Bạch Dương - Ngôn

Chương 66: Li*m




"A Kính, giúp em liếm được không?" Cô lại gọi anh là A Kính.

Làm sao Trần Kính có thể nói không? "Được."

Trần Kinh hôn cô, tháo kính ra đưa cho Nghê Thanh Gia. Nghê Thanh Gia tiếp nhận nó.

Động tác đưa và nhận rất trôi chảy và tự nhiên khiến cả hai đều sửng sốt. Một thói quen dù đã xa cách lâu như vậy vẫn không hề thay đổi.

Tình cảm có, ăn ý cũng có.

Trần Kính từ từ hạ thấp người, chui vào dưới váy cô.

Một tay đặt trên đùi mịn màng của cô, tay còn lại đẩy lớp vải ướt ở giữa sang một bên.

Trước mắt là bóng tối.

Anh ngẩng đầu hôn lên nụ hoa hơi hé mở.

Đầu lưỡi theo khe hở luồn vào, vừa chạm vào, liền uống một ngụm nước. Anh nhấp một ngụm rồi nuốt xuống cổ họng.

Nghê Thanh Gia đột nhiên rùng mình.

Trần Kính khẽ cười, kéo chiếc quần lót xuống, nhấc chân cô lên và để chiếc quần lót treo một bên đầu gối của cô.

Hạ thân trống rỗng, Nghê Thanh Gia không có nơi nào để che giấu dục vọng của mình, cô cũng không có ý định che giấu nó. Nhưng nếu Trần Kính không có bất kỳ hành động nào, nước cô có thể nhỏ xuống đất.

"Gia Gia, tách hai chân ra thêm một chút." Trần Kính nói, "Gác lên người anh cũng được, không sao."

Nghê Thanh Gia nâng một chân lên khoát trên vai Trần Kính, nơi e ấp hoàn toàn hé mở.

Trần Kính hôn lên một bên bắp chân cô, ngón tay vuốt ve nụ hoa ướt át trong bóng tối, cẩn thận sờ mó.

Tách hai môi â.m h.ộ ra, tìm điểm ẩn, đầu ngón tay xoa xoa, bôi chất lỏng dính dính.

Anh sờ ra phía sau, đường đi mềm và trơn, chỉ cần ấn nhẹ là ngón tay sẽ bị mút vào.

Nghê Thanh Gia run rẩy rên rỉ, anh phiền chết đi được, ai cho anh sờ như thế... Cô không thể chờ đợi, nắm lấy cái đầu bên dưới mình, nhấn vào trung tâm.

Cảm nhận được sự gấp gáp của cô, Trần Kính lại cười.

Nghê Thanh Gia xấu hổ nhấc chân đập vào lưng anh. Nhưng anh đang không mặc áo, cô căn bản không dám dùng sức, bắp chân nhỏ cọ cọ sau lưng anh, không vui gọi tên đầy đủ của anh: "...Trần Kính."

Trần Kính ngừng cười, hướng môi tới nụ hoa, nơi da thịt còn mềm mại hơn cả môi anh.

Anh thận trọng vươn đầu lưỡi liếm liếm, nghe được tiếng ngâm nga phát ra từ miệng cô, anh mới hoàn toàn nuốt xuống miếng thịt nhỏ.

Cô so với lúc trước còn mẫn cảm hơn, đầu lưỡi anh mới búng nhẹ vài cái, cô không chịu nổi lui về phía sau.

Nhưng phía sau là cánh cửa bị khóa, Nghê Thanh Gia không có nơi nào để trốn. Cô có thể cảm nhận rõ ràng chiếc lưỡi nhanh nhẹn của Trần Kính đang trêu chọc â.m v.ật của cô, nhanh đến mức phát ra tiếng nước lép nhép.

Nghê Thanh Gia càng ngày càng mất kiên nhẫn, muốn anh ăn chậm lại, muốn anh ăn sâu hơn.

Cô sờ tóc anh, thoải mái rên rỉ: "Ưm, A Kính..."

Thừa dịp có nước làm ẩm, Trần Kính cong hai ngón tay thò vào trong lỗ nhỏ, đầu lưỡi liếm càng lúc càng nhanh, viên thịt cứng lên như đá cuội.

"Không muốn.  "

Nghê Thanh Gia kẹp chặt đầu Trần Kính, ngay khi ngón tay của anh đi vào, cô tưởng tượng đến cảnh cây dương v*t to lớn đó đâm vào mình, mạnh đến mức gần như khiến cô lạc cả giọng.

Trần Kính không đi vào nữa, chỉ nhẹ nhàng ngậm nụ hoa.

Một tia sáng xuyên qua khe hở, chiếu lên bức tường u tối, giống như một bông hoa lộng lẫy nở rộ trong bụi rậm.

Nghê Thanh Gia dần dần thả lỏng, đứng bằng một chân, trọng tâm không ổn định, cô cong người bám vào cửa, mồ hôi in dấu năm ngón tay lên tấm gỗ.

Đôi môi của Trần Kính chậm lại, một đốt ngón tay nhẹ nhàng đưa vào. "Hưm. " Nghê Thanh Gia rên rỉ một tiếng, thân thể đối lập với lời nói, rõ ràng

nói "không muốn", nhưng thịt h/uyệt thì mút chặt ngón tay Trần Kính, chất lỏng

bên trong chảy ra theo các kẽ tay anh.

Trần Kính nuốt ngụm nước mật ong vào miệng, dù vậy cổ họng vẫn khô khốc. Cảm giác ngón tay bị siết chặt khiến trí tưởng tượng của anh lang thang.

Trần Kính đẩy vào từ từ, có chất nhờn bôi trơn, ngón tay thọc một mạch vào sâu trong đường hầm.

Sau đó, nhẹ nhàng cắm rút.

Hai ngón tay đương nhiên không thể so sánh với g.ậy th/ịt của Trần Kính, nhưng Nghê Thanh Gia phản ứng rất mạnh, hai má hồng hào, đôi mắt mê ly, cô thở hổn hển và rên rỉ một cách quyến rũ.

Chỉ cần tưởng tượng đó là ngón tay của Trần Kính, cô không thể ngừng chảy nước.

Biết làm sao được, Nghê Thanh Gia vẫn luôn thích đôi tay của Trần Kính, thích cả đôi mắt, cái miệng, thứ đồ bên dưới cũng thích nốt.

Những ngón tay ưa nhìn của anh, thường xuyên làm nhất có lẽ là giải toán và gảy dây đàn. Lúc này, nó đang xâm nhập vào cơ thể cô, mô phỏng cách gi.ao h.ợp, chỉ để làm cho cô vui vẻ.

Nghê Thanh Gia muốn động lòng trăm lần vì Trần Kính.

Trần Kính lại liếm miếng thịt đó, tốc độ tay đồng bộ với tốc độ môi. Tiếng lép nhép tắt rồi lại vang.

Hang động bị cắm, â.m v.ật bị liếm, nhịp tim bị Trần Kính dắt đi.

Khi anh làm nhanh, cô nức nở rên rỉ, khi anh làm chậm, cô ngẩng đầu thở dốc.

Anh giống như một chiếc chìa khóa, luôn có thể mở khóa điểm ham muốn của Nghê Thanh Gia, mở ra cảm giác cực hạn mà cô chưa từng trải qua, lần lượt mang đến cho cô trải nghiệm ngày càng thoải mái.

Hành lang rất yên tĩnh, Nghê Thanh Gia sợ đột nhiên có người đi ngang qua, không dám phát ra tiếng.

Trần Kính cố ý mút mạnh điểm nhỏ, Nghê Thanh Gia kêu ư ư, "A Kính, A Kính..."

Cẳng chân vắt trên vai anh run rẩy rớt xuống, bị Trần Kính túm lên đặt lại vị trí cũ.

Nghê Thanh Gia chịu không nổi hai loại kích thích đến cùng một lần này, một lúc sau, chân cô nâng lên càng lúc càng cao, bắp chân giật giật, hạ thân run rẩy phun nước.

Ngực phập phồng dữ dội, bộ phận riêng tư vẫn đang mấp máy, toàn bộ mật dịch tuôn ra đều lọt vào cổ họng Trần Kính.

Nghê Thanh Gia nhắm mắt lại dựa vào cửa, hưởng thụ khoái cảm do Trần Kính mang lại.

Trần Kính giúp cô cho trót, anh liếm sạch sẽ phần chất lỏng còn lại.

Ngón tay dính nước không cẩn thận ấn vào chân cô, anh liền liếm hôn chân cô, nụ hôn gần như khiến cô đứng không vững.

"A Kính, muốn ôm..."

Sau cơn cao trào kéo dài, Nghê Thanh Gia tha thiết muốn được ôm ấp với Trần Kính.

Trần Kính đứng dậy, nhìn thấy đôi mắt ướt át như chứa đầy ánh sao của Nghê Thanh Gia, lại muốn hôn cô nữa rồi.

Nghê Thanh Gia lau miệng cho anh, khen ngợi: "A Kính giỏi lắm, em rất sướng."

Trần Kính không nói lời nào, chỉ vòng tay qua eo Nghê Thanh Gia, sờ sờ cọ cọ, giống như một đứa nhỏ đang xin kẹo.

"Được rồi, được rồi." Nghê Thanh Gia hiểu ra ám chỉ của anh, "Em biết rồi."

Quần và quần lót đồng loạt được cởi ra, vật cứng đã chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng được giải phóng, chọc thẳng vào Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Gia cầm nó tùy tiện sóc vài lần, nơi đó sưng lên và trở nên to hơn.

G.ậy th/ịt có vẻ rất thích Nghê Thanh Gia, cô vừa chạm nó liền cứng, và sẽ nhảy lên khi cô vuốt ve.

Trần Kính xấu hổ, vùi đầu vào hõm cổ Nghê Thanh Gia, hai tay vén vạt áo của cô lên, từ phía sau chui vào.

Từ eo, lần mò tới khóa áo ngực. Muốn mở nhưng lại không dám.

"Sao thế." Nghê Thanh Gia cười nói: "Quên cách cởi rồi?"

Sau khi cô nói xong, Trần Kính bắt đầu cởi khóa, bàn tay lưu luyến từ tấm lưng Nghê Thanh Gia chuyển đến trước ngực.

Bóc vật cản ra, bắt lấy quả bóng tròn. Anh thở dài nặng nề trong lòng.

Mềm quá.

Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, nhưng anh thật sự cảm thấy một tay khó có thể ôm hết ngực cô.

Năm ngón tay siết chặt, trúc trắc nhào nặn như lần đầu, rất thận trọng và thỏa mãn.

Nghê Thanh Gia bị anh làm cho không còn sức lực, cô buông lỏng tay, dùng hai chân kẹp lấy gậy nóng.

"Tự làm đi." ".... Được."

Trần Kính chen vào khe chân cô, g.ậy th/ịt bị váy cô che mất. Nghê Thanh Gia nhắc nhở: "Đừng cắm vào trong."

Trần Kính thấp giọng đáp: "Anh biết."

Trần Kính nhún eo, ấn Nghê Thanh Gia vào cửa, cọ xát â.m h.ộ chảy nước, chỉ vậy thôi cũng đủ làm anh thỏa mãn rồi.

Anh vén áo của cô lên, cắn lấy đầu nhũ hoa tinh xảo, hạ thể ra vào giữa hai chân cô.

Không cần những lời khiêu khích mạnh mẽ từ bên ngoài, đối với Trần Kính mà nói, "mất rồi tìm lại được", chỉ bốn chữ này thôi đã mang lại sự an ủi về mặt tâm lý hơn bất kỳ khoái cảm thể xác nào.

Thở gấp di chuyển một lúc lâu, không muốn tinh d*ch dính vào người cô, cuối cùng vẫn là mượn tay cô để phóng thích.

Anh lẩm bẩm: "Gia Gia. "

Cổ tay Nghê Thanh Gia đau nhức, lòng bàn tay cũng bị anh mài đến đỏ bừng, cô hờn dỗi hừ một tiếng: "Anh lâu quá."

Trần Kính đỏ mặt, anh không muốn bắn nhanh nên đã hành cô rất lâu.

Anh ôm cô vào lòng, lấy lòng hôn cô chùn chụt, hỏi: "...Chúng ta có phải đã làm hòa rồi không?"

Anh cần một câu trả lời chắc chắn.

"Không." Nghê Thanh Gia giúp anh chỉnh lại quần, "Anh chưa tỏ tình với em." Trần Kính thở phào nhẹ nhõm, buông cô ra, nghiêm túc nhìn vào mắt cô.

"Nghê Thanh Gia, anh thích em, thích nhiều hơn so với những gì em tưởng tượng."

"Làm bạn gái anh nhé, được không em?"