Bạch Dương - Ngôn

Chương 77: PN5 - Những mẩu chuyện nhỏ 2




【Mẩu chuyện 1 · Lời nói thô tục】

Sau khi bị Nghê Thanh Gia dụ dỗ nói vài câu thô tục, Trần Kính cũng trở nên thích nói chuyện trên giường.

Nhưng anh không thể nói những câu trắng trợn như Nghê Thanh Gia, anh có cách nói của riêng mình.

Ngửi mùi tóc cô, "Thơm thơm..." Sờ ngực cô, "Mềm quá..."

Giúp cô bằng tay, "Bảo bối ướt nhanh quá..."

Nghê Thanh Gia nghe mà lòng ngứa ngáy, nào có ai thẹn thùng mà nói ra những lời như vậy...

Khi anh cắm vào, Nghê Thanh Gia cố ý gây rắc rối cho anh, Trần Kính suýt chút nữa tước vũ khí, mè nheo cầu xin cô: "Gia Gia... Đừng kẹp anh..."

Nghê Thanh Gia: "Vậy anh đi ra ngoài."

Trần Kính nói: "Không muốn, thích Tiểu Gia Gia... Tiểu Gia Gia rất xinh đẹp, còn làm sướng nữa..."

Nghê Thanh Gia bị anh ngọt chết.

【Mẩu chuyện 2 · Ảnh】

Nghê Thanh Gia phát hiện có một album ảnh được mã hóa trong điện thoại di động của Trần Kính.

Hỏi mật khẩu nhưng anh không cho.

Nghê Thanh Gia: "Được lắm Trần Kính, anh làm chuyện xấu sau lưng em có phải không?"

Bị chụp cái nồi lớn lên đầu, Trần Kính không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở khóa.

Nghê Thanh Gia sửng sốt, đó là bức ảnh riêng tư mà cô đã gửi cho anh trước đó.

"Không phải anh nói đăng loại ảnh này không an toàn ư, còn giữ lại làm gì?" Nghê Thanh Gia đè lên anh, sờ loạn, "Hả hả? Anh bạn trai nhàm chán của em?"

Da mặt Trần Kính so với trước dày hơn rất nhiều, anh ôm lấy eo cô thì thầm: "Anh mua cho em cái mới... Đêm nay mặc cho anh xem..."

"Cái gì, không phải mới mặc hôm qua sao..."

"Cái hôm qua bị hỏng rồi."

Nghĩ đến cái áo bị xé rách thảm thương, Nghê Thanh Gia không nói nữa, đỏ mặt cắn vai anh lên án: "Anh bây giờ không dịu dàng chút nào."

Trần Kính ấm ức: "Chính em kêu anh mạnh thêm chút nữa..." Nghê Thanh Gia: "...Câm miệng."

【Mẩu chuyện 3 · Cầu hôn】

Vài năm sau.

Một ngày bình thường.

Nghê Thanh Gia ôm Trần Kính đầy mồ hôi, thì thầm nói chuyện. Ngẩng đầu nhìn lên, một tia nắng chiếu qua cửa sổ.

Dịu dàng và xinh đẹp.

Nghê Thanh Gia đột nhiên chuyển đề tài: "A Kính, chúng ta kết hôn đi."

Người bên cạnh động đậy, nghèn nghẹn nói: "Câu này không phải nên để anh nói ư..."

"Anh với em mà còn phân biệt ai với ai nữa à?" Nghê Thanh Gia nhéo gáy anh, "Mẹ em rất hài lòng với anh, bà nói bà nhìn người rất chuẩn, muốn em nhanh chóng gạt anh về nhà, kẻo em mất bình tĩnh dọa anh chạy mất."

Trần Kính cười.

Mấy năm nay thỉnh thoảng có cãi nhau, nhưng chưa bao giờ cãi nhau thực sự. Chủ yếu là Nghê Thanh Gia không thể giận Trần Kính nổi, Trần Kính rất tốt, chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, chuyện nhỏ anh đều sắn lòng dỗ dành cô.

Nhưng có lúc Trần Kính không dỗ được cô, Nghê Thanh Gia biết là lỗi của mình, sẽ chủ động xin lỗi.

Cách cô xin lỗi rất thẳng thắn, Trần Kính nói có chuyện gì phải nói rõ với nhau, Nghê Thanh Gia liền dùng cách kia để nói chuyện.

Trần Kính rất hưởng thụ.

Nghê Thanh Gia sờ sờ cái đầu đang cọ vào vai cô, "Cực cưng, lấy em nhé, được không anh?"

Rất nhiều năm về trước, cô cũng dùng một câu tương tự như vậy để nói với anh: "Làm bạn trai tớ có được không?"

Khi đó, Trần Kính sẽ không bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, cô gái anh phải lòng sẽ nói với anh rằng, chúng ta kết hôn đi.

Ánh nắng ban mai bên ngoài chiếu rọi, một ngày trời trong nắng ấm.

Hốc mắt Trần Kính đỏ lên, cổ họng khẽ run: "Được..."