Trên suốt đường đi ,
ta đều trầm mặc, Lưu Hương ôm tiêu hồn kiếm vào trong ngực, lần đầu tiên ta cảm thấy ánh bạc của thanh kiếm này, rét lạnh vô Tình như vậy. Nhân
giới, trên đường cái giữa dòng người đông đúc , nhân lúc Lưu Hương không chú ý tới, ta liền chạy trốn. Ta đang tức giận, cực kỳ tức giận. Ta cảm thấy bất kỳ người si tình nào , cũng không nên gánh lấy kết cục như
vậy.
Ở trên đường cái lang thang hai mươi bốn tiếng, ta phát
hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, ách, ta hình như không có mang
theo tiền. . . Ta lén lút chuồn vào hiệp hội Săn Ma, Việt Ngân Châu ở
trong phòng làm việc nâng cằm ngưng mắt , nhìn cây phong ngoài cửa đến
xuất thần. Ta như một tên trộm chân không tiếng động mà bay vào, nàng
giật nảy cả mình, ta che miệng nàng: “Trước hết nghe ta nói, ta hiện tại là trước có cường địch, phía sau có truy binh, cho ta mượn ngàn vạn
chạy trốn trước đi. . .” .
Chốc lát, ánh mắt của nàng thẳng tắp
nhìn chằm chằm phía sau ta, trong không khí có sát khí tràn ngập. Ta
ngẩn ra, lập tức một mặt thâm tình tiếp tục nói xuống: “Ta xem như là đã hoàn toàn nhìn ra , Nguyên Quân bọn họ vẫn luôn nghĩ làm sao để lợi
dụng ta, chỉ có Vũ Dương là thật tâm đối đãi ta, toàn tâm toàn ý yêu ta. Thế nhưng. . . Thế nhưng ta không muốn liên lụy hắn. . .” . Việt Ngân
Châu ánh mắt nhìn ta từ kinh ngạc biến thành bội phục, cuối cùng thành
phục sát đất, trong không khí sát khí bức người chậm rãi thu lại. Ta
buông tay khỏi miệng nàng, Mịa nó , đoán đúng rồi.
Quay đầu lại, liền đối mặt với Vũ Dương, y phục màu đỏ lay động, phong nhã đẹp đẽ, vẻ mặt tức giận đã được thu lại, nhưng lại hiện lên vẻ uy nghiêm đáng sợ . Ta giương lên một nụ cười xán lạn, cố gắng tỏ ra kinh ngạc mừng rỡ nhào tới, kêu một tiếng Vũ Dương. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Phong Phi Phi,
không cần phải khiêu chiến với tính nhẫn nại của ta.” Ta cười càng thêm
xán lạn (Nhất Độ Quân Hoa: Bằng lương tâm mà nói, đây quả thật là càng
thêm chân chó. . . ), đầu chà xát trên vạt áo trước ngực hắn : “Ta làm
sao dám!” .
Hắn ngay ở trước mặt hơn phân nửa người của hiệp hội Săn Ma, xách ta như xách một con chó con ôm ta trở về, mịa nó, sau này
làm sao còn có thể vác mặt đến đây a. . . Hồng Hoang cốc.
Ta sắp điên rồi, nếu như nhà ngươi nuôi một con Kim Mao, sau đó ngươi nó nhốt
vào trong hòm nửa tháng, liền có thể dựa vào nét mặt của nó mà nhìn ra
tâm tình của ta. Tại sao không tỏ thái độ? Bởi vì ta còn chưa có quên,
bên cạnh ta còn có một cái Bạo Quân. Hắn mỗi ngày luôn có ba canh giờ
tiếp ta, a không, là dằn vặt ta. Sau đó liền không thấy bóng dáng đâu
cả.
Cung Hỉ Phát Tài bốn người này mỗi ngày đều lẽo đẽo đi theo
sau ta. Ta nghĩ nếu như ta là một con Kim Mao, không chừng đã từ Hồng
Hoang cốc đào một cái động đến tầng thứ 9 của điạ ngục. Thế nhưng thật
đáng tiếc ta không phải, vì lẽ đó cái kế hoạch này thực thi sau hai
ngày, liền bị mắc cạn rồi. Ta mỗi ngày mang theo bốn người từ Hồng Hoang cốc đầu này, đi đến Hồng Hoang cốc đầu kia, Cung Hỉ Phát Tài không nói
lời nào, thế nhưng sắc mặt như từ trong ngôi mộ cổ ngàn năm bị đào móc
ván quan tài ra, muốn bao nhiêu khó ngửi có bấy nhiêu khó ngửi.
. Những ngày này, ta đều đứng ngây ra trước cây hoa đào , hai tay tạo
thành chữ thập, cực kỳ cực kỳ thành khẩn cầu khấn: “Thần a, cứu cứu ta
với. . .” .
“Muốn rời khỏi ta đến như vậy sao?” Vũ Dương âm
thanh vẫn trong suốt như trước , nhưng lộ ra một tia yếu đuối khiến
người thương tiếc. Ta xoay người thật tâm vuốt lên đôi lông mày đang
nhăn lại của hắn: “Không phải thế, chỉ là nếu tiếp tục như vậy, Hồng
Hoang cốc này sớm muộn cũng sẽ khiến ta buồn chết . Đến lúc đó Phi Phi
chỉ yêu cầu vũ Dương đại nhân, tuyệt đối đừng com mẹ nó chôn ta tại chỗ
này, ta cảm thấy nơi này, chính là âm hồn không tan.” . Hắn buông xuống
mi mắt, chắp tay không nói. Gió lay động mái tóc đen và y phục màu đỏ
của hắn, cánh hoa rơi đầy trời, tựa như một giấc mộng.
Một lúc
lâu sau, hắn lùi về sau một bước, sau đó hạ gối nửa quỳ ở trước mặt ta,
giống như quyết tâm: “Phi Phi, gả cho ta!” Ta giật nảy cả mình: “Ta. . . Ta. . . Ta răng còn chưa đánh đâu!” . Hắn vẻ mặt trịnh trọng, trong lời nói có uy nghiêm không cho chống cự : “Gả cho ta!” .
Ta lùi về
sau một bước: “Cho ta chút thời gian cân nhắc trước đã?” Hắn giơ tay nắm chặt tay của ta, đôi tay tuyệt đẹp, trong sáng như ngọc, lòng bàn tay
ấm áp nhẹ nhàng nắm lấy, trong đôi mắt ánh sáng như châu ngọc nhợt nhạt
biến ảo, như một cái ma chú, khiến người ta đồng ý vĩnh viễn trầm luân
trong đó, mãi say không tỉnh. Ta nuốt nước miếng, hung hăng nhắc nhở
chính mình, Phong Phi Phi, thận trọng, thận trọng. Thế nhưng lời vẫn
chưa nói xong, liền nghe thấy một thanh âm như chặt đinh chém sắt nói:
”Được.” .
Ngay sau đó ta hận không thể tự cắn đi đầu lưỡi của
chính mình, tại sao luôn vì sắc mà bị mê hoặc. . . “Nhưng mà chàng cứ
như vậy cầu hôn, không phải là có chút quá đáng đấy chứ?” .
Vũ
Dương xúc động đưa tay lại đây, ta cắn răng dựa vào hắn, nghĩ thầm bán
đều đồng ý bán, thế nào cũng phải đem giá tiền thương lượng lại một chút . . . “Nhẫn thì lúc sau ta sẽ đưa cho nàng.” .
“Chỉ nhẫn thôi không đủ.” . “Vậy còn muốn cái gì?” .
“Hiệp ước tam điều: Một, sau khi chàng thì chàng không được hạn chế tự do của ta” . “Có thể, nhưng ra ngoài nhất định phải được ta đồng ý.” .
. . . Cái này mà không phải là hạn chế sao? . “Thứ hai, không cho lại
dùng roi mây hoặc là bất luận đồ vật gì đánh ta, kiên quyết chống bạo
lực gia đình!” .
“Chỉ cần nàng không chọc ta tức giận.” . . . . Nói cũng như không, ngươi đúng là tính khí lão gia mà. . . .
“thứ ba, không được hạn chế ta kết bạn, đặc biệt là bạn nam giới!” . “Hỉ nhi, cầm roi mây đến!” .
“A ————” . Những ngày kế tiếp rất bận. Ta chỉ vào bộ váy cưới màu vàng
thêu mẫu đơn, cực kỳ giận dữ: “Phía trên này tại sao là Mẫu Đơn? !”
Vũ Dương: “Bởi vì Mẫu Đơn là loài hoa tượng chưng cho phú quý, tập tục của Ma giới là như vậy.” . Ta càng thêm tức giận: “Vậy chàng đi mà cưới Mẫu Đơn được rồi, cưới ta làm gì?” .
Sau đó Vũ Dương ném đống quần
áo rườm rà này đi: “Hỉ nhi, phân phó, đổi toàn bộ hoa văn của trang sức
cùng váy cưới thành hoa đào.” Hỉ nhi khom người nói: “vâng thưa chủ
nhân.” .
“Danh sách Khách mời tại sao ta không có ai mà ta quen biết? !” . “Đến thời điểm đó ta sẽ giới thiệu cho nàng biết!” .
“Không được, người của hiệp hội Săn Ma cũng phải mời đến” . “Được.” Vũ Dương
đáp ứng thẳng thắn dứt khoát, ta ngược lại nghi hoặc: “Thật sự?” .
“Thật sự. Hôn lễ của chúng ta tổ chức ở Ma Thần điện , đến lúc đó người của
hội Săn Ma đến đây đứng, ta sẽ để Cung Hỉ Phát Tài mang ra một cái bát
lớn, lăn qua chút dầu, chúng ta ngay cả món ăn cũng không cần bị , trực
tiếp cầm dĩa ăn” . “Mịa nó! Đây. . . chính là không muốn mời .” .
Một lát sau, “Vũ Dương.” “Hỉ nhi, roi mây! Chuyện gì?” “A, không có gì. Vũ
Dương đại nhân cực khổ rồi, tiểu nhân giúp ngài đấm đấm vai. . .” . Ta
ngồi ở gưới cây hoa đào, nâng cằm ngưng mắt. Ta, ta. . . Thật sự phải
lập gia đình sao? Đột nhiên có điểm sợ sệt, ta thừa nhận ta yêu thích Vũ Dương, nhưng là ta không biết vì sao. Cũng không biết phần yêu thích
này bên trong, có bao nhiêu phần là tình yêu.