Bạch Dương - Ngôn

Chương 32: Bảo vệ 2




Ngày hôm sau, Trần Kính chuẩn bị đến văn phòng để giao bài tập về nhà, khi anh vừa rời khỏi lớp thì gặp Trâu Tuấn, hai người cao gần bằng nhau, lập tức chạm mắt nhau.

Trần Kính nhẹ nhàng lướt qua, không quá để ý.

Trâu Tuấn dường như không có ý định để anh đi, cậu ta chặn đường Trần Kính.

"Này bạn học, cậu có thể gọi Nghê Thanh Gia giúp tôi được không? Tôi tìm cô ấy có chút việc."

Trần Kính dừng lại, thấp giọng nói: "Chờ một chút." Trâu Tuấn cười nham hiểm: "Phiền cậu."

Trần Kính vào lớp, rất nhanh đã đi ra: "Cô ấy nói không rảnh."

Trâu Tuấn tự mãn chưa đầy một phút đồng hồ, liếc Trần Kính đứt mắt.

Trần Kính không quá để ý Trâu Tuấn, ai ngờ Trâu Tuấn lại trực tiếp coi anh là cái gai trong mắt, tìm cách ngáng chân anh khắp nơi.

Môn thể dục hai lớp thi chung, môn đánh giá cuối học kỳ này của nữ là nhảy dây, còn nam là môn bóng rổ nên không tập chung sân.

Còn lại mười phút cuối cùng, giáo viên để bọn họ tự do đi lại, mọi người tản ra, lẻn về phòng học.

Nghê Thanh Gia không đi theo mọi người, cô đang tìm Trần Kính. Còn mười phút nữa, đủ để bọn họ làm chút chuyện gì đó.

Khi cô đến sân bóng rổ, đội nam đã giải tán trước đó, chỉ thấy vài người bạn cùng lớp.

Nghê Thanh Gia đang chuẩn bị rời đi thì đụng phải người quen, "Này, Triệu Vũ Cách."

Triệu Vũ Cách vội vàng đi mua nước uống: "Oi, gì đó?"

"Nghe nói thi xong cậu sẽ đi đình Hải Sơn với Trâu Tuấn, còn muốn rủ tớ đi cùng?" Nghê Thanh Gia quái gở nói: "Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao, tớ và Trâu Tuấn không có khả năng. Nếu cậu còn làm như vậy, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ."

Triệu Vũ Cách vội vàng phủ nhận: "Tớ không có đồng ý với cậu ấy, cậu ấy nói muốn tớ giúp nhưng tớ đã từ chối rồi."

"Tốt nhất là như vậy."

"Tính tình của cậu tớ còn chưa rõ sao? Tớ đâu phải người hai mặt." Triệu Vũ Cách chớp mắt chuyển chủ đề, "Mà này, người nào đó trong lớp cậu có xích mích với Trâu Tuấn à?"

"Ai?"

"Trần Kính, người đeo kính, vừa giải tán xong cậu ấy kéo người ta solo bóng rổ luôn." Triệu Vũ Cách chỉ vào góc sân bóng rổ, "Kìa, vẫn còn đang chơi."

Bị khung bóng rổ chặn lại, xung quanh toàn là những nam sinh cao lớn đang chơi bóng rổ, Nghê Thanh Gia vừa rồi không phát hiện. Triệu Vũ Cách vừa nói xong, cô lập tức nhìn thấy Trần Kính.

"Mẹ kiếp."

Nghê Thanh Gia tức điên lên.

Nghê Thanh Gia bừng bừng lửa giận trên sân bóng rổ, những nam sinh đang rê bóng dạt ra để tránh cô.

Triệu Vũ Cách hỏi Nghê Thanh Gia: "Này, cậu đi đâu đó?"

Nghê Thanh Gia không quay lại mà đi đến góc sân, chặn Trâu Tuấn đang ôm bóng tấn công.

Trâu Tuấn đã vào tư thế chuẩn bị ném, quả bóng bay vút lên.

Ngay khi nó sắp nện vào Người Nghê Thanh Gia, Trần Kính nhanh tay lẹ mắt chặn được quả bóng đáng sợ đó, trách cô: "Sao em lại đến đây?"

Nghê Thanh Gia trừng mắt nhìn Trần Kình, sau đó quay sang Trâu Tuấn, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.

Đọc truyện tại wattpad hoalantichmich. "Cậu thử tìm anh ấy thêm một lần nữa xem."

Trâu Tuấn nhún vai: "Giao lưu một tí cũng không được hay sao?"

Nghê Thanh Gia không giận mà ngược lại còn cười: "Trâu Tuấn, cậu căn bản không hề thích tôi, cậu chỉ không thể nuốt trôi cục tức này, có bản lĩnh như vậy, sao không so điểm của mình với anh ấy đi."

Triệu Vũ Cách, người duy nhất không hiểu tình hình cố gắng hòa giải: "Được rồi được rồi, có chuyện gì từ từ nói..."

Không ai chú ý đến cậu ta.

Thấy bầu không khí không thích hợp, Triệu Vũ Cách chuồn lẹ: "Tớ đi mua nước, các cậu nói chuyện tiếp đi."

Nghê Thanh Gia cũng kéo Trần Kính đi.

Sau khi rời sân bóng rổ, Nghê Thanh Gia bắt đầu trách mắng Trần Kính.

"Anh là heo sao? Cậu ta rõ ràng là đang cố ý kiếm chuyện với anh, anh để ý đến cậu ta làm gì?"

Trần Kính vừa mới vận động xong, anh mặc áo tay ngắn, áo khoác cầm trên tay. Gân xanh trên cẳng tay nổi lên, mạch đập thình thịch.

Một giọt mồ hôi từ cổ chảy xuống cổ áo, lộ ra một vệt nước. Mặt mũi Trần Kính thản nhiên cong lên.

"Anh còn cười?" Nghê Thanh Gia nói: "Anh không biết cậu ta nằm trong đội bóng rỗ hay sao, còn đấu với cậu ta làm gì, cậu ta chỉ đang cố gắng thể diện với anh mà thôi."

"Ừ." Hồi lâu không nói chuyện, giọng Trần Kính khàn khàn: "Đã lâu không chơi bóng rổ."

Bài kiểm tra cuối kỳ là rê bóng và ném bóng vào điểm cố định, Trần Kính chưa từng chơi bất kỳ trận bóng rổ đối đầu nào kể từ khi vào cấp ba.

Nghê Thanh Gia nghe thấy những lời này liền cao giọng: "Vậy mà anh còn làm theo ý cậu ta! Anh có ngốc không? Còn cười!"

Trần Kính cố gắng kìm nén ý cười, đột nhiên đến gần Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Gia ngửi được mùi mồ hôi nhàn nhạt trên người anh, cảm giác khác với thường ngày, cô lùi lại một bước, "Anh làm gì?"

Lá cây xào xạc, dưới ánh mặt trời màu xanh tươi sáng rực rỡ, tràn ngập không khí mùa hè tươi tốt, cùng với một đợt nắng nóng nhẹ.

Nghê Thanh Gia nghe Trần Kính nói: "Anh không phải làm từ nước, em không cần phải sợ người khác bắt nạt anh."

"Dù sao em cũng không vui." Nghê Thanh Gia khịt mũi. "Anh thua cũng không sao."

Trâu Tuấn tiếp cận Trần Kính, Trần Kính đại khái biết lý do tại sao. Con trai có cách giao tiếp của con trai, chỉ là một trận bóng rổ, Trần Kính sẽ không trốn tránh.

Mặc dù nếu thua thì rất khó coi, nhưng Trần Kính không cho rằng nó có ý nghĩa gì.

"Đừng giận nữa." Trần Kính nắn bóp tay Nghê Thanh Gia.

Nghê Thanh Giai thấp giọng nói: "Em sợ anh tổn thương lòng tự trọng." "Anh nào có yết ớt như vậy."

"Em không cần biết, lần sau anh không được để ý đến cậu ta nữa." "Rồi rồi."

Bên kia sân bóng rổ.

Trâu Tuấn ghi được ba điểm.

Cậu ta chỉ thiếu chút nữa để tuyên bố chiến thắng với quả bóng cuối cùng, cậu ta chiếm thế thượng phong.

Nhưng trận đấu đã bị chặn lại giữa chừng bởi Nghê Thanh Gia. Cậu ta dường như đã thắng, cũng giống như đã thua.