Bạch Dương - Ngôn

Chương 42: Nhút nhát




Nghê Thanh Gia hỏi: "Còn ăn giấm nữa không?"

Trần Kính đặt đầu lên vai Nghê Thanh Gia, lắc qua lắc lại.

Nghê Thanh Gia sờ sờ gò má nóng hổi của anh: "A Kính thẹn thùng như vậy, lúc làm tình thì phải làm sao đây."

"Để em giúp A Kính làm quen trước, được không?"

Vừa nói, Nghê Thanh Gia vừa kéo quần anh, thả g.ậy th/ịt nóng bỏng của anh ra, dùng cái mông mềm mại của mình cọ cọ.

"Hừ..." Trần Kính thở hổn hển bên tai cô.

Dương v*t chôn ở dưới váy cô, anh không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác rõ ràng vật cứng rắn của mình đang áp vào nơi e ấp của Nghê Thanh Gia, tùy ý trượt đến khe hở mềm mại.

Trần Kính giữ eo Nghê Thanh Gia lại, khô khốc nói: "...Không phải bây giờ." "Em biết." Nghê Thanh Gia kéo tay Trần Kính ra, "Cọ thôi, không đi vào."

Nghê Thanh Gia nắm lấy dương v*t thô to, miết q.uy đ/ầu lên phần nhô ra nhỏ của mình.

Âm đế đã cao trào một lần vẫn còn nhạy cảm, bị khúc thịt cứng ngắc như thế này nghiền nát, nó ló đầu lên một cách thích thú.hltm

"Aa.... " Nghê Thanh Gia lắc lắc eo, "Gậy của A Kính cứng quá, lại làm cho em

ướt rồi. "

Cây gậy dài nóng bỏng và hạt thịt cọ xát vào nhau phát ra tiếng nước d*m loạn.

Gân xanh trên trán Trần Kính nổi lên, anh giống như một dụng cụ thủ d*m, nhưng gậy của anh rất ấm áp, anh là một vật sống và ham muốn của anh là có thật.

Chất lỏng của cô chảy lên vật cứng rắn của anh, Nghê Thanh Gia ngày càng bạo dạn hơn, tiến về phía trước, vật cứng dưới thân cô cách cửa vào chỉ 1cm.

Nếu tiếp tục chà xát, sớm muộn gì cũng lau súng cướp cò*.

(*)Một sự cố nhỏ châm ngòi một cuộc chiến

Trần Kính ôm mông cô nhấc lên, "Đừng nghịch nữa. "

Nghê Thanh Gia giống như một con vịt con, vẫy vẫy vài cái, bất mãn nói: "Thả em xuống."

Trần Kính không nghe.

"Anh là đang sợ em làm bậy, hay là sợ chính mình không nhịn được?"

Nghê Thanh Gia ghé vào người Trần Kính, bàn tay đang giữ mông cô của Trần Kính không tránh khỏi chạm vào chất lỏng nhớp nháp, nước từ đầu ngón tay lan thành một màng mỏng dọc theo bờ mông hếch lên của cô.

Thịt dưới lòng bàn tay mềm mềm, giọng điệu của Trần Kính có chút bất đắc dĩ: "  Anh không nhịn được."

Nghê Thanh Gia ưỡn mông, cười hì hì nhéo nhéo gương mặt Trần Kính: "Anh không nhịn được đến mức này?"

Nghê Thanh Gia bắt đầu dụ dỗ, hôn hôn lên môi Trần Kính, mê hoặc nói: "A Kính, thả em ra đi."

Trần Kính từ từ buông tay.

Nghê Thanh Gia cầm dương v*t cương cứng, xoa dọc theo gốc, khi chạm vào q.uy đ/ầu, cô miết ngón tay cái xung quanh nó.

"A Kính to quá.  Anh nói xem, em có thể nuốt trôi nó không?"

Trần Kính không trả lời được, nặng nề thở dốc, đôi mắt thâm thúy như mực tràn ngập hơi sương.

Nghê Thanh Gia chỉ đùa anh một lúc, cô tiếp tục cưỡi lên.

Trong bóng tối, vật cứng bị bờ mông của Nghê Thanh Gia ép cong, Trần Kính cau mày rên nhẹ một tiếng.

Nghê Thanh Gia nhổm dậy, hôn Trần Kính an ủi, di chuyển eo của mình để g.ậy th/ịt trượt dọc từ mông đến miệng động.

Nghê Thanh Gia hôn anh ngắt quãng, cố ý đánh lạc hướng sự chú ý của Trần Kính, cầm tay anh chạm vào ngực cô.

Bầu trời bên ngoài cửa sổ được ánh đèn sân khấu nhuộm hồng, ngay cả những đám mây bồng bềnh cũng nhuốm màu hồng say lòng người.

Trần Kính nhắm mắt lại, cắn môi cô, hôn cô một cách thỏa mãn.

Nghê Thanh Gia nhân cơ hội điều chỉnh vật cứng dưới thân, vị trí đã ổn định, cô dang hai chân ra định ngồi xuống.

"Hmm... "

Cả hai lập tức phát ra âm thanh nhẹ nhõm. Nụ hôn buộc phải gián đoạn.

Q.uy đ/ầu khổng lồ không cách nào chui qua lỗ thịt, nhưng được sự trợ giúp của nước nhờn, nó nhích vào một chút.

"Em. "

Da đầu Trần Kính tê rần, muốn rút lui, lại bị Nghê Thanh Giai ngăn lại: "Đừng nhúc nhích."

Trần Kính theo phản xạ có điều kiện nghe lời cô. Cô đã tiếp nhận được bao nhiêu...

Một đốt ngón tay?

Trần Kính cảm thấy sức nóng trong cơ thể đang bùng phát, mắt ngựa bị â.m h.ộ ấm áp mút chặt chẽ, thật muốn phun tinh d*ch vào cơ thể cô.

Căng quá...

Thân dưới bị vật lạ xâm phạm, Nghê Thanh Gia không dám lộn xộn.

Thịt và thịt san sát nhau, có đủ nước làm đệm, cô không thấy đau, ngượi lại còn xúc động muốn ăn vào hết.

Tiểu A Kính cứng như vậy, nhất định có thể xuyên thủng cô. Nghê Thanh Gia rất mong chờ.

Cô di chuyển nửa thân trên, Trần Kính chịu không nổi nữa, mạnh mẽ chống cự ý muốn xuất tinh, thanh âm run run: "...Không có bao."

Nghê Thanh Gia làm nũng: "Không đi vào, em cọ chút thôi."

Nói xong cô còn muốn tiếp tục, Trần Kính gắt gao giữ lấy eo cô, "Ngoan, bây giờ không được."

"Có bao là được phải không?" Trần Kính nghẹn họng.

Nghê Thanh Gia chuyển chủ đề: "Vài ngày nữa sau kỳ thi, anh có thể cùng em đến đình Hải Sơn không?" Cô trích dẫn những gì Trâu Tuấn nói, "Nghe nói nơi đó đã được cải tạo, có rất nhiều người đến chơi."

"Sẽ không đi lâu, buổi trưa chúng ta đến đó, chiều hôm sau trở về, như vậy sẽ không bỏ lỡ thời gian trở lại trường học."

Trần Kính bỏng cả mặt, tức là họ phải ở lại qua đêm... Hltm Ám chỉ của cô không thể rõ ràng hơn.

Trần Kính nói: "Em chắc chắn chứ?"

Nghê Thanh Gia chớp chớp mắt: "Không chắc nữa, nếu chúng ta chia tay trước đó, kế hoạch sẽ hủy bỏ."

Trần Kính sắp bị cô tức chết, mũi anh chua xót, mắt ươn ướt, quay đầu đi không nhìn cô.

"Nè." Nghê Thanh Gia bưng mặt Trần Kính, "Em nói bừa thôi, anh nổi giận gì chứ."

Trần Kính hít một hơi, ổn định lại giọng nói: "Anh không giận, em có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Dạ, dạ." Nghê Thanh Gia cúi người, nửa quỳ trên mặt đất, "Để em tạ lỗi với A Kính nhé."

Dứt lời, cô nghiêng người ngậm đầu dương v*t đang chảy nước. Trần Kính chợt lùi lại, g.ậy th/ịt trượt khỏi miệng cô.

"A?"

Trần Kính: "Không cần."

Chiêu này không có tác dụng, bạn trai cô thật khó dỗ haizz.

Nghê Thanh Gia khoanh tay, hai ngực áp vào tạo thành một khe rãnh, "Vậy anh có muốn cắm nó vào đây không?"