Hắc Kình còn chưa mở miệng, Bích Tứ bên kia đã vội vàng nói: “Không biết Huyền Minh Hắc Hoàng giá lâm, không tiếp đón từ xa, xin quỳ thứ tội.” Trong thiên hạ còn ai có đủ quyền lực trên lãnh thổ Lâu Lan xưng trẫm? Thiên a! Lão cầu trợ giúp bên ngoài lại đúng vào Thiên triều thượng quốc, đây thật giống như cơ hội trời ban a!
“Hắc Ly đại nhân từng đáp ứng tiểu nhân nếu có thể giữ Mạc Hàn ở lại đây ba mươi ngày, liền cho tiểu nhân binh lực đảo chính đoạt lấy chức vị thành chủ, tiểu nhân may mắn gặp mặt Hắc Hoàng bệ hạ, nguyện dẫn Bích thành sẵn sàng góp sức vì Huyền Vũ thánh quốc, xin bệ hạ vui lòng thu nạp.” Lão dứt lời, lại càng không biết xấu hổ mà hành lễ rạp người bái lạy Hắc Kình, khiến những người Bích thành đứng nơi này huyết khí cuồn cuộn!
“Bích Tứ ngươi là đồ súc sinh không thuốc nào chữa được!” Ngay cả hai tiếng thúc phụ cũng không gọi, Bích Diễn lúc này gần như đã giảo thối ngân nha, mục nhược đồng linh*, hận không thể đem lão tặc phản bội này đi lăng trì xử tử!
Giảo thối ngân nha, mục nhược đồng linh: Cắn vỡ răng, hai mắt trợn to như chuông đồng; chỉ sự tức giận tới cực điểm
Hắn cũng oán chính mình thế nhưng không nhìn ra được lòng dạ Tư Mã Chiêu*, một mực cho rằng lão chí ít còn có kiên quyết trung tâm của người Bích thành, hiện giờ lại liên luỵ Mạc Hàn rơi vào tình cảnh gian nan này, mặc dù không biết nguyên do, nhưng nhìn ra được Hắc Hoàng cùng Mạc Hàn có bất hoà sâu sắc, nếu y thuận theo quay về Huyền Vũ, kết cục sẽ thế nào... hắn không dám nghĩ tới.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu: Ý chỉ âm mưu phản bội được biểu hiện rõ ràng
“Thành chủ!” Bích Diễn dưới cơn thịnh nộ, tim đập càng lúc càng nhanh, thân thể không chịu được, cả người ngã trên mặt đất, mắt thấy sắp thở không nổi, mọi người trong lòng đều nóng như lửa đốt.
“Hắc Kình! Ngươi mau quyết định đi!” Mạc Hàn rống to, tay phải đã đặt trước ngực, nội kình bộc phát, tựa như trong chớp mắt sẽ đoạt đi hồn phách.
“Trẫm bình sinh ghét nhất là bị người khác uy hiếp...” Chỉ cần nói không, mọi thứ đều sẽ kết thúc, Bích thành nhỏ bé này không đáng nhắc tới, nhưng Tử liên hoa ngàn năm mới khai hoa một lần, có thể trị bách bệnh, loại độc giải cổ*, kéo dài tuổi thọ, thậm chí còn có tác dụng cải tử hồi sinh, quý giá vô cùng, trong cung cũng chỉ có một gốc, là do các vị tiên đế nhiều đời truyền lại, sao có thể đem tặng người khác!
Cổ: Trùng độc
Hắc Kình há lại là hạng người tầm thường, người khác nếu cấp hai sự lựa chọn, hắn cố tình nhất định phải chọn cái thứ ba!
Tay áo khẽ động, vô thanh vô tức kẹp thanh ngân châm dài mảnh giữa hai đầu ngón tay, lấy tốc độ sét đánh bắn vào thắt lưng Mạc Hàn!
“Ngươi...” Thế nhưng... Tiểu nhân ám toán... Trừ bỏ mắt mũi tai miệng, tri giác toàn thân phảng phất như bị cướp đi, không thể khống chế, càng đừng nói đến tự sát.
“Hàn ngự thê, trẫm tốn nhiều tâm tư như vậy bắt giữ ngươi, sao có thể cam lòng để ngươi chết ở chỗ này.” Vì muốn dứt khoát bắt được người này về, hắn rõ ràng ngay cả tay phải của y cũng đã bẻ gãy, giờ thêm một lần nữa tàn nhẫn vô tình ngay tại vết thương bóp nát xương cốt, tựa ma quỷ mà thoả lòng mãn ý nhìn y như chim non gãy cánh mềm mại dựa vào ngực mình, dường như có chút yêu thương đối thiên hạ đang hôn mê trong lòng khẽ nói: “Trẫm với loại man di này không có hứng thú, về phần Tử liên hoa, trẫm không thể cấp, ngươi quan tâm tới tên kia như vậy, trẫm không thoải mái, nhưng trẫm vẫn muốn khen ngợi hắn ngu xuẩn một phen, không có hắn đảm bảo cho ngươi, làm to chuyện khiến ngươi cố kỵ không dám bỏ chạy, trẫm sao có thể đuổi kịp tới bắt ngươi, bằng này, trẫm có thể ban thưởng cho hắn một ít danh y lương dược*.”
Thanh y lương dược: Thầy giỏi, thuốc tốt
Hắc Kình đắc ý nhìn Bích Diễn sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhớ tới Hắc Ly báo cáo người này cùng Mặc Bắc tương giao có chút quá mức thân thiết, không khỏi tái mặt tiêu sái tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, khiêu khích: “Nghe rõ cho trẫm, người này không phải Mạc huynh đệ của ngươi, y là thê tử của trẫm, họ Hàn, tên Mặc Bắc, đáng thương ngươi kết bái huynh đệ với y, y lại ngay cả tên thật cũng không thành thực nói cho ngươi biết, ha ha ha ha!” Hắn mặc kệ những người xung quanh, cúi xuống liếm cánh môi dính máu của Mặc Bắc, cuồng vọng cười to, sau đó ôm lấy chiến lợi phẩm của mình, nghênh ngang mà đi.
“Hắc, Hắc Hoàng bệ hạ!” Bích Tứ bối rối nhìn binh lính như thuỷ triều rút đi, hoàn toàn không đếm xỉa đến tiếng kêu gào khẩn thiết của lão, Hắc Hoàng từ đầu đến cuối chưa hề liếc lão lấy một cái. Khi bóng dáng viện quân biến mất bên ngoài, từng cây đao của thị vệ Bích thành gác lên cổ chính mình, lão rốt cục sáng tỏ... Bản thân chẳng qua chỉ là một quân cờ mà thôi... Lão một đời bày mưu tính kế, hy vọng quyền khuynh Bích thành, nhưng đối với Hắc Hoàng cao cao tại thượng mà nói, Bích thành bất quá chỉ như một hạt cát, không đáng để vào mắt, chỉ đáng là thứ bị hắn giẫm đạp dưới chân.
Lão tự xưng đa mưu túc trí, không ngờ cuối đời danh tiết khó giữ được, tội danh phản bội Bích thành... Ngũ mã phanh thây... Bích Tứ kinh ngạc quỳ rạp dưới đất... Mờ mịt thất thố.
Bích thành sau đó thanh trừng hơn tám mươi đồng phạm của Bích Tứ, cực hiếm thấy viết xuống một trang sử đẫm huyết tinh suốt bao thế hệ yên ổn qua.
Một đội nhân mã bí mật nhanh chóng vượt qua biên giới các quốc gia, nghe nói có nông dân thấy giữa đội ngũ kia có một hoa kiệu cực lớn, nhìn từ xa giống như một cung điện thu nhỏ, nhao nhao phỏng đoán bên trong là quan to quý nhân nào? Thế nhưng có thể có một cỗ kiệu xa hoa đến vậy.
“Hôm nay cũng không nói chuyện với trẫm? Ân?” Không gian to lớn bên trong cỗ kiệu, là thứ giống như cái giường, bốn năm người nằm xuống cũng dư sức, hiện giờ chỉ có hai nam nhân dây dưa, không khí trong trướng mỏng bằng vải bông vẫn như trước nóng bỏng mà ái muội.
Đùa nghịch hai mắt nhắm nghiền của thiên hạ trong lòng, từ sau khi rời đi Bích thành y liền không nói một câu, nếu có thể, chỉ sợ ngay cả mắt cũng không muốn mở, cùng bộ dáng hầu hạ lấy lòng trước kia của y đúng là khác nhau một trời một vực, khiến cho Hắc Kình thấy thập phần mới lạ.
“Còn đang trách trẫm không đem Tử liên hoa cấp tên kia?” Bàn tay lưu luyến đảo trên cần cổ ấm áp tinh tế, yêu thích không buông tay, da thịt người này thật giống như trẻ sơ sinh, không giống nữ nhân trắng mịn, càng không giống nam nhân bình thường thô ráp, da mặt cũng vậy, đều là độc nhất tinh thuần.
Tuy rằng dược hiệu đã hết, nhưng y vẫn không được tự do hoạt động, cổ tay vỡ vụn được đắp dược, dùng ván gỗ cố định, hai chân thì là bị một sợi xích màu vàng tinh tế trói ngụ, hai mắt cá chân chỉ cách nhau đúng ba mươi phân, thật là một sợi dây xích không tầm thường, quả thật Huyền Vũ hoàng gia có một loại kim thiền ti thằng* đặc biệt, bình thường dùng làm vật liệu may kim tàm bảo giáp*, thập phần hiếm hoi trân quý, đao thương chém không đứt, nước lửa bất xâm, cực kỳ bền chắc, hiện tại dùng làm dây thừng cột chân, thì có chắp cánh cũng không thể bay được.
Kim thiền ti thằng: Sợi tơ tằm vàng
Kim tàm bảo giáp: Giáp quý làm bằng tơ tằm vàng
Hôm nay 2 chương nha~~~