Bạch Dương - Ngôn

Chương 51: Cô không cần anh nữa




"...Cái gì?"

Trần Kính nghe rõ ràng lời của cô, thảng thốt hỏi lại.

Giọng nói Nghê Thanh Gia nhẹ nhàng, cô lặp lại: "Em nói, A Kính, chúng ta chia tay đi."

Cô vẫn gọi anh một cách thân mật là A Kính, nhưng những lời cô như một con dao băng giá lạnh lùng, đâm vào trái tim của Trần Kính.

Ngọn đèn trên đầu sáng chói mắt, Trần Kính cụp mắt xuống, anh nghe thấy giọng nói khô khốc của chính mình giữa cơn gió thoảng qua: "...Vì sao."

Nghê Thanh Gia đi đến trước mặt Trần Kính, khuôn mặt mệt mỏi và đôi mắt hơi thâm quầng vì học tập chăm chỉ. Nghê Thanh Gia lần đầu tiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nói thế nào nhỉ? Cô mệt mỏi, cô không còn thích anh như trước nữa.

"Đừng như vậy..." Nghê Thanh Gia dừng một chút, nhưng vẫn không nói ra lời an ủi, "Anh đã vào lớp trọng điểm, hãy cố gắng học thật giỏi."

"Em không thể trì hoãn việc học của anh được." Cô nói như thế đấy, tự tìm cho mình một lý do đường hoàng.

Trần Kính đột nhiên ngước mắt lên và nhìn thẳng vào Nghê Thanh Gia, không thể tin rằng cô lại bịa ra một cái cớ tồi tệ như vậy, anh nghiến chặt răng, im lặng không nói gì.

"Được rồi, được rồi." Nghê Thanh Gia bị nhìn chằm chằm vô cùng chột dạ, "Có cần phải nói thật không, Trần Kính, em chỉ cảm thấy..."

Yên lặng đến mức chỉ còn lại hơi thở của nhau.hltm

Ngừng vài giây sau, cô mấp máy môi, chậm rãi nói: "Có chút... Nhạt nhẽo." Nhạt nhẽo.

Hai từ đơn giản đủ để đánh vỡ Trần Kính. Có phải cô mệt mỏi vì anh quá nhàm chán?

Mũi Trần Kính đau rát, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, khó chịu đến mức không nói nên lời.

Anh nhớ lại hai ngày qua, cũng không có gì khác thường xảy ra. Bọn họ vẫn cùng nhau về nhà, lúc tách ra vẫn hôn nhau, nhiều nhất là không gặp nhau vào ban ngày vì mỗi người đều phải lên lớp.

Không hề báo trước, cô đột nhiên đề cập đến chuyện này, anh hoàn toàn không kịp chuẩn bị.

Vài ngày trước, họ thậm chí đã làm chuyện thân mật nhất.

Nếu cô chia tay vì đã làm xong việc đó, Trần Kính sẽ không bao giờ đồng ý.

Nghê Thanh Gia dịu giọng: "Trần Kính, ngày đầu tiên em nói với anh những gì, anh còn nhớ không?"

—— Em không thể kiên trì yêu một người lâu dài, nếu một ngày em nói chia tay, anh nhất định phải đồng ý.

Trần Kính lần đầu tiên thù hận ký ức của chính mình.

Từng lời cô nói, từng biểu hiện nhỏ nhất của cô, tất cả mọi thứ về cô, Trần Kính đều nhớ rõ.

Không phải Trần Kính không thể chấp nhận sự chia ly của họ, anh đã từng chứng kiến sự kết thúc của vài mối tình của Nghê Thanh Gia, anh sớm biết họ sẽ có một ngày như vậy.

Nhưng tại sao lại là bây giờ.

Mỗi đêm, anh phải mơ thấy cô mới có thể chìm vào giấc ngủ, sau khi nếm trải sự dịu dàng và ngọt ngào của cô, anh đã say mê không không lối thoát, còn cô thì nhún vai rời đi, Trần Kính không biết mình nên làm gì bây giờ.

Trầm mặc hồi lâu, Trần Kính dời mắt, mở miệng một cách khó khăn: "Anh biết rồi."

Trong cổ họng anh giống như thả một con dao, nó cứa vào da thịt anh mỗi khi anh thốt ra một chữ, bốc lên mùi tanh tưởi.

Bởi vì anh biết cô ghét sự dây dưa, anh thậm chí không thể nói lời thuyết phục cô ở lại.

Trần Kính đã cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, không muốn tỏ ra quá suy sụp sẽ gây khó dễ cho cô.

Nhưng âm cuối run rẩy đã bán đứng anh. Vành mắt ửng đỏ.

Trần Kính bình tĩnh quay mặt đi, trong lòng không nén được chua xót.

Nghê Thanh Gia lặng lẽ nhìn anh, hiếm khi cảm thấy tội lỗi sau khi đề nghị chia tay.

Trước đây khi không thích, cô sẽ luôn lạnh lùng bỏ đi, cho dù đối phương có năn nỉ đến mấy, cô cũng sẽ không ở lại dù chỉ một giây.

Nghê Thanh Gia có phần lạnh lùng ở một số phương diện.

Nhưng Trần Kính là người tốt, anh rất cố gắng và nghiêm túc, bất kể là trong việc học hay đối xử với cô, Trần Kính đều hoàn hảo không chê vào đâu được.

Cho dù cô đề nghị chia tay một cách phũ phàng như vậy, Trần Kính chỉ buồn bã nói "Anh biết rồi", không một câu trách cứ vì hành vi vô trách nhiệm của cô.

Nghê Thanh Gia hơi cảm động khi nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh.

Cô cho đó là sự áy náy bộc phát từ đáy lòng, là áy náy chứ không phải còn thích.

Nghê Thanh Gia nói: "Trần Kính, đó không phải vấn đề của anh, là lỗi của em."

"Em đã nói rồi, em không thể thích một người quá lâu. Anh đừng buồn, coi như là kết thúc một trò chơi đi."

"Về sau chúng ta vẫn là bạn."

Mỗi lời nói của cô như quất mạnh vào linh hồn của Trần Kính. Màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, sao thưa thớt, ánh trăng loang lổ. Trước tòa nhà dạy học, bóng cây đen đung đưa trong gió.

Trần Kính mím chặt môi, trong mắt đầy vẻ u ám, tấm lưng căng thẳng rũ xuống. Cô được tự do.

Trần Kính thừa nhận.

Nhưng anh phải làm sao bây giờ. Anh là của cô.

Bây giờ, cô không cần anh nữa.

Trần Kính không thể rộng lượng được như cô, vì vậy anh chỉ có thể chịu đựng.

Nghê Thanh Gia thấy phản ứng bình tĩnh của anh, cười nhạt nói: "Có muốn hôn em một lần cuối cùng không?"

Trần Kính sững người. Hẳn nên từ chối thẳng.

Nếu không, làm sao anh có thể quên được cô.

Một nụ hôn, đủ để anh nhớ nhung trong vô số đêm khuya, nhớ sự ngọt ngào, nhớ sự mềm mại của cô.

Anh sẽ bị mắc kẹt trong đó và không bao giờ thoát ra được.

Trần Kính nhìn chằm chằm Nghê Thanh Gia, cổ họng nghẹn ngào: "Muốn..." Lời nói và suy nghĩ đi ngược nhau.

Không cách nào, anh không thể từ chối...

Trần Kính không có tiền đồ, chẳng sợ đây chỉ là một sự bố thí từ Nghê Thanh Gia, anh vẫn rất trân trọng nó.

Trần Kính chậm rãi chạm vào má Nghê Thanh Gia, tay anh run run, đôi mắt cũng run.hltm

Gió làm đầu ngón tay anh lạnh như băng, Nghê Thanh Gia co rút theo bản năng, Trần Kính ảm đạm buông thõng tay.

Nhắm mắt lại, run rẩy đến gần môi cô.

Chạm vào cánh hoa mềm mại, Trần Kính che mắt cô.

Ngay lập tức, chất lỏng nóng bỏng trượt xuống và nhỏ giọt vào đôi môi đang khép chặt của họ.

Nghê Thanh Gia nếm được vị mặn, muốn mở mắt ra, nhưng đã bị bàn tay của Trần Kính bịt chặt.

Lúc này, Nghê Thanh Gia đột nhiên hối hận vì đã trêu chọc Trần Kính.

Cô thầm thở dài trong lòng, chủ động ôm mặt anh, dùng ngón cái nhẹ nhàng chà lau làn da ẩm ướt.

Quai hàm cứng cỏi khẽ run.

Đây là hôn, có lẽ cũng không phải là hôn.

Trần Kính chỉ áp vào môi cô, không có động tác tiếp theo, cũng không muốn tách ra.

Anh cố nén tiếng khóc trong khoang mũi, không cho phép mình hít thở. Nụ hộ này dài bao lâu, anh đã nín thở bấy lâu.

Mãi đến khi sắp thiếu dưỡng khí, anh mới hít hít cái mũi chua xót. Sau đó, nước mắt lại tuôn rơi.

Bờ môi tràn đầy nước, Nghê Thanh Gia ngậm hết vào trong miệng, cuộn đầu lưỡi, liếm sạch chất lỏng đắng chát kia.

Anh vẫn bất động, cũng không chịu phát ra bất kỳ âm thanh nào khác. Âm thầm hôn.

Âm thầm khóc.

Âm thầm kìm nén, nhẫn nhịn, đau lòng.

Không biết qua bao lâu, Trần Kính mới buông mắt cô ra, chậm rãi rời khỏi môi cô.

Nước mắt đã khô, nhưng vết loang lổ trên kính mắt đã ghi lại mọi chuyện xảy ra.

Qua thấu kính mơ hồ, Trần Kính nhìn thấy khuôn mặt của Nghê Thanh Gia, vẫn xinh đẹp và tươi sáng như thường lệ.

Dưới ngọn đèn sợi đốt là vầng sáng mông lung, vẫn khiến trái tim anh rung động như trước.

Nghê Thanh Gia nói: "Em đi đây, hôm nay không cần đưa em về." Dừng một chút, "Sau này cũng vậy."

Trần Kính nghẹn ngào.

Đi được vài bước, cô đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào mặt Trần Kính, chân thành nói: "Trần Kính, anh xứng đáng với người tốt hơn."

Nói xong, cô đi thẳng ra khỏi lớp.

Trần Kính nhìn bóng lưng biến mất của cô, chua chát cụp mắt xuống, lắc đầu. Có xứng đáng hay không, không đến lượt cô nói.

- -