Ngoài cửa cung vang ầm ầm như tiếng sấm, một tiếng so với một tiếng càng mãnh liệt hơn, phản quân rõ ràng nhân số chiếm ưu thế, lại không lập tức tiến công, có lẽ là muốn tra tấn Hắc Hoàng nhiều thêm chút, để hắn nếm thử tư vị lửa cháy đến chân, dày vò khi gặp nguy cấp.
Vài tướng lãnh phản quân cầm đầu thậm chí còn tụ tập tại Chính Nam môn, kêu gào, mở mồm là tuôn toàn những lời chua ngoa, lại đổi trắng thay đen, đem mình nhào nặn thành nghĩa quân giải cứu thiên hạ, mà Hắc Hoàng là bạo quân ngày ngày chỉ biết trốn trong cung, không hiểu nỗi khổ dân gian, hoang *** vô độ, phản tặc vỏ đao gõ xuống đất, để tăng quân uy, tiếng đao kiếm va vào nhau vang lên không dứt bên tai, vô luận là nơi nào trong thành Lạc Dương, cho dù xa xôi tĩnh mịch nhất, cũng không thể không nghe thấy.
“Hoàng thượng?” Lý Tổ sợ tới mức ba hồn bảy vía bay mất, nếu không phải trước mặt Hắc Hoàng còn giữ được một tia lý trí, đã sớm thất thanh sợ hãi, kêu ầm cả phòng.
“Cũng nên áp chế nhuệ khí của loạn thần tặc tử thôi.” Hắc Kình nhướng mày nói nhỏ, không hề sợ hãi, thần thái thoải mái giống như đi săn, mà không phải lấy một đấu trăm, bị vây khốn trong thành.
Hắn nắm hàn thiết trường thương, đi tới trước cửa cung, Hắc vệ quân nhìn thấy Hắc Hoàng, đều chắp tay khuỵu một gối, trong mắt thấy chết không sờn.
“Trẫm quản thần không nghiêm, hôm nay liên luỵ các ngươi vì trẫm tắm máu kẻ thù, quân địch ba vạn ta ba ngàn, đối với những tinh anh chi sĩ trẫm tự tay chọn lựa mà nói, một người chém bay đầu mười phản tặc dễ dàng như trở bàn tay, trẫm nói cho các ngươi biết, Huyền cung không có viện quân, nếu trận nội đấu này, còn một tia hy vọng thắng lợi, thì chính là dựa vào ta ngươi tả hữu huynh đệ, sống chết có nhau.”
“Trẫm sẽ không lệnh cho các ngươi đi tìm chết, trẫm cũng sẽ không nhận lời các ngươi, nếu ai quang vinh hi sinh vì xã tắc, thê quyến sẽ nhận được trợ cấp chiếu cố. Kẻ chiến bại không có đặc quyền này, đây là thế giới thắng làm vua, Huyền cung nếu phá, loạn thế trước mắt, khói lửa chiến hỏa, sẽ như lửa cháy lan đồng cỏ theo khắp Thần Châu đại địa* nơi nơi nổi lên, đạp đổ thái bình, bất cứ ai cũng không thể bảo toàn.”
Thần Châu đại địa: Trung Quốc đại lục
“Các ngươi phải nhớ kỹ hai điều.” Hắc Kình dừng một lát, nghiêm túc nói: “Nhất, phải chiến; nhị, phải sinh*. Trẫm cùng các ngươi.” Hắc Kình nói xong, trong Huyền cung đột nhiên tràn ra một tiếng rống mạnh mẽ, phản quân kinh ngạc vô cùng, nghiêng tai nghe, trận trận tiếng hô vạn tuế dõng dạc truyền tới, còn đang cảm thấy quái dị, chợt thấy Nam môn chậm rãi mở ra, một người đơn độc bước tới, chính là Hắc Hoàng!
Sinh ở đây có nghĩa là sống.
“Đều là lũ súc sinh chưa từng thấy mặt, trẫm hôm nay tỉnh dậy, còn tưởng tên nô tài nào lớn gan dám ở trong cung trộm nuôi chó chứ.” Hắc Hoàng mỉa mai châm chọc, chỉ cây dâu mắng cây hòe, hắn từng bước hướng phản quân từ từ đi tới, trước ngực là hoàng gia đồ đằng ngũ trảo hắc long quy hạc, tôn quý đẹp đẽ, không dám nhìn gần, rõ ràng chỉ nắm một thanh trường thương, không khôi giáp, vì sao lại có cảm giác áp bách đến vậy!? Phản quân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
“Không trả lời? Thật sự là làm càn, bằng vào điểm ấy, trẫm đã có thể trị ngươi tội bất kính.” Hắc Kình dưới chân vừa động, hất một tảng đá nhỏ bay lên, không báo trước mạnh xoay người, đầu chuôi trường thương giống như một cây bổng tử*, đánh bay tảng đá kia về hướng phản quân, này tựa như mũi tên phá không, khí thế doạ người, chủ tướng thấy khó mà tránh được, hoảng hốt túm lấy phó tướng bên cạnh làm kẻ chết thay, ba một tiếng vang thật lớn, mọi người đều chứng kiến, giữa mũ giáp tên phó tướng kia khảm vào một khối đá trí mạng, máu tươi từ hai cánh mũi chảy xuống, hắn oán giận không nhắm mắt, hai mắt đục ngầu không nhìn Hắc Kình, mà là nhìn thượng cấp phía sau, tựa như đang hỏi: 『 Vì cái gì... 』.
Bổng tử: Gậy
“Hô...” Chủ tướng phản quân Triệu Thất, buông lỏng tay, mặc cấp dưới của mình ngã ngựa, kêu một tiếng thật nguy hiểm. “Xem ra tội quân không giống như đồn thổi trên phố là con gà vô lực, còn biết chút kỹ năng vớ vẩn.” Triệu Thất ngoài miệng phô trương, che giấu khiếp sợ trong lòng, lập tức nhấc tay hạ lệnh: “Cung thủ chuẩn bị.”
Hắc Hoàng lợi hại đến mấy thì cũng chỉ là người có máu thịt, hắn dám lĩnh quân tạo phản, đương nhiên phải có chút mưu tính trước, Hắc vệ quân uy danh Huyền Vũ quốc như sấm bên tai, người nào cũng tinh nhuệ thiện võ, hai quân giao tranh, đánh giáp lá cà nhất định sẽ yếu thế, cho nên lấy khoảng cách xa dùng cung bắn là chính, phát huy ưu thế người đông tới cực hạn, tiễn như mưa, tạo thành một tấm lưới tử vong, cho dù võ công cao cường, cũng vô pháp lông tóc vô thương, toàn thân trở ra!
Hắc Kình âm ngoan trừng mắt nhìn bè lũ phản tặc, lúc bọn chúng giương cung chuẩn bị bắn, tức thì lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhảy vào trận địa địch, trường thương thu phóng, đã đâm chết năm sáu bảy tám người, tặc nhân không ngờ Hắc Hoàng khinh công cao đến vậy, lại không nề hà đơn độc xông pha nguy hiểm, liền không kịp đề phòng, cung đội lộ ra chỗ hổng, có chút hỗn loạn, cơ hồ đồng thời, bốn đại môn mở rộng, Hắc vệ quân ẩn núp trong Huyền cung dốc toàn bộ lực lượng, toàn thân cương giáp hắc sắc, đầu đội mũ giáp ô giác, lộ ra khuôn mặt hung ác dữ tợn như quỷ, sâu trong đáy mắt phảng phất ẩn giấu sát khí của tà nhân dị vực giết người vô số, đây là Hắc vệ quân võ trang đầy đủ, võ công cao cường nổi danh.
Lộ ra gương mặt như thiết, không hề mang chút tâm trắc ẩn, tắm máu tươi ấm nóng của địch nhân, gợi lên sợ hãi nguyên thủy nhất của nhân loại đối với quỷ thần, giống như ám thị thôi miên chính mình ── quỷ giả vô địch.
Trống trận mãnh liệt, không trung xẹt qua trăm ngàn mũi tên, mặt đất nở rộ đóa đóa huyết hoa diễm lệ, Hắc vệ quân bất khuất, cho dù giữa mưa tên, cũng không nguyện ngoan ngoãn nằm xuống, vẫn kéo lê thân thể về phía trước, lòng tràn đầy suy nghĩ cho dù chiến cùng sinh không thể có cả hai, ít nhất cũng muốn chém chết mười tên địch, mưa tên tưới xuống không dập tắt được lửa ý chí của bọn họ, làn sóng hắc sắc rốt cục cùng phản quân binh đao va chạm, kích khởi tàn sát.