Bạch Dương - Ngôn

Chương 64: Lau mồ Hôi




Nghê Thanh Gia chậm rì rì trở lại sân thể dục, nhưng Trần Kính đã không còn ở đó nữa.

Cô tìm được vị trí của lớp Trần Kính, Trần Kính cùng mấy bạn học ngồi trên ghế, anh hơi khom lưng, cúi đầu ho khan, không nhìn rõ vẻ mặt.

Nghê Thanh Gia hít một hơi thật sâu, đi đến trước mặt Trần Kính, thấp giọng hỏi: "Anh ổn không?"

Nghe thấy giọng nói của cô, Trần Kính chậm rãi ngẩng đầu lên.

Một chai nước khoáng xuất hiện trước mặt anh, bàn tay trắng nõn với những đầu móng mềm mại, sáng bóng được cắt tỉa gọn gàng.

Ánh mắt nhìn về phía sau, làn váy đen như màn sương dày bao quanh đôi chân thon dài thẳng tắp.

Trần Kính bình tĩnh nhìn lướt qua, nhận lấy nước, lén lút đẩy chai nước khoáng uống dở dưới chân xuống gầm ghế.

Anh phát ra một tiếng, thanh âm trầm khàn: "Không ổn."

"A?" Nghê Thanh Gia căng thẳng, Trần Kính chưa bao giờ nói dối, nghĩ đến cảnh anh chạy nghiêm túc như vậy, cảm thấy rất dễ xảy ra chuyện không hay, Nghê Thanh Gia lắp bắp hỏi: "Chỗ nào, anh khó chịu chỗ nào?"

Anh không chịu nói.

Đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt yếu ớt, đôi môi nứt nẻ trắng bệch, dưới ánh nắng không còn chút máu khiến Trần Kính trông càng thêm đáng thương.

Anh chỉ chiếc ghế bên cạnh, "Ngồi với anh một lát."

Trong đầu Nghê Thanh Gia tràn ngập câu "không ổn" của Trần Kính, cô không nghĩ nhiều, ngồi xuống bên cạnh.

Trong lúc lo lắng, cô cũng quên mất mối quan hệ tế nhị giữa họ, không khỏi trách móc: "Sao lại chạy vội thế, ai đuổi anh à? Đều là học sinh thể thao, còn muốn vượt cho bằng được, không ai bắt anh nhất định phải giật giải, anh bị ngốc sao..."

Cô còn muốn phàn nàn những bạn học trong lớp anh, nhưng xung quanh đang có người. Mặc dù họ đều đang chơi điện thoại di động hoặc đọc sách, nhưng Nghê Thanh Gia biết họ nhất định đang dựng tai nghe lén, cô đành nuốt lại lời nói.

Tuy rằng đạt thành tích tốt nhưng lại bị phê bình, Trần Kính không khó chịu chút nào cả, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ừm, lần sau sẽ không như vậy."

"Còn có lần sau?"

Nghê Thanh Gia cao giọng, mấy bạn học bất ngờ nhìn về phía bọn họ, Nghê Thanh Gia lập tức rụt đầu lại, khuôn mặt bị ánh nắng thiêu đốt đỏ bừng.

Không biết tại sao, cô khá sợ những học sinh đứng đầu này.

Trần Kính nhìn chằm chằm vầng sáng mỏng bên tai cô, đôi mắt cong lên, đưa chai nước cho cô: "Anh hơi yếu, mở giúp anh..."

Nghê Thanh Gia nhận lấy, mở nó ra chỉ bằng một cú vặn. "..." Cô trừng mắt Trần Kính, "Anh giỡn mặt với em à?"

Cho dù Trần Kính có mệt đến đâu, cũng không thể nào không mở nổi nắp chai.

Trần Kính ngửa mặt uống mấy hớp nước, bờ môi chậm rãi ẩm ướt, thấp giọng nói: "Không... Anh thật sự không ổn."

Rồi anh ghé sát vào tai cô, tránh đám đông, như thể thì thầm, "Em có thể giúp anh một việc được không?"

Đôi môi mở ra rồi đóng lại, hơi thở như tơ liễu cọ xát vào người Nghê Thanh Gia, vùng da đó lập tức cảm thấy nóng bừng và ngứa ngáy.

Ngay cả bả vai cũng căng thẳng, Nghê Thanh Gia không được tự nhiên quay đầu đi, liền nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: "Căng thẳng cái gì?"

Trần Kính lấy một chiếc khăn dùng một lần, đứng dậy nói với Nghê Thanh Gia: "Đi theo anh."

Nghê Thanh Gia đi theo anh, một đường đến tận phòng vệ sinh trong tòa giảng dạy.

Trần Kính đổ đầy nước vào bồn rửa, trải khăn ra ngâm.

Anh nâng tay, cởi cúc áo trên cổ áo, Nghê Thanh Gia theo phản xạ hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Trần Kính dừng lại, dùng ánh mắt trong veo nhìn Nghê Thanh Gia, không chút nhập nhằng, nhẹ giọng nói: "Mồ hôi đổ nhiều quá, anh khó chịu... Em lau mồ hôi giúp anh được không? Trên lưng anh với không tới."

Giọng điệu không thể nghiêm túc hơn, Nghê Thanh Gia lại tự nghĩ tầm bậy tầm bạ, sờ sờ mũi: "À, được."

Trần Kính vắt khăn đưa cho cô, Nghê Thanh Gia như bắt được một củ khoai lang nóng hổi, không biết bắt đầu từ đâu.

Trần Kính quay lưng lại, rất tự nhiên vén áo lên, không cởi ra mà kẹp ở dưới nách.

Làn da trần trụi lọt vào mắt Nghê Thanh Gia.

Bên dưới là vòng eo gầy, đường nét thon gọn kéo dài lên trên, để lộ tấm lưng rộng lớn, khung cảnh phía trên bị áo che khuất.

Một giọt mồ hôi chảy dọc từ sống lưng xuống dưới, để lại vệt nước nông.

Đổi lại là một người khác ướt đẫm mồ hôi xuất hiện trước mặt cô, Nghê Thanh Gia chắc chắn sẽ bỏ đi mà không quay đầu lại.

Nhưng đây là Trần Kính, Trần Kính ở đâu cũng tốt.

Nghê Thanh Gia lơ đãng nghĩ, lúc trước Trần Kính ôm cô làm chuyện đó, mồ hôi cũng sẽ đổ xuống người cô.

Cô liếc nhìn, rồi giúp Trần Kính lau vết mồ hôi bằng khăn mặt.

Cô muốn nhanh chóng hoàn thành việc này mà không có bất kỳ sự xao lãng nào, nhưng tâm trí cô không cho phép.

Qua lớp khăn, cô cũng có thể cảm nhận được tấm lưng rắn chắc của Trần Kính, có lẽ là do anh vừa mới vận động nên thân hình còn rắn chắc hơn trước.

Nó cứng đến mức cô muốn véo một cái, vì vậy cô bèn lặng lẽ duỗi một ngón tay ra ấn xuống, quả nhiên rắn chắc như trong dự liệu.

Khi chạm đến lưng dưới, cô chỉ cần tiến về phía trước một đoạn ngắn là có thể ôm anh vào lòng, sau đó ấn vào hai bên eo, giống như trước, anh sẽ không phản kháng mà sẽ phát ra âm thanh trầm đục.

Nghê Thanh Gia liếm liếm môi. Muốn chạm vào anh.

Nhận thấy động tác của Nghê Thanh Gia chậm lại, Trần Kính quay người, bàn tay vốn nằm trên lưng đáp xuống ngực anh.

Nghê Thanh Gia sửng sốt, quên cả thu tay.

Trần Kính nắm lấy góc áo, lột ra, khô khan hỏi: "Mặc áo không dễ lau sao?" Nghê Thanh Gia không phủ nhận điều đó.

Bản edit phi lợi nhuận được đăng tải duy nhất tại wattpad hoalantichmich, mọi nơi khác đều là ăn cắp!

Động tác của anh quá rõ ràng gọn ghẽ, Nghê Thanh Gia chợt bừng tỉnh, ánh mắt dần dần híp lại, một vẻ nghiên cứu nhàn nhạt xẹt qua.

"Tại sao lại cởi áo?"

Trần Kính bình tĩnh trả lời: "Lau mồ hôi."

"Ồ?" Đầu ngón tay Nghê Thanh Gia vuốt lên phần bụng rắn chắc của Trần Kính, "Anh nói xem em có tin không?"

Trần Kính cười cười, Nghê Thanh Gia cảm nhận được lồng ngực dưới lòng bàn tay khẽ rung lên, giọng nói trầm thấp của Trần Kính truyền đến từ trên đỉnh đầu

cô: "...Em tin."

Anh tự đưa mình đến cửa, vậy thì đừng trách cô.

Nghê Thanh Gia không khách khí sờ sờ eo anh, lơ đãng lau mồ hôi. "Ở đây có muốn không?"

Cô dừng lại trước ngực anh. Trần Kính: "Muốn."

Nghê Thanh Gia quang minh chính đại mò mẫm ngực anh, tay làm việc, ánh mắt thì nhìn chằm chằm vào Trần Kính.

Người ở ngay trước mặt, không có lý do gì lại buông tay. Nghê Thanh Gia không muốn nghĩ nhiều nữa.

Huống chi, Trần Kính còn chủ động như vậy, cô làm sao có thể phụ lòng tốt của anh.

Ánh nắng chiều chiếu lên cơ thể ẩm ướt của anh, Nghê Thanh Gia có thể ngửi thấy mùi mồ hôi nhè nhẹ, nhưng cô không thấy khó chịu, cô nhớ tất cả mọi thứ về anh.

Nghê Thanh Gia kiễng chân lên, thì thầm nói: "Trần Kính, trả nợ lần trước cho anh..."

"Hả?" Trần Kính nghe không rõ nửa câu sau, hơi nghiêng tai lắng nghe. Đôi môi mềm mại của Nghê Thanh Gia tình cờ lướt qua khóe miệng anh. Bờ môi mát lạnh, nhưng hơi thở lại ấm áp.

Rơi nhẹ xuống như cánh bướm rồi lại bay đi. Ngắn ngủi đến nỗi Trần Kính không kịp phản ứng.

Nghê Thanh Gia cho rằng Trần Kính đang cố tình trốn, cô ném chiếc khăn mặt trở lại bồn rửa, giả vờ tức giận: "Không cho hôn thì thôi."

Nói xong, cô xoay người rời đi.

Trần Kính sửng sốt, đầu óc luôn luôn nhanh nhẹn đột nhiên chậm lại. Mãi cho đến khi cô nói xong mới từ từ hoàn hồn.

Góc váy bị làn gió tham lam vén lên một độ cong nhẹ, thứ gợn lên chính là gợn sóng trong lòng Trần Kính.

Nghê Thanh Gia mới tiến lên nửa bước, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của cô.

Ngay lập tức, một sức mạnh không thể cưỡng lại đã kéo cô lùi lại.