngươi biết cái rắm.

Ta nghe nói đây là nữ nhi tư sinh5 của lão gia..."
5.

Tư sinh: con ngoài giá thú.

  "Không phải đâu, lão gia có khuôn mặt chữ điền và đôi mắt hổ, ngài xem nửa phần cũng không giống.


Thuộc hạ cảm thấy là...!hắc hắc..."
  Tần Cô Đồng bĩu môi, thế nhân thật sự nhàm chán.

  Thời gian thấm thoát, thoáng cái liền qua mất.

Đối với Tần Cô Đồng, thời gian có gì biến hoá thì chính là tiền tiêu vặt hàng tháng của nàng đã tăng thêm mười lượng.

Hai tháng có mười lăm lượng đủ để một người bình thường tiêu một năm, chẳng trách làm người khác ghen tị.

Chỉ là từ trước đến nay Tần Cô Đồng đều luôn ở địa bàn của mình, cũng ít người lui tới lâu sách, cho nên trước sau như một không nghe thấy tâm không phiền.

Tất cả những lời đồn thổi, bàn tán đều do a bà đưa cơm nói cho nàng nghe lúc rảnh rỗi.

  Hôm nay đi một chuyến, không thể tránh khỏi nghe được những lời như này.

Tần Cô Đồng cầm lấy cuốn gia huấn thật dày, quen cửa quen nẻo đi đến Vi Huân Uyển, nơi tiểu thư Phương phủ sinh sống – Đêm qua Nhị tiểu thư rời nhà bỏ trốn và đã bị bắt lại.

  Cuối hè đầu thu, Đại thiếu gia điều động rất nhiều người chuẩn bị cho "Đại hội Long Đan".

"Cửu Chuyển Long Đan" được tinh luyện một năm bốn lần, mỗi lần mười viên.

Ba trong số chúng được dùng để tặng cho những thương gia có nhiều đơn đặt hàng nhất trong quý trước, và số còn lại đưa ra đấu giá.

Trong thời gian diễn ra đại hội, trong phủ vô cùng yên tĩnh.

  Tần Cô Đồng bước vào Vi Huân Uyển và nhìn thấy một bóng người.

  "Tần tiểu thư"
  "Hà Hề, ta sợ bị tổn thọ mất." Tần Cô Đồng nghiêng người cười, "Ngươi canh chừng nàng ấy cũng cả đêm rồi, về nghỉ ngơi đi.

Ta sẽ trông chừng nàng, ngươi có thể yên tâm."
  "Ân" – Nữ hài đỏ mặt và gật đầu.

  Rời nhà bỏ trốn đối với Phương tiểu thư mà nói đó là chuyện thường.

Khi Phương lão gia còn ở trong phủ, điều đó cũng thường xảy ra.

Bây giờ Phương lão gia đã rời khỏi thì khó có ai quản được nàng.

Mặc dù căn cốt có hạn và tâm tính bất định, nhưng mộng bước chân vào giang hồ của Phương tiểu thư không bao giờ thay đổi.

Chợ Côn Lôn, cổng Kinh Sai, Liên minh mười hai thành, ngọc Côn Lôn, Quảng Lăng Nguyệt,...!Mỗi lần Tần Cô Đồng nhìn thấy nàng ấy, bên tai đều nghe thấy những thứ này.

  "Đây là một sự kiện võ lâm! Cảnh gia đã trở lại! Là Cảnh gia đó! Họ Tần kia, tỷ có nghe ta nói không vậy?"
  Tần Cô Đồng ném mứt hoa quả bỏ vào miệng, rảnh rỗi đưa tay nâng lên một chút.

Cái bình trên ngón tay nàng xoay vài vòng rồi sau đó vững vàng nằm trong tay: "Tiểu thư có thể chờ đại hội võ lâm năm sau."

  Phương Vị Ngai vui vẻ bổ nhào qua, miệng ngọt ngào hô: "Tần tỷ tỷ, Tần tỷ tỷ, tỷ dẫn muội đến đó đi!"
  Tần Cô Đồng nghiêng người tránh sang một bên, cẩn thận đặt bình hoa lên bàn, nếu nó mà bị vỡ, nàng bồi thường không nổi.

  "Tần tỷ tỷ, tỷ có thân thủ lợi hại như vậy sao có thể để mình bị mai một ở nơi kín cổng cao tường này?" Phương Vị Ngai khoa tay múa chân nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, "Phải ở trên giang hồ mà trừ ác phát thiện mới đúng, có ân báo ân, có oán báo oán.

Bạch mã sức kim ky, liên phiên tây bắc trì.

Tá vấn thùy gia tử, U Tinh du hiệp nhi!6 Haha, chờ Tần tỷ tỷ một trận thành danh, ngày sau người ta sẽ nói "Tần Cô Đồng của Phương phủ Hạc Minh" ra sao ra sao..."
6.

"Bạch mã sức kim ky, liên phiên tây bắc trì.

Tá vấn thùy gia tử, U Tinh du hiệp nhi" trích từ bài thơ "Bạch mã thiên" của nhà thơ Tào Thực thời Tam Quốc.

Tạm dịch: Bạch mã đeo cương vàng, rong ruổi lên tây bắc.

Hỏi thử con nhà ai, người tráng sĩ đất U, Tinh kia.

  Tần Cô Đồng biết tính tình của nàng ấy.

Chỉ cần trong phòng không có người ngoài liền thoải mái không phân biệt chủ tớ.

Giờ phút này nhìn thấy nàng ấy nói chuyện hăng say, nàng cũng không phản ứng gì.

Đưa tay vào đĩa tìm kiếm, Tần Cô Đồng không khỏi thở dài khi mứt hoa quả đã hết.

Nàng đứng dậy, cầm cuốn gia huấn ở trên bàn lên, nói: "Phân phó của Đại thiếu gia vẫn như cũ, tiểu thư hiểu rõ."
  "Đáng ghét!" Nữ hài nhăn mũi ngọc lại, nhe răng trợn mắt lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ, vẻ mặt dữ tợn gào thét: "Họ Tần kia, sao tỷ có thể cùng Phương Hành bắt nạt ta!"
  Tần Cô Đồng đem hai tay nàng ấy giam lại, đặt nàng ấy ngồi xuống ghế.

Sau đó, thản nhiên bước ra cửa, tiện tay khép lại.

Nàng ra hiệu với hộ vệ đang đứng ở ngoài cửa rồi lập tức rời đi.

  Nhị tiểu thư Phương gia chắc không biết người anh cả mà nàng gọi tên từng là một thiếu hiệp có tiếng trên giang hồ.

  Nhạn đãng7 Hạc Minh, người bạn cũ của giang hồ đã biến mất từ ​​lâu, chỉ còn lại Đại thiếu gia Phương gia cùng kiều thê trĩ nhi8, ngồi tính toán dưới ánh đèn.

.

đam mỹ hài
7.

Nhạn đãng: Ngổng Trời.

8: Trĩ nhi: Trẻ nhỏ mới biết đi..