Đối Hắc Kình mà nói, tịnh thân sơ tẩy sau đó mới đến thăm, tựa hồ đã thành thói quen, mông mông lung lung trở thành một loại tôn trọng, có lẽ chỉ là không muốn không khí thanh lương kia bị lây dính dù chỉ một chút vị son phấn tục mị, phá hủy tâm tình.
Tịnh thân sơ tẩy: Tắm rửa sạch sẽ
Hậu viện mới dựng một cái lều, dùng gạch gác lên thành một cái bếp, Mặc Bắc, Tích Thu cùng Tiểu Đoá lại trộm chạy tới, ba người ngồi trên chiếu cỏ, nhặt rau chuẩn bị bữa tối, nói nói cười cười, vừa tán gẫu vừa làm việc ── tựa như người một nhà.
Hắc Kình đứng ở một góc, bàn tay siết chặt, ngực giống như bị ai bóp chặt đau đớn, lan ra toàn thân, hắn nghĩ muốn cười trừ, nhưng cười không nổi, hắn nghĩ muốn bỏ qua không thấy, nhưng đáy mắt đáy lòng đều là sườn mặt trong sáng nghiêng nghiêng của người kia... Loại tâm tình này... Vì sao lại khó chịu đến vậy...
“Hoàng thượng, thần cáo lui.” Hắc Ly lên tiếng, cố tình nhắc nhở ba người hồn nhiên chưa phát hiện ra có người tới kia.
Tích Thu vội vàng hạ thấp người thỉnh an, Tiểu Đoá vẫn còn đang ngơ ngác nhìn đại ma vương, Mặc Bắc... chỉ liếc mắt một cái rồi cúi đầu tiếp tục nhặt rau...
Hắc Kình cắn môi đến rướm máu, mới có thể khắc chế nội tâm tức giận như núi lửa sôi trào, mới không buột miệng đem nữ nhi của mình cùng nữ tỳ kia kéo đi xử trảm, hắn đột nhiên không báo trước bước tới, nắm lấy Hàn Mặc Bắc, dưới chân giẫm một cái, thi triển khinh công chưa bao giờ hiển lộ, nháy mắt người đã ở tại Long cung.
Đang muốn đem người thả xuống, lại luyến tiếc buông ra, ôm thật chặt, dường như nếu làm như vậy y sẽ không lại rời đi, Hắc Kình lực tay lớn dọa người, ghì chặt làm Mặc Bắc đau, mới trào phúng nói: “Ngươi tức giận ta, hạ thánh chỉ ban thưởng một chén độc rượu là được, vẫn tốt hơn ở trong ngực ngươi hít thở không thông mà chết.”
“Mặc Mặc...” Hắn khẽ buông lỏng hai tay, vẫn không chịu thả người, mở miệng muốn nói, nhưng trong lòng tràn đầy những cảm xúc hỗn tạp, khiến hắn không biết nên nói thế nào.
Hắc Kình là ngôi cửu ngũ chí tôn, là đế vương quyền khuynh thiên hạ, hiện giờ lại giống như bổn* tiểu tử miệng vụng tay ngốc, chỉ biết ôm lấy Mặc Bắc, lưỡi như bị mèo tha mất, ngốc lăng nhìn y. Nhưng này không gì không thể, bằng thân phận của hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, cho dù không cần, cũng có người bê đến trước mặt quỳ xuống cầu hắn nhận lấy, vàng bạc không thiếu, quyền thế bức người, nữ nhân của hắn giống như cá bơi dưới sông, thế gian ai dám cùng Hắc Hoàng sánh vai.
Bổn: Đần độn, ngốc nghếch
Vẫn là Hàn Mặc Bắc này, gợi lên tình ý chìm nơi sâu nhất trong lòng Hắc Kình, Hàn Mặc Bắc của mười ba năm trước đây, nhiều nhất cũng chỉ là một trò chơi khiến Hắc Hoàng hao phí chút tâm sức, Hàn Mặc Bắc của mười ba năm sau, không muốn bồi Hắc Hoàng tiếp tục chơi, lại khiến Hắc Hoàng rốt cuộc phong lưu tiêu sái không nổi.
“Nếu không có việc gì, ta phải về, lần sau đừng tùy tiện bắt người, ta cũng không phải đồ vật.” Lời chưa dứt, còn chưa đứng dậy, một đạo mãnh lực đã đánh đến, đẩy y về phía ngược lại, Mặc Bắc bị áp chế trên huyền kim long sàng, mùi xạ hương nồng đậm tràn đến.
“Trẫm không muốn ngươi đi, lưu lại, cùng trẫm.” Vỗ về hai má non mịn của y, ánh mắt trong suốt như thuỷ tinh tựa như muốn hút lấy toàn bộ tâm hồn Hắc Kình, lần đầu tiên, hắn có khát vọng mãnh liệt như vậy, hy vọng người này bồi hắn, không phải bồi hắn buông thả hưởng lạc, mà là bồi hắn trên đường đời dài đằng đẵng, cùng nắm tay bầu bạn suốt đời.
“Ta đã nói rồi, ta không...” Rốt cuộc muốn y nói đi nói lại đến bao giờ a, hỗn...
Lời Mặc Bắc chưa nói xong đã bị nuốt hết giữa khí tức nồng đậm của Hắc Kình, đây chẳng qua chỉ như dùng môi khẽ dán lên cánh môi mà khẽ hôn, không phải kích cuồng như lửa, cũng không phải khiêu khích phiến tình, ngược lại, đó căn bản không giống nụ hôn người tung hoành giữa biển hoa, kinh nghiệm phong phú như Hắc Hoàng sẽ hôn ── bởi vì ngây ngô như thế, cẩn thận vô cùng, tựa như sợ sẽ khinh suất mạo phạm người trong lòng.
“Không cần cự tuyệt trẫm nhanh như vậy, cho trẫm một cơ hội nữa...” Trái tim áy náy, phập phồng lo sợ, rất sợ lại một lần nữa bị cự tuyệt không lưu tình, Hắc Kình dứt khoát nhắm mắt lại, không dám nhìn biểu tình của Mặc Bắc, trán tựa lên trán y, hai người gần như vậy, nhưng cũng xa đến thế, quả là tra tấn.
“... Ta vẫn còn nhớ rõ, khi ta khóc cầu ngươi đừng đi, ngủ lại một đêm, cho ta một cơ hội hầu hạ ngươi, ngươi trả lời ta như thế nào...” Mặc Bắc trong lời nói băng lãnh lại ẩn ẩn run rẩy, y quá khứ đã từng vì sự bá đạo của Hắc Kình mà đánh mất tâm, hiện tại mới biết, nguyên lai Hắc Kình ôn nhu so với bá đạo uy lực càng sâu, khiến y cơ hồ khó có thể chống đỡ...
Mặc Bắc cự tuyệt, giống như dội nước lạnh vào lửa nhiệt tình của Hắc Kình, tứ chi trăm hài dần giá lạnh, hắn khàn khàn thấp giọng nói: “Trẫm sẽ không vì những chuyện trước đây mà giải thích...” Bát nước đổ đi sao có thể thu lại, có phải chính là chỉ loại tình huống này hay không, chua xót cười, nhưng lại không muốn buông tha.
“Đứng lên.” Đã muốn vứt bỏ, thì không thể thu hồi.
Hắc Kình nản lòng thoái chí, nhưng không như dĩ vãng cưỡng bức Mặc Bắc, hắn mới đứng thẳng dậy, bốn phương đột nhiên vang lên một tiếng 『 khách... 』rất nhỏ, Hắc Kình nháy mắt cảnh giác tăng vọt, hai tay vươn ra, ôm Mặc Bắc hướng góc chết trong giường lui vào, giây tiếp theo, trên long sàng thế nhưng xuất hiện thêm mấy dao, thẳng tắp găm vào vị trí hai người vừa mới ở!
“Ngươi ở đây đừng nhúc nhích.” Mắt báo khẽ đảo, dò xét trong phòng, hắn theo bản năng đẩy Mặc Bắc ra sau, ý muốn bảo hộ rõ ràng.
“Ngươi trúng kiếm!” Mặc Bắc phát hiện sau vai trái Hắc Kình cắm một con dao nhỏ dính máu, lại nhìn giường bị ba mặt dao găm, góc độ quái dị, rõ ràng là từ bốn phía bất đồng phóng tới, mà dao trên lưng này suy đoán vị trí phóng ra... thế nhưng lại từ phía trong long sàng!!!
Mặc Bắc nhanh chóng xé rách một mảnh tiết y muốn khẩn cấp xử lý vết thương, lại bị đẩy ra.”Không được đụng ta!” Hắc Kình thô bạo đem Mặc Bắc đặt ở góc giường, quát.
“Thương thế kia phải lập tức băng bó, có khả năng cắt phải mạch máu chính!” Máu chảy như suối đổ, giờ là lúc nào rồi, còn muốn đề phòng người như vậy! Mặc Bắc chán nản.
“Ngươi câm miệng!” Hắc Kình nhanh chóng điểm trọng huyệt toàn thân y, khiến y không thể động đậy, bất chấp Mặc Bắc hoành mi thụ mục*, hắn chậm rãi giẫm lên long sàng, mới vừa chạm vào, phía trên lập tức đổ xuống một mạt nước màu xanh, Hắc Kình ngả người né tránh, nhưng y bào vẫn bị vương vài giọt, toát ra khói trắng gay mũi, cháy sém đục thủng thành lỗ, đây nếu như rớt trên đỉnh đầu... nhất định sẽ ăn mòn đến đầu lâu, não óc cũng chẳng còn.
Hoành mi thụ mục: Trừng lớn mắt
Hắn nhìn như thoải mái ung dung, nhưng một đôi mắt sắc bén đã tiết lộ tâm phòng bị của hắn, một chưởng chấn vỡ đại ỷ* khắc hoa, mảnh vỡ bắn ra bốn phía, cơ hồ phá hỏng toàn bộ gia sức* bài trí, không thấy dị trạng, nhưng lại đẩy đổ một cái bình, chất lỏng trong như nước tràn ra, vô sắc vô vị, Hắc Kình nhìn mà cười lạnh, đánh vỡ bộ ấm trà bằng sứ danh quý.
Đại ỷ: Ghế dựa lớn
Gia sức: Đồ trang trí trong nhà
“Hoàng thượng!” Hắc Ly cùng Hắc thị vệ trước tiên hoả tốc chạy tới, Hắc Ly còn chưa vào cửa, thấy bộ dáng Hắc Kình nghiêm nghị lãnh đạm khoanh tay đứng, kinh hãi, quay đầu lại lập tức ra lệnh: “Các ngươi thối lui ba mươi thước bên ngoài, đối lưng cảnh giới, bất luận kẻ nào cũng không cho phép tới gần!”
Người vừa tiến vào, mới tới gần Hắc Kình, liền thân thủ tiếp được thân hình suy sụp ngã xuống kia, miệng vết thương trên bả vai đã chảy ra máu xanh, Hắc Ly nhất thời hoảng hốt, nhanh chóng cởi bỏ y bào Hắc Kình, lấy cẩm bị dày dặn bao quanh thân, hắn thấy Mặc Bắc trên long sàng, lăng, lập tức cởi bỏ huyệt đạo cho y.
“Hắn hỗn đản làm sao vậy!” Mặc Bắc được tự do, chửi ầm lên, chạy tới bên người Hắc Kình, Hắc Kình đã mất đi ý thức, sắc mặt xám như tro, khóe miệng lại càng chảy ra tinh huyết.
“Trước tới nơi an toàn rồi nói sau.” Hắc Ly cõng Hắc Hoàng, xoay người khai mở mật đạo, ba người liền biến mất.
Ngoài cửa Hắc vệ quân tận trung chức vụ, tuân thủ mệnh lệnh, tuyệt không quay đầu lại, cũng tuyệt không để cho ngoại nhân tới gần hay nhìn lén dù chỉ là một chút.
Ta về rồi các nàng ak, và hết chương này cũng là hết hàng tồn kho rồi, từ tuần sau sẽ cố làm nhanh, ta đang mơ ước hoàn bộ này trước 30-4 để mấy hôm nghỉ ở nhà làm word tặng mấy nàng đã ủng hộ ta:D.